Cao Trạm Vân ít nhất còn có mắt nhìn người! Tên này thì có khi còn khô3ng biết mắt là cái gì.
Hạ Diệu Diệu gắn lạnh: “..
Uốn2g cà phê à, em thì muốn uống với anh ta đấy, tiếc là đến nói chuyện c5òn không được
Người ta là ai chứ! Làm gì có chuyện tuỳ tiện t4iếp chuyện những người dân thường nhỏ bé như em được.” Câu cuối cùng 0còn mang theo một chút kiêu ngạo đặc trưng của Hà Mộc An
Tuy nhiên cô đã nhanh chóng đi xuống, cảm thấy dù có nhắc đến tên của Hà Mộc An với loại người đó cũng chả có chuyện gì để nói
Ở đầu bên kia, Hà Mộc An không nhìn thấy được tâm trạng đột nhiên lại tốt lên một chút của cô, anh không tính toán nữa, giọng nhẹ nhàng: “Người em còn yếu, đừng có lúc nào cũng ở bên ngoài, sẽ bị cảm nắng, cũng đừng lúc nào cũng đưa Hà Bất theo, con chưa biết chừng mực, sẽ làm em mệt.” Hạ Diệu Diệu không để ý những chuyện này, đưa Hà Bất theo là do có quá rảnh rỗi đến phát chán
Cô lại nghĩ đến chuyện của ảnh đế: “Sao anh biết! Đừng nói là chuyện này đã lan sang chỗ anh rồi nhá! Vậy chuyện này phải lớn đến chừng nào chứ..
Thôi, không nói chuyện với anh nữa, em phải đi xem họ đã viết gì về em, liên tục xuất hiện trên top tìm kiếm cùng với ảnh để, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi, không nói chuyện với anh nữa, bye bye” Mặt Hà Mộc An đen sì: Đồ không có mắt!
Về phần tin tức liên quan đến mình, Hạ Diệu Diệu chỉ nhìn thấy được một chút, tối hôm đó, chủ đề đạo đức nghề nghiệp mang tính thảo luận của xã hội, gây rầm rộ trên mạng, đã biến mất hoàn toàn
Tiếp sau đó, dường như chuyện này đã không còn bất cứ giá trị nào, không ai hỏi đến.
Một bên khác, trợ lý đặc biệt của ảnh đế Mạc hơi hiếu kỳ, mấy hôm nay anh ta bị các nhà truyền thông lớn chặn tìm đến mức không ra được cửa, ra đường còn phải che mặt kín hơn cả ông chủ, thậm chí có khi các đặc vụ ngầm cũng không thể tìm ra được người có năng lực phản trinh sát giỏi như anh ta
Nhưng bắt đầu từ chiều hôm nay, những phóng viên đông như sóng triều, hàng ngày chặn anh ta để có thể lấy được tin tức đầu tiên đã không còn một ai
Cơ hội tốt để dìm chết ông chủ anh ta như vậy, lại bị từ bỏ dễ dàng như vậy sao? Khó khăn lắm họ mới có thể làm nóng chủ để lên được cao đến mức này, bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội thứ hai nữa, hiện tại lại dở dang nửa chừng, không nên như vậy chứ! Trợ lý đặc biệt của ảnh để Mạc hơi rối rắm, nhưng bây giờ trên mạng xã hội đã không còn bất cứ tin tức nào có liên quan đến chuyện kia, trừ các bài viết cũ mà hồi xưa anh ta lưu lại
Chuyện này thật kỳ lạ, người có hành động chớp nhoáng hiệu quả, thủ đoạn lợi hại đến mức khiến ai ai cũng nghe theo này là ai? Ông chủ nhà anh ta ư? Trợ lý đặc biệt của ảnh để Mạc nhìn ông chủ đẹp trai ngời ngời ở cách đó không xa, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt
Nếu không phải ông chủ của anh ta, còn có ai có thể nén chuyện này xuống? Vì giá trị thương mại của ảnh để Mạc sao?! Đừng đùa, bao nhiêu năm nay vì ông chủ của anh ta không chịu nghe lời, chỉ có người muốn đá anh ấy xuống thôi
Huống hồ ông chủ ngu ngốc của anh ta chắc chắn không biết cảm kích người đã ra tay giúp đỡ, cho nên lâu dần cũng không ai đứng ra giúp đỡ kẻ có não cá vàng nữa
Vậy chỉ còn lại một trường hợp, bên đương sự còn lại đã ra tay giải quyết? Những hành động triệt để quá mức, thật sự khiến người khác phải sợ hãi
Trợ lý đặc biệt của ảnh đế Mạc vẫn không nản lòng mà lướt điện thoại, không có, không hề có!
Mạc Mặc mặc áo khoác quân nhân, vừa đi về phía khu nghỉ ngơi vừa dốc nước uống, anh ta uống rất vội, nhưng không để rơi một giọt nào vào quần áo
Anh ta nóng gần chết, muốn cởi chiếc áo khoác quân nhân này ra như những người khác, nhưng do vấn đề dáng dấp của anh ta, bên trong quân phục đã được khâu lại bằng kim, không thể nào cởi ra được, mà tí nữa còn phải tiếp tục quay phim
Mặc Mặc không hề ý thức được việc mình đã vào top sao hạng A, chỉ có thể tiếp tục mặc quân phục, ngồi xổm xuống bên cạnh trợ lý, uống nước lạnh liên tục
“Ông chủ, anh có biết người phụ nữ mà chúng ta gặp tại quán cà phê hôm trước là ai không?” Giọng trợ lý chậm rãi nhưng lộ ra một chút kỳ quái
Ảnh đế Mạc lập tức nhìn về phía trợ lý, anh ta không hỏi những chuyện khác, chứ không phải là không biết, những phóng viên đó hô to như vậy thì làm sao mà anh ta có thể không nghe thấy được! Trợ lý ảnh đế Mạc nhếch khóe môi lên, giơ điện thoại ra: “Nhìn thấy không, không còn chút nào, bốc hơi như nước, ngay cả phóng viên đi theo chúng ta cũng không còn.” Ảnh đế Mạc lập tức hiểu được ý vị sâu xa của trợ lý nhà mình, anh ta nhíu mày: “Không biết, như cậu vậy, quen ở văn phòng làm việc đó.” Trợ lý ảnh để dường như đã hiểu, lại dường như không hiểu, có rất nhiều người sau lưng Hà gia, nhưng nếu không phải là sự cố gì lớn thì Hòa Mộc sẽ không ra tay giải quyết với giới truyền thông
Chuyện lần này lại không phải sự có gì lớn, xử lý tốt thì còn có tạo thêm danh tiếng cho cái văn phòng nhỏ xíu này, nhưng lại bị giải quyết bằng phương thức quả quyết như vậy, thân phận của người này chắc chắn sẽ bị người khác suy đoán
Trợ lý có gia suy đoán thế nào cũng không thể tìm ra được nguyên nhân cụ thể, cuối cùng nửa đùa nửa thật phỏng đoán, tự mình trêu mình: Có khi nào là vị Hà phu nhân trong truyền thuyết kia không.” Ảnh đế Mạc trả lời rất nhanh: “Với nhan sắc ấy thì không thể.”
Trợ lý nghẹn họng! Ảnh đế Mạc lại nghĩ, hèn gì cô không hề để tâm với chuyên môn của mình, thì ra là sau lưng có người chống đỡ, điều kiện tốt như vậy mà không biết cố gắng, thật uổng phí
Nhưng người khác muốn như vậy, anh ta cũng không rảnh mà quan tâm! Đạo diễn chuẩn bị quay cảnh thứ ba, ảnh đế Mạc uống một hơi hết bình nước lạnh, vội vàng chạy tới
Trợ lý nhìn mục tin tức trống không trong điện thoại, dường như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên cảm thấy ông chủ nhà mình nên có một hai người bạn, nhất là những người người phụ nữ cô đơn đã lập gia đình, coi như phổ độ chúng sinh
“Thư mời kỷ niệm ngày thành lập trường? Cậu chưa nhận được á? Trương Tấn Xảo không ngắm nhìn chiếc thiệp mời dát vàng nữa, trợn trừng hai mắt, vô thức ngồi thẳng lên: Cậu lục hòm thư nhà cậu đi, tớ không nói đến hòm thư email, dưới chân núi nhà cậu không phải có cái hòm thư bằng đá rất lớn à, có thể do thư từ quá nhiều, không chú ý tới.” Hạ Diệu Diệu trợn mắt: “Cậu nghĩ nó lớn thì sẽ rối tung lên, rồi cứ mười ngày hay nửa tháng lại bị vứt vào thùng rác một lần chắc? Cứ cách một tiếng nó sẽ được người khác sắp xếp, phân loại cất đi, rồi lại có người chuyên môn kiểm tra tin tức trên đó, của cá nhân thì đều gửi lên, tức là, thật sự trường không gửi cho tớ.” Cứ nghĩ là lại thấy khó chịu: “Cho dù có thông báo thì tớ cũng không phải nhóm đầu tiên được thông báo, có lẽ sẽ xếp vào loại cuối cùng, kiểu thích đi hay không thì tùy.” Hạ Diệu Diệu hơi khó chịu
Trương Tấn Xảo vui không tả nổi
“Cậu cười cái gì, tổ chức kỷ niệm thành lập trường còn xem xét gia thế như vậy, dù gì hồi trước tớ cũng có cống hiến cho trường, làm cán bộ trường nhiều năm, vậy mà lại qua cầu rút ván!” Hạ Diệu Diệu chỉ nói mồm vậy thôi, thật ra trong lòng cô hiểu rõ, kỷ niệm ngày thành lập trường không phải là họp lớp, nhóm người đầu tiên nhận được thư mời đương nhiên đều là những nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong các ngành nghề hiện nay của xã hội
Không khéo những người này là sẽ phát biểu trong đại hội của trường, những người như các cô cùng lắm là dạo chơi sân trường, ăn tại căng tin, ôn lại một vài kỷ niệm về trường, chắc chắn sẽ không được tiếp đón một cách trịnh trọng
Giống như những trái cây trên một cây, quả lớn nhất, thơm nhất, tốt nhất thì được chọn ra bán với giá cao, còn lại thì bán với giá sỉ, rất bình thường, không có gì mà không phục
Hạ Diệu Diệu chỉ ngứa miệng, cái gì cũng nói với bạn thân, giống như con cái phàn nàn về cha mẹ vậy, phàn nàn vậy thôi, chứ không có ý gì cả
Trương Tấn Xảo thấy vui thật sự: “Bây giờ cậu gửi thư cho hiệu trưởng đi, cứ nói dẫn theo người nhà, để thấy lái hỏa tiễn tới đón cậu, ha ha ha ha!” Hạ Diệu Diệu nhớ ra: “Cũng không thấy An An nói là nhận được thiệp mời?” “Không thể nào, cậu không nhận được là bởi vì cậu dùng thời gian để sinh em bé, Hà Mộc An sao có thể không có chứ!”
“Tớ sinh con thì làm sao! Bảo thầy trò toàn trường đứng ra đây, ai mà sinh nhiều hơn tớ, tớ phục người ấy!”
Trương Tấn Xảo không còn lời nào để nói, hiện nay người dám sinh con thứ ba thật sự không nhiều: “Cậu thẳng chắc rồi, không ai đoạt được ngai vàng của cậu đâu, chuyện này đủ để cho cậu hãnh diện so với mọi người rồi
Hỏi lão Hà nhà cậu đi, chắc chắn có, đến lúc đó cậu cầm thư mời của anh ấy, đảm bảo luôn.” “Tớ lấy của anh ấy làm gì, trường học mở cửa tự do trong ba ngày, bộ tớ không có chân sao, không phải tốt nghiệp từ Thu Đại chắc
Không nói nhảm với cậu nữa, đến lúc đó cậu tự đi đi, người cô độc đáng thương như tớ và Đồng Đồng cùng đi, trường xưa từ bỏ chúng tớ, chúng tớ vẫn yêu trường học như xưa.” “Chậc chậc chậc! Nhìn tình cảm sâu đậm chưa, tớ về trường, nhất định sẽ bảo thầy phát cho cậu một tấm bằng khen danh dự trọn đời.” “Cảm ơn cậu đã quan tâm, cậu nhớ đó, tớ sẽ tìm cậu để đòi.” Hạ Diệu Diệu sẽ không vì không có thiệp mời kỷ niệm ngày thành lập trường mà ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân
Hạ Diệu Diệu mặc váy ngủ dáng dài ôm người, đi chân trần trên nền nhà của phòng khách rộng lớn, tiện thể dùng chân đùa giỡn với Quả Bóng Trăng nằm bên chân ghế sofa
Quả Bóng Trắng không dám chọc cô, ngoảnh mặt đi
Hạ Diệu Diệu buồn chán cầm cốc nước trái cây vừa ép xong, ngồi xuống ghế sofa, lật xem tập san mới của Mị Lực, đây là đứa con tinh thần mà cô từng lãnh đạo, có tình cảm đặc biệt, nên vẫn đặt thường xuyên
Chuông điện thoại vang lên: “Alo, nói”
Hậu quả của việc không dùng đến mắt chính là cho rằng ông chồng mình gọi
“Xin hỏi..
có phải..
phải..
Hà phu nhân không ạ...” Hạ Diệu Diệu gập quyển tạp chí lại, vẻ mặt thận trọng: “Đúng vậy, xin hỏi ngài là?”
“Tôi...tôi...”
Chủ biên không nhìn nổi nữa, giật lấy chiếc điện thoại trong tay Tiểu Trương, nhưng thái độ lại cung kính không kém gì Tiểu Trương: “Xin chào, đã làm phiền phu nhân, thật sự là ngại quá, chúng tôi là Tạp chí XX.” Tạp chí kiểu ký hiệu, có cái tạp chí này sao? Không chờ Hạ Diệu Diệu hỏi, chủ biên đã mở miệng: “Chúng tôi là một tạp chí truyền thông, vì lượt theo dõi nên cái gì cũng viết, không có độ tin cậy mấy, Hà phu nhân chưa từng nghe qua cũng là điều bình thường
Hà phu nhân, là như vậy, đầu tiên tôi xin thay mặt nhân viên của tôi xin lỗi cô, do cậu ta không hiểu chuyện, tùy tiện đăng ảnh của cô, suýt nữa đã tạo nên những rắc rối không cần thiết cho cô, nhưng...” Chủ biên hơi ngượng ngùng, nhưng bây giờ cũng không thể không ỷ vào tuổi già mà tiếp tục kêu khổ, bằng không chắc chắn Tiểu Trương sẽ xong đời: “Tôi nghe nói trước kia Hà phu nhân cũng làm về truyền thông, chất lượng truyền thống mà Hà phu nhân làm cao hơn chúng tôi nhiều
Cũng là do không còn cách nào khác, đều là vì miếng cơm manh áo, thằng nhóc Tiểu Trương này không hiểu chuyện, nôn nông thành công, đã đăng ảnh chính diện của cô với ảnh đế Mạc tại quán cà phê, khiến ngài Hà không được vui...” “Chuyện này..
Hà phu nhân, tôi biết là yêu cầu của tôi như vậy có hơi quá đáng, nhưng thằng nhóc Tiểu Trương này thật sự biết lỗi rồi, cậu ta..
cậu ta chỉ là nhất thời hồ đồ, cổ xem cô có thể phạt nhẹ thôi không.” Mặc dù không biết chuyện cụ thể thể nào, nhưng cơ bản Hạ Diệu Diệu cũng đã rõ được tám, chín mươi phần trăm câu chuyện, dù sao những ngày qua Hà Mộc An cũng vì chuyện này mà giận cô, cô muốn quên cũng khó
Ngay cả cô mà Hà Mộc An còn giận lây, vậy thì việc đối phó với những người viết linh tinh cũng không có gì kỳ lạ, huống chi trước đó còn có chuyện có Thượng Thượng
Nhưng lúc đó cô còn chưa lấy anh, mà còn không khiến anh thay đổi được quyết định, hiện tại lấy rồi, đã sinh ba đứa con, có lẽ càng khó, nói không chừng còn không có sức ảnh hưởng để mà xử phạt nhẹ
Chủ biên thấy đối phương im lặng, lập tức cầu xin: “Hà phu nhân, Tiểu Trương mới hơn hai mươi tuổi, người già con nhỏ trong nhà đều trông cậy vào một mình cậu ta, nếu ngài Hà đâm đơn kiện, cuộc đời của Tiểu Trương coi như Xong rồi
Xin Hà phu nhân mở lòng từ bi, nó cũng đã biết lỗi, xin ngài Hà chỉ dạy cho nó một bài học thôi, cô xem có được không...”
Hạ Diệu Diệu bình thản: “Tôi biết rồi, nhưng mong ông thông cảm, chuyện này không phải là do tôi xử lý, tôi không có quyền lên tiếng, nhưng tôi sẽ cố gắng hỏi giúp ống, hi vọng sẽ không làm ông thất vọng.” Hạ Diệu Diệu không trả lời ngay lập tức, càng sẽ không hứa hẹn gì về chuyện này
Mặc dù là chuyện của cô, nhưng qua tay Hà Mộc An, đương nhiên là đã có quy trình vận hành cụ thể, cô không biết kế hoạch của Hà Mộc An, cũng sẽ không vì người khác mà đi ngược lại với quyết định của Hà Mộc An, thậm chí một chút thương cảm cũng không.
Giọng điệu của đối phương ẩn chứa sự thất vọng, nhưng vẫn rất khách sáo: “Không đâu, không đầu, để Hà phu nhân phải phí tâm sức rồi! Hà phu nhân chịu giúp đỡ, chúng tôi đã vô cùng cảm kích, dù kết quả như thế nào, tôi cũng thay mặt Tiểu Trương xin lỗi cô, đứa nhỏ này thật sự không biết chừng mực gì cả.” “Không sao, công việc ấy mà, đều có những lúc không cẩn thận nông nổi, nếu không còn chuyện gì thì tôi tắt máy đây.” “Làm phiền Hà phu nhân, tạm biệt, tạm biệt!” Chủ biên quay đầu lại muốn mắng cấp dưới, nhưng thấy vẻ mặt ủ rũ của Tiểu Trương, ông lại không mắng nổi câu nào nữa
Hạ Diệu Diệu tắt máy, gọi thẳng cho Hà Mộc An
Hà Mộc An không thèm nhìn cuộc gọi đến, không nghe máy.