Cuối cùng Thúc Tùng Cảnh cũng không rửa, tám rưỡi, anh ta kéo 3hành lý ra khỏi ký túc xá của Hạ Vũ
Có lẽ trong một k2hoảng thời gian dài, anh ta sẽ không đến quấy rầy cuộc sống c5ủa hai con người đang yêu nhau thắm thiết kia
Buổi ch4iều, ba giờ hơn, Hạ Vũ tỉnh lại, mặc quần áo ngủ, tinh thần k0há tốt
Phó Khánh Nhi quay đầu lại nhìn anh một cái: “Tỉnh rồi à.” Tuổi trẻ thật tốt, thức khuya nhưng vẫn hồi phục nhanh như vậy: “Em có hầm canh, múc một bát cho anh nhé.” Phó Khánh Nhi nói xong định đứng lên
Hạ Vũ vội ẩn người cô xuống, tiện thể cúi người cầm điều khiển ở cạnh cô lên, chỉnh âm lượng to lên cho cô: “Để anh, em cứ nghỉ ngơi đi.” Hầm canh rất tốn thời gian, một nồi canh ngon mà không hầm đến ba tiếng đồng hồ thì không đạt được tiêu chuẩn của Khánh Nhi, Khánh Nhi nhà cậu vất vả quá
Hạ Vũ đi vào nhà bếp, lúc đi qua bàn ăn nhìn thấy bên trên đã được dọn dẹp ngăn nắp, không chỉ là bàn ăn mà chắc hẳn Khánh Nhi cũng đã dọn dẹp cả phòng khách rồi
Trước kia Hạ Vũ cảm thấy mình đã thích sạch sẽ rồi, nhưng sạch sẽ của phụ nữ khác với đàn ông
Phó Khánh Nhi giỏi về khoản sắp xếp việc nội trợ hơn, không hề giống như lời chị Cả nói, người phụ nữ thành công có mấy người chịu tổn thời gian ở trong nhà
Hạ Vũ cảm thấy Khánh Nhi rất tốt, ít nhất không giống chị Cả nhà cậu, những lúc phát cáu thật sự là không thể nói chuyện nổi
Vẻ mặt Hạ Vũ thản nhiên, không hề áy náy khi sỉ vả bà chị, cậu múc cho mình một bát canh, uống một ngụm hết hơn nửa, xoa dịu đi cơn đói
Phó Khánh Nhi đứng ở cửa: “Hôm qua không khiến anh khó xử chứ...” “Tùng Cảnh sao?” Hạ Vũ quay đầu, đúng lúc uống xong nửa bát canh còn lại: “Cậu ấy không sao, chỉ là ở nhờ, sáng bay chuyển sớm nên thường đến đây, em không cần để ý tới cậu ta, tối qua không làm phiền em nghỉ ngơi chứ.” Phó Khánh liếc mắt quở trách cậu: “Không, chỉ là cảm thấy...” Làm sao? Hạ Vũ lại múc thêm một bát, bởi vì quá ngon
Phó Khánh Nhi vừa trêu đùa vừa nghiêm túc cười nói: “Chỉ sợ anh ấy cảm thấy em tùy tiện quá, không tán thành anh kết hôn với em.” Hạ Vũ nghe vậy suýt chút phun canh trong miệng ra, vội vàng lau miệng, hơi muốn cười, nhưng cuối cùng cũng nhịn được
Với phong cách sống của mình mà anh ta còn dám chê người khác ư? Cuộc sống của anh ta vô cùng hỗn loạn, bản thân anh ta còn không hiểu rõ nữa là
“Rất buồn cười sao?” Phó Khánh Nhi nhìn cậu với vẻ mặt nguy hiểm
Hạ Vũ vội xua tay: “Không có, không có
Em yên tâm, chắc chắn cậu ta sẽ không nghĩ như vậy, con người cậu ta rất tốt.” Phó Khánh Nhi cũng chỉ tùy ý hỏi, chỉ là muốn biểu hiện tốt nhất trước mặt tất cả người thân bạn bè của cậu
Nếu như tình cờ biểu hiện không tốt cũng không cần phải quá xoắn xuýt, chỉ là cảm thấy đáng tiếc: “Em biết mà, bạn anh có ai không tốt chứ! Mau ăn đi.” Nói xong cô liền quay đi
Hạ Vũ vội vàng gọi cô lại: “Em không ăn à?” “Em ăn rồi...”
Hạ Diệu Diệu đang dưỡng thai, nếu như không có việc gì thì không lộ diện, linh cảm đến thì liền tới văn phòng nghiêm túc làm việc một lát
Đa số thời gian cô đều đi theo dì Cao dệt vải, thêu hoa trong căn nhà gỗ ở rừng
Gần đây dì Cao nhận một học trò hơn ba mươi tuổi, là một nghệ nhân trầm mặc ít nói, chồng đã qua đời từ lâu, bây giờ một mình nuôi hai đứa con, một trai một gái
Tuy cuộc sống khó khăn nhưng bàn tay của chị ấy được chăm sóc rất tốt, những sợi tơ trượt qua tay không hề có cảm giác bị sáp
Hạ Diệu Diệu còn phát hiện, mặc dù cuộc sống của đối phương không được như ý nhưng lại hoàn toàn không nhìn ra sự chán chường từ vẻ bề ngoài, trạng thái tinh thần của chị ấy luôn rất tốt
Hạ Diệu Diệu nghĩ đây đại khái là một người phụ nữ hiểu cuộc sống, biết cách sống
Bất kể cuộc sống có gặp phải sự trắc trở lớn thế nào thì cũng không cho phép nó dễ dàng ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của mình
Hạ Diệu Diệu không hiểu lắm về sức mạnh đó, nhưng cô ngưỡng mộ sự nghiêm túc giống như được truyền từ đời này sang đời khác đó của đối phương, thậm chí hâm mộ, giống như hâm mộ những người ở thế hệ của dì Cao, dù đã trải qua nhiều đau khổ nhưng vẫn không quên đi mong muôn thuở ban đầu
Đại khái Hạ Diệu Diệu đã hiểu được tiêu chuẩn chọn đồ đệ mới của dì Cao rồi, đó là người có sự từng trải, có sự kiên trì, giữ vững mơ ước, có ngộ tính
Dì Cao không đánh giá cao bản thân mình như vậy, rất nhiều học trò của bà sau khi rời khỏi đây, đúng là đã tạo ra được nhiều thành tựu khác nhau, nhưng hiện nay liệu có được mấy người thật sự chuyên tâm sáng tạo? Đại đa số đều đảm nhận vị trí hành chính, chỉ còn vài người làm nghệ thuật, những thứ mà họ theo đuổi cũng là lợi ích phía sau mà thôi
Mặc dù chuyện này không có gì sai, dù sao thì sản phẩm không có giá trị thì sẽ đồng nghĩa với phế vật, nhưng điểm xuất phát thì sao, dì Cao không thích điểm xuất phát của những người đó
Bà cũng nghĩ thông rồi, dứt khoát tìm một học trò có tuổi nhưng kiên trì, đỡ khỏi phải nuôi nấng từ nhỏ, còn phải đợi bọn chúng đi một quãng đường vàng, sau đó trở mới lại đường cũ theo đuổi nghệ thuật
Đồ đệ hiện tại mà dì Cao lựa chọn có thể tĩnh tâm, trong không khí xốc nổi của thời này, có thể tĩnh tâm được là tốt
Hạ Diệu Diệu thêu một hồi, đang định đứng lên để eo bớt mỏi
Hà Mộc An đẩy cánh cửa ra, bước vào mà không gây ra tiếng động
Dì Cao liếc mắt nhìn ngài Hà, trong đôi mắt bình tĩnh cơ trí lộ ra tia vui mừng
Nếu không phải không được phân tâm trong thời gian lên lớp dạy dỗ học trò thì nhất định bà sẽ đứng dậy rồi tiến lên chăm sóc cho ngài Hà yêu dấu nhà bà rồi.
Rất nhanh Hạ Diệu Diệu đã phát hiện ra anh, suyt một tiếng, nhìn quanh rồi xoay người đi ra ngoài.
Hai người đi trên con đường nhỏ được che phủ bởi bóng râm của màu xanh
Hạ Diệu Diệu thích thú: “Sao lại đến đây?” Hạ Diệu Diệu khom lưng nhặt một chiếc lá, kẹp giữa các ngón chơi đùa
Hà Mộc An đi ở phía sau cô: “Nhìn xem phu nhân đã nguôi giận hay chưa.” Hạ Diệu Diệu cười khoái chí, xoay người khoác lấy tay anh: “Hết giận từ lâu rồi, anh tốt như vậy em nào có gan đó chứ.” “Chuyện em hỏi anh, anh đã kiểm tra rồi, có thư mời nhưng mà không có thời gian, không thể đi được.” Hạ Diệu Diệu cũng chẳng bất ngờ
Anh vốn ít khi tham gia những buổi tụ họp mà không có lợi ích gì
Huống hồ anh tốt nghiệp nhiều trường, khi đi học cũng không quá để tâm, không có tình cảm như các cô đối với trường cũ
“Em có lấy thiệp mời không?” “Không, em lấy làm gì, đi với thân phận của anh, rồi đợi đến khi họ nhìn thấy em lại thất vọng đá em ra ngoài sao.” Khóe miệng Hà Mộc An khẽ nhướng lên: “Em không dùng cũng tốt, anh chưa bao giờ tham gia hoạt động của Thu Môn, trường học gửi thiệp mời cũng không có ý trông chờ anh đi, chỉ thể hiện sự khách sáo thôi, chứ không phải quan trọng chuyện anh tham gia như các em nghĩ đâu.”