“Thật sao?” Nói tùy ý đáng thương như vậy, cứ như anh là người qua đường A B gì đó: “Không phải là3 để em dùng đấy chứ.”
Hà Mộc An nhìn về phía trước, cười dịu dàng: “Em lấy cũng không có 2tác dụng, Thu Môn không sắp xếp tiếp đón anh, hơn nữa ngay khi nhận được thiệp mời thì bộ phận th5ư ký đã gửi lịch làm việc của anh đến, thật sự là không có thời gian chứ không phải cố ý từ chối4
Hạ Diệu Diệu ngẫm lại cũng đúng: Anh không coi người ta vào mắt thì người ta cũng sẽ khôn0g để ý đến anh: “Trường cũ của em là trường đại học top đầu, cũng sẽ không đánh mất khí phách của mình đâu.” “Đúng, đúng, trường cũ của em là cái nôi của thánh nhân, uy vũ không thể khuất phục.” Hạ Diệu Diệu cười thỏa mãn, giẫm lên đống lá rụng xếp đống dưới chân, tạo ra âm thanh xào xạc: “Sao Lì Cao không cho người dọn dẹp con đường này nhỉ? Bước thế này nguy hiểm biết bao, nhưng lót dày như vậy chắc cũng không làm bà ấy té được đâu.”
“Anh gặp học trò dì Cao mới nhận chưa?” Rất có khí chất, khí chất xinh đẹp của người phụ nữ không chịu khuất phục, nhìn là khiến người khác cảm thấy vui tai vui mắt, tâm trạng vui vẻ giống như nhìn thấy được vẻ đẹp cứng cỏi của phụ nữ Trung Quốc vậy
Giọng Hà Mộc An nhàn nhạt: “Còn chưa học thành nghề, chưa chắc đã ở lại làm việc cho Hà Quang.” Cũng tức là nói, chị ta chỉ là một người xa lạ, nhờ dì Cao mới được ở nhờ trên núi mà thôi, mà phòng nhân sự lại càng không dễ dàng công nhận một người
Hạ Diệu Diệu nghĩ, hóa ra là vậy, đối phương vẫn còn chưa học thành nghề thì vẫn chưa được tính là nhân viên chính thức, phải đợi sau khi học thành nghề mới tiếp nhận công việc của dì Cao: “Cô ấy phải được xác nhận ở lại thì mới gặp được anh sao? Đúng là khó gặp mà
Ai, cô ấy chính là người phụ nữ ở gần với cửa sổ nhất
Còn nhỏ hơn em một tháng, nghe nói trước khi lên núi, cuộc sống rất khó khăn
Nhưng anh nhìn bề ngoài của người ta xem, nếu như em không nói thì anh có nhìn ra người ta vất vả hay không?” “...” Hà Mộc An không có hứng thú với câu hỏi này, lúc mới tới anh chỉ nhìn thấy bức tranh thành trấn trên biển
Hạ Diệu Diệu thích cô ấy, không tiếc lời khen ngợi: “Cô ấy khiến em nghĩ tới một từ: tiểu thư danh giá
Cho dù trong tình cảnh khó khăn như thế nào, cô ấy cũng mang trong mình sự ưu nhã, tinh tế
Hạ Diệu Diệu mơ mộng: “Ngưỡng mộ họ quá, cứ cảm thấy họ rất hiểu cuộc sống, đồng thời trong tình cảnh khó khăn, vẫn cố gắng sống thật tốt, không dễ dàng chịu khổ, không chịu khuất phục sự khổ cực, không dễ dàng bỏ rơi bản thân, có vẻ đẹp của trí tuệ.”
“...” Anh muốn tạm dừng việc mở rộng của Hòa Mộc, kế hoạch đưa năng lượng dư thừa vào vũ trụ, anh cũng sẽ không duyệt nữa
Hạ Diệu Diệu thở dài: “Trước kia em luôn cảm thấy bản thân mình cũng khá cố gắng, cũng rất tốt, các mặt đều xuất sắc
Nhưng nhìn người ta, em phát hiện mình không được phóng khoáng như vậy, cho dù anh có kéo em chạy, cho em điều kiện tốt như bây giờ, anh nhìn xem, em vẫn để chúng lãng phí
Người giống như em, tương lai cũng sẽ không có thành tựu gì lớn
Nhưng dì Cao cho cô ấy điều kiện tốt như vậy, cô ấy còn yêu cầu bản thân cố gắng, điều quan trọng là em cảm thấy cô ấy rất nghiêm túc với mỗi một sự ban tặng của cuộc sống.”
“Đó mới chính là trí tuệ chân chính, anh nói em có nên tiếp tục làm chức Phó tổng giám đốc Mẫn Hành không..
người so với người, đúng là đáng phải vứt đi...” Hạ Diệu Diệu cảm khái.
“Anh nghe em nói gì không?” “Ừ, đang nghe.” Hạ Diệu Diệu khoác tay anh, tựa nửa người vào anh: “Anh nói trước kia sao anh lại thích em, lúc còn đi học ấy.” Hạ Mộc An ngẫm lại một cách nghiêm túc, cố gắng cho cô một đáp án mà cô không cảm thấy là anh đang đối phó, không thể để cô bắt được sơ hở: “Chắc là ồn ào...” Hạ Diệu Diệu nhíu mày, đây cũng được coi là ưu điểm sao? Cô có ưu điểm đó sao? Còn nữa, đây hình như là “ưu điểm” duy nhất mà đàn em không có, đàn em rất yên tĩnh, mang nét đẹp thanh tao, không màng danh lợi
Hà Mộc An thấy cô không phản bác ngay, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ nhưng rất nhanh đã biến mất
“Trước kia em ồn ào lắm sao?” Hạ Diệu Diệu không muốn thừa nhận ưu điểm này, không thể cho cô một cái đánh giá như là sôi động, rất có tinh thần phấn đấu hay sao? Hà Mộc An lại tiếp tục suy nghĩ, lại cảm thấy: “Cũng được..
Em luôn rất bận rộn...” Còn bận hơn anh: “Đi đâu cũng thấy có việc của em.” Trong lớp, trong khoa, hội sinh viên, vậy mà còn vô cùng vững vàng: “Nhưng không bám người.” “Em không bám người?” Hạ Diệu Diệu cảm thấy anh đang nói dối, lúc đó cô cảm thấy bản thân rất được, coi Hà Mộc An như là vật sở hữu, hận không thể thắt vào eo mang đi, đi tới đâu là ra lệnh tới đó: “Lúc đó hình như chỉ cần không lên lớp thì lúc nào em cũng muốn gặp anh mà?” “Có sao?” Hà Mộc An nghĩ, nhìn cô đầy nghi hoặc: Thật sự có sao? Hạ Diệu Diệu cười
Trong hoàn cảnh không phải buồn phiền, nhắc tới chuyện cũ càng khiến tâm trạng người ta tốt hơn: “Anh nói xem, sao lúc trước em lại không phát hiện ra anh lợi hại như vậy chứ..
em cảm thấy..
chủ yếu vẫn là do thành tích của anh không tốt
Những người có năng lực thì có người nào không phải là người học giỏi, anh thì ngay cả người học dốt còn không bằng.” Vẻ mặt Hà Mộc An dịu dàng, anh không phản bác, trên phương diện kiến thức sách vở thì anh đúng là không ổn, hơn nữa lúc đó anh đã đi làm nhiều năm, những kiến thức trong sách vở cũng quên đi nhiều: “Mỗi năm nhớ lại một lần, em không cảm thấy vô vị sao?” “Không nha, mỗi lần nhớ lại đều rất vui
Chỉ là có một điểm em không hiểu...” Hạ Diệu Diệu nhìn anh
“Điểm nào.” Hà Mộc An bước đi vững vàng, mặc dù người nào đó đang dựa cả nửa người vào người anh
“Tại sao anh không khai thác khu nhà em, em biết giá trị của nó không lớn, nhưng cho vậy thì em cũng sống ở đó mà, em có thể có được một khoản bồi thường lớn, chẳng lẽ không quan trọng sao! Em không cần đầu tắt mặt tối sửa xe đạp, chẳng lẽ không tốt sao! Chẳng lẽ anh không thương em sao?” Hà Mộc An nghe xong, sắc mặt nhất thời trở nên nghiêm túc, cái tội này hơi lớn, anh thấy hơi khó trả lời, nếu như trả lời không tốt thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt
Hà Mộc An hít sâu, suy nghĩ kỹ rồi lại thở dài, cuối cùng vẫn không dặn ra được câu gì
“Nói đi?” Hạ Diệu Diệu thật sự tò mò: “Em cảm thấy nếu như vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không chia tay.” Hạ Diệu Diệu nói xong mới phát hiện bản thân lại nhanh mồm nhanh miệng, cười hề hề xoa dịu bầu không khí
Hà Mộc An cười, đối với anh mà nói thì loại tình yêu nào cũng được, chỉ cần là của cô thì đều được, hoặc là nói không quan trọng: “Ai...” “Anh than cái gì!” “Than em không đáng nhiều tiền như vậy, em biết để lấy được khu nhà em phải tốn bao nhiêu không?” “Bao nhiêu?” “Mười tỷ...” Giọng Hà Mộc An bình tĩnh, anh sẽ không dùng mấy chục tỷ để củng cố tình yêu! Để lấy được khu “Cổ thành” không có mấy lợi nhuận kia còn phiền phức nữa, toàn tốn thời gian khua môi múa mép
Nhưng mà? Nhưng mà Hạ Diệu Diệu cảm thấy tình cảnh này không đúng: “Đó là em mà? Tốn một chút tiền có thể khiến cho em vui vẻ thì sao lại không làm!”
“Đó gọi là tốn chút tiền thôi sao!” Dù có phải thì anh cũng không đồng ý, không có lợi nhuận, chủ yếu vẫn là không có lợi nhuận
“Hà Mộc An! Anh đúng là tư bản! Loại người, loại người như anh...” Hạ Diệu Diệu không nói ra được cái gì cụ thể: “Nãy anh nói em không đáng tiền?” “Em đáng giá bao nhiêu thì anh đáng giá bấy nhiêu! Chúng ta đáng bao nhiêu tiền nằm trong sự đánh giá của thế hệ sau
Hay là đợi chúng ta bị bắt cóc, xem con cái nhà chúng ta có chịu chi tiền chuộc không
Lỡ như cảm thấy chúng ta đắt quá, chúng giải quyết nội bộ luôn, thì anh và em còn đáng tiền gì nữa.”
“Bị anh nói như vậy, vậy thôi em không đẻ nữa...” Hạ Diệu Diệu ngồi trên cái rễ cây nhô ra khỏi mặt đất to bằng bắp đùi người lớn, đấm bóp đôi chân mệt mỏi
Hà Mộc An ngồi xổm xuống giúp cô xoa nắn chân
Cơn gió mùa Hạ mát mẻ, Hạ Diệu Diệu phủi lá cây rơi trên vai xuống đất, vén tóc ra sau tai: “Đói rồi.” Buổi sáng cô chỉ uống có một ly sữa bò
“Muốn ăn gì?” Hà Mộc An giúp cô cởi giày ra, để cô giẫm chân lên những chiếc lá mềm mại
“Thế nào cũng được, tốt nhất là có hải sản.”
Hà Mộc An đẩy một đống lá cây ra, nhận một nút bằng thủy tinh, nút ấn nâng lên, một màn hình ảo phản chiếu ra, Hà Mộc An nhấn vào mấy màu sắc, rồi thoát ra, màn hình tự động thu hồi lại: “Ăn ở đâu?” Nhìn nhiều những kỹ thuật này rồi, vẻ mặt Hạ Diệu Diệu rất tự nhiên, thậm chí còn thấy chẳng tiên tiến chút nào, bởi vì là hệ thống địa đạo, chủ yếu là an toàn ổn định, không có ý tưởng nào cả, đơn thuần chỉ là thiết bị SOS dùng khi khẩn cấp mà thôi
“Ở đây đi, thanh tịnh.” Hà Mộc An lại đặt chân cô trên đùi mình
Anh ngồi xếp bằng trên đám lá cây, giúp cô xoa bóp: “Phim truyền hình hôm qua hay không?” “Hay, bây giờ em xem phim gì cũng thấy hay, quảng cáo cũng hay, chỉ là không thích xem clip ngắn nữa, anh nói xem tại sao.” Hai người lại tìm ra đề tài mới, giết thời gian trước bữa cơm.
Xe của Hạ Diệu Diệu dừng trước cửa trung tâm thương mại, nhân viên phục vụ nhanh nhẹn chạy lại mở cửa xe
Trương Tấn Xảo thấy thế liền mỉm cười chọc vào người Đồng Đồng đứng ở bên cạnh: “Nhìn thấy chưa, chúng ta sắp không gặp được người ta rồi.” Hạ Diệu Diệu nóng nực, vội vàng chạy vào trung tâm: “Bớt nói lại đi, tớ sắp bốc hơi luôn rồi, mau vào trong đi.” Gió điều hòa dịu mát thổi tới, ngay lập tức xoa dịu cơn nóng của Hạ Diệu Diệu: “Cuối cùng cũng sống lại rồi, tớ nói cậu biết, nếu như đổi thành người khác thì còn lâu tớ mới đi, nóng chết đi được.” “Tớ thấy là cậu bị bầu không khí trên núi dưỡng ra bệnh nữ vương rồi.” “Cho dù là bệnh gì thì cũng bị rồi.” Ba người bước vào bên trong, những sinh viên bước ra từ trường cũ cũng giống như sĩ tử rời nhà đi thi, giống như đám người ra ngoài làm thuê, khi về lại trường cũ ít nhiều cũng như vinh quy bái tổ
Vừa gặp liền khiến người khác biết bạn vinh hay không vinh quang, ngoài địa vị xã hội ra, còn có dung mạo thần thái sáng láng
Gần đây Trương Tấn Xảo hơi rối rắm, không biết nên mặc đồ công sở trí thức hay là trang điểm tạo cảm giác quyến rũ hơn, cả hai đều khiến cô muốn mua, cứ kéo dài không thể quyết định loại nào tốt hơn
Vì vậy cứ giày vò hai người bạn tốt, Chu Tử Ngọc bận công tác chuẩn bị cho ngày lễ thành lập trường nên không để ý đến cô ấy
Khổng Đồng Đồng nói với giọng ghen tị: “Theo tớ thì cậu mặc bikini đi, diễn một phân cảnh kinh điển của sắc chính là không, không chính là sắc cho các đàn em đẹp trai của khóa dưới xem.” Hạ Diệu Diệu vội nói: “Không được, không được, phải mặc thêm áo ngủ nữa, khi giảng đến đoạn cuối cùng thì cởi ra, sau đó vẫy gọi mọi người nhiệt liệt vỗ tay!”
“Hai người không thấy nhàm sao! Nghiêm túc một chút, có rất nhiều đàn anh đàn chị khóa trước đến nữa, tớ chỉ là một ngôi sao bé nhỏ, lại còn phải phát biểu, các cậu có biết áp lực của tớ nhiều thể nào không? Chỉ sợ nói không tốt sẽ trở thành trò cười của người khác, tổng ủy viên của chính phủ chúng ta chính là đàn anh khóa trước, anh ấy cũng đến, nếu như tớ làm không tốt, sau này đừng hòng nghĩ tới việc thăng chức nữa.” “Tổng ủy viên chính trị?” Nhỏ nhất cũng phải sáu mươi nhỉ: “Đàn anh?” Đây mới là mấu chốt
“Làm sao vậy, cậu muốn gọi ông nội? Yên tâm đi, cậu dám gọi thì người ta dám nhận!”