Đám Cưới Hào Môn

Chương 585: Tình yêu với thủ môn (16)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cô giáo Chu, cuối cùng cậu cũng nhớ đến bọn tớ.” “Đúng đấy! Cô giáo Chu à đám cỏ đuôi chó này của chúng tớ cũng đang cần cậu tư3ới tắm đấy, cậu không được bên trọng bên khinh đâu nhé, đến tận bây giờ mới nhớ đến bọn tớ!” Chu Tử Ngọc lườm: “Ai cho cậu đại 2diện mọi người trở thành có hả, chúng ta là một vạt rừng lá kim, cao lớn, quyền quý mới đúng.” “Phải, phải! Là tớ không biết ăn5 nói, Chu đại mỹ nữ bảo là cái gì thì là cái đó.” Tiền Quân, Lý Hưng Hoa đã sớm đứng lên theo thói quen, hai tay nắm chặt chờ c4hỉ thị của Hà Mộc An, rồi chợt nhận ra sai hoàn cảnh mới vội ngồi xuống.

Ai mà chẳng có sĩ diện, việc gì phải lại gần một người ra vẻ xa cách như thế.

“Không nói chuyện với đám thô lỗ các cậu nữa.” Mắt Chu Tử Ngọc sáng rực: “Toàn là đồ ăn ngon thế này! Các cậu biết hưởng thụ ghế nhỉ, để cho tớ ít macca với nhé.” Nói xong liền chạy về chỗ mới người Trương Tấn Xảo.

“Trên bàn lãnh đạo chỉ có mỗi một chai nước thôi, cậu có muốn uống thử không.” Nói xong Chu Tử Ngọc liền ập đến, siết mạnh cổ bạn.Người bạn chỉ biết gào lên: “Chu Tử Ngọc, cậu không biết cậu là người sắt à, tớ sắp chết trong tay cậu rồi! A...” Chu Tử Ngọc cười lớn bỏ tay ra, hài lòng ngồi xuống giữa Khổng Đông và Tân Xảo: “Mau cho tớ chai nước, sắp bốc khói rồi đây.” Nóng chết mất thôi...

Hạ Diệu Diệu cười vui vẻ dẫn theo Hà Mộc An bước lại, giờ phút này cô mới cảm thấy ngày hôm nay thật trọn vẹn, Tiểu An An nhà cô về sớm để đến tham gia ngày thành lập trường với cô, cô thật sự rất vui! Tất nhiên Hà Mộc An không thể ngồi giữa một đám toàn phụ nữ rồi.

Tiền Quân ngồi gần đó ngay lập tức tinh ý nhường ra một chỗ ngồi để cho anh và Hạ Diệu Diệu ngồi gần nhau nhưng lại thuộc hai mặt trận” khác nhau.

Thẩm Nguyệt, Vương Niệm Tư, Lý Hưng Hoa cũng thuận theo vị trí mà nhích sang, nhường ra chỗ cho Hà Mộc An và Hạ Diệu Diệu.

“Cậu là giáo viên thể dục chứ đâu phải là vệ sĩ của các lãnh đạo, nóng như thế này cơ mà.” “Giáo viên thể dục thì có thể làm được gì chứ, người xấu đến thì ném bóng rổ à?” Những người xung quanh bật cười.

Chu Tử Ngọc tự hiểu: “Hôm nay đến đây chẳng qua là cưa sừng làm nghé, chỉ khổ chúng ta thôi.” Hạ Diệu Diệu cười, cùng Hà Mộc An ngồi xuống, dịu dàng hỏi: “Ăn cơm chưa? Sao lại về giờ này, vốn còn muốn ra sân bay đón anh cho anh một niềm vui bất ngờ.” Vừa nói cô vừa đẩy cam quýt, quả hạch,...

bao nhiêu là đồ ăn dồn sang bên Hà Mộc An.

Hà Mộc An hơi mệt, lấy bừa quả quýt nhưng không ăn, sắc mặt mệt mỏi nhưng giọng nói vẫn bình bình: “Lúc ở trên máy bay đã ăn qua rồi, lúc nãy vừa hay đi ngang qua đây nên đi vào xem sao.” Hạ Diệu Diệu thấy thể thì biết là anh về sớm một ngày, chắc chắn là đã phải gấp rút làm việc, có khi cả đêm qua cũng không được nghỉ ngơi, giờ sắc mặt kém thế này sao mà cô không xót cho được: “Anh uống nước nhé.”

“Không có khẩu vị.”

Hạ Diệu Diệu đau lòng lắm: “Vậy đưa quýt đây em bóc cho anh.” Cô bóc cho thì quýt sẽ dễ nuốt hơn chắc: “Không cần.” Chu Tử Ngọc gật đầu: “Công việc giờ bận quá, lúc đi học cảm thấy các thầy cô rất rảnh, chỉ cần làm tốt công tác tư tưởng cho chúng ta là được rồi.

Giờ chờ đến khi trở thành cô giáo thì mới biết làm học trò vẫn là sướng nhất, chỉ cần suy nghĩ làm thế nào để bỏ tiết, tan học rồi thì ăn cái gì, vô cùng tự do.” “Cậu đừng than thở nữa, công việc ổn định thế còn gì, đâu có giống bọn tớ ngày nào cũng mệt lên mệt xuống như đang đùa với tính mạng.” “Haha, cậu nói thể hình như cũng đúng.” “Thì đúng thật mà.” Những người xung quanh cũng đã quan sát thấy tình hình chỗ bên Hạ Diệu Diệu từ đầu, vì dù sao thì ở đây cũng có một người đang muốn tỏ tình với lớp trưởng mà.

Xem tình hình bây giờ, người ta chắc là đã tu thành chính quả rồi.

Thật là không ngờ lớp trưởng có thể đối xử dịu dàng với đàn ông như thế, nhìn đi, mười năm như một, vẫn chăm sóc bạn trai nhỏ hệt như ngày trước, chiều chuộng hết biết.

Có rất nhiều đôi yêu nhau thời đại học nhưng những người đi đến kết quả thì rất ít, rất hiếm thấy có người nào đối xử với bạn trai trước sau như một như thế.

Đặc biệt là một người như lớp trưởng Hạ, thế mà cô lại không đá Hà An, đúng là trên đời chuyện kỳ lạ nào cũng có, ban đầu bọn họ đều chắc rằng sau khi tốt nghiệp, bước vào xã hội không quá hai, ba năm thì lớp trưởng sẽ chia tay với Hà An.

Con người Hà An nhạt nhẽo, cao ngạo, lúc nào cũng coi mình hơn người, sống trong thế giới tự tạo mà trong đó cậu ta làm gì cũng đúng, còn đối với những người ở thế giới bên ngoài cậu ta chẳng khác gì thằng ngốc.

Còn lớp trưởng thì giỏi luồn cúi, sớm muộn gì cũng bị phù hoa tiền tài che mờ mắt, dây dưa lằng nhằng với những người có tiền có quyền, có vợ như giám đốc hay phó giám đốc gì đó.

Hà An chỉ còn nước im lặng đội cái mũ xanh trên đầu để nhận những mối quan hệ lợi ích từ vợ.

Trong xã hội chỉ coi trọng tiền bạc như bây giờ, không khéo còn có người ngưỡng mộ “vận may” đó của Hà Mộc An nữa.

Một khi đã trải qua sự khó khăn gian khổ, ai mà không muốn có cơ hội có thể một bước lên mây chứ.

Kể cả không như vậy thì cũng hi vọng con đường mình đi sẽ bằng phẳng hơn, tiến độ tươi sáng hơn.

Nhưng có những người lại không thấy thế, những người ngưỡng mộ “vận may” của Hà Mộc An chắc là chưa từng trải qua cảm giác bị phụ nữ chèn ép là thế nào.

Đám phụ nữ cũng bắt đầu có người thì thầm thảo luận.

“Hà Mộc An và lớp trưởng Hạ vẫn còn qua lại với nhau à?” “Nhìn thế kia chắc là đã kết hôn rồi, thật không ngờ hai người này vẫn bên nhau đến bây giờ.” “Sống với ai mà chẳng phải sống, tớ thấy Hà Mộc An cũng không tồi, mặc dù không có thành tựu gì lắm, nhưng có công việc ổn định, về nhà thì chơi game, như vậy cũng yên tâm, còn tốt hơn so với cái đám chỉ biết cả ngày đàm đúm lúc nào cũng tự cho mình là nhất.” “Đôi giày này của cậu đẹp quá, mua ở đâu thế?” Chủ đề về Hà Mộc An và Hạ Diệu Diệu được chuyển dời, vốn cũng chẳng có gì để nói nhiều cả.

“Hà An à, cậu đến muôn thể, rượu hết mất rồi, có chai nước trước mặt, cậu uống cạn đi nhé!” Cậu bạn ngồi cạnh Tiền Quân khởi xướng, không muốn để bất cứ ai cảm thấy không được quan tâm.

Trước đây anh ta không thân với Hà Mộc An là do anh ít nói, nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, thứ còn đọng lại đó chính là cảm giác thân thiết, tính cách khác biệt cũng trở nên đáng yêu.

Anh ta phải có trách nhiệm đẩy không khí lên cao mới được.

Hà Mộc An ngẩng đầu, lạnh nhạt liếc qua, đối phương là phòng trưởng của phòng ký túc bên cạnh.

Tiền Quân không chờ Hà Mộc An có động tác tiếp theo, cứ như là cũng vừa mới nhìn thấy Hà Mộc An, kích động muốn tiến đến để vỗ vai người anh em, nhưng do khoảng cách thân phận khác biệt nên cái vỗ tay cuối cùng lại đáp lên đùi Lý Hưng Hoa, nói lớn: “Đúng đấy, đúng đấy, mà phải một ngụm uống hết mới được, năm xưa vì cậu ta mà chúng tớ tốn không ít tiền đi net, mà nhắc đến tiền net, hay là chúng ta bao một phòng ôn lại chiến tích công thành đoạt đất năm nào đi.” Lý Hưng Hoa lập tức vạch mặt: “Chỉ với khả năng thao tác của cậu ấy hả, đánh bao nhiêu lần thì chết bấy nhiêu lần, bảy lần thành chiến thì có sáu lần thất bại, lần cuối cùng thắng còn là do đối phương bị treo máy tập thể.” Tiền Quân chỉ còn biết kêu than: “Thao tác của tớ mà kém? Cậu để Háo Tử nói xem nào.” Nói xong anh ta kéo người anh em phòng bên cạnh: “Kỹ thuật năm đó của ông đấy thế nào?” “Tốc độ tay của Tiền gia quả là đỉnh cao, giang hồ không ai sánh bằng.

Tôi nịnh nọt xong rồi, cậu đưa năm trăm đây!” Cả nhóm lại được một phen ồn ã, cùng nhau thảo luận về những chuyện năm xưa, không còn ai nhằm vào Hà Mộc An nữa.

Hoặc là cũng có người muốn hỏi thăm, nhưng thấy không khí như vậy thì không tiện đến gần nói chuyện.

Hạ Diệu Diệu ân cần bóc lạc cho anh, còn mở thêm một chai nước nữa.

Trương Tấn Xảo liếc qua hai người, cảm thấy rất bình thường, với con người này, có hầu hạ thể nào thì cũng là điều đương nhiên, chỉ dựa vào thái độ của Hà Mộc An đối với Hạ Diệu Diệu, cô ấy mà không cống hiến như thế thì chính là đồ sói mắt trắng.

Còn Không Đồng Đồng thì nhìn mà thấy ngứa mắt, liên tục đập tay Hạ Diệu Diệu.

Cậu như vậy là không được đầu, đàn ông thì không nên quá chiều chuộng.

Phải để anh ta nhìn lên cậu, thấy cậu là phải quỳ gối, anh ta đối tốt với cậu là điều nên làm, cậu không cần phải làm gì cả, phải cho anh ta có cơ hội đối tốt với cậu, lúc nào cũng phải biết ơn cậu, hiểu chưa hả? Hà Mộc An thấy cô chăm chú như thể dành nhặt lấy hai hạt lạc, nhưng không hề động vào chai nước.

Lớp phó nhìn thấy sự tương tác giữa hai người họ cũng không thấy lúng túng.

Tỏ tình là chuyện ngày xưa rồi, bây giờ nhìn thấy lớp trưởng Hạ dù vẫn có chút kích động nhưng cũng chẳng có suy nghĩ gì khác, ngược lại anh ta rất hiểu kỳ sao lớp trưởng Hạ lại tốt với Hà An như thế, dù hai người họ có ở bên nhau không phải nên đổi lại là Hà An chăm sóc lớp trưởng Hạ sao?

“Hà An, cậu được lắm, cậu với lớp trưởng Hạ ngọt ngào thể, kết hôn lúc nào vậy? Chẳng mời anh em đến ăn bữa cơm, chúng tôi còn chờ để tặng quà cho cậu đấy, vậy là hời cho chúng tôi rồi.” Có người quay lại vỗ vai anh ta: “Vừa nãy không phải muốn tỏ tình với lớp trưởng à, mau lên, giờ tỏ tình với hai vợ chồng họ luôn, cậu hời rồi nhé.” Hà Mộc An híp mắt, không đến nỗi như lâm đại địch, chỉ mỗi thế thôi mà, anh rất tự tin vào bản thân mình.

Chỉ là không ngờ, Hạ Diệu Diệu như vậy mà vẫn có nhiều người thầm mến thể, haizz.

Lớp phó gãi đầu: “Nghe cậu nói kia, mà cũng đúng, vợ chồng tuy hai mà như một, cả hai người tôi đều thích, hay là hai người ngồi lên đây để tiểu sinh tỏ tấm lòng, giống như là lúc bái đường ấy, tôi để hai người trải nghiệm trước!” Mọi người xung quanh đều cười, cái chủ đề tỏ tình này nếu không có người nhắc đến thì cũng chỉ cười một cái cho qua thôi.

Hạ Diệu Diệu cũng chỉ cười một cái rồi thôi, chuyện người ta yêu thầm mình chẳng có gì đáng để nhắc đến cả.

Không xa có người đang nhỏ giọng thảo luận.

“Nhìn hai người họ kìa, bao nhiêu năm như thể mà vẫn ở bên nhau.” “Năm xưa là ai theo đuổi ai nhỉ?” “Là Hạ Diệu Diệu theo đuổi Hà An, Hà An dù không nói nhiều nhưng con người không tồi, cô ấy có mắt nhìn đấy, chọn ngay một người dễ nắm bắt.” “Tôi nhớ hồi đó cậu ngồi ngay trước Hà An đúng không?” “Đúng vậy, nên tôi biết nhiều hơn các cậu, Hạ Diệu Diệu thường hay bảo Hà An giúp việc này việc nọ, tôi chắc tiền cơm ba năm sau đó của cô ấy đều là do Hà An trả hết.

Các cậu có để ý hay không, quần áo mà lớp trưởng Hạ mắc về sau càng ngày càng đẹp, đó đều là do Hà An mua cho đấy, cô ấy thủ đoạn lắm, vì để rũ bỏ đồng phục trăm năm không đổi của trường, chuyện gì cũng có thể làm được.” Gia cảnh không tốt nhưng không chịu an phận làm một sinh viên nghèo học giỏi, mà cái gì cũng muốn tham gia cạnh tranh.

Gặp phải khó khăn thất bại cũng không rút ra bài học, lúc nào cũng tự coi bản thân là mặt trời tỏa ra ánh sáng khắp nơi: “Nếu năm xưa không có Hà An giúp đỡ thì không biết cô ấy sẽ theo ai đây.” Với vẻ ngoài như thế, để cô ấy tìm một phú thương còn khó nữa là.

Mộng Vũ ghét Hạ Diệu Diệu, năm xưa là cô ta nhắm Hà An trước, cô ta ngồi ngay trước Hà An, rõ ràng là có thiên thời địa lợi, cô ta xinh đẹp hơn Hạ Diệu Diệu, điều kiện gia đình cũng tốt hơn, cũng không có ý đồ lợi dùng Hà An.

Đâu có giống như Hạ Diệu Diệu, coi Hà An như một món đồ, bắt anh làm này làm nọ, đáng ghét! Cô ta cũng đã ra ám hiệu rõ ràng với Hà An rằng bản thân muốn làm bạn gái anh, nhưng không biết Hạ Diệu Diệu làm sao mà biết được, ngồi ở chỗ Hà An nói bóng nói gió mấy lần liền.

Mộng Vũ cực kỳ phản cảm, rõ ràng là cô tốt hơn, dịu dàng hơn Hạ Diệu Diệu, còn mua đồ ăn sáng cho anh nữa, lại còn đưa ra các kiểu ám hiệu, thể mà Hà An lại không nhận ra, Hà An đúng là bị mù mới chọn Hạ Diệu Diệu.

Cuối cùng Mộng Vũ cũng không biết là tức cái gì, chỉ thấy Hạ Diệu Diệu là đồ mặt dày, bám riết cướp đi Hà An.

Vốn là nhiều năm đã trôi qua rồi, cô ta cũng đã kết hôn, nhưng nhìn thấy hai người họ vẫn còn bên nhau là thấy tức.

Thật không hiểu Hà An nghĩ gì mà vẫn ở bên cạnh một người mặt dày hám lợi như Hạ Diệu Diệu, cô ta không tin Hạ Diệu Diệu sẽ không nghĩ cách để mà bò lên cao hơn.

Tính cách Hà An như thế thì Hạ Diệu Diệu làm sao mà chịu đựng được.

Mộng Vũ hận không thể khiến hai người chia tay, ly hôn luôn càng tốt.

Một người bẩm sinh khiến người ta ghét, một người không có mắt nhìn, cả hai đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.

“Mộng Vũ, Mộng Vũ! Đang nghĩ gì thế? Sao hỏi mà không thấy trả lời?” “Gì thế? Tớ không nghe thấy, các cậu đang nói gì vậy?” “Hỏi cậu có biết Hạ Diệu Diệu làm việc ở đâu không? Không phải hai người ở cùng một thành phố à?” Mộng Vũ lắc đầu, không biết: “Không phải cô ấy không ở thành phố này à?”

“Đã quay lại từ lâu rồi.” Người kia ra vẻ thần bí nói tiếp: “Cậu chưa nghe nói gì sao, năm ngoái có người thấy Hạ Diệu Diệu, cô ấy còn dắt theo con gái, được bảy hay tám tuổi rồi, nhưng mà Hạ Diệu Diệu kết hôn lúc nào nhỉ?” Nói xong mấy người đều ra vẻ quả nhiên là như vậy, cô ấy để Hà Mộc An đổ vỏ.

Chuyện như thế sẽ chẳng ai đem ra nói công khai cả, tất cả đều thầm nói nhỏ với nhau, bề ngoài trông có vẻ đang vui đùa, nhưng trong lòng lại thầm sung sướng khinh bỉ đối phương.

Nhóm Tiền Quân giờ cũng hết đề tài để nói chuyện nên quay sang hỏi Hà An: “Hà An làm việc ở thành phố này à?” Hà Mộc An nhìn qua: “Ừ.” Hạ Diệu Diệu cùng Khổng Đồng Đồng tranh nhau gói quả hạch cuối cùng.

Khổng Đồng Đồng nghiêng người về sau để tránh đi, khiến Hạ Diệu Diệu vồ hụt, ai bảo chân tay cậu ngắn, hừ! Hà Mộc An đỡ Hạ Diệu Diệu.

“Cậu làm gì vậy? Sau khi tốt nghiệp rồi cũng chẳng gặp lại cậu, cũng ít khi thấy tin tức gì của cậu, nhóm bạn bè chúng ta chỉ có mình cậu là như biến mất, cũng chẳng thấy dùng mạng xã hội.

Lớp chúng ta cũng chỉ có vài nam sinh như thế mà cậu lại chẳng hòa đồng, làm việc bao nhiêu năm rồi mà vẫn như trước đây, người như cậu giờ hiểm thấy lắm.” Hạ Diệu Diệu lại vồ lần nữa, lần này đã giật được gói quả hạch về tay.

Khổng Đồng Đồng không phục! Chu Tử Ngọc chặn lại Khổng Đồng Đồng đang có ý đồ xông đến, Khổng Đồng Đồng lập tức giương nanh múa vuốt, khiến cho mấy người Hạ Diệu Diệu không nhịn được cười.

Hà Mộc An lãnh đạm: “Công việc bận rộn nên hầu như không dùng mạng xã hội.” Nói xong anh cầm lấy một gói quả hạch ở bàn bên này ném cho Khổng Đồng Đồng, tranh với Diệu Diệu làm gì chứ.

Hạ Diệu Diệu liếc anh một cái, lập tức đối với Khổng Đồng Đồng, cô muốn ăn gói của Hà Mộc An đưa.

Khổng Đồng Đồng khinh bỉ Hạ Diệu Diệu, buồn nôn quá, lại còn khoe khoang tình cảm, ngược đãi người độc thân như cô, những người kết hôn rồi mà còn khoe khoang tình cảm là đáng ghét nhất.

“Hai người kết hôn khi nào vậy?” Tiền Quân rất muốn chuyển đề tài, nhưng mọi người cứ xoay quanh nói chuyện, ngoài Hà Mộc An bị “tụt lại” ra thì còn có một nhân vật học giỏi nữa cũng bị “tụt lại”, vậy nên anh ta cứ bám lấy Hà An nói chuyện.

“Ba bốn năm rồi.

Cậu thì sao?” Dù sao cũng phải có qua có lại, đương nhiên là cũng phải xem tâm trạng anh ra sao nữa.

“Cũng gần như vậy, tốt nghiệp xong vừa đi làm vừa đi xem mắt, thầy thuận mắt rồi năm sau cũng kết hôn luôn, nhưng có đôi lúc nghĩ lúc còn đi học nên tìm lấy một người thích hợp trong trường, ít nhất đối bên còn hiểu nhau một chút, có vài năm tận hưởng thế giới hai người.

Còn như bây giờ nào là con cái, nào là tiền mua nhà, lo bao nhiêu là thứ, cảm thấy hình như chưa yêu đương gì đã bắt đầu cuộc sống qua ngày vô cùng phiền chán.”

“Lớp trưởng Hạ vẫn y như trước nhỉ, không hề thay đổi chút nào, tôi nhớ ngày xưa lớp trưởng rất hay bám dính lấy cậu.” Bạn học cười nhớ lại.

“Có sao?” “Có.

Có chuyện hay không cũng gọi cậu, trong lớp chúng ta cặp đôi có tình cảm tốt nhất chính là hai người rồi.

Trước đây còn trẻ không hiểu, tìm bạn gái cứ muốn tìm một người đẳng cấp nữ thần, còn không thì ít nhất phải là người trông ưa nhìn.

Nhưng giờ nhìn lại, cứ như cậu và lớp trưởng là hay nhất, lớp trưởng tốt tính, hiểu lý lẽ lại biết chăm sóc gia đình.

Cuộc sống gia đình chỉ cần như thế là đủ.” Tiền Quân xoắn xuýt, anh ta cũng muốn nói chuyện với ngài Hà.

Hà An nhìn Hạ Diệu Diệu, luôn cảm thấy cô rất tốt.

“Lớp trưởng giờ làm gì vậy?”

Hà Mộc An: “Cùng với sư phụ của cô ấy mở một phòng làm việc.” “Được đấy chứ, tự mình khởi nghiệp, lớp trường Hạ khi ngồi trên ghế nhà trường đã là một người biết xông pha, hồi đó tôi đã cảm thấy người như cô ấy mà còn không thành công thì thiên lý ở đâu nữa.” Dù sao thì một người mặt dày lại biết nịnh nọt như cô ấy đâu có nhiều, nghe nói cô ấy còn chủ động giúp con của chủ nhiệm khoa phụ đạo, còn nấu cơm, quét dọn, làm việc nhà ở nhà chủ nhiệm khoa nữa.

Như vậy không phải là không tốt, mỗi người lại có mục tiêu riêng của mình, đương nhiên để đạt được phải bỏ công sức ra trước.

Trước đây anh ta thấy làm như vậy là nịnh nọt, nhưng giờ nghĩ lại, trong bọn họ đâu có ai làm được như thế.

Lớp trưởng Hạ thật sự có năng lực: “Cậu thì sao? Công việc thế nào? Nói nãy giờ mà chưa hỏi cậu làm việc ở đâu?” Nói xong anh ta rút một điếu thuốc ra, nhưng chợt nhớ đến con cọp cái trong nhà nên lại cất đi.

Hà Mộc An: “Hòa Mộc, gần đây cũng khá, không bận lắm.” Đối phương kinh ngạc nhìn anh: “Được đấy! Top 10 thế giới, người có thể vào đó làm đều là nhân tài, thật không ngờ là cậu lại làm ở Hòa Mộc, cậu làm thế nào mà vào được đó vậy?” Không phải là anh ta coi nhẹ Hà An mà là với thành tích của Hà An mà vào Hòa Mộc thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Hà Mộc An: “Chuyện làm ăn của gia đình, cha mẹ lùi lại phía sau, vừa hay tôi lên tiếp quản.” Đối phương nghe không hiểu lắm, suy nghĩ vẫn đang dừng ở việc làm thế nào để thăm dò sâu hơn thông tin nội bộ bên trong, tự nhiên lại có thông tin khác xen vào, nên hơi không hiểu ra làm sao.

Sau khi xử lý xong thông tin vừa tiếp nhận, đột nhiên anh ta nhìn Hà An đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt cứng ngắc, ý của cậu ta là...

Anh ta đột nhiên đè thấp giọng, chỉ sợ mình hiểu sai: “Ý của cậu là...

Tập đoàn Hòa Mộc là của gia đình cậu...” Hà Mộc An nhìn anh ta.

Anh ta bỗng chốc như không nhận ra người trước mặt, sắc mặt nghiêm nghị có uy, rõ ràng là so với lúc nãy không có gì khác, nhưng bây giờ lại cảm thấy đối phương có một sức mạnh khó hiểu, không chủ động giao lưu với người khác có khi là trầm tính, nhưng cũng có thể là không có hứng.

Anh chỉ tùy ý ngồi đó nhưng lại cho anh ta cảm giác áp lực đè nặng, lời anh nói ra rõ ràng là có nội dung rất chấn động, nhưng hình như đối với anh lại rất bình thường, không có sự tự cao khoe khoang thân phận bản thân, không có sự xáo trộn cảm xúc, không mong chờ cũng không chuẩn bị để đối phó với phản ứng của người khác khi biết được thân phận của mình.

Anh chính là anh của năm đó, vẫn luôn là như vậy, bây giờ càng như vậy, không để ý đến sự hiểu lầm hay châm chọc của người khác.

Anh ta còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để lấy lòng thì đã bị chấn động đến mức tự ti, chỉ muốn tránh xa chỗ này, tìm một góc nào đó để liếm láp lòng tự tôn đã bị tổn thương.

Nhưng mà người như cứng đơ lại, muốn động đậy cũng không được, cứ ngồi yên đó mê man nghi hoặc như một thằng ngốc.

Là thật sao? Anh ta rất muốn hỏi, nhưng ngay cả nhìn sang bên một cái cũng không dám, càng không có dũng khí để hỏi.

Anh ta vừa mới biết được một bí mật động trời, ngứa ngáy khắp người, đứng ngồi không yên mà người nói ra bí mật này lại rất thản nhiên cứ như là chưa có gì xảy ra.

Anh ta cảm thấy hơn ba mươi năm mình sống trên đời, chưa có lúc nào bản thân nhát gan như lúc này, lúc trước cho dù là gặp hiệu trưởng thì anh ta vẫn có thể nắm lấy tay đối phương rặn được vài lời.

Giờ đừng nói là vài lời, đến cả di chuyển vị trí hóng hớt một chút cũng không dám, gì mà chí khí anh hùng gì đó khi gặp phải nguy hiểm thì chưa nói đến tháo chạy mà trực tiếp mềm nhũn ngồi đó chờ chết thôi, đây cũng là chuyện thường tình.

Hà Mộc An thấy anh ta quá mức căng thẳng liền lấy một quả cam để bên cạnh Tiền Quân đưa cho anh ta.

Anh ta giật thót, không biết là bản thân làm thế nào mà nhận lấy nữa.

Giờ anh ta mới chú ý tới, bọn Tiền Quân chưa hề giao lưu gì với Hà Mộc An, thậm chí còn cố ý để Hà Mộc An không giao lưu với bọn họ.

Phát hiện ra điểm này, anh ta liền theo đó mà phát hiện ra nhiều điều khác.

Ví dụ như, Tiền Quân chính là tâm điểm của buổi họp mặt ngày hôm nay, quả thực là cậu ta đã rất thành công, chả thiểu người xông đến vồ vập, hôm nay có rất nhiều thứ đều là do cậu ta tài trợ.

Ngoại trừ những người thân thiết như Lý Hưng Hoa, Thẩm Tuyết hay Vương Niệm Tư ra thì thật sự không có ai dám tùy tiện lấy đồ bên cạnh cậu ta.

Một là vì nể mặt, hai là ai cũng có cảm giác Tiền Quân bây giờ đã khác xưa rất nhiều, không thể tùy tiện đùa vui như trước nữa.

Thế nhưng Hà An rõ ràng đã lấy mấy lần rồi thế mà đồ ở chỗ gần cậu ta hình như vẫn y nguyên, vừa hay lúc nãy anh ta bắt gặp hành động âm thầm “bù hàng” của Tiền Quân.

Anh ta cảm thấy trong phút chốc mình đã nhìn rõ chân tướng, lập tức muốn đứng lên và hét thật to, nếu anh ta còn im lặng ngồi đây nữa thì chắc chắn sẽ ngột ngạt chết mất.

Vốn hôm nay là một ngày nóng nực nên anh ta cầm lấy ngay một chai nước tu một ngụm hết nửa chai, mới nhớ lại lúc nãy người anh em cùng phòng đã đề nghị Hà An dùng nước thay rượu uống hết một chai nước, giờ mới phát hiện Lý Hưng Hoa kéo tay gã nói nhiều lại nói gì đó, không để cho cậu ta có cơ hội nói tiếp.

Và còn ánh mắt Tiền Quân thi thoảng lại nhìn về phía anh ta nữa.

Có một số việc như muốn phá kén bứt ra.

Anh ta rất lâu mới hồi phục lại, len lén khách sáo gật đầu với Hà Mộc An, rồi rụt rè chuồn ra ngoài.

Tiền Quân cẩn thận liếc qua Hà Mộc An, thấy anh vẫn bình thường thì mới tiếp tục quay sang nói tiếp.

Cách đó không xa, bạn học tự cho là vừa mới thăm dò được “chân tướng” động trời đang kích động thần thần bí bí hỏi người bên cạnh: “Cậu có biết Hà An là ai không?” “Ai?” Nhóm nhỏ có năm sáu người đồng loạt nhìn về phía anh ta.

Thường thì khi một người đặt ra câu hỏi như thế này, chắc chắn sẽ có một tin tức lớn được đưa ra.

Anh ta cố ra vẻ kinh ngạc: “Thể các cậu không biết thật sao? Hà An ấy? Các cậu không thấy cậu ta rất kỳ lạ hay sao?” Một bạn học khác tự nhận là biết được một chút tin tức đột nhiên thấp giọng nói: “Có lẽ nào lớp trưởng cắm sừng cho cậu ta rồi?” Anh ta lập tức đen mặt, cố ý cười nhìn cậu bạn kia: “Cậu mới bị cắm sừng ấy! Không biết gì mà cứ nói lung tung, người ta là người của Tập đoàn Hòa Mộc, Tập đoàn Hòa Mộc là của người ta đấy, cái gì mà cắm sừng chứ, chẳng có tí sức tưởng tượng nào, không thấy lớp trưởng Hạ hầu hạ cậu ta như thế nào à!” “Cậu điên rồi!” Nhưng người kia bất giác đè giọng xuống, mắt lại không kìm được mà nhìn về phía Hà An, sao có thể: “Có phải là lúc trưa uống nhiều quá đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại không! Tập đoàn Hòa Mộc đấy?” Anh ta thấy không có ai tin mình, không biết là có cảm giác kiêu ngạo từ đâu đến, thấy mấy người này thật không có mắt nhìn: “Chẳng lẽ mấy người không phát hiện sao, Tiền Quân luôn rất chiếu cố cậu ta, Tiên Quân là ai, cậu muốn làm thân cũng không dễ đâu nhé, nhưng các cậu nhìn đi, Hà An vừa mới đến thì Tiên Quân liền nhường chỗ, không ai phát hiện ra à?” Cả đám người không ai muốn tin, nhưng nghe anh ta nói như thế cũng thấy ngứa ngáy trong người: “Thật hay giả vậy? Cậu nghe ai nói thế!” Đương nhiên là anh ta sẽ không ngốc đến mức nói là Hà An tự nói, như thế thì rớt giá quá: “Nghe người ta nói, tớ không tin cho nên mới ngồi gần đó, lâu như thế mà Tiền Quân không hề để chủ đề câu chuyện rơi lên người Hà An lần nào.”

“Cũng có thể là không muốn đếm xỉa đến cậu ta thì sao?” Hà An không hòa đồng, điều này ai ai cũng biết.

“Không phải, là Tiền Quân đang chủ động dẫn dắt chủ đề, các cậu chưa ai nghe nói thật sao? Người ở thành phố này cũng thế à?” Quả thật là có một người làm việc ở thành phố này: “Chưa hề nghe nói, nhưng mà hai năm trước lễ cưới của chủ tịch Hòa Mộc được làm rất hoành tráng, tất cả các thương gia trong thành phố đều được mời đến, đám cưới kéo dài hắn một tháng liền, còn náo nhiệt hơn cả Tết, không thể là Hà An chứ?” Thật không thể tưởng tượng nổi! “Các cậu thử hỏi xem, có ai biết về chuyện này không?” Anh ta cũng sợ mình nói chắc chắn quá đến lúc lại trở thành trò cười, nhưng anh ta cảm thấy khả năng đó không cao, nhưng mà đến giờ thật sự anh ta vẫn chưa kịp tiêu hóa, xuất thân của Hà Mộc An lại lợi hại như thế.

Là bạn học nhiều năm thể mà bọn họ không ai biết, m* nó chứ! Những người bị hỏi dò đều ngơ ngác không hiểu gì, nhìn người hỏi như nhìn thằng ngốc: “Cậu ăn phân nhiều quá nên đầu giờ toàn phân phải không?” “Đầu cậu mới toàn phân ấy! Có người nói đó là sự thật, chỉ là người biết điều này không nhiều thôi.”

“Thật á? Chắc không phải là gặp ma rồi chứ!” Dù nói thì nói như vậy, nhưng mà anh ta vẫn quay sang hỏi người bên cạnh xem có biết thân phận của Hà An hay không.

Hỏi một lượt những người cùng phòng nhiều năm với Hà An mới phát hiện, họ vậy mà chẳng thể nói rõ ràng Hà An là ai, nhà ở đâu, gia đình có bao nhiêu người, nhà làm nghề gì? Bởi vì quá thần bí, kỳ lạ nên nhóm người bị hỏi này lại quay qua hỏi nhóm con gái.

Đám Mộng Vũ nghe được, thấy bọn con trai lớp này đều điên hết rồi, trực tiếp đốp lại luôn: “Cái cậu muốn phát tài đến điên rồi phải không? Mau đi khám đầu óc đi.” Đám đàn ông con trai lười kỳ kèo với bọn họ, mấy người không biết là do mấy người ngu, là Hà An người ta không thèm nhìn mấy người.

Nhưng đã hỏi hết mấy nhóm rồi thể nhưng không một ai biết cả, mấy người cũng bắt đầu hoài nghi bản thân, dù sao chuyện như thế này cũng rất có khả năng có người tung tin sai.

M* nó, ai dám bày ra trò này! Đang lúc đám người muốn tìm ra ai là người bày trò để xử lý một trận thì có người hỏi đến ủy viên Mạnh.

Cuộc sống mấy năm nay của ủy viên Mạnh vô cùng thuận lợi, dù chưa đến mức giàu sang phú quý, nhưng có được vài đơn hàng cung cấp xi măng cho Kiến trúc Đặc Kỳ cũng quá đủ để sống thoải mái không phải suy nghĩ nhiều.

Phong thái của ủy viên Mạnh vẫn như xưa, cô vẫn về mái tóc nhìn một đám đàn ông ngu ngốc, cứ tưởng họ lén lút làm cái gì, hóa ra là muốn nghe ngóng: “Biết chứ.” Đám người lập tức vểnh tai lên, lúc này họ mới phát hiện bản thân căng thẳng như thế nào khi chờ đáp án.

Ủy viên Mạnh gật đầu: “Đúng đấy.”

M* nó! Đáp án đã được công bố, nghi ngờ đã được khẳng định, đám người thật sự rất muốn chửi thề, tất cả đều là thật! “Trời ạ, sao có thể như thế chứ? Chưa từng có tí manh mối nào, ủy viên Mạnh, sao cậu lại biết được vậy?” Ủy viên Mạnh: “Từng cùng nhau ăn bữa cơm, cần biết nên biết, các cậu không biết việc làm ăn của gia đình Tiền Quân trước đây rất bình thường sao, cậu ta lấy ba mươi phần trăm của gia đình chia cho con gái lớn của ngài Hà với lớp trưởng Hạ, thế nên mới đi đến được ngày hôm nay.

Còn có Vương Niệm Tư bên cạnh cậu ta nữa, các cậu không phát hiện quan hệ giữa Vương Niệm Tư với lớp trưởng Hạ và Thẩm Tuyết rất thân thiết sao? Nếu những người này không thân với các cậu lắm thì Vương Phong Long hẳn là các cậu biết chứ, anh ta nhờ dựa hơi ngài Hà nên leo lên được.

Có điều Hòa Mộc có một điều luật bất thành văn đó là cấm dùng danh nghĩa của Hà Mộc An để mưu lợi riêng, vậy nên Vương Phong Long mới rớt đài.” Nói xong cô uống ngụm nước, giả vờ không để tâm chuyện mình vừa mới tiết lộ một bí mật quan trọng.

Trời ạ!

Xung quanh bắt đầu sôi sục, trời đất ạ! Thế mà chẳng ai biết ngay bên cạnh mình lại có một nhân vật lớn như thế! Mộng Vũ vẫn chưa hồi hồn, bọn họ vừa nói gì vậy, không phải là đầu óc có vấn đề nói lung tung chứ? Một chuyện khó tin như thế mà cũng bịa ra được, một người như Hạ Diệu Diệu nên tìm một gã nhu nhược không có tiền đồ mới đúng, cả hai người phải vất vả làm việc để sống qua ngày như thể mới đáng đời cô ta.

Thông tin này có người tin có người không tin nhưng cứ vẫn được truyền ra.

Thế nhưng không có ai dám đến gần nhân vật chính hỏi xem đây có phải là sự thật hay không, ngược lại họ tự động rời xa trung tâm bàn tán câu chuyện, chỉ sợ lại nghe được tin tức gì không nên nghe.

Bên này nhóm Hạ Diệu Diệu dường như đã cảm nhận được có gì đó không đúng.

Tiền Quân đã đoán được đại khái chuyện gì xảy ra.

Hà Mộc An vẫn bình tĩnh như thường.

Hạ Diệu Diệu kéo Hà Mộc An đứng lên, khoác lấy tay anh cười tạm biệt với Tiền Quân, kéo Hà Mộc An rời đi.

Hai người vừa đi, nhóm người đang tụ tập lại bắt đầu rầm rầm.

Tiền Quân gật nhẹ.

Trương Tấn Xảo nhịn cười đối phó với sự truy hỏi của cô bạn bên cạnh.

Đám người thật sự không thể tin được, quanh mình có thể xảy ra chuyện như vậy, ai cũng cố gắng nghĩ lại xem bản thân và nhân vật truyền kỳ này đã từng tiếp xúc như thế nào, nhưng có cố gắng đến mấy thì cũng không có chút ấn tượng nào, cứ như là bốn năm đại học không có nhân vật Hà An tồn tại, nếu như không phải là lớp trưởng có mắt nhìn tinh tường nhắm trúng cậu ta, thì bọn họ căn bản không nhớ được còn có con người này.

Giờ ai ai cũng chỉ biết cảm thán số Hạ Diệu Diệu thật tốt.

Mộng Vũ nghiền nát cả răng, tức đến muốn nổ tung.

Nếu như...

nếu như ban đầu...

rõ ràng là anh có thể thuộc về cô ta! Người đằng sau nói: “Ôi, ban đầu tớ thấy Hà An rất ngầu còn thầm mến cậu ta nữa, biết thế thì đã sớm theo đuổi cậu ta rồi.” “Nói mấy chuyện có cũng như không đó làm gì, người ta là ngài Hà trong mắt Tiền Quần, cậu tưởng người ta là bạn học Hà An thật đấy à, cứ cho là cậu theo đuổi thì đối phương cũng không thèm chú ý đến cậu.

Đại hội thể thao mùa xuân năm đó cậu ta đã thắng, bao nhiêu người trong khoa chúng ta âm thẩm đến tỏ tình với cậu ta, cậu thấy ai thành công chưa, trong lòng người ta rõ ràng hết đấy, không phải là cậu cứ theo đuổi là sẽ thành công đâu, đừng mơ giữa ban ngày nữa.” Những lời này như một cái tát thật mạnh vào mặt Mộng Vũ, cứ như là người đằng sau đang nói cho cô ta nghe vậy, nói cô ta mơ mộng hão huyền, là một trong số những người bị từ chối.

Mộng Vũ nhớ lại chuyện Hà An vứt chiếc bút máy mà cô ta nhặt lên đi, lúc ấy cô ta chỉ cảm thấy cậu ta không có mắt nhìn, giờ thì lại cảm thấy mất hết mặt mũi, người ta rõ ràng là rất ghét cô ta mới đúng.

Nỗi bực tức cứ ứ nghẹn lại trong ngực, cô ta chỉ muốn xé xác hết những người đang bàn tán chuyện của Hạ Diệu Diệu với Hà An.

Mặt Hàn Thanh cứng ngắc, cô ta muốn cùng người đằng sau thảo luận về tin tức lớn này, nhưng nhớ lại hồi sáng bọn họ mới đến đã đắc tội với lớp trưởng thì lại ngập ngừng không dám, rồi lại mừng thầm vì sau đó thái độ của bọn họ khá tốt, không tạo thêm bất cứ hiểu lầm lớn nào.

Chỉ có cô ta mới biết mình đang xấu hổ ra sao.

Mọi người vẫn tiếp tục bàn tán xôn xao và không hề có xu hướng giảm, vây chặt lấy Khổng Đồng Đồng muốn nghe ngóng thêm điều gì đó.

Khổng Đồng Đồng nói mình đang bận yêu đương, cái gì nên biết thì cô đều không biết.

Nhưng dù là như vậy, mọi người vẫn thảo luận nhiệt tình, cứ hai ba câu là lại quay về với Hoa Mộc và vị chủ tịch của tập đoàn trong truyền thuyết.

“Thư viện mà chúng ta đang sử dụng cũng là do cậu ta quyên góp đúng không? Người so với người đúng là khiến mình tức chết mà!” “Tớ nhớ còn có rất nhiều sổ tay của rất nhiều nhân viên trong Hòa Mộc, khoa tài chính giữ chúng cứ như giữ bảo bối ấy.” Đám con gái bên này cũng cảm thán: “Hồi đó cậu ta ngồi ngay trước tôi, không thích nói chuyện, tôi còn nhớ thành tích môn Hán ngữ của cậu ta còn không đạt.” “Cậu nói thế tôi mới nhớ, cậu ta không bao giờ ngủ trên lớp, luôn đeo tai nghe, không biết là đang nghe cái gì.” “À, tôi cũng nhớ ra một chuyện, có lần tôi bắt gặp cậu ta đang đọc sách tiếng nước ngoài, lúc đó tôi còn nghĩ liệu cậu ta có đọc hiểu không, giờ nghĩ lại thấy thật thú vị.” “Lớp trưởng của chúng ta đúng là quá tốt số.” “Cậu nói xem lúc cậu ta biết được chắc là nằm mơ cũng phải bật cười tỉnh dậy ấy nhỉ.” “Chắc luôn, cậu nhìn dáng vẻ cậu ta bây giờ, cười cứ như là hoa nở, đây mới đúng là cô bé lọ lem được gả cho hoàng tử, một bước vào nhà giàu, cái gì cũng có.”

Vương Niệm Tư đứng đằng sau mấy người đó chậm rãi lên tiếng: “Là ngài Hà cầu hôn cô ấy trước, ban đầu lớp trưởng Hạ cũng không đồng ý đâu.”

Người mà lúc nãy vừa nói lớp trưởng Hạ “cái gì cũng có” lập tức ngậm miệng, không nói tiếp nữa.

Vương Niệm Tư rất hài lòng với biểu hiện biết ý thế này.

Ôi, cô biết ngay là sẽ có người ngứa mắt khi thấy người ta sống tốt mà, may là sau này mấy người này cũng không có cơ hội gặp lại Hạ Diệu Diệu nữa, nếu không thì không biết sẽ bị chỉnh như thế nào.

ở một góc khác cách xa chỗ này.

Hạ Diệu Diệu cười dịu dàng kéo tay Hà Mộc An đi đến dưới “bức tường danh nhân”, áp tay anh dán lên tường, dịu dàng nói với anh: “Trước đây em đã nghĩ, nếu chúng ta cùng nhau nắm tay đứng ở đây, em và anh có thể bên nhau dài lâu, cho dù lúc ấy em không tốt, không đủ hoàn mỹ, có lẽ vì gánh nặng gia đình mà khiến mẹ anh không thích, nhưng em nhất định sẽ cố gắng, cố gắng trở thành dáng vẻ mà bà ấy yêu thích.

Em thích anh có thể nhìn thấy sự nỗ lực của em, lúc ấy em nghĩ, chỉ cần anh có thể chống đỡ được áp lực từ gia đình, em nhất định sẽ đối với anh thật tốt, cực kỳ tốt để báo đáp lại anh, nhưng kết quả...

anh không cho em cơ hội.” Hà Mộc An xoay bàn tay áp lên tay cô, thu bàn tay đang dán trên tường lại để bên người.

Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn bức tường mà có rất nhiều ý nghĩa đối với các cặp đôi.

Đương nhiên bức tường này cũng đã lưu lại những kỷ niệm lãng mạn ít ỏi của Hạ Diệu Diệu, và cả quá khứ đã từng “hơi” tự ti của cô.

Hạ Diệu Diệu cười với bức tường: “Mới có mười năm ngắn ngủi mà cảm giác đã hoàn toàn thay đổi, sao lúc đó có thể nghĩ chỉ cần đi qua bức tường này thì chắc chắn có thể bên nhau mãi mãi nhỉ.” Hà Mộc An không lên tiếng để mặc cô cảm khái, từng một lần để cô chịu khổ đó là lỗi của anh, quãng thời gian ấy anh cũng rất đau khổ.

Hạ Diệu Diệu đột nhiên dựa vào cánh tay anh: “Anh nói xem, lúc anh bị em lôi đến bước dưới bức tường này thì trong lòng đang nghĩ gì?” “Nhạt nhẽo, ấu trĩ.”

“Hả?”

“Nhưng rồi lại nghĩ nếu đã tin tưởng em thì bước cùng em cũng không sao.” Nghe anh nói vậy bàn tay đang đan vào tay anh lại nắm càng chặt hơn, nụ cười của cô càng thêm xán lạn: “Thiệt thòi cho anh rồi.” “Không thiệt thòi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.