*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Chị đang bận, không có chuyện gì thì không nói nữa nhé.” Hạ Diệu Diệu tắt điện thoại. “Một suất khoai tây chiên, một phần gà popcorn, anh còn gọi gì nữa không...” Hà An ngồi trên xe, ngắm nhìn cảnh vật lùi xa dần bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt lãnh đạm.
***
Chuyện của Vương Niệm Tư rất được chú ý. Cô ta xinh đẹp nhưng xảy ra chuyện mất mặt như vậy, những người vốn có tâm lý thích xem người khác xui xẻo lại càng quan tâm hơn. Hơn nữa đối tượng lại còn là Vương mỹ nhân ngày thường cao cao tại thượng, cho nên mức độ quan tâm càng cao hơn mấy bậc.
Nhưng rất ít người liên tưởng đến tại sao cô ta lại làm như vậy, tuy Hà An có mặt ở đó, nhưng nhìn hai người này rất khó gợi lên đề tài bàn2tán..
Lại thêm Hà An không thể hiện thái độ gì, nên càng có nhiều người tin rằng Vương Niệm Tư đang đi thì bỗng nhiên có rắn độc bò ra từ bụi cỏ dọa sợ nên mới hốt hoảng như vậy.
Chu Tử Ngọc cười nhạt, nghĩ thầm: Lòng dạ rắn rết thì đúng hơn, hôm đó họ tập luyện ở sân vận động, Vương Niệm Tư ở bên cạnh Hà An rất lâu, lại thêm biểu hiện của Vương Niệm Tư hôm đi ăn, Chu Tử Ngọc không tin cô ta bị con rắn nào dọa sợ như thể.
“Mệt quá...” Hạ Diệu Diệu làm việc xong lê lết về được đến phòng dựa vào cửa tủ, uể oải cởi quần áo. Sáng nay cô phải chạy suốt buổi sáng vì vụ biểu ngữ trong trường, chiều lại bận rộn thi đấu ở phòng thể dục thể thao, buổi tối lại8đứng suốt cho đến giờ, cảm giác cả người mệt lử. Hạ Diệu Diệu dựa vào cửa tủ, đặt tay lên trên cánh cửa tủ giả chết: “Không muốn tắm nữa, có cô gái nào tắm cho tớ không...” Khổng Đồng Đồng mồm đầy bọt kem đánh răng chạy đến, nói đều đều: “Về đây làm gì, Hà An rất vui khi được giúp sức cho cậu đấy.”
Thẩm Tuyết liếc nhìn Hạ Diệu Diệu, cúi đầu cạy móng tay. Hạ Diệu Diệu liếc nhìn Khổng Đồng Đồng, uể oải mở tủ ra, lấy khăn bông vắt lên vai, dựa vào cửa tủ ngủ, khi nào mới thảnh thơi được đây. “Nhanh lên đi, không là sắp đến giờ tắt đèn rồi.” Hạ Diệu Diệu uể oải nói: “Tắt đèn thì vẫn còn có mắt.” Bây giờ cô chỉ muốn ngủ, nằm xuống, giả chết, cảm giác chân cũng không còn6là của mình nữa. Chu Tử Ngọc thò đầu ra ngoài, mái tóc trông ngầu như con trai, dáng người cao ráo, làn da màu đồng, mặc một chiếc áo ba lỗ nhưng không lộ ra chỗ nhạy cảm, giọng khàn khàn gợi cảm: “Diệu Diệu!”
“Hả?” Hạ Diệu Diệu miễn cưỡng quay đầu sang.
Khổng Đồng Đồng chụp ảnh cô, nham hiểm nói: “Gửi cho An An, để cậu ấy nhìn xem bình thường vợ cậu ấy ở ký túc xá trông như thế nào.”
“Đừng tự tìm đường chết nữa.” Thực ra cũng không sao, có gì mà không dám nhìn mặt người khác đâu, cũng không phải Hà An chưa nhìn thấy bao giờ.
“...Gửi thành công...” “Đồng Đồng, đừng nghịch nữa! Tớ nói cho cậu nghe chuyện này.” “Nói đi, hôm nay sao cậu lại về sớm thế?” Hạ Diệu Diệu cởi bớt đồ bên trong ra, phù... thoáng mát3hơn nhiều rồi.
“Nếu có người thích Hà An thì phải làm sao?” Chu Tử Ngọc nói, liếc nhìn Vương Niệm Tư đang ngồi thoa thuốc lên chân. Cô không thể hiểu nổi một cô gái xinh đẹp như vậy, ở trường học có vô vàn thanh niên thanh niên tốt sao không theo đuổi mà lại đi thả thính Hà An làm gì chứ?
Hạ Diệu Diệu nghe vậy, vẫn dán mặt lên cánh tủ mát lạnh, vẻ mặt không hề thay đổi, cợt nhả nói: “Ai mà lại tinh tường thế, nói cho tớ biết đi, còn có cùng gu với tớ nữa, he he.”
“Cậu nghiêm túc đi, có phải uống say đâu, tớ đang nói là nếu như...” “Nếu như à, cũng tinh tường đấy, chỉ có điều đạo đức hơi kém chút.” “Sao cậu lại biết người ta đạo đức kém, có khi là người ta đạo đức5hơn cậu cả vạn lần ấy.”
“Đạo đức không tệ mà lại hành xử thế à, đã biết Tiểu An Tử có bạn gái rồi mà còn thích, không phải thần kinh thì là cái gì? Nói thế là còn nhẹ ấy, nên nói là trời sinh dâm đãng.” Chu Tử Ngọc há miệng, không còn lời nào để nói, nhưng Hạ Diệu Diệu à, cậu có đến mức phải mở miệng ra là mắng người thể không! Hạ Diệu Diệu khiêu khích nhìn Chu Tử Ngọc, tại sao lại không được mắng, cô đã khách khí lắm rồi đấy.
Có phải cậu biết chuyện gì rồi không? Tớ không biết gì cả, chỉ thấy Hà An rất biết điều, có một người nào đó “ngã sấp mặt” anh ấy cũng không thèm đỡ, nên được khen thưởng, nhiệt liệt biểu dương.
Khổng Đồng Đồng gật đầu phụ họa: “Quá dâm đãng! Dám cướp cả Hà An.”
“Cậu nhắm sai trọng tâm rồi đấy!”
Sắc mặt Vương Niệm Tư khó coi, lọ thuốc trong tay bị chảy ra một nửa mà vẫn không biết.
Hạ Diệu Diệu đã cười tươi nhìn qua đó: “Niệm Tư, thuốc chảy ra hết rồi kìa, cậu đang nghĩ gì thế: Thoa nhanh đi, may mà không phải là rắn độc, chắc không phải là rắn độc đúng không?”
Thẩm Tuyết vội nói: “Đương nhiên không phải rồi, cậu...” Suy nghĩ giây lát liền im bặt, cúi đầu tránh né Hạ Diệu Diệu, xử lý vết thương cho Vương Niệm Tư: “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đi đứng phải cẩn thận, ngã nặng thể này, còn để mây ké trên mạng bình luận lung tung nữa chứ.”
Hạ Diệu Diệu gật đầu: “Đúng vậy, tin đồn sao qua được của người có đầu óc, chẳng qua chỉ ngã một cái thôi mà.” Nói xong cuối cùng cũng quyết tâm đứng lên khỏi cánh cửa tủ, cầm chậu đi về phía phòng tắm, đi ngang qua Vương Niệm Tư và Thẩm Tuyết không quên than thở: “Da Niệm Tự đẹp thật đấy...” Cô thò đầu sang liếc nhìn rồi chẹp chẹp cảm thán: “Cậu ngã không nhẹ đâu nhỉ, tím hết cả rồi, chắc không chỉ ngã một cái đâu nhỉ, nhớ thoa nhiều thuốc vào, còn trẻ nên chắc mấy ngày là khỏi thổi.” Nói xong đi dép lê xách khăn tay đóng cửa nhà tắm, dáng vẻ y hệt như mấy bà bác gái trong tổ dân phố.
Chu Tử Ngọc quay người nằm lên giường, cô lo lắng thừa cho Hạ Diệu Diệu mấy ngày hôm nay rồi.
Thực ra Hạ Diệu Diệu không có chứng cứ trực tiếp, nhưng những chuyện như thế này thì cần gì chứng cứ chứ, xì...