Đám Cưới Hào Môn

Chương 70: Tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn đợi em



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chị Phùng cứng đờ nắm lấy cánh tay chồng mình! Dụi dụi mắt không kìm được mà nhìn kỹ lần nữa! Không thay đổi? Luật sư Trương sắc mặt bình tĩnh, thái độ hòa nhã, che giấu đi sự thông minh lướt nhanh qua đáy mắt: “Đúng vậy, nếu anh Mã đồng ý với điều kiện bên trên, hợp đồng này sẽ có hiệu lực ngay sau khi anh Mã ký tên.” Chị Phùng nghe thấy vội vàng kích động mà thúc giục chồng mình: “Đồng ý! Chúng tôi rất đồng ý! Mau ký đi còn ngẩn ra làm gì! Chuyện gì chúng tôi cũng đồng ý! Luật sư, chúng tôi đồng ý!”

Chị Phùng sốt ruột thúc giục chồng mình, sợ2đối phương sẽ hối hận.

Anh Mã dáng người cao lớn vội vàng cầm bút lên run rẩy ký tên mình vào, những thứ này đều là của anh ta! Của anh ta rồi! Chị Phùng vô cùng kích động, vội vàng đưa qua: “Ông xem xem đã được chưa? Chúng tôi còn phải ký chỗ nào nữa không.” Nội dung hợp đồng rất đơn giản: Vợ chồng anh Mã sống ở căn 501 tầng 5 của khu phố nhỏ Thu Môn, tiền thuế sửa thành hai trăm tệ mỗi tháng. Hà thiếu gia tiên cử anh Mã trở thành nhân viên chính thức của Công ty Xây dựng Đặc Kỳ, tính chất công việc, vị trí phụ trách giống với vị8trí, tính chất công việc hiện tại, không thay đổi (Ghi chú, nếu anh Mã hiện là đội trưởng của tiểu đội thi công thì vị trí vẫn không thay đổi). Hà thiếu gia tiên cử chị Phùng làm nhân viên chính thức của nhà ăn số chín Công ty Xây dựng Đặc Kỳ, vị trí sẽ được quyết định dựa trên năng lực của chị Phùng.

Sau khi hai người vào Công ty Xây dựng Đặc Kỳ, tất cả sẽ được thăng tiến hoặc giáng chức tùy vào biểu hiện của bản thân, Hà thiếu gia không còn cung cấp bất kỳ quyền lợi nào khác.

Hai người đều được hưởng các ưu đãi về phúc lợi, y tế, bảo hiểm của6nhân viên chính thức trong Công ty Xây dựng Đặc Kỳ.

Hai người được trực tiếp sống trong ký túc xá hai phòng ngủ của Công ty Xây dựng Đặc Kỳ, có thể cho người thân vào ở cùng. Sau khi làm đủ mười lăm năm, công ty nhận thấy có biểu hiện xuất sắc sẽ cân nhắc bán lại căn nhà cho vợ chồng anh Mã với giá hai nghìn tệ một mét vuông.

Điều kiện như sau:

Vợ chồng anh Mã không được xuất hiện trong phòng khách và nhà bếp cùng lúc với Hà An và Hạ Diệu Diệu. Vợ chồng anh Mã mỗi tuần phải trở về một lần, sau khi trở về, ngoài việc phải tắm rửa, nấu ăn3không được ra khỏi phòng.

Không được nói chuyện với Hạ Diệu Diệu, không được nhắc đến chuyện hôm nay. Không được nói ra những lời khó nghe; Không được mặc quần áo xộc xệch; Không được có những hành vi không văn minh trong căn nhà này; Không được nấu thức ăn có mùi kích thích; Không được đưa bạn bè vào nhà 501; Không được trở về quá hai lần mỗi tuần.

Không được nói với người khác về điều kiện trên hợp đồng, bằng không thỏa thuận sẽ mất hiệu lực. Xem kỹ thì chẳng có gì đáng để cảm thấy thích thú. Nhưng Công ty Xây dựng Đặc Kỳ! Là Công ty Xây dựng Đặc Kỳ! Còn là nhân5viên chính thức! Đó là công ty xây dựng hàng đầu của giới xây dựng trong nước, trải dài từ bất động sản, cầu cống, đường sá, tóm lại những kiến trúc trên mặt đất anh ta có thể nghĩ đến đều có liên quan đến công ty này, hơn nữa còn có những thành quả kiến trúc mang tính tiêu biểu được nhiều người biết đến!

Đến cả anh Mã là người làm công cũng từng nghe qua công ty lớn này, cũng biết rõ tiền lương và các chế độ đãi ngộ. Anh ta có thể vào công ty đó làm! Có thể cùng làm việc với các tinh anh trong truyền thuyết, những người đã từng xây dựng một cây cầu to nào đó, hay một đường hầm ngang sống, hoặc một công trình điểm mốc nào đó, dù cũng chỉ là gạch được xếp chồng lên nhau, nhưng nghe nói công trình của người ta đáng giá hơn của bọn họ nhiều.

Anh Mã sao có thể không kích động, tuy hiện giờ anh Mã làm việc trong đội công trình cũng kiếm được nhiều tiền, một tháng không nghỉ có thể kiếm được tận tám chín nghìn.

Nhưng Công ty Xây dựng Đặc Kỳ thì khác, chỉ là nhân viên làm công tác bảo vệ bên ngoài công trình thôi mà mỗi tháng đã ít nhất là mười nghìn, mỗi tuần còn được nghỉ một ngày mà vẫn được nhận được lương!

Được nhận lương đấy! Nghỉ Tết, Trung Thu, Thanh Minh toàn bộ đều được hưởng lương! Hơn nữa, trong thời gian không làm việc, mùa ít khách hàng vẫn được bảo đảm tiền lương, đã vậy còn được cung cấp bảo hiểm và các đãi ngộ khác. Đây là công ty giúp những người làm việc vặt như bọn họ có thể làm đến già, sau khi nghỉ hưu vẫn có thể tiếp tục nhận được tiền lương hưu.

Cả đời này anh Mã chưa từng nghĩ đến việc bản thân có thể tìm được một công việc nghiêm chỉnh để nửa đời sau không phải lo lắng, sao có thể không kích động. Đã vậy anh ta và cả vợ mình đều có thể vào làm!

Anh ta sắp kích động đến phát điên, nếu không phải thấy người trước mặt không dễ động chạm, có lẽ anh ta đã nhảy lên gào thét! Đừng nói đến chuyện không cho bọn họ đi lại tùy tiện trong căn nhà này, dù bảo bọn họ giả chết cũng được!

Luật sư Trương cầm xấp tài liệu lên, xem qua, sau đó đứng dậy, cung kính giao cho Hà đại tổng quản đứng sau lưng.

Hà đại tổng quản hiện đã trên sáu mươi tuổi xem qua một lượt, rồi thoải mái ký tên mình lên trên, sau đó nhìn hai người họ rồi nở nụ cười hiền hòa của người lớn tuổi: “Tôi xin đại diện cho thiếu gia nhà chúng tôi, đặc biệt cảm ơn sự hợp tác của hai vị.” “Không, không, không cần đâu, là chúng tôi cảm ơn mới đúng, cảm ơn ông, rất cảm ơn ông.” Chị Phùng hận không thể chạy đến ôm lấy ông ta mà cảm ơn.

Anh Mã cũng rất kích động.

Hà đại tổng quản sắc mặt hiền hòa: “Cứ như vậy nhé, tôi còn có việc phải làm, không phiền hai vị nghỉ ngơi nữa.”

“Không phiền! Không phiền đâu!” Anh Mã vô cùng nhiệt tình nắm chặt tay Hà tổng quản: “Cái đó, ngày mai chúng tôi có thể đi làm thật sao?”

Hà tổng quản hiểu ý nói: “Ngày mai luật sư Trương sẽ dẫn hai vị đi.”

“Cảm ơn! Cảm ơn! Rất cảm ơn ông! Ông đi thong thả, đi thong thả nhé!”

Hà đại tổng quản nhíu đôi mắt đầy nếp nhăn nhưng lạnh lùng của mình, nhìn hai người vừa ký xong hợp đồng. Ông ta nói "có việc cần làm, không phiền hai vị nghỉ ngơi" nhưng đâu có nói là phải đi, không phải sao? Hai người? Anh Mã, chị Phùng cảm thấy nghi ngờ, lập tức tỉnh ngộ, biết điều mà vỗ vào đầu, cúi đầu khom lưng: “Chúng tôi vào trong trước, các vị cứ nói chuyện, cứ từ từ nói chuyện.” Hà đại tổng quản đuổi hai người họ đi xong, lập tức chỉ huy người khác mở cửa, người bên ngoài dọn vào một chiếc giường mới, bàn ghế mới, đồ dùng mới, im lặng nhanh chóng thay đổi một số đồ đạc trong phòng khách và phòng ngủ.

Hà An không hề thay đổi toàn bộ, đồ đạc trên giường anh chỉ thay tấm nệm dưới cùng, bạn cũng đổi kiểu giống hệt bàn cũ, chỉ là chất gỗ không giống và bên ngoài được bao bọc bởi một lớp giấy màu sắc sặc sỡ, nên không nhìn ra có chỗ nào khác thường.

Ghế sofa trong phòng khách đổi theo màu sắc và kiểu dáng của ghế cũ, cửa phòng dán thêm một lớp chống sốc, những thứ khác đều giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, không nhìn kỹ thì sẽ không biết được có chỗ nào khác biệt với lúc đầu, càng không cần nói đến Hạ Diệu Diệu chỉ mới ở đây vài tiếng.

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Hà đại tổng quản kiểm tra kỹ tất cả mọi ngóc ngách, xác định những chỗ có thể động vào đều đã bố trí xong, ông ta cung kính đi đến bên cạnh Hà thiếu gia. Anh vẫn ngồi đó, hàng loạt những hành động lúc nãy cũng không ai dám làm phiền đến anh: “Thưa Hà thiếu gia, đã thay xong hết rồi.”

Hà An thờ ơ gật đầu: “Quay về đi, vất vả cho ông rồi.”

“Không vất vả, cảm ơn Hà thiếu gia. Hà thiếu gia còn có gì dặn dò thì cứ gọi tôi, chúng tôi xin phép đi trước.”

Từ khe hở cửa, chị Phùng nhìn ra những người đang lần lượt đi ra bên ngoài, vỗ vào lồng ngực thở phào nhẹ nhõm, trèo lên giường rồi cảm thấy càng lúc càng nghi ngờ: “Anh nói xem bọn họ là ai? Còn có cậu sinh viên kia nữa, nhìn dáng vẻ không dễ động vào, đám người đó tại sao đều nghe lời cậu ta?”

“Em quan tâm nhiều như vậy làm gì! Nghĩ đến chuyện ngày mai chúng ta có công việc để làm, tương lai còn có cả nhà ở, có phải rất có triển vọng không.” Chị Phùng nghĩ đến tương lai thì nếp nhăn đã giảm đi không ít: “Cái đó còn phải nói, bây giờ em rất hài lòng, cứ như đang nằm mơ vậy.” “Nhưng đó là sự thật, chúng ta đã thoát được cảnh khó khăn rồi! Chỉ cần chúng ta có thể khá hơn, em không cần quan tâm người ở phòng kế bên là ai. Còn nữa, em đừng có quên điều kiện hợp đồng mà chúng ta ký, đừng nói lung tung, để bọn họ nắm được điểm yếu.”

Chị Phùng vội vàng chui vào trong chăn: “Em biết rồi! Anh nghĩ em ngốc à, nhưng mà...” Chị Phùng có chút nghi hoặc: “Lúc nãy bọn họ làm đủ thứ chuyện như vậy mà chỉ thay những đồ đạc giống hệt đồ cũ, muốn giấu ai thể, là cô bé kia à?”

“Em quan tâm bọn họ giấu ai làm gì, ngủ đi!”

“Em không nói không xứng với cô bé kia. Em thấy lúc nãy cậu ta không hề chớp mắt mà thay rất nhiều thứ trong phòng khách, còn sắp xếp công việc cho chúng ta, chứng tỏ cậu ta là người rất giàu có. Nhưng em thấy cô bé kia...” Nghĩ đến chuyện cổ tính toán tiền điện phòng khách, gia vị trong nhà bếp với mình, chị Phùng liền cảm thấy rất kỳ lạ, rất vô lý. “Đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi.”

Mười giờ ba mươi tối Hạ Diệu Diệu ôm cặp nhẹ nhàng trở về, rón ra rón rén đi xuyên qua phòng khách, lặng lẽ mở cửa phòng của mình, sau đó vui vẻ sà vào lòng người con trai đang ngồi dựa vào đầu giường xem máy tính, trên gương mặt không che giấu được nụ cười: “Tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn đợi em, anh đoán xem kết quả thế nào?” Hà An sắc mặt không đổi tắt kết nối với buổi dự thính kế hoạch ở nước ngoài đang diễn ra, tiện tay để máy tính sang một bên, ôm chặt lấy cô trước lồng ngực: “Rất thuận lợi.”

Hạ Diệu Diệu vui vẻ nhảy lên, hào hứng xoay hai vòng, ném cặp sách lên ghế, thoải mái xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, còn không quên mở cửa thò đầu ra bắt đầu khoe khoang: “Vô cùng thuận lợi, hoàn toàn không có vấn đề gì.” Nói xong thì rút đầu vào trong. Hà An cầm máy tính lên, đeo tai nghe vào: “Nói đi.” Hạ Diệu Diệu mặt vẫn còn đọng nước bước ra, cô xõa tóc ra, đứng sau tấm rèm cởi quần áo ra cầm chậu lên: “Anh tắm chưa?” “Rồi.” Hà An nghiêm túc nhìn vào máy tính không thèm ngẩng đầu.

“Ồ.” Hạ Diệu Diệu xoay người đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, quơ khăn lên, bắt đầu hát: “Là la la, la la la, đã từng ngã trên đường rất nhiều lần, đã từng gãy cánh rất nhiều lần, đến giờ tôi không còn cảm thấy do dự, tôi muốn vượt qua những tham vọng bình thường này...”

Hà An bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.