Đám Cưới Hào Môn

Chương 71: Muộn nhất là mười hai giờ phải trở về



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hà An chậm rãi suy tư gõ nhẹ bàn phím, suy nghĩ đến mồi nhử lúc nãy Trâu tổng vừa ném ra. “Ha ha! Em tắm xong rồi! Có phải lại trở nên xinh đẹp rồi không.” Hạ Diệu Diệu đắc ý ngồi bên giường lau tóc liếc mắt đưa tình. Có phải giường cao thêm một chút rồi không, là cổ có ảo giác sao: “Được được được được được được được, được được được được được được, xem cái gì thế?” Hạ Diệu Diệu vén tóc sang một bên, chà chà.

Nước nhỏ lên cánh tay Hà An.

Hà An vẻ mặt nguy hiểm nhìn cô một cái.

Hạ Diệu Diệu trừng to mắt khó hiểu nhìn lại anh. Cuối cùng Hà An cũng di chuyển tầm mắt. Hạ Diệu Diệu rõ ràng đang nói với anh, nếu anh tính toán chuyện này với2cô rõ ràng là đang chuyện bé xé ra to.

“Anh xem cái gì vậy? Xoay qua em coi nào.” “Không có gì.” Hà An đóng máy tính lại, để sang một bên, cầm quyển sách lên. Hạ Diệu Diệu bĩu môi, liếc mắt nhìn thấy trong màn hình là mấy người nước ngoài đang nói chuyện không ngừng: “Không phải đang xem phim sao, ích kỷ, phim tình cảm à? Ha ha, em đâu có nói anh.”

Hạ Diệu Diệu lau tóc, vẫn không giấu được sự vui vẻ: “Nghĩ đến là thấy vui, phụ huynh của học sinh học kỳ trước em dạy không chỉ tiếp tục thuê em ở học kỳ này mà còn giới thiệu em cho một học sinh cùng lớp với con trai cô ấy để cả hai đứa cùng học chung. Thời gian học không thay đổi, lượng8công việc cũng không đổi, nhưng có thể nhận gấp đôi tiền lương, anh nói xem có vui không, có vui không?”

Hà An nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt lại nhìn vào quyển sách. Em lau, lau lau lau, lau cho khô nước: “Giúp em đi? Giờ này còn bận rộn cái gì nữa.” Cô vừa nói vừa lật bìa sách lên, kết quả không cẩn thận suýt chút làm sách văng lên mặt Hà An. Hạ Diệu Diệu vội vàng cười híp mắt nhận lỗi: “Em chỉ muốn xem thử, ai ngờ đâu anh không cầm chặt...” Quả nhiên không phải sách 18+, “Sáu Độ”: Sách gì thế? Sách gì thế: “Giúp em lau tóc đi nào.”

“Mau lên, giúp em lau tóc nào, giơ cả hai tay lên rất là mỏi.” “Người ta vì anh mới để tóc dài, anh6nhẫn tâm để tóc em ướt như vậy sao, thật đáng thương mà.”

Hà An bất đắc dĩ đặt sách xuống, chậm chạp nhích qua, cầm lấy khăn bông trên tay cô.

Hạ Diệu Diệu ngồi xếp bằng, hưởng thụ sự chăm sóc của anh: “Hai cửa hàng kia cũng đang tuyển người, em hỏi có thể làm theo ca được không, giám đốc nói cũng được, mỗi tiếng sẽ bị giảm đi năm đồng, em tính tới tính lui thấy cũng khá ổn, có một cửa hàng bán sữa đầu này mở suốt hai mươi bốn giờ nói nếu em có thể trông cửa hàng đến ba giờ sáng, họ sẽ trả em gấp đôi tiền lương, gấp đôi thì mỗi tiếng là một trăm lẻ ba đồng, còn cho phép em ngủ khi không có khách, có phải rất vui không, em thấy3rất vui.”

Hà An nghe xong thì dừng động tác trên tay lại, mặt lạnh lùng nhìn cô, giọng u ám mở miệng nói: “Muộn nhất là mười hai giờ phải trở về. Nếu quá giờ đó mà không nhìn thấy em thì em không cần về nữa.” Cái gì! Hạ Diệu Diệu nghe vậy ngạc nhiên quay lại nhìn anh, lập tức híp mắt nguy hiểm nói: “Anh nói cái gì? Nói lại lần nữa xem, em nghe không rõ.”

“Anh nói...”

“Anh nói đi!” Hạ Diệu Diệu vui vẻ và qua khiến anh ngã xuống, đè trên người anh khiến anh cảm thấy ngứa ngứa: “Có nói không, nói không, không cho em trở về, tức là anh muốn độc chiếm phòng này à...” Giây tiếp theo, Hạ Diệu Diệu bị anh đè ngược lại, cảm thấy ngứa mà la lên, đột nhiên nghĩ5đến phòng bên cạnh có người ở, vội vàng che miệng lại: “Đừng ồn, đừng ồn, em nhận thua rồi, đừng làm ồn...” Năm phút sau, Hạ Diệu Diệu hì hục thở dốc: “Đừng...” “...Anh lại cắn làm em đau rồi...đã nói rất nhiều lần là không được cắn em...” Hà An chỉ muốn nuốt sống cổ, nếu cô còn van xin kiểu đáng thương thế này thì sẽ bị cắn mạnh hơn.

“Üm...”

Mây bay nhẹ nhàng, lá rơi âm thầm, dưới những tán cây ngô đồng um tùm xanh tốt trên đại lộ ngô đồng của trường Đại học Thu Môn nổi tiếng, những chiếc lá xơ xác rơi, gió lạnh thổi qua, khiến không gian càng trở nên tiêu điều. Đang là lúc giao mùa, từng thấy nhiều lần nên quen thuộc, người đi trên đường bắt đầu liên tưởng đến khung cảnh lá rơi đầy đường vào mùa thu. Các bạn sinh viên ở độ tuổi này không biết thế nào là bị thương, cũng không hiểu thể nào là tiêu điểu. Mỗi khung cảnh đối với bọn họ đều có nghĩa là sự khởi đầu mới, hành trình mới.

Đại hội khen thưởng sinh viên ưu tú của trường Đại học Thu Môn diễn ra theo đúng lịch, cuối cùng cũng đã mang đến một sự đả kích trầm trọng cho các bạn sinh viên từ trước giờ vốn không lo không nghĩ.

Những bạn học hành bình thường thì ngáp một cái mắng trường học phân biệt đối xử. Những bạn học tệ hơn thì cảm thấy phát thưởng cho một đám mọt sách thì có gì đáng phải làm ầm ĩ cho mọi người biết, đến cả học sinh tiểu học cũng không bằng. Các bé tiểu học bây giờ đều không cần dùng đến phần thưởng để khích lệ sự tích cực, huống hồ gì bọn họ là những trụ cột tương lai của đất nước.

Trụ cột đấy!

Bất luận mọi người than phiền ra sao, một tháng sau, đại hội tuyên dương sinh viên ưu tú của trường Đại học Thu Môn vẫn được tổ chức theo thông lệ. Hội trường với sức chứa hơn mười nghìn người không còn một chỗ trống, các lãnh đạo cũng đã an tọa, phần phát biểu chẳng khác gì năm ngoái của hiệu trưởng đã ru ngủ không ít các bạn sinh viên thiếu ý thức.

Đối với những sinh viên năm ba từng ba lần tham gia đại hội mà nói, phát thưởng gì đó chẳng qua chỉ là giày vò người khác, ai mà thêm phần thưởng của bọn họ chứ, năm nào cũng bao nhiêu gương mặt đó nhìn không chán à.

Những sinh viên mới đều kích động nhiệt liệt vỗ tay, xem ra một tháng quân sự vất vả không hề làm giảm đi sự nhiệt tình của bọn họ đối với cuộc sống mới này.

Hạ Diệu Diệu vẫn như thông lệ, là sinh viên hoàn toàn xứng đáng được nhận học bổng hạng nhất của khoa Văn học Trung Quốc, cán bộ lớp ưu tú, thành viên ưu tú của Hội Sinh viên, đảng viên ưu tú, phó phòng ưu tú của phòng Tuyên truyền, “Cứ đến những lúc này mới phát hiện ra, vợ của cậu có thật nhiều chức vụ.” Vương Phong Long chẳng có chút tinh thần mà vỗ tay, khoa của mình có thế nào cũng đáng biểu dương.

Tiền Quân đã sắp ngủ gật, nhưng nghe đến khoa Văn học Trung Quốc, vội vàng giương mí mắt lên, “trợ uy cho lớp trưởng, nhưng nhìn thấy bóng dáng oai phong, thần sắc phấn khởi trên bục trao thưởng, cậu ta không khỏi chọc chọc người bên cạnh: “Có phải chị dâu hơi bị giỏi quá rồi không?” Năm nào cũng được học bổng, còn là sinh viên ưu tú, kết quả học tập thì luôn là hạng nhất, hành vi thô bạo, bụng dạ lại hẹp hòi, giọng nói lại to: “Với phong cách này của chị dâu, rõ ràng là ngang tầm với sư tử Hà Đông thời xưa, Lưu Hồ Lan thời quốc dân, Ngô Nghi thời hiện đại, người anh em, uất ức cho cậu rồi.” Thật ra cậu ta định nói, mau chia tay đi, tương lai không chừng bị cô gái này chơi cho chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.