Đám Cưới Hào Môn

Chương 78: Rau chân vịt khô



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Hạ Diệu Diệu mệt muốn ngủ thiếp đi. Hà An nghĩ một chút rồi lắc người cô: “Trưa nay đi đâu?”

“Ăn... cơm...”

“Với ai?”

“Mọi người trong hội...”

Cô không nói dối, vậy thì có nghĩa là Khổng Đồng Đồng nói vớ vẩn. Đào Thành Phong bỏ cô ta cũng không phải không có lý. Hà An mở laptop lên, một giờ sáng anh có cuộc họp phải tham gia.

“Chào buổi sáng lớp trưởng Hạ.” Hạ Diệu Diệu lập tức lấy tinh thần: “Chào buổi sáng.” Cô cảm thấy kỳ quái, Lý Hưng Hoa từ bao giờ lại lịch sử thế, gọi cả chức lớp trưởng luôn? Hạ Diệu Diệu vừa ngáp vừa bước vào lớp, thực tế đã chứng minh rằng thời gian không bao giờ đủ dùng. Rõ ràng cô đã không làm ở quán sữa đậu nành nữa, có thể ngủ thêm mấy tiếng,2nhưng sao hình như chẳng ích gì.

Có điều, gần đây buổi tối Hà An đều mua sữa cho cô, khiến cô cảm thấy tốt hơn, tuy là anh không biết hâm nóng sữa trước khi cô về.

Không cần nghi ngờ nữa, anh thật sự là không biết làm. Dường như anh cũng đã từng thử nhưng lại làm hỏng mất, một ly sữa bò thơm ngon cứ thế mà mất đi, nên anh không thử nữa, cô cũng không yêu cầu, sự việc cứ thế qua đi. Hạ Diệu Diệu uống sữa đậu nành nóng hổi, mặc áo dày cộm, ngồi trên ghế rồi duỗi hai chân ra: “Nhìn này, Hà An mua cho tớ đấy, ấm lắm.” Cô nói tới tan làm về hơi lạnh, tối hôm qua về nhà liền thấy trên đầu giường có một đôi giày với một đôi tất. Hà8An nhà cô thật ra rất đáng yêu, càng ngày càng khiến người ta yêu thích. Khổng Đồng Đồng nhìn cô không dám tin, sau khi nói những lời đó mà Hà An không gây phiền phức cho Hạ Diệu Diệu, lại còn tặng quà cho cô ấy, Hà An, anh có phải đàn ông không thể:

Khổng Đồng Đồng thẩm chửi rủa Hà An một trận, cô thấy ngứa mắt với sự đắc ý của Hạ Diệu Diệu, nhưng kết quả vẫn khiến Khổng Đồng Đồng thật thất vọng: “Vâng, cậu giỏi, bạn trai cậu nhị thập tứ hiểu, ai sánh được với cậu.” Nói rồi, Khổng Đồng Đồng lấy từ trong túi ra một cái hộp được đóng gói rất đẹp ném qua. “Hửm?” Hạ Diệu Diệu cắn ống hút: “Cái gì vậy?” Cổ cẩm lên xem: “Cậu cũng có người theo đuổi rồi6à? Ai lại không có mắt nhìn thế, Tiền Quận 2?” Hạ Diệu Diệu dùng tay ước lượng cân nặng cái hộp, nó rất nhẹ: “Cái gì vậy?” Đúng là mõm chó không mọc được ngà voi: “Cậu mở ra thì biết, cũng đâu phải của tớ. Sáng nay cô quản lý ký túc đưa tớ, nói có người để ở chỗ cô ấy, nói rõ là đưa cậu.”

Hạ Diệu Diệu ngạc nhiên: “Cho tớ á?”

“Lẽ nào không phải niềm vui bất ngờ của Hà An nhà cậu? Ví dụ như: kỷ niệm hai năm quen nhau? Sinh nhật cậu? Sinh nhật anh ta? Hoặc là kỷ niệm ngày hôn nhau chẳng hạn?” Hoặc là chín tháng gặp Du Văn Bác, dù sao thì anh ta cũng không thích rau khô.

“Sao có thể.” Họ không tổ chức sinh nhật, những ngày kỷ niệm linh tinh3đó ai nhớ được: “Cho tớ thật à?” “Lẽ nào của tớ, cậu không cần à, không cần thì là của tớ, tớ không ngại đâu.”

Hạ Diệu Diệu vội giật lại, mở ra, một chiếc khăn quàng cổ màu hồng hoạ tiết hình con chuột nằm ngay ngắn trong hộp, vô cùng đáng yêu. Chất len rất mềm mại, nhìn là thấy thích rồi.

Hạ Diệu Diệu thấy thế chau mày đóng hộp lại, vẫn không dám tin lắm: “Cho tớ thật à?” Khổng Đồng Đồng nhìn cái hộp đã đóng nắp: “Rất đẹp mà, cậu giấu cái gì chứ, cho tớ xem nào, tớ cướp được của cậu à.” Hà An nhà cậu còn không lạnh lùng như cái thời tiết ngoài kia: “Vừa tặng giày, vừa tặng khăn, lẽ nào là kỷ niệm lần đầu tiên của hai người?”

Khổng Đồng Đồng mở hộp lấy5khăn ra quàng lên cổ mình, lại lấy chiếc gương nhỏ ra: “Có đẹp không? Con mắt nhìn của Hà An không tồi.” Nói rồi, Khổng Đồng Đồng tìm chỗ có gắn nhãn hiệu ra xem, kinh ngạc: “Trời ơi hàng hiệu Fashy, rất biệt tiêu tiến đấy nha.”

“Đắt lắm sao?” Hạ Diệu Diệu quay sang nhìn chỗ Hà An, rồi thu ánh mắt về, ý cười trong mắt nhạt đi vài phần, không thể nào là Hà An, ví của anh cô đang cầm, anh không có tiền dư thừa, hơn nữa nếu là Hà An tặng thì chỉ cần đặt đầu giường như tối qua là được.

Hạ Diệu Diệu không cần hỏi anh, dựa vào trực giác của phụ nữ có tin không phải anh mua: “Thật là đắt lắm à?” Một cái khăn quàng thôi mà.

Khổng Đồng Đồng soi gương, chỉnh trang lại tóc và khăn: “Đương nhiên rồi, Fashy! Hàng hiệu thì có cái nào là không đắt chứ? Lại là mẫu mới nữa, chắc là phải lấy nguyên giá ấy chứ.”

“Không thể là hàng super fake à?”

Khổng Đồng Đồng trợn mắt: “Không ai làm được logo giống hệt thế này, huống hồ cậu nghĩ ai có thể làm hàng Fashy đẹp đến mức này sao? Cho dù là vậy thì cũng là super fake, chẳng kém gì hàng chính hãng nhé.” Khổng Đồng Đông vừa nói lại cảm thấy không ổn, nhìn cô: “Ý cậu là gì? Lẽ nào không phải Hà An tặng?”

Hạ Diệu Diệu gỡ khăn trên cổ Khổng Đồng Đồng xuống, gấp lại đặt vào hộp, nghĩ xem là ai: “Không phải.” Văn Bác? Văn Bác thì chắc chắn sẽ đích thân đan. Nếu không phải Văn Bác thì còn có thể là ai? Khổng Đồng Đồng có dự cảm không lành: Không phải chứ, có người tính cướp bạn gái à! Còn có chuyện này sao, Hạ Diệu Diệu mà cũng đáng để tranh giành! Hạ Diệu Diệu đột nhiên nhớ tới một người, nhưng lại cảm thấy không có khả năng lắm, là cô quá nhạy cảm chăng? Cậu ta chỉ là thích nói vớ vẩn, chắc là sẽ không thực sự tốn công sức làm gì đâu. Dù sao cô cũng có bạn trai rồi, sẽ không dính dáng gì với cậu ta, chẳng ai đi đầu tư mà không có lãi cả, cho dù có làm cũng sẽ không tốn nhiều tiền đi thăm dò. Khổng Đồng Đồng cứ như mèo ngửi thấy mùi cá: “Lẽ nào cậu...” “Sao có thể.”

“Cũng phải, cũng không giống người bắt cá nhiều tay. Ai lại tặng cậu khăn quàng, lại còn là màu bánh bèo thế này, hoàn toàn không phù hợp với cậu.”

“Có thể là tặng nhầm?”

“Có lý.”

Hạ Diệu Diệu cũng không để tâm, không ngờ ngày hôm sau cái hộp lại xuất hiện ở chỗ ngồi của cô: Không phải chứ, cho cô thật à?

Tiền Quân cảm thấy mình thật xui xẻo, khó khăn lắm mới chờ được tới lúc hết giờ, có thể tránh mặt đại boss đi hít thở không khí rồi, thì lại thấy một nửa của boss lại đang lén lút với người khác.

Tiền Quân quay người định bỏ đi, nhưng nghĩ thế nào lại quay lại, lúc này mới nhìn rõ gương mặt của nam sinh bên cạnh Hạ Diệu Diệu cũng không tồi, cho dù là cùng là nam giới nhưng cậu ta cũng có thể cho trên 8 điểm. Trên tay lớp trưởng Hạ đang cầm thứ gì đó và nói gì đấy với người ta.

Hộp quà rất tinh tế, lại có cả ruy băng, nhìn thế nào cũng không đơn giản là quà của hội sinh viên.

Lẽ nào?! Lớp trưởng Hạ cảm thấy cô chưa đủ tự tìm chỗ chết, muốn ngoại tình sao? Tiền Quân vô thức tìm một chỗ nấp quan sát họ. Nếu Hạ Diệu Diệu định cắm sừng boss Hà thì đừng trách anh không nể mặt bạn học! Không có sắc đẹp, cũng được thôi, dung tục cũng được, nhưng nếu cô cắm sừng boss Hà thì quá đà rồi!

Hạ Diệu Diệu chau mày, nói đau cả cổ: “Tôi biết cậu không có ý gì khác... nhưng bạn trai tôi sẽ không vui...” “Chị nói thẳng với anh ấy cũng không thay đổi được gì...” Sao cô nói mãi mà cậu ta cứ không thông thể: “Tôi biết, biết mấy học tỷ khác cũng đều có quà... nhưng quà cũng chia mấy loại, cậu tặng bọn tôi mỗi người một cuốn sổ, tôi sẽ nhận ngay, còn món quà này thì quá to rồi.” Cô có hỏi người cùng hội, một cái khăn quàng chín trăm sáu mươi tệ, cái này vượt quá phạm trù nịnh nọt cấp trên thông thường rồi. “Chỉ là em cảm thấy cái khăn này rất hợp với học tỷ.” Thể thì chắc chắn là cậu mắt mù rồi, con mắt nào của cậu thấy tôi hợp với màu hồng thế: “Xin lỗi, tôi thích màu xanh hơn.” “Có thể đổi được.” Trần Khởi Tiêu rất khiêm tốn, “Mấy hôm tới em còn có việc tới cửa hàng đó, có thể đổi cho học tỷ...”

“Không phải vấn đề về màu sắc... Tôi biết, biết ai cũng có...”

“Nhưng tôi có nguyên tắc của mình, quà tặng mà vượt quá phạm vi chấp nhận của người nhận thì sẽ mất đi ý nghĩa của nó, không phải vậy sao?” “Cái khăn trên cổ tôi đây rất tốt rồi.” Hàng bán vỉa hè, hai mươi lăm tệ.

“Cậu có thể cầm về tặng em gái. Nếu thực sự cậu muốn tặng tôi cũng được, loại tôi đang quàng đây, mua cho tôi hai chiếc, tôi nhận ngay không nói lời nào. Ha ha, thế nhé, cũng muộn rồi, mau vào lớp đi. Tôi còn có việc, đi trước nhé.” Hạ Diệu Diệu nói rồi nhét hộp quà vào tay cậu ta, quay người đi. Trần Khởi Tiêu liền đuổi theo: “Học tỷ... học tỷ... em...” Hạ Diệu Diệu chạy rất nhanh, với trực giác của phụ nữ, đây không chỉ là chiếc khăn mà ai cũng có, chắc chắn nó có ý tứ khác, hơn nữa không phải cô tự luyến, thật sự là cậu ta có ý. Ai dà, thì ra không phải chỉ có em gái nhỏ theo đuổi các anh giai là không chấp nhận nổi, thời đại này sự ái mộ của các em giai nhỏ cũng thể chấp nhận.

Nhưng nghĩ tới chuyện được một em trai non nớt như vậy thích mình, lại còn tặng quà, ai kia cũng nổi tính hư vinh mà cảm thấy thích thú. Về khoe với Hà An một chút để anh ấy có ý thức về sự nguy hiểm. Tiền Quân quay lại thì thấy Hà An, mặt trắng bệch: “Tôi... tôi...” Tôi chẳng làm gì hết. Hà An gạt Tiền Quân sang một bên, mặt lạnh lùng, trầm ổn bước về phía nam sinh đang đứng tại chỗ kia. Tiền Quân thấy thể vội đi theo: Ai bảo cậu ta tự tìm chỗ chết! Dựa vào cái mặt mình mà đòi quyến rũ lớp trưởng Hạ! Đúng là không biết tốt xấu! Hà An dừng lại, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như thường ngày, không nổi giận cũng không dao động: “Trần Khởi Tiêu.” Tiền Quần ngạc nhiên vì boss Hà lại biết tên của một nhân vật nhỏ bé như vậy, nghĩ tới một khả năng nào đó, liền cảm thấy khả năng nhẫn nhịn của boss thật đáng sợ.

Trần Khởi Tiểu quay lại, thấy người đó thì ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, khoé miệng nhướng lên cười, không hề có sự sợ hãi: “Chào anh.”

Tiền Quân muốn phát điện, thằng nhóc này lại biết Hà An, cũng có nghĩa là đã biết hoa có chủ mà vẫn ra tay!

Hà An nghiêm nghị nhìn cậu ta, đưa tay ra hiệu, ý bảo cậu ta đưa hộp qua. Trần Khởi Tiêu không khỏi cảm thấy buồn cười, tại sao phải đưa anh, Hạ Diệu Diệu còn chưa kết hôn, tại sao cậu không được tặng quà, huống hồ tặng gì là chuyện riêng của cậu, không cần phải cho người khác biết.

Hà An thấy vậy cũng không nói, chỉ đứng nhìn cậu ta, giống như đang nhìn một đồ vật, không có sự thăm dò thừa thãi, cũng không coi cậu ta ra gì, thậm chí cũng không bận tâm vừa rồi cậu ta vừa nói chuyện gì với bạn gái mình, anh chỉ tiến lại, đưa tay ra lấy lại thứ thuộc về mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.