Đám Cưới Hào Môn

Chương 79: Lần thứ hai



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Khởi Tiêu gồng mình nhìn vào mắt người kia. Hà An nhìn cậu ta đây coi thường, ánh mắt phẳng lặng như mặt nước, nhưng lại mang sự cao quý ngạo nghễ không thể phản kháng. Trần Khởi Tiêu siết chặt nắm đấm, không cho phép bản thân lùi bước, nụ cười tự tin của Hạ Diệu Diệu hôm đó lại hiện lên trước mắt cậu, tại sao cậu lại không thể theo đuổi, cậu có thể cho cô điều tốt đẹp hơn, cậu có thể khiến cô tự hào, anh ta có làm được không? Cậu thích hợp với cô hơn anh ta. Hà An không ngờ người này lại không biết điều như vậy. Trần Khởi Tiêu nghiêm túc nhìn anh: “Tôi biết anh sẽ không từ bỏ, nhưng tôi cũng có quyền thích cô ấy, còn nữa, tôi chẳng làm gì ảnh hưởng đến tình cảm của2hai người, mọi người trong hội ai cũng có quà, anh không cần phải căng thẳng. Anh là bạn trai của cô ấy, anh nên tự tin không phải sao. Nếu ngay cả anh cũng không tin tưởng tình cảm giữa hai người mà cần phải bảo vệ nó bằng việc kiểm soát tôi thì tôi nghĩ hai người nên kết thúc sớm đi. Tôi tin mình có thể đem lại cho cô ấy thứ cô ấy cần hơn.

Hà An lập tức chau mày.

Trần Khởi Tiêu lập tức cảm thấy một luồng áp lực vô hình khiến cậu ta khó thở. Tiền Quân lau mồ hôi: Cậu muốn chết à, cậu có thể đem lại cho lớp trưởng Hạ cái gì chứ? Cậu thử mua hai chiếc khăn như trên cổ lớp trưởng Hạ xem có khiến cậu cảm thấy cuộc đời này quá tàn khốc không! Trần Khởi Tiêu quật8cường nhìn thẳng vào mắt Hà An. Gương mặt bình thường luôn tươi cười lúc này vô cùng kiên quyết, không cho phép mình lùi bước. Lần đầu tiên Hà An không thích sự tự tin của thanh niên. Anh ít khi có cảm xúc tiêu cực với người khác, nhưng bây giờ thậm chí đã có cảm giác căm ghét với người này, anh lên tiếng, ngữ khí lạnh bằng: “Cô ấy cần cái gì? Sự vinh quang mà cậu nói, hay gia thế khủng phía sau cậu? Hay là tiền tài người khác bố thí cho cậu rồi cậu bố thí cho cô ấy? Thế thì đúng là cậu có thể cho không ít.”

Tiền Quân kinh ngạc nhìn phía sau Hà An: Anh quan sát đối phương bao lâu rồi? Biết cả gia thể người ta sao?

Trần Khởi Tiếu ngạc nhiên nhìn người trước mặt, cậu chưa từng nói6với ai về gia đình mình.

Hà An nhìn cậu châm chọc: “Hãy học cách tự lực cánh sinh đi rồi hãy nói việc cậu có thể cho cô ấy cái gì. Trần Tương tuy già rồi nhưng không già tới mức nghênh ngang để đứa cháu không có gì trong tay của mình nói chuyện sẽ làm cho người khác cái gì.”

Trần Khởi Tiêu kinh hãi nhìn anh: “Sao anh biết ông tôi?” “Không liên quan tới cậu, đưa đây!” Nói chuyện với một người như vậy không phải phong cách của anh, nói quá nhiều càng khiến anh không vui.

Hà An chau mày, sắc mặt cực kỳ khó coi, anh uy nghiêm như một vị đế vương đang tức giận, chuẩn bị giết một trăm người. Trần Khởi Tiều rất không muốn thoả hiệp, tại sao trước một người không rõ ra sao cậu phải... nhưng thân thể lại phản3ứng trước lý trí, tay cậu ta vô thức đưa đồ ra. Hà An mở ra xem, rồi ném trở lại, tay đút túi quần, nhắc nhở Tiền Quân ở phía sau: “Mua cho cậu ta 100 hộp khăn nhãn hiệu này, màu này, để não cậu ta giảm nhiệt dần dần. Tôi nhớ nhãn hiệu này còn có một loại động vật nữa, là gì nhỉ?”

Tiền Quân vội tiến lại: “Vịt vàng.”

“Mua cho cậu ta, sau này cũng không cần soi gương nữa.”

“Vâng, ngài Hà.” Hà An lạnh lùng quay người rời đi. Tiền Quân nhìn cậu con trai trước mặt đầy thương hại, cậu nói xem, ngày tháng tươi đẹp thì không chịu sống cho tốt, đụng vào boss Hà làm gì. Lớp trưởng Hạ có tốt thế nào thì cũng không phải người cậu có thể nghĩ tới. Cháu của Trần Tượng? Xuất thân không thua kém Phương5Thậm, còn tốt hơn gia đình mình, nhưng lại rơi vào kết cục vừa vào trường đã đắc tội boss Hà, nên nói cậu may mắn hay xui xẻo đây.

Tiền Quân đứng nghiêm, với thân phận của anh, có cơ hội dạy dỗ tiểu công tử Trần gia cũng không dễ dàng, anh phải trân trọng: “Cậu thích màu gì, thế nào thì cũng phải mua cho cậu một trăm cái, đừng trách anh đây không chiếu cố cậu, màu xanh lá thì thế nào?”

Vừa nói Tiến Quân vừa nhặt cái khăn mà boss Hà ném lúc nãy lên, phủi bụi, đặt vào trong lòng: “Không phải nói cậu, màu này mà cậu cũng tặng lớp trưởng chúng tôi được, giá có tới một nghìn tệ không? Rác rưởi thì nên để ở chỗ của rác rưởi, đừng mang ra khoe khoang, lần sau nhớ là đừng có thứ linh tinh gì cũng tặng, rất dễ đắc tội người khác đấy, cậu hiểu chưa?”

“Liên quan gì tới anh?”

Thanh niên trẻ tuổi đúng là tính cách mạnh mẽ. Có phải vẫn muốn mua hai chiếc khăn trên cổ lớp trưởng Hạ không? Tôi đành người tốt tới cũng vậy, nhắc nhở cậu một câu, cái khăn của lớp trưởng Hạ tuy không có gì nổi bật, nhưng giá tôi đã xem rồi, mười bảy nghìn tệ một chiếc, hai cái thì là... ai dà, tôi học Toán kém lắm, tự cậu tỉnh đi. Nhưng nhà cậu có giàu thế nào thì mỗi tháng chắc cũng không cho cậu quá ba mươi nghìn tệ đâu nhỉ. Tôi khuyên đừng mua thì hơn, kẻo tháng này lại ăn bánh bao với dưa muối. Lớp trưởng chúng tôi lại phải chịu khổ với cậu. Cậu nói xem có phải không!?” Tiền Quân nói xong thì nhún vai, vỗ vai cậu ta, đắc ý quay người đi.

Trần Khởi Tiểu sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng đến đối phương là ai cậu cũng không biết, còn chuyện của cậu đối phương lại biết tất cả. Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ cậu thấy mình thảm hại như vậy. Nhưng là người thừa kế đời thứ ba của Trần gia, cậu biết có thể hôm nay mình đã đắc tội người không nên đắc tội rồi. Nếu anh ta biết thân phận của cậu, biết gia tộc đằng sau cậu, thì cậu không nên sau khi đối phương đã cảnh cáo rõ ràng mà vẫn không biết kiêng dè, nếu không có thể sẽ gây hoa cho gia tộc. Trần Khởi Tiêu đá hộp quà đi, giống như con thú không biết phải làm gì ngoài gầm rú, sức mạnh của cậu quá nhỏ bé không thể phá vỡ được cái lồng giam cầm mình.

Hạ Diệu Diệu trở về nhà, nhìn thấy thứ treo trên ghế, chán nản sao lại nhận được khăn quàng nữa, vừa đặt đồ xuống vừa nói: “Mấy hôm trước không phải mới mua đồ cho em sao?” Cái đang quàng vẫn rất tốt. Hạ Diệu Diệu nói vậy nhưng vẫn cầm lên soi gương.

Sao lại là màu hồng, một cái màu hồng đào, một cái hồng nhạt, cô không thích màu hồng, mà Hà An lại thích làm ngược lại. Có điều cái khăn này rất đẹp. Hạ Diệu Diệu tháo khăn từ trên cổ xuống, định cho Hạ Tiểu Ngư một cái: “Đủ dùng rồi, anh đừng mua nữa nhé.”Nói rồi cô vào phòng vệ sinh.

Hà An từ nãy vẫn không rời mắt khỏi màn hình laptop, lửa giận buổi chiều dường như đã tan biến hoàn toàn.

Nửa tiếng sau, Hạ Diệu Diệu tắm xong, thò đầu ra từ nhà tắm: “Anh có quần áo cần giặt không, giờ em giặt luôn cho.”

Hà An không nói gì. Hạ Diệu Diệu lại thò đầu ra: “Không có à?” rồi lại chui vào vừa và quần áo vừa lẩm bẩm: “Hàng ngày anh có giặt quần áo không thể, em chưa bao giờ thấy anh giặt cả.” Nhưng cô cũng thường không có nhà, quần áo của Hà An thì lúc nào cũng sạch sẽ, chắc chắn là có giặt: “Bình thường khi anh giặt thì cũng giặt luôn cho em đi.”

Hạ Diệu Diệu đổ ít bột giặt vào chậu: “Bình thường anh không dùng bột giặt à, sao em cứ cảm giác nó không vơi đi tí nào thế.” Cái này mà em cũng nhớ sao!

“Tiết kiệm là thói quen tốt, nhưng anh có giặt sạch được không.” Hình như là... rất sạch... Hạ Diệu Diệu hơi khó chịu vặn vẹo vai, tay đầy xà phòng: “Anh làm gì đấy, em đang giặt.”

Hà An vùi đầu vào cổ cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, đôi tay vòng qua eo cô bỗng siết chặt. Hạ Diệu Diệu vặn vẹo: “Anh làm gì đấy, đợi em xong đã.” Hà An ngậm lấy tai cô, vội vàng đè cô lên bồn rửa mặt. Hạ Diệu Diệu vẫn làu bàu: “Ở đây không tiện.” Là ai lần nào cũng kiên quyết ở trên giường, cô chỉ gợi ý một lần ở phòng bếp, còn là nói đùa mà anh cũng đen mặt nhìn cô. Lần này thì cuống lên cái gì chứ, thật ra nghĩ lại, lần đầu tiên anh cũng rất nôn nóng.

“Quần áo xộc xệch hết rồi.” Hạ Diệu Diệu giận dữ: “Đã nói rồi, đừng có làm loạn, tay em đẩy xà phòng đây này, buông em ra, buông...”

Hà An không muốn đợi thêm một giây nào nữa, vội vàng muốn làm gì đó, chứng minh cảm xúc của anh không bị ảnh hưởng bởi chuyện chiều nay, cũng không ai chú ý tới Diệu Diệu nhà anh, càng không có người nào đó có ý đồ với cô, giữa họ cũng sẽ không xuất hiện ai đó không biết tốt xấu. Hạ Diệu Diệu rất đau, ôm chặt lấy Hà An, vẻ mặt đầy đáng thương. Đôi mắt sâu thăm thẳm của Hà An loé lên sự khao khát, không thể khống chế lực...

Giận sao? Những chuyện như thế này, xong việc cô đấm anh một cái, ấm ức đá anh.

Hà An ôm lấy cô xoa dịu, cộng với ánh mắt căm ghét chính mình và sự tự trách khó hiểu, thế là chuyện qua đi.

Một người khác thì không dễ dàng như vậy, Tiền Quân là một tay sai vô cùng có trách nhiệm.

Ngày hôm sau Trần Khởi Tiêu nhận được từ chủ quản lý ký túc, là một trăm cái khăn quàng Fashy màu mè sặc sỡ, sắc mặt cậu vô cùng khó coi. Bạn cùng phòng không biết chuyện gì còn nói bừa: “Ai mà lắm tiền thế, khăn quàng nhãn hiệu này không rẻ đâu, còn là mẫu giới hạn, mỗi chiếc cũng phải ba bốn nghìn tệ. Nhiều thế chứ...”

Trần Khởi Tiêu mặt tím tái, tay siết lại nổi cả gân xanh, anh ta đang uy hiếp cậu!

“Ủa, họ có logo hình con vịt từ bao giờ vậy nhỉ? Người anh em, lấy được bằng cách nào thể, ngây thơ đáng yêu, tặng tôi một cái đi.”

“Có cái quái gì mà đẹp, vứt đi!”

“Sao lại vứt, toàn là hàng hiệu đấy!”

Trần Khởi Tiêu nghe thể thì cảm thấy như bị kẻ khác tát một cái, sắc mặt khó coi đi thẳng lên tầng. “Người anh em! Đừng có đi, không lấy đồ à, người anh em!”

Hạ Diệu Diệu mấy hôm nay rất vui vẻ, công việc bớt một chút nên tinh thần cũng tốt hơn hẳn, cảm thấy cuộc sống hiện giờ rất phù hợp với mình, tình cảm thuận lợi, công việc ổn, việc học không cần lo lắng, bạn trai lại chu đáo. Đôi khi cô cảm thấy ngoài việc nhà có nhiều anh em, ba mẹ đi lại khó khăn ra, thì có đúng là cực kỳ hạnh phúc. Chỉ là tiểu học đệ kia gần đây cũng quái lạ, nhưng chỉ cần không tặng quà cô, chỉ nhìn không thôi thì cô cũng mặc kệ. Với tâm trạng tốt như vậy, khi vị thiên kim tiểu thư kia bảo cô làm thay ca cô cũng rất vui vẻ đồng ý, chỉ làm một ca thôi, ai cũng có lúc bận mà. Cô mang tâm trạng vui vẻ gọi cho Hà An bảo không cần đón, lúc tan làm có đồng nghiệp tiện đường cho đi nhờ.

“Thật là tiện đường mà... có phải lần đầu đâu... được rồi, được rồi...”Hạ Diệu Diệu cười híp mắt, ngữ khí có chút ngượng ngùng: “Nếu anh buồn ngủ thì ngủ trước đi nhé, bye bye.” Hạ Diệu Diệu nằm ườn lên quầy đếm sao, hôm nay không có nhiều khách, khi rảnh cô vừa học ngữ pháp vừa nói chuyện với chị hướng dẫn mình: “Bé nhà chị sắp lên lớp một rồi, thời gian nhanh thật, khi em mới vào làm bé mới lớn chừng này.”

“Em không nuôi nên cảm thấy nhanh. Giờ chị đang đau đầu không biết cho nó học trường nào đây. Thấy trường nào cũng chưa ổn, nhưng trường trọng điểm thì không vào nổi, vợ chồng chị lo sốt hết cả vó lên rồi. Này, em nói xem Tương Tương mặc đẹp thế kia có phải đi hẹn hò không? Nhưng khi chị tới thì sao thấy cậu trai bên cạnh đang làm việc.”

“Không phải chứ.”

“Sao lại không phải, tận mắt chị thấy mà, chị còn nghe thấy Tương Tương gọi điện rất vui vẻ, hình như là đi xem phim.” “Xem phim, giờ này xem suất chiếu đêm mà còn là phim kinh dị thì càng kích thích, ha ha.” “Đám trẻ bọn em ấy à, cô ấy đi với ai mới là quan trọng.” Hạ Diệu Diệu cười: “Có thể là chị nghe nhầm ấy.”

Hai người chốc chốc lại nói chuyện, có khách thì đi làm, rảnh thì Hạ Diệu Diệu lại đọc ngữ pháp, thời gian trôi qua cũng rất nhanh. Khi sắp hết giờ, trước cửa bỗng vang lên một âm thanh lớn, cả mảng cửa kính đổ xuống, Hạ Diệu Diệu sợ hãi bịt tai lại, hét lên.

Một người đàn ông trẻ tuổi loạng choạng vác một cái ghế đập vỡ cửa kính của cửa hàng: “Thường Tương! Cô ra đây! Tôi có chỗ nào có lỗi với cô?! Cô mau ra đây!” Người trong quầy đều chạy tán loạn. Người kia rõ ràng là say rồi, cứ chửi bới lao vào thấy gì đập nấy: “Cô ra đây!”

Hạ Diệu Diệu lập tức khoá két tiền, vội tìm chỗ nấp, không tránh đi là đồ ngốc. Người kia thấy đồ là đập, đập tới quầy gọi đồ cũng không có ý định ngừng lại, tiếng la hét xung quanh càng khiến anh ta thêm điên cuồng.

“Gọi cảnh sát! Mau gọi cảnh sát...”

Hạ Diệu Diệu chui ra từ dưới quầy, một tấm biển khuyến mại từ trên rơi xuống suýt nữa rơi trúng người cô. Hạ Diệu Diệu sắc mặt tái mét lấy di động ra gọi cảnh sát. Chị Bàng lúc này mới nhìn rõ người kia không phải ai khác mà chính là cậu con trai ở cửa hàng bánh ngọt bên cạnh. Bình thường cậu ta rất hiền lành, hôm nay sao vậy: “Á...” “Thường Tương cô ra đây cho tôi! Ra đây! Tôi có chỗ nào có lỗi với cô... Cô ra đây...” Cảnh sát tới rất nhanh, giám đốc xuống cũng rất nhanh! Kẻ say rượu gây rối nhanh chóng bị khống chế và đưa đi.

Giám đốc đau lòng nhìn đống đổ nát, rồi nhìn nhân viên của mình ai cũng chạy mất dạng, trốn mất tăm, tức giận giữ lấy Hạ Diệu Diệu ra chửi: “Cô có ý thức về tài sản của công ty không hả? Cứ đứng đó nhìn cậu ta đập! Cậu ta say cô cũng say à! Ngay cả một tên say rượu cũng không khống chế được, cô không cần lấy lương nữa đúng không! Tôi thuế các cô về làm gì? Cô nhìn đi, thành thế này rồi! Cô trốn cũng kỹ quá, bình thường lúc nhận lương sao không thấy như vậy...” “Giám đốc, cậu ta.”

“Cậu ta làm sao? Cậu ta là rắn độc mãnh thú hay là có súng? Cô xem Khâu Tiểu Vân, Đổng Tồn Thay người ta đi, cô nhìn lại mình đi...” Giám đốc thao thao bất tuyệt quát mắng không ngừng nghỉ, mấy nhân viên trốn ở xa không ai nói gì.

Hạ Diệu Diệu cúi đầu cũng không nói, giám đốc lúc này tâm trạng không tốt, bắt được ai là chửi người đó, anh ta cũng không dám tìm chị Bàng gây phiền phức, chỉ có thể nhằm vào cổ. Cho dù biết vậy nhưng trong lòng cô cũng khó chịu, đặc biệt là bị mắng trước nhiều người như vậy. Hạ Diệu Diệu vốn tâm trạng đang tốt giờ bỗng chốc chẳng còn tinh thần gì. Nhưng người ta là người phát lương, lại không phải chỉ mặt muốn đuổi cô, cô đành nuốt xuống bụng, có ai là không có lúc bị ấm ức chứ. Giám đốc chửi cả một tiếng đồng hồ, xong phẩy tay bảo tất cả cút hết về đi, giờ cửa hàng thế này không thể hoạt động tiếp, không thể trả lương tăng ca cho mấy người họ, còn phải gọi cho công ty sửa chữa trang trí lại, tiện thể truy cứu trách nhiệm bạn trai của Thường Tương, bắt cô ta bồi thường!

“Cô đừng để bụng, anh ta hay ngứa mồm nói thế thôi.” “Đúng vậy, đừng bận tâm” Hạ Diệu Diệu cười: “Không sao.”

“Vậy thì tốt.“.

Sau khi chia tay đồng nghiệp, sự ấm ức mới trào lên, Hạ Diệu Diệu vô thức rơi mấy giọt nước mắt, cũng không phải cảm thấy thế nào, chỉ là không kiềm được muốn khóc. Khóc một chút lại cảm thấy mình đúng là có bệnh, chuyện có to tát gì, cô liền bật cười.

Trước khi về nhà cô đã lau khô nước mắt, bản thân cũng cảm thấy thật sự là không có gì. Cô mở cửa, cởi áo khoác, đặt balo xuống, vào bếp rửa mặt, bật đèn thì phát hiện bóng đèn hỏng rồi, mò mẫm trong bóng tối rửa mặt, bị cái gì đấy ngáng chân, cô vội bám lấy bệ cửa sổ lấy thăng bằng, lấy khăn lau mặt. Dựa vào ánh đèn yếu ớt, cô nhìn thấy trong thùng rác ở phòng bếp là hộp đồ ăn nhanh,

Hạ Diệu Diệu đứng thẳng lên cái nhìn chữ trên hộp, cũng không biết tại sao khoé miệng lại nhướng lên cười chế giễu, ba mặn một canh, mỗi món lại từ một cửa hàng khác nhau, món nào cũng còn lại nửa hộp.

Hạ Diệu Diệu ném khăn mặt lên, rời khỏi bếp, ở phòng khách lại suýt nữa vấp phải ghế mà gã, cô tức giận: “Hà An, Hà An! Anh có biết mấy giờ rồi không? Muộn thế này hâm nóng sữa cho em thì chết sao? Em về còn phải hầu hạ anh ăn uống à! Đèn bếp hỏng rồi anh có biết không? Cả ngày anh ở nhà làm cái gì? Đến cái bóng đèn cũng không biết đường thay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.