*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Hâm nóng cũng cần phải có lửa! Em lấy cái gì mà hầm, lấy anh hâm nóng à!” Hạ Diệu Diệu nghiến răng, đi mở van ga bên cạnh, nhưng cô liền nhận ra không thể mở được, lập tức ném khăn: “Cái này không có, cái kia cũng không có! Anh chẳng làm được cái quái gì cả! Hết rồi cũng không biết đường mua!” Hạ Diệu Diệu ném thìa, đập nồi, vì hai thứ này tạo âm thanh to mà lại không hỏng.
Hà An đứng ở cửa, thần sắc lạnh lại: “Em có gì thì có thể nói, em biết rõ trước nay anh chưa từng vào bếp, không biết là chuyện bình thường, Vương Phong Long bọn họ tới nhưng cũng không2dùng tới bếp của em. Em không cần phải nổi giận với anh.” Anh chỉ nói sự thật.
Cái gì là bếp của cô? Dựa vào cái gì là bếp của cô? Anh có lý nhỉ? Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên cảm thấy một ngọn lửa giận dữ bùng lên: “Anh không vào bếp thì tự hào lắm đúng không? Ở đây có gì hay hết gì cũng chẳng liên quan tới anh! Cái bếp này chỉ của mình tôi! Hàng ngày anh không ăn không uống! Thế anh còn ở đây làm gì? Anh đi đi! Đừng để dầu mỡ ở đây làm bẩn người đại thiếu gia của anh!”
“Diệu Diệu, nếu tâm trạng em không tốt chúng ta có thể...” “Tâm trạng tôi không8tốt! Tâm trạng tôi rất tốt! Nhìn thấy anh thì còn tốt hơn! Người chết rồi cũng phải sống lại!” Hà An hít sâu một hơi, nghĩ thầm: Cô ấy biết chuyện của Trần Khởi Tiêu rồi sao?
“Nhìn cái gì mà nhìn! Tôi nói sai sao?”
Hà An không muốn tranh luận với cô vào lúc này: “Anh đi mua đồ nóng cho em.” “Mua, mua, mua! Mua luôn một anh nữa về cho tôi tức chết đi!”
“Hạ Diệu Diệu, anh không làm gì em cả.” “Đúng, là tự tôi tức giận được chưa!” Hạ Diệu Diệu vừa nói vừa ném thìa, đẩy anh ra rồi đóng cửa bếp cái rầm.
Còn nói không làm gì cô! Vâng! Anh thì cao thượng lắm, đều là cô không6tốt, cô vô cớ gây chuyện! Còn cái gì mà chưa từng vào bếp, giỏi thì anh đừng bao giờ vào! Ngày nào cô cũng chạy qua chạy lại giữa bếp với phòng khách hầu hạ đại gia nhà anh!
Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy Hà An rất quá đáng, cô đã tức giận mà anh còn so đo, thật không biết nhún nhường, còn nói hùng hồn như vậy! Đây là thái độ gì chứ? Đúng là khiến cô phát điên! Hà An có thể không giải thích, những vấn đề này mà thành thật thì Diệu Diệu sẽ giận dữ, anh sợ việc khiến Diệu Diệu tức giận, chuyện lần trước càng khiến anh không dám nữa, vừa rồi cảm xúc của3Diệu Diệu thay đổi còn nghiêm trọng hơn việc dập máy với anh lần trước, sao anh có thể không cẩn trọng ứng phó chứ. Không phải lỗi của anh, đương nhiên anh phải giải thích cho rõ ràng. Ngay sau đó Hạ Diệu Diệu lại cảm thấy anh nói không sai, người ta vào bếp cái nỗi gì, người ta đâu phải chưa từng vào, vào rồi sợ bẩn chân! Khi vứt rác cũng không vào, bình thường là ai đổ rác? Khi đổ rác sao không thanh cao!
Vương Phong Long bọn họ tới thì phải chiêu đãi cho tốt, đáng đời cô không có nước nóng mà uống!
Lúc này Hạ Diệu Diệu mới nhớ từ khi sống ở đây Hà An chưa một5lần đổ rác! Mẹ kiếp chỉ biết thoả mãn dục vọng mỗi ngày!
Hạ Diệu Diệu nằm trên giường, vừa nghĩ vừa chảy nước mắt! Hà An đẩy cửa thì thấy khoá bên trong, đẩy mạnh mấy cái cũng không ra: “Diệu Diệu, Diệu Diệu...” Hạ Diệu Diệu trùm chăn lên đầu, không mở, đi mà ăn đồ cao cấp của anh!
Hà An bình tĩnh gõ cửa.
Nấu nồi cơm sẽ chết! Cái này mua, cái kia cũng mua, cả ngày từ sáng tới tối ăn đồ mua về, hết tiền cũng không ngăn được nhiệt huyết ăn uống của anh! Sao anh không ăn no chết đi!
“Mở cửa!”
Không mở. Hà An kiên nhẫn gõ cửa một lúc, thu tay về, nhìn cánh cửa đóng chặt, giọng nói lạnh lẽo, lần này anh chắc chắn không hề đắc tội cô: “Mở cửa!”
Không mở.
“Có chuyện gì em có thể nói thẳng, là anh sai anh chắc chắn sẽ xin lỗi. Em không thấy hôm nay em vô lý lắm sao!” Chuyện của Trần Khởi Tiêu chắc chắn cô không thể biết! Cô cũng không thể nghĩ tới: “Em mở cửa ra, có gì thì nói, em không thể cứ chỉ biết mình mà giận dỗi như vậy.”
Dạy dỗ tôi à! Đồ đáng chết nhà anh giờ còn dạy dỗ tôi! Anh có lý à! Anh đúng à! Anh giơ cái mặt cao cao tại thượng ra bắt tôi phải khúm núm sao! Giọng nói uất ức của Hạ Diệu Diệu vọng ra từ trong chăn: “Tôi cứ vô lý đấy! Tôi xấu tính đấy! Anh không muốn nhìn thì đừng có nhìn! Có ai bắt anh đâu!” Anh ngủ ngoài phòng khách đi, đừng hòng mà vào đây! Hà An hít một hơi, mặt lạnh lùng gõ cửa. Hạ Diệu Diệu bực bội tắt đèn. Hà An thấy thế, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ trầm mặc đứng đó, như một bức tượng: “Diệu Diệu, Diệu Diệu...”
Hạ Diệu Diệu chui trong chăn, dựng tại lên nghe động tĩnh bên ngoài, hứ, cứ gọi đi, trừ phi anh xin lỗi, nói sau này việc ở bếp hay phòng khách đều là của anh hết, sau này cảm anh mua đồ ăn ngoài. Ủa, sao không gõ cửa nữa?
Nửa tiếng sau, Hạ Diệu Diệu cố vểnh tai lên nghe, có chút lo lắng anh bị lạnh, hình như ngoài phòng khách không có chăn?
Hạ Diệu Diệu lại cảm thấy mình thật chẳng nên cơm cháo gì, nổi giận xong rồi, cứ vậy mà xong chuyện thì sau này còn gì là uy nghiêm, không trấn áp được anh thì sau này cô sẽ xui xẻo.
Hạ Diệu Diệu nghĩ, nếu anh nói vài lời dễ nghe, nhún nhường một chút thì cô cho anh vào là xong.
Hạ Diệu Diệu đợi, đợi mãi, rồi bò dậy khỏi giường, áp tai vào cửa nghe ngóng. Hà An nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì tự em suy nghĩ đi, hôm nay anh ra ngoài ngủ, không làm phiền em nữa.” Nói rồi anh quay người đi lấy áo khoác, mở cửa, bước ra ngoài.
Hạ Diệu Diệu giật mình! Nghe tiếng động thì thậm chí không kịp đi giày, vội vàng mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài xem, đâu còn bóng dáng Hà An nữa, áo khoác trên móc cũng không còn, thay vào đó là chiếc áo ngủ của anh, con gấu trên áo cô thích nhất cũng chỉ còn một con mặt đang nhìn cô.
Hạ Diệu Diệu lập tức nổi trận lôi đình: “Có giỏi thì đi đi đừng bao giờ về nữa!” Rầm, Hạ Diệu Diệu dập cửa! Càng nghĩ càng tức, chỉ là cô nổi giận một chút vậy mà anh đã bỏ nhà đi, còn nói gì mà để cô bình tĩnh, cô cần bình tĩnh ư? Tại sao cô phải bình tĩnh:
Anh không ở đây, cô bình tĩnh kiểu gì!?
Hạ Diệu Diệu nhẫn nhịn một hồi lâu, càng nghĩ càng ấm ức, sự ấm ức đạt cực hạn khi Hà An bỏ đi, cô nằm trên giường khóc thành tiếng: Cô làm sao chứ, chỉ oán thán anh vài câu, cho dù cô nói sai, nhưng cô là phụ nữ, nói mấy câu thì sao nào!
Nhưng anh lại bỏ cô lại một mình! Anh bỏ lại có một mình mà đi! Cho dù cô không cho anh vào thì anh không thể ngủ ngoài phòng khách sao? Phòng khách cũng có máy sưởi mà! Sao anh có thể vì chút chuyện nhỏ mà bỏ đi? Cãi nhau sao có thể bỏ đi như vậy!
Hạ Diệu Diệu nằm trong chăn khóc rấm rức, vì không có ai, tiếng khóc càng ngày càng to, tiếng vọng khắp phòng cũng thật thê lương. Hạ Diệu Diệu khóc đến nửa tiếng, đến khi sự ấm ức bị lý trí thuyết phục, cô ngồi dậy lau nước mắt, tưởng có mình anh biết bỏ đi à!
Hạ Diệu Diệu lấy vali chuẩn bị cho đồ vào trở về ký túc! Ai quay lại thì không phải người! Hạ Diệu Diệu lấy túi du lịch ra, cho quần áo vào, cho được mấy bộ thì động tác càng ngày càng chậm, cuối cùng bình tĩnh lấy ra, hít hít mũi mấy cái, ánh mắt trong veo, cô đã đóng tiền máy sưởi rồi, sao có thể không ở nữa chứ! Hạ Diệu Diệu đẩy túi du lịch vào, ngồi trên sàn nhà ấm áp, hai tay ôm lấy đầu gối, một mình ngẩn người. Muộn thế này Hà An có thể đi đâu? Đi khách sạn sao? Trên đường có lạnh không? Thật ra hôm nay là cô không tốt, công việc không như ý là nổi giận với anh, còn vô duyên vô cớ gây chuyện, đâu phải anh lần đầu không ra gì như vậy, không phải cô đã bình tĩnh thương lượng với anh bảo anh sửa đổi, phương pháp ôn hoà luôn tốt hơn là cãi vã.
Hạ Diệu Diệu có người lại, nghĩ tới việc anh ra ở khách sạn thì vừa muốn châm chọc anh đừng có về! Có giỏi thì chết ngoài đó đi! Nhưng cũng lại thấy xót tiền! Cảm giác mâu thuẫn này khiến Hạ Diệu Diệu không kìm được muốn chửi bới, đá cái vali bay đi ba hàng gạch xong lại ôm gối ngẩn người.
Hà An không phải Hạ Diệu Diệu, tuy ban đầu anh đã ở bên ngoài những ký túc vẫn giữ nguyên như ban đầu.
Anh vốn định ra khách sạn ở, nhưng sờ túi không mang theo gì đành trở về ký túc.
Hơn mười một giờ đêm, ký túc nam vẫn sáng đèn, Tiền Quân đang châm thuốc, gõ bàn phím nhiệt tình: “Cháu nội à, mau lên đi! Tăng máu, tăng máu đi!”
Vương Phong Long cầm cuốn tạp chí đầy màu sắc lật lật xem. Lý Hưng Hoa ăn mỳ, mắt không rời khỏi cuộc thành chiến ác liệt: “Mẹ nó, lại bị ngáng đường rồi... Láo quá... xì xụp...” Ngon! Lão đại, lão đại, bóc giúp tôi quả trứng.” Vương Phong Long nằm trên giường lật tiếp một trang: “Tự đi mà làm, không thấy tôi đang ở đâu à.” “Đại ca tốt của tôi, mau lên! Huynh đệ cảm tạ tám đời tổ tông nhà anh! Sắp chết... sắp chết rồi... mẹ kiếp!” Lý Hưng Hoa tháo tai nghe vứt trên bàn phím, không cần Vương Phong Long giúp, giờ anh có thể tự mình bóc. Lý Hưng Hoa vén nửa cái áo ngủ lên, một chân giẫm lên ghế, mồm chửi rủa, bóc quả trứng mà như giết người. Anh vừa đặt lên mồm thì cạch một tiếng, cửa mở ra. Lý Hưng Hoa nhìn người vừa bước vào, cả quả trứng suýt nữa thì lọt họng! Vội vàng bỏ chân xuống, Lý Hưng Hoa tay đang dính xì dầu vội lau vào quần, đứng thẳng lên: “Ngài... Ngài Hà...”