*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chu Tử Ngọc kéo Hạ Diệu Diệu. Hạ Diệu Diệu kéo Hà An như đang ngồi bất động bên cạnh, thành công thoát khỏi cửa ải, rồi lại càng cao hứng trêu chọc hai người. Dưới ánh sáng mờ ảo, Hạ Diệu Diệu trêu đùa cười nói chán rồi, kéo Hà An đứng dậy: “Đi cùng em ra nhà vệ sinh
Trong nhà vệ sinh toát ra mùi thơm nhẹ nhàng, trước tấm gương trong suốt, Hạ Diệu Diệu đang chỉnh sửa lại mái tóc bù xù của mình.
Liễu Phất Y đi ra từ buồng bên cạnh, nhìn thấy cô trong gương, sững lại một chút, rồi lặng lẽ cúi đầu rửa tay.
Hạ Diệu Diệu nhìn thấy người đẹp phản chiếu trong tấm gương bên trái, thật xinh đẹp, đã gặp lần thứ hai rồi vẫn đẹp như vậy. Liễu Phất Y ngẩng đầu lên.2Hạ Diệu Diệu lập tức mỉm cười. Liễu Phất Y bất giác cười lại.
“Cô thật xinh đẹp.” Liễu Phật Y nghe vậy, không biết phải đáp lại thế nào: “Cảm ơn...” “Bà chủ, đã kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì cả.” “Được, đi lên thôi.” Liễu Phật Y bất giác gật đầu chào Hạ Diệu Diệu, rồi cùng cấp dưới rời đi.
Hạ Diệu Diệu vội vàng đáp lại, rồi tiếp tục chỉnh sửa qua loa lại mái tóc của cô, thậm chí vẫn đang chìm đắm trong nụ cười của người đẹp.
Hạ Diệu Diệu về đến nhà, đá dép lung tung, rồi đổ ngay xuống giường: “Mệt quá đi, mệt quá đi, cổ họng bốc khói rồi, nước, nước.” Hạ Diệu Diệu uống một ngụm nước to, rồi tiện tay đặt cốc trên chiếc tủ đầu giường: “Sảng khoái! Mau, bóp8chân cho em, em cảm thấy chân như không còn phải là của mình nữa rồi.”
Này? “Bóp chân cho em?”
Hà An từ từ treo áo lên, rồi thu dọn cốc uống nước, sau đó đi đến chỗ đôi chân đang ngọ nguậy của cô. “Chắc sắp gãy làm đôi rồi...”
Hà An đi vào nhà vệ sinh.
Hạ Diệu Diệu quay đầu nhìn ra ngoài, rồi tiếp tục gào to: “Em sắp gãy chân rồi, em gãy chân mất rồi... em gãy chân thật rồi...” Không còn cách nào khác, Hà An là cái kiểu, khổng gào lên với anh một trăm nghìn lần, anh sẽ không làm một chuyện gì đó: “Ôi chân của em, sao số em lại khổ thế này, chân của em, ối, chân của em ở đâu, em không cảm nhận được chân của mình nữa rồi, chết rồi, chết rồi,6biến mất rồi...”
“Cổ họng của em, trời ơi, A! Á? A a a A!”
Hạ Diệu Diệu vẫn cục bông trên gối, ca thán về tội nghiệp: “Cô còn mong mỏi gì được nữa, có chút việc nhỏ này cũng không chịu làm cho cô, cô còn dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy, có đúng là quá ngốc nghếch, quá ngốc nghếch, đáng đời không có ai thích cô, đáng đời...”
Hà An lạnh lùng ngồi lại gần, xắn tay áo lên, bóp chân cho cô. Hạ Diệu Diệu sảng khoái nằm trên giường, miệng ưm ưm a a, mắt nhắm nghiền tận hưởng, rồi lại lười nhác tám chuyện: “Anh không biết đâu, người tặng rượu hôm nay không phải là nhân viên, Ôi! Ôi! Đúng chỗ đó, đúng! Mạnh tay.” “Hóa ra cô ấy là chủ quán.” Hạ Diệu Diệu nhắm3mắt, hết sức ghen tị: “Trẻ thể đã làm chủ rồi? Có nhiều tiền quá! Sao người ta lại biết đầu thai thế, khéo léo thế, xinh đẹp thế.” “Sao mẹ em lại sinh ra em thế này?” Cô cũng từng nghe Tiền Quân nói qua về lịch sử “lên ngôi” của chủ quán; “Đỡ tốn 50 năm phấn đấu! Không đúng, đỡ tốn một đời phấn đấu.”
“Anh nói xem, em bán Hạ Tiểu Ngư đi liệu có thể có nhiều tiền như thế không?”
Hạ Diệu Diệu nói rồi lấy tay che mặt, tỏ vẻ bi đát: “Sắc vóc của nó còn kém lắm, xem người ta đẹp đến đâu, Tiểu Ngư đứng trước mặt người ta chắc cũng chỉ đáng một bữa cơm, không bằng giữ lại về sau lấy ít tiền dạm ngõ, chỗ đấy cũng đau, sớm biết trước thì em5đã không nhảy, không biết rằng đau đến thế này.”
“Anh nói xem vị chủ quán trong truyền thuyết cực kì, cực kì, cực kì giàu có ấy, hàng ngày ăn gì vậy? Ai dà, cổ em không đau, anh đừng động vào đầu em.” “Sao em không tốt số như vậy, mặc dù không xinh đẹp, thì cũng phải có được gì chứ! Đâm xe đạp nhà em, xây xát chút ngón tay, rồi cứ thỏa thích mà dùng tiền ném vào mặt dân nghèo bọn em! Anh làm gì thế, đau! Nhẹ tay thôi.”
Thôi đừng nghĩ vớ vẩn nữa, chẳng may ăn vạ không thành công, tự mình tiêm mình vào ngục, thôi thì nghĩ chút gì thực tế hơn vậy.
“An An ơi, bao giờ mình rảnh rỗi, thu dọn lại phòng ốc, quét nhà, giặt ga giường có được không? Lau dọn lại phòng bếp nữa, anh nhìn xem nhà bên cạnh chẳng mấy khi đụng đến, mình để bừa bộn quá cũng không hay, đúng không.” Hạ Diệu Diệu nằm sõng soài trên giường, dịu dàng nói. Hà An từ tốn xoa bóp. “Em biết anh làm không tốt, nhưng chúng mình có thể làm từ từ, ngày mai bắt đầu dọn dẹp phòng nhỏ của mình, dọn dẹp không tốt cũng không trách anh đâu.”
“Thực ra việc nhà rất đơn giản, dù sao thì về sau cũng phải học. Hehe.”
Hà An lặng lẽ xoa bóp cho cô.
Hạ Diệu Diệu dụ dỗ hết câu này đến câu khác, một lúc lại chuyển chủ đề đại mỹ nhân, lúc khác lại nói chuyện Vương Phong Long theo đuổi Trương Tấn Xảo,rồi lại cảm thấy Vương Niệm Tư đẹp người đẹp nết, thật quá áp lực, rồi lại nói đến việc nhà, cuối cùng ai đó cũng từ từ ngủ thiếp đi.
Hà An tiếp tục xoa bóp thêm một lúc nữa, rồi mới từ từ dừng tay lại, ngôi sang một bên giường ngắm nhìn cô yên tĩnh, đưa tay ra vén mái tóc trên trán cô, lặng lẽ nhìn cô thở đều đều chậm rãi, ngón tay bất giác vuốt ve đôi lông mày không đẹp lắm, chiếc mũi cũng chẳng cao gì, nhưng cảm giác mềm mại lan tỏa trên đầu ngón tay, sưởi ấm ánh nhìn của Hà An.
Hạ Diệu Diệu khó chịu đẩy thứ đang làm phiền mình ra, rồi quay đi, ngủ tiếp. Đôi môi Hà An dường như hơi nhếch lên, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại như cũ, anh đứng lên, nhẹ nhàng giúp cô cởi giày, đắp chăn, rồi quay đi làm vệ sinh.
Tuyết rơi hết đợt này đến đợt khác, nước trên hồ Minh Nguyệt đã đông lại thành một lớp băng, hàng tùng hai bên bờ cũng đọng đầy tuyết trắng, cổ sức gắng gượng giữ lại chút màu xanh. Những đợt gió lạnh buốt táp vào da thịt, quần áo có dày đến đâu cũng dường như vô ích.
Đợt khuyến mại giáng sinh còn chưa kết thúc, đợt khuyến mại Tết dương lịch đã đến như dự đoán, thời gian trôi qua vội vã, đối với sinh viên năm ba, trừ việc mong ngóng kì nghỉ đông ra, thì chẳng có chút chờ đợi gì với kì học tiếp đó, dù sao thì năm sau vẫn là những khuôn mặt đó, vẫn là những chuyện đó, thậm chí vị trí đầu bảng cũng sẽ không đổi người để khiến họ được dịp sửng sốt một chút.
Hơn mười giờ tối, Hạ Diệu Diệu đeo chiếc bịt tai lông, mặc chiếc áo lông vũ dày cộp, đeo đôi găng tay bông, đổi ủng dưới chân cũng dày hơn năm trước, từ xa nhìn lại giống như một quả cầu bông vậy. So với cô, chàng trai đi lại từ đằng xa có thể coi như hết sức cao ráo thanh thoát, một chiếc áo len, một chiếc áo lông vũ, trong cái giá lạnh của mùa này, vẫn có thể mặc lên mình một bộ đồ rất chỉnh tề ngay ngắn. “Bạn học ơi, có thể giúp mình điền vào bản điều tra không? Chỉ làm phiền bạn một chút thôi.”
Phía bên kia đường, Hạ Diệu Diệu, cô nữ sinh dịu dàng vừa nhảy chân sáo vừa hà hơi, cô đang một lòng một dạ đứng đợi người yêu, thấy vậy lập tức chạy qua đường, kéo người yêu khỏi sự nhiệt tình của cô bạn điều tra bảng hỏi: “Người đẹp, cậu không được nói chuyện với bạn trai mình, mình sẽ ghen đấy.” Cô gái nghe vậy, nhìn sang Hạ Diệu Diệu lúc ấy như đang cuốn một chiếc chăn dày cộp quanh mình, khóc không nổi cười chẳng xong, cô giải thích: “Mình chỉ muốn cậu ấy giúp điền phiếu điều tra.”
“Phiếu điều tra cũng không được, nói chuyện càng không được! Mình đang ghen rồi này!” “Người đẹp mình chỉ muốn...” Hà An khoác lấy vai cô, quay đầu đưa cô rời đi, bước chân vững vàng chắc chắn, để lại cô bạn điều tra viên thẫn thờ trong màn đêm lạnh giá. Hạ Diệu Diệu vui mừng đón lấy củ khoai lang nướng từ tay anh, tầng qua tang lại cho đỡ nóng, hôm nay lạnh quá, nhiệt độ giảm, tuyết rơi dày, lại phải chịu đựng rồi. Hà An đi đằng sau cô, nhìn cô nhảy chân sáo phía trước, còn mình dắt xe đạp đi sau.
“Cô điều tra viên ấy thật đáng ghét, mười giờ đêm rồi còn điều tra gì nữa? Bạn ơi, cậu ở khách sạn nào? Bình thường dẫn bạn gái vào nhà nghỉ nào? Dùng loại bao cao su nhãn hiệu gì? Bọn mình đang có ưu đãi, năm mươi tệ một đêm, có wifi, còn kèm thêm mình nữa, muốn ói mà.”
Trước khi về đến nhà, Hạ Diệu Diệu đã ăn xong một củ khoai lang, lại thêm nửa củ nữa, còn nửa cuối cùng mới rủ lòng thương để lại cho An An: “Coi như em không nhìn thấy! Anh mau ăn đi! Mau lên! Đừng để em ngửi thấy mùi.” Hà An không muốn ăn, nhưng nhìn điệu bộ hào phóng dứt khoát của cô, cũng bất giác cầm lấy, rồi cứ thế ăn, Hà An cũng không hiểu nổi, tại sao anh lại có thể ăn hết nửa củ khoai ngay giữa đường giữa chợ.
Hạ Diệu Diệu nuốt nước bọt, thở phào nhẹ nhõm, không cần phải thèm thuồng nữa rồi, cô vỗ vỗ vào bụng Hà An: “Có phải có cảm giác rất ấm áp không.” Ôi khoai của tôi! Không, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ứ. “Mùa đông là phải ăn khoai nướng, khói nghi ngút ấm áp, không cần phải cảm ơn em.” Nói rồi lại lưu luyến vỗ thêm vài cái nữa vào bụng Hà An.
“Cuối cùng cũng về đến nhà rồi!” Không khí ấm áp ngay lập tức phả lại, Hạ Diệu Diệu cảm tưởng như cuối cùng mình cũng sống lại rồi. Hà An không kịp thay giày, vội vàng đi lấy nước uống, về sau anh còn ăn khoai lang một lần nữa, thì anh sẽ không gọi là Hà Mộc An! Hạ Diệu Diệu thắc mắc nhìn theo anh, cô từ từ thay dép lê đi trong nhà, rồi đi vào nhà bếp: “Anh sao thế?”
“Wow! Anh lại dọn dẹp phòng bếp rồi, Hà An nhà em thật chăm chỉ, nào, mau lại đây cho em thơm một cái.”
Không thơm, em toàn mùi khoai lang thôi.
“Anh trốn đi đâu? Thưởng cho anh, anh còn không nhận! Xi!” Hạ Diệu Diệu khoát tay, trở về phòng, cởi áo khoác, cảm giác có hơi đau, cô bất giác sờ nắn tay mình. Năm nay da cổ bị nứt nẻ nhẹ hơn năm ngoái nhiều, đầu ngón tay cũng chỉ hơi ngứa ngáy, chỉ vì hai hôm trước cô lười nhác, dùng nước lạnh giặt quần áo. “Ôi không được, không thể để nặng hơn.” Ánh mắt Hà An sẽ cực kì đáng sợ. Hạ Diệu Diệu cầm lọ thuốc bôi trên bàn lên, xoa lên tay mình.
Lọ thuốc này cũng là Hà An mua, anh bảo cô dùng từ cuối mùa thu, còn chuẩn bị cho cô năm đối gang tay khác nhau, cả bộ quần áo giữ nhiệt mà cô đang mặc cũng là Hà An tặng, còn cả khăn quàng cổ, bịt tay, dép bông, và cả chiếc áo lông vũ rất hợp với thẩm mỹ của cô, hehe, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy rất ấm áp.
Cô cảm thấy giá không đắt, còn chọn cho Tiểu Ngư một bộ, vốn dĩ muốn làm cho Hạ Vũ một bộ nữa, nhưng Hà An không thèm để ý đến.
Có lẽ đã bán hết không còn nữa, hoặc là phát hiện ra lỗ vốn rồi.
Hà An sẽ tức giận?
Hạ Diệu Diệu tỉ mỉ bôi thuốc lên tay.
Hà An đi lại gần. Cô vội vàng giấu tay ra đằng sau, hehe. Hà An cau mày nhìn cô, rồi rời đi.