*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hạ Diệu Diệu mềm lòng, đưa tay ra vuốt ve mái tóc của Hà An, ngắm nhìn đôi lông mày kì thực rất đẹp của anh, rồi bỗng nhiên nói: “Hà An, có phải anh rất lâu rồi chưa nói thích em không?”
Từ khi dọn về sống cùng, có những lời đã rất lâu rồi anh không nói, dường như những câu nói đó đã trở nên giống như những hành vi thường ngày, quên mất phải bày tỏ. Lúc này, lòng cô vô cùng yên tĩnh. Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên rất muốn nói, cô đưa tay ra ôm lấy cổ Hà An, nhìn khuôn mặt đang vô cùng chăm chú của anh, chân thành nói: “Em yêu anh, Hà An, mãi mãi chỉ2yêu mình anh....” Nói xong cô ngẩng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má anh. Hà An ngẩng đầu, nhìn cô, ánh mặt lạnh lùng thường ngày như có thêm một tầng ấm áp. Hạ Diệu Diệu nhìn anh, lặp lại: “Em yêu anh... mãi mãi.” Cô của hiện giờ không biết rằng, thời hạn cho “mãi mãi” ấy không lâu như có nghĩ, và thậm chí về sau, cô còn yêu một người không tên là Hà An.
Thời gian hai người họ ở bên nhau càng dài, trải qua càng nhiều, so sánh với sự tàn nhẫn của áp lực cuộc sống và xã hội sau này, tình cảm tươi đẹp hiện giờ càng giống như những câu chuyện tình yêu trong8lâu đài cổ tích, tươi đẹp lãng mạn, đủ để trở thành kí ức kẹp giữa trang sách thanh xuân, nhưng chẳng còn quan trọng nữa. “Nhìn gì mà nhìn?” Hạ Diệu Diệu cười dịu dàng, ngắm nhìn anh, Hà An cúi đầu, đặt một nụ hôn gấp gáp lên đôi môi cô, hai tay anh đặt lên mặt bàn, ôm gọn lấy thân hình cô, vội vàng như muốn làm một điều gì đó.
Hạ Diệu Diệu nhìn xuống nền đất, cảm thấy như hai người thực sự có thể mãi mãi, mãi mãi...
Tháng Chạp, không khí Tết ngày càng nồng đượm, mặc dù không nhộn nhịp như mấy năm trước, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một không khí khác với thường ngày.
Hạ6Diệu Diệu không quan tâm hàng Tết chỗ nào đang giảm giá, không để ý xem nhãn hiệu nào đang khuyến mại. Đối với sinh viên sắp thi cuối kì, cô chỉ quan tâm xem những cuốn sổ ghi chép của mình có thể bán được bao nhiêu tiền. Lượt sổ đầu tiên đã bán hết sạch, lượt sổ thứ hai cũng sắp hết, lượt số thứ ba cũng bán hết một nửa, kì thi cuối kì cũng đang đến gần.
Không khí trong thư viện ngày càng căng thẳng, những sinh viên nước đến chân mới nhảy ấy khiến Hạ Diệu Diệu hả hê kiếm lời, nhưng chính cô cũng đang lo lắng cho kì thi. Hà An nhà cô thì sao? Không thể để3tâm vào việc học sao? Anh thực sự đã học qua trung học rồi chứ? Sao có thể không lo lắng chút nào trước kì thi. Những lớp học gia sư của Hạ Diệu Diệu đã kết thúc, cô có nhiều thời gian hơn để chú tâm đến Hà An. Còn cậu em khóa dưới đã lâu không liên hệ với cô, trong hoạt động cuối cùng của hội, lại đề xuất ra khỏi hội một cách kì quặc.
Hạ Diệu Diệu thề rằng không phải lỗi của cô, cô không hề có chút hành động làm hại mầm non nào cả, thậm chí ngay cả những cử chỉ dễ dẫn đến hiểu lầm cũng không có. Kì học này, cô thậm chí còn chưa từng5gặp cậu ta, cho dù gặp rối cũng như thường ngày, rất bình thường, giống hệt một chị khóa trên, rất nghiêm túc, không hề có chút chọc ghẹo nào cả.
Nhưng không biết vì sao, khi ra khỏi hội, cậu ta lại ngập ngừng hồi lâu như muốn nói gì đó, Hạ Diệu Diệu ngờ vực, giữa bọn họ có gì cần nói sao? Tại sao cuối cùng lại không nói gì cả? Hạ Diệu Diệu băn khoăn, chỉ muốn lôi cậu ta lại hỏi xem có ý gì. Nhưng, sự tò mò ấy cũng không đủ lớn, cô quên đi chuyện ngày ngay lập tức, tập trung ôn luyện. Điều Trần Khởi Tiêu không nói ra là: Hãy chú ý nhiều hơn đến Hà An, anh ta không đơn giản như những gì chị nghĩ đâu.
“Kì nghỉ đông có gì mà phải sắp xếp?” Hạ Diệu đeo găng tay cao su ngồi trong nhà vệ sinh, ra sức vắt nước nơi cổ áo: “Em cũng không thích, người ôn tập ít, bọn họ đều đang bận chuẩn bị Tết.” Hà An đứng ở cửa nhà vệ sinh, dáng vẻ cao lớn, thần sắc vẫn lạnh lùng như vậy: “Em định lúc nào về nhà?” “Thi xong về luôn.” Nói rồi cô thêm ít bột giặt, muốn giữ em ở lại ăn Tết sao? “Ở đây đã đóng tiền sưởi rồi.” Hạ Diệu Diệu giũ quần áo: “Tết nhất định em phải về nhà, trong nhà nhiều việc lắm, lại đây giúp em vắt nước nào.” Thế nên anh không cần dụ dỗ đâu, vô ích thôi. Hà An nghe vậy thì quay đầu đi. “Này?” Hạ Diệu Diệu tựa vào cửa gọi theo: “Đừng dỗi mà, lại đây vắt nước giúp em, nặng lắm!” Hà An nằm trên giường, cầm một quyển sách lên giả vờ như không nhìn thấy.
“Này, được rồi mà, là em không biết nói năng đã được chưa, em cũng không muốn rời xa anh, nhưng điều này có liên quan gì đến việc giúp em vắt nước! Được rồi, được rồi, anh còn giận thật được cơ! Hạ Diệu Diệu chạy lại nũng nịu lay anh hồi lâu, rồi cũng kéo được vị thiếu gia không mấy tình nguyện vào nhà vệ sinh giúp cô vắt quần áo.
“Hehe, sầm mặt mà cũng đẹp trai thế!”
Hạ Diệu Diệu! Câm mồm ngay!
Hà An vẫn luôn lạnh lùng như thế, thi cuối kì càng đến gần, lại càng lạnh lùng khó coi hơn. Nhưng kì nghỉ đồng vẫn cứ đến như đã định, Hạ Diệu Diệu vội vàng, đã mua luôn vé xe năm sau, dưới ánh đèn ấm áp buổi tối, cô lục lọi khắp các hòm các tủ thu dọn đồ đạc của mình: “Anh có thấy chiếc khăn quàng của em không? Là chiếc khăn màu cam có thêu hoa anh mua cho em.” Cô vẫn không đành lòng đem ra đeo, chuẩn bị về nhà đem cho Tiểu Ngư làm quà Tết.
Hà An ngồi trên giường đọc tài liệu. “Ở đâu nhỉ? Rõ ràng em nhớ là để ở đây, sao giờ không thấy đâu?” Hạ Diệu Diệu lục hòm đồ, lấy hết những thứ bên trong ra: “Rốt cuộc thì anh có nhìn thấy không?” Nói rồi cô lại tiếp tục lục tủ quần áo. Hạ Diệu Diệu lục lọi hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy bảo bối của cô dưới đáy tủ, cô nâng niu lấy túi bọc lại để vào túi hành lý, rồi lại tiếp tục tìm, cô nhớ rằng còn một chiếc áo lông vũ màu đỏ: “Chính là chiếc áo anh chọn cho em lúc mới vào đông.”
“Chiếc áo màu táo Tàu, anh có nhớ không, anh có nhìn thấy nó đâu không?”
“Anh nói gì đi chứ, có nhìn thấy không?”
Ôi! Tìm thấy rồi, nhét vào thôi. Một lúc sau, Hạ Diệu Diệu ngồi xổm dưới đất, do dự nhìn hai đối gang tay, một đôi màu lam nhạt, một đôi màu xanh cổ ban, không biết nên đem đôi nào về nhà, không biết Tiểu Ngư thích đối nào hơn: “An An, đội nào đẹp hơn?” Không biết! Hà An nhìn cô, lạnh lùng rời mắt.
Xanh cô ban đi, cô không thích, cho Hạ Tiểu Ngư.
Ba phút sau, Hạ Diệu Diệu cầm trong tay hai đối gang tay khác, một đôi có quả bóng trên mu bàn tay, một đôi có in họa tiết dân tộc cá tính: “An An, đôi nào hợp với em hơn?” Hạ Diệu Diệu suy tư: “Em thấy có họa tiết hơn, trưởng thành, vững vàng, không dễ lỗi thời, anh có thấy thế không?” Anh có gì để nói, nói có ích gì không!? Hà An lạnh lùng. Hạ Diệu Diệu thấy vậy, để hai đối gang tay xuống, qua ngồi cạnh, nắm lấy tay anh: “Được rồi, đừng giận nữa, em biết anh muốn em ở lại với anh, em cũng muốn ở bên anh nhiều hơn, em cứ nhìn anh là không muốn rời đi, ngoan, nhưng Tết nhà em nhiều việc làm, cô Ba cô Bảy dì Tám, nhất định phải qua nhà em khoe khoang khoác lác cho có tí cảm giác hơn người mới được. Em cũng phải chuẩn bị đồ đón Tết, thông cảm cho em nhé, đừng giận nữa.” Hạ Diệu Diệu vuốt ve khuôn mặt anh.
Hạ An kéo tay cô xuống, mặt vẫn lạnh lùng như vậy, nhìn tập hồ sơ tiếng Ả rập không nói gì, sao anh không cảm thấy cô có chút lưu luyến nào cả, chỉ thấy cô đang rất phấn khởi, chuẩn bị quà Tết cho em trai em gái, không có chút gì tỏ ra nhớ nhung cả.
Hạ Diệu Diệu ôm chặt lấy anh, nũng nịu lắc lư người anh: “An An, đừng tức giận nữa mà, ngày nào anh cũng nhìn mặt em còn chưa thấy chán sao!”
Nói sai rồi: “Kì nghỉ đông ngắn lắm, đợi hết Tết, em tìm lý do quay lại trường sớm có được không? Có được không? Anh đừng như vậy nữa, khiến em chẳng muốn rời đi, em đã bắt đầu nhớ anh rồi này.”
Có quỷ mới tin lời em, chỉ biết nịnh hót là giỏi.
Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên hôn lên môi Hà An, rồi thật nhanh, đẩy anh xuống giường, khiến anh không kịp trở tay, cô ôm chặt lấy cổ anh, rồi đặt lên môi anh một nụ hôn gấp gáp: Ai bảo anh khó hầu hạ đến thế, ai bảo anh giở thói thiếu gia ra đây, khiến người ta khóc cười không nổi. Hà An cố gắng giãy giụa: Đừng mơ giở chiêu này ra! Hạ Diệu Diệu ép anh xuống, hai tay luồn vào áo anh, đôi môi trườn xuống cổ anh, mở phanh áo anh ra! Dám đấu với cô! Cô khỏe lắm đấy! “Ừ...” Hà An không nói rõ được là cảm giác gì, bị cưỡng hiếp sao? Cái cảm giác đó... cái cảm giác đó... cái cảm giác đó... Cô chủ động chiếm hữu, khi thì dịu dàng, khi lại gấp gấp, khiến anh có cảm giác bị cô giày vò chết mất, không biết có làm những gì, trong đầu anh đã hoàn toàn trống rỗng.
Kết quả...
Sảng khoái mà kiệt sức!
Cô sớm đã quay người đi ngủ say rồi. Nửa đêm về sau, trên ngực Hà An còn in rõ vết rằng đã tím bầm lại, anh nhẹ nhàng ngồi dậy. Ở trên giường, Hạ Diệu Diệu rất ít khi có những cử chỉ mãnh liệt, cái cảm giác nhói đau tê tái truyền đi khắp người, đến giờ vẫn còn đọng lại dư vị. Hà An nghĩ đến “đòn hiểm” của cô khi nãy, rồi lại nhìn cô lúc này đã ngủ say, vuốt ve mái tóc cô, chỉnh đèn ngủ cho tôi lại, rồi mặc quần áo vào, nhẹ nhàng giúp cô thu xếp đồ đạc. Hà An biết rất rõ ràng hàng ngày cô giấu những thứ đồ ở đâu, có gì muốn đem về cho em trai em gái. Không lâu sau, hai chiếc túi hành lý to đã được sửa soạn xong xuôi, đặt sang một bên.
Hà An ngồi ở vị trí cũ, nhìn Hạ Diệu Diệu đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, tại sao anh phải giúp cô thu dọn đồ đạc, để ngày mai cô đi cho nhanh? Hà An bỗng nhiên muốn ném đồ của cô về vị trí cũ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tự mình bận rộn cả tiếng đồng hồ, rồi lại tháo ra để vào vị trí cũ, cũng ngớ ngẩn không kém! Hà An trách móc bản thân, rồi nằm lên giường, tắt đèn đi ngủ.