*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giờ đây, không dễ gì ở với nhau, lại phát hiện ra rằng, cho dù mình nói gì làm gì, thì ánh mắt con trai nhìn mọi người cũng luôn tỏ vẻ, tôi không biết ông muốn làm gì, ông không cần làm thế, tôi không cần đâu, khiến việc giao tiếp giữa bọn họ cực kì khó xử.
May rằng con trai vẫn luôn là con trai, khó giao tiếp thì khó giao tiếp thôi. “Lại đây ngồi, ba có chuyện muốn bàn bạc với con.” Dì Mục theo sau hầu ngài Hà nhìn lão tiên sinh không vui, không thấy ngài ấy vừa về đến nhà chưa thay quần áo tắm rửa à, ông vội vàng thể làm gì, không để cho ngài2ấy nghỉ ngơi một chút được sao.
Mộc Tú Tranh nhìn mình trong gương, không mấy đồng tình với sự phối hợp này: Có đẹp thật không? Nhưng mắt con trai nhìn chắc phải tuyệt lắm chứ. Hà Thịnh Quốc đã nhiệt tình kéo con trai ngồi xuống ghế, không biết lấy từ đâu ra một tập hồ sơ đưa cho con: “Một thời gian trước, phòng đánh giá làm cho ba một kế hoạch sát nhập, nếu làm tốt, thì lợi nhuận ròng cũng có 3 tỷ đô la Mỹ, con bảo đội ngũ của con xem hộ ba xem có thể đầu tư không.”
Dì Mục tỏ vẻ “quả nhiên là thể“.
Hà Mộc An cũng dự đoán được, sắc mặt không thay đổi, để8tập tài liệu lên bàn, không buồn nhìn, mà chuyển sang nhìn ba mình: “Ba cảm thấy sao?”
“Ba à?” Hà Thịnh Quốc thì cảm thấy gì: “Ba không biết.” Ba biết gì chứ, ba biết thì còn hỏi con làm gì: “Con bảo mảnh đất to như vậy, ba không thể muốn mua là mua, hiện giờ chính phủ nói muốn giúp đỡ hình thành thị trường thương mại ở gần đó, vài hôm trước ba cũng ăn cơm cùng bọn họ rồi, đúng là có ý đó, nhưng nhờ thay đổi thì sao, rủi ro bất động sản lớn lắm, cũng không phải chuyện của mấy năm gần đây nữa rồi, không phải cứ mua bừa là có thể kiếm tiền, nếu không6mua, thì ngộ nhỡ lần này bọn họ nói lời giữ lời, thì mình thiệt mất còn gì.
Hà Mộc An nghiêm túc ngồi dựa vào sô pha, đưa mắt nhìn ba mình: “Trừ dựa dẫm vào chính phủ, ba còn có kế hoạch gì với mảnh đất đó?”
“Kế hoạch? Hà Thịnh Quốc bất giác ngồi thẳng dậy, nghiêm túc trả lời: “Ba, đương nhiên ba đợi chính phủ quy hoạch rồi mới lập kế hoạch chứ, đến lúc đó làm gì chẳng ra tiền.” Nói rồi ỷ vào thân phận của mình, ông lại đưa tập hồ sơ qua: “Xem giúp ba đi, xem giúp ba.” Hà Mộc An lại một lần nữa bỏ tập hồ sơ xuống bàn, anh đã thổi hẳn ý3định tìm hiểu: “Muốn mua thì mua, không muốn mua thì để đấy.”
“Thế sao được, làm ăn mấy tỉ liền, sao có thể coi là trò đùa được.” Lần nào ba đầu tư mà không phải trò đùa, Hà Mộc An quay người đi chuẩn bị lên lầu.
Hà Thịnh Quốc vội vàng đứng dậy: “Đừng đi vội, xem giúp ba đã, không tốn nhiều thời gian của con đâu, hay là con cho ba mượn thẻ của con, ba đi công ty con tìm bộ phận kiểm duyệt, chứ thua lỗ thì phiền phức lắm.”
“Làm ăn chẳng bao giờ chỉ kiếm lời không thôi, thắng thua rất thường tình, ba không thể lần nào cũng mong chỉ thắng không thua.”
“Thương nhân ai muốn thua5lỗ đâu, con xem hộ ba đi.”
“Chỉ mỗi mảnh đất cỏn con ấy, đầu tư thất thoát khiến ba khuynh gia bại sản được chắc?” Thì cũng chẳng phải: “Không phải ba chỉ cẩn thận thôi sao, nếu như không cần phải thua lỗ thì sao mình phải thua lỗ, đúng không con trai, tiền của ba không phải là tiền của con sao, ba kiểm lời còn chẳng phải là con kiếm lời sao?”
Không phải! Hà Thịnh Quốc không có đầu óc làm ăn, từ khi ông kế thừa tập đoàn Hà Thị, chẳng thấy Hà Thị tăng trưởng thêm, nhưng có thể duy trì như hiện nay, đã khiến ông Hà vui lắm rồi. Từ lúc ông nắm quyền đến giờ, không cần quyết định nhiều, chỉ có vài lần là cầu trời khấn phật, rút quẻ xem bói, thầy bói nói được, ông liền đầu tư, thầy bói nói không được, ông liền rút lui.
Cứ làm bừa như vậy, nhưng ông dường như được ông trời giúp đỡ, không để Hà Thị phải phá sản, còn kiếm được một khoản lợi lớn, không thể phủ nhận, vận may của ông cũng là một loại bản lĩnh.
“Mộc An... con giúp ba xem một lần đi.”
Lần trước ông cũng nói như vậy: “Ba, đây không phải là quyết định gì sinh tử đối với Hà Thị, ba thử tự mình quyết định một lần đi.” “Thể ba thua lỗ thì phải làm sao? Mấy tỷ liền, con không lo con cũng thua lỗ à.” “Đó là do ba quyết định sai lầm, điều này trong thương trường là rất bình thường” “Con...” Hà Thịnh Quốc nghe vậy tức giận, con trai không coi chút tiền của công ty mình là gì, đôi khi nghĩ cũng đau lòng, con nhà người ta thì nhìn chằm chằm vào quyền thừa kế, còn nhà ông thì ngược lại, xem thường chút tiền này đúng không, dù sao cũng là sản nghiệp ông nội lập nên, là tập đoàn dẫn đầu ngành chứ ít gì! Hà Mộc An miễn cưỡng uống ngụm trà, coi như đã làm tròn bổn phận, rồi đứng lên, muốn đi lên lầu.
Mộc Tú Tranh bỗng nhiên gọi anh lại: “Mộc An, ba con ở bên ngoài nuôi một tiểu minh tinh, có thai ba tháng rồi, ông ấy chẳng coi coi con ra gì cả.”
Hà Mộc An chẳng thèm dừng lại: “Kệ thôi.” Ba mẹ có mấy người con trai con gái, anh chẳng thèm quan tâm, sinh đẻ kiểu gì anh cũng không có hứng thú biết. “Tiểu minh tinh đã nói rồi, đứa bé trong bụng cô ta là con trai, phải chia tài sản cho.” “Công ty là của ba, ba có quyền sắp đặt tài sản, nếu như muốn thay đổi điều gì, con cũng tôn trọng quyền quyết định của ba.” Mộc Tú Tranh nghe vậy thì bĩu môi, nhìn chồng tội nghiệp, có chút đồng cảm với sự đau khổ của chồng: tự lượng sức mình thôi, bà đã cố gắng hết sức rồi.
Hà Thịnh Quốc oan uổng quá! Ông có con trai ngoài giá thú từ lúc nào vậy, còn nói ra trước mặt Mộc An nữa, mặc dù ông cũng phong lưu đa tình, nhưng tuyệt đối không có ý định tạo thêm một đứa khiến con trai khó xử, ông cũng chẳng có sức hấp dẫn đến vậy: “Tôi đã thắt ống lại lâu rồi! Làm gì có con trai! Mộc An, con đừng nghe mẹ nói vớ vẩn!”
Mộc Tủ Tranh nghe vậy kinh ngạc nhìn chồng: “Ông thắt ống rồi?” Sao bà không biết. Hà Mộc An vẫn không dừng bước, anh không có hứng thú với chuyện này.
Hà Thịnh Quốc bị vợ nhìn chằm chằm, rất không tự nhiên: “Tất nhiên! Phẫu thuật làm khi Hà An năm tuổi.”
“Thế đứa con trong bụng tiểu minh tinh...”
“Làm sao tôi biết là của ai.”
“Nhưng ông không phủ nhận là của ông, kể từ khi cô ta mang thai, ngày nào cũng túi xách, kim cương, nhà cửa, mỗi tuần còn đến chỗ cô ta hai lần, thậm chí còn nói là con trai thì tốt, còn không phải thừa nhận con là của ông sao.”
“Tôi chỉ là không phủ nhận, nhưng không có nghĩ là tôi đã thừa nhận, hơn nữa, đối với cô ta mà nói, tất nhiên con trai là tốt nhất, lẽ nào sinh ra một đứa con gái giống cô ta.”
Mộc Tú Tranh bỗng cảm thấy chồng mình thật thâm độc, tiểu minh tinh mình nuôi mang thai rồi, sau khi biết được, ông ta lập tức nuông chiều nâng niu, mời bảo mẫu, cùng đi kiểm tra, khiến toàn thế giới tưởng đó là con ông ta, những đứa trẻ vốn không phải là của ông ta, ông ta muốn làm gì? Mộc Tú Tranh sững sờ soi gương, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Đàn ông thật tàn nhẫn với phụ nữ phản bội mình. “Nhìn tôi với ánh mắt gì đây, không phải tôi thấy cô ta chưa đầy ba tháng, thai còn chưa ổn định, không đành lòng nói cho cô ta biết, đợi cô ta tám chín tháng sắp sinh rồi, thì tôi sẽ nói.” Mộc Tú Tranh kinh ngạc che mồm, Hà Thịnh Quốc! Hà Thịnh Quốc ông! Ông muốn ép chết đối phương sao, tám chín tháng? Thân hình đã thay đổi rồi! Chính vì tiểu minh tinh cắm sừng ông, ông buộc người ta vào chỗ chết! Tám chín tháng? Muốn bỏ đi cũng không thể nữa rồi, đen đủi một chút, về sau không thể hồi phục được. Ông quá tàn nhẫn!
“Mộc An, con đã nghe thấy chưa, ba không có con ngoài giá thú, ba chỉ có một đứa con trai duy nhất.” Hà Mộc An mở cửa: “Ba có thể sinh thêm một đứa con gái.” Nói rồi anh đóng cửa. Hà Thịnh Quốc nhìn phản ứng lạnh lùng của con trai, trái tim cũng bắt đầu chảy máu, con trai ông quả nhiên không để tâm xem người ba này có tồn tại hay không, thậm chí còn không muốn chiếm hữu sự chiều chuộng của ông. Còn nhớ lúc còn nhỏ, khi Hà Mộc An mới bé xíu, vì học hành quá mệt mỏi, bị cô giáo đánh đòn, anh lén lút trốn khỏi mấy người canh cổng, chạy đến chỗ ba mình khóc, lúc đó ông ôm lấy con, cũng khóc theo, cứ như mình là toàn bộ chỗ dựa của con vậy. Tiếc là ông vô dụng, cuối cùng cũng để cho ba minh bế đứa trẻ đang khóc lóc kêu cứu đi.
Sau đó ông miễn cưỡng lên nắm quyền công ty, muốn làm cho ra hồn, để con trai khỏi phải chịu khổ, nhưng thực tế đã chứng minh, ông không có năng lực làm ăn lớn, ông chỉ có thể ngày ngày trầm tư, chí hướng muốn cứu vớt, nhưng thực tế chỉ khiến con trai thêm phiền hà.
“Bà nhìn nó xem, kiểu gì vậy, tôi sinh cho nó một đứa em gái thật, nó có chịu nhận không!” Mộc Tú Tranh nghĩ ngợi: “Còn phải xem có vừa mắt con trai không, này, chỉ thấy tiểu minh tinh đi khắp nơi nói đã mang thai con của ông, người ta có thù oán gì với ông vậy?” Hà Thịnh Quốc tỏ vẻ vô tội: “Có liên quan gì đến tôi. Không phải tôi bảo cô ta mang thai, tôi đã bảo cô ta làm rồi thì tôi bỏ tiền nuôi, rồi tặng thêm cho cô ta một chiếc Maserati, cô ta trốn tránh tôi, nhất định đợi ba tháng mới để lộ ra, tôi có cách gì.”
Mộc Tú Tranh nghe vậy thì gật đầu, đồng tình nói: “Ừ, ông không có lỗi.” Là cô ta tự ép mình vào chỗ chết.
Thế mới đúng chứ. Chỉ có con trai, khiến ông đau lòng, tiền của ông tương lai chẳng phải đều cho con hết sao, thể mà nó lại bỏ mặc ông, ông biết phải làm sao bây giờ, nó không sợ ông thua lỗ hết ư? Hà Thịnh Quốc phàn nàn.
Nhưng trong lòng lại rất tự hào về thành tích của con trai. Ông làm ăn không ra làm sao, nhưng không ảnh hưởng đến việc ông có một cậu con trai xuất sắc, ai dám bắt nạt ông, động tay động chân với Hà Thị, không sợ bị con trai ông xử lý sao?
Mộc Tú Tranh đồng cảm với Hà Thịnh Quốc, bà và Hà Thịnh Quốc đều là thế hệ sớm đã bị gia đình “từ bỏ”, không gánh vác được việc lớn, nhưng đứa cháu mà bốn vị bề trên đào tạo nên lại có tầm nhìn quá cao, không thèm đếm xỉa đến Mộc Thị và Hà Thị, thế nên hai người họ mới phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, giữ gìn sản nghiệp gia tộc.
Trong công ty ai mà không biết, mặc dù chủ tịch tập đoàn bây giờ không ra làm sao cả, nhưng ông chủ tương lai thì đẳng cấp hàng đầu, thế nên không ai dám lười nhác: “Được rồi, chỉ là chuyện đầu tư thôi, tôi dạy ông, tìm một đồng xu, cược mặt xấp ngửa, xấp thì mua, ngửa thì thôi.”