*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục lão gia hít một hơi thuốc, chiếc nhẫn ngọc to bản trên ngón tay rất hợp với khung cảnh non xanh nước biếc xung quanh: “Tiếp tục kinh doanh sinh thái nghỉ dưỡng, sân golf, hồ nước tự nhiên, trường nuôi ngựa, xây thêm một khu biệt thự, làm thành một khu nghỉ dưỡng quy mô lớn, sau này làm khu sinh thái sinh thái xanh, thế kỷ hai một cái gì quý nhất, còn không phải là không khí sao, cậu bảo có đúng không, Hà lão đệ?”
Hà Mộc An không cười mà từ từ đi về phía trước: “Nếu như thế, tôi khuyên ông không nên lấy về.” Lục lão gia có chút ngạc nhiên: “Tại sao? Ở đây có non có nước, tôi không làm gì cả, cũng có thể khai thác du lịch rồi, phải không?”
“Làm du2lịch thì lúc nào mới thu hồi vốn được, ông đã chú ý đến địa hình ở đây chưa? Ông có thể mời chuyên gia đến xem giúp, ở đây có lẽ không hợp để lắp đặt hệ thống thoát nước lớn.” “Mẹ kiếp! Hắn ta dám lừa tôi!
“Không đến nỗi thế đâu, mười sáu cũng không nhiều, đợi kết quả khảo sát rồi, bảo nhân viên đánh giá quy hoạch lại cho ông, khu sinh thái thiên nhiên thì chắc không nên nghĩ đến nữa, nếu không một tỷ sáu chắc chắn đi toi.”
Lục lão gia bất giác lên tiếng: “Thế tôi nên làm gì?” Hà Mộc An đưa mắt nhìn ông ta.
Lục lão gia lập tức cười nói: “Cậu xem tôi chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả, nhờ ơn lão đệ, mấy hôm nữa tôi mời cậu ăn8cơm.”
Trên thương trường nếu nói chuyện làm ăn, mười năm nay, tập đoàn Giang Khách” dưới tên Lục lão gia cải cách rất thành công, dựa vào nền tảng sẵn có của ông ta, thêm vào đó, mấy năm nay cũng chẳng mấy khi đầu tư thất thoát. chỉ bốn năm năm nữa thôi, sẽ từ từ vượt qua các đại gia tộc khác.
“Làm phiền lão đệ rồi, anh mới cậu đánh golf nhé.”
Hà Mộc An không mấy hứng thú, theo thói quen, anh rút điện thoại ra nhìn, chẳng có bất cứ tin nhắn nào cả: “Thôi, các ông chơi đi, tôi ở đây cũng không tiện, tối về trước đây.”
“Lão đệ, đừng thế, không có cậu, mấy ông già này còn chịu giữ chút thể diện cho tôi không?” Ông ta có tiền, nhưng không mời nổi hội già tự6cho mình là thanh cao ấy, điểm này ông biết rất rõ: “Chỉ một ván thôi, coi như nể mặt tôi, cậu có tin không, cậu vừa bước chân ra khỏi đây, mấy ông già kia cũng sẽ theo sau cậu mà bye bye tôi ngay.” “Làm gì nghiêm trọng như Lục lão gia ông nói, ông quá hạ thấp bản thân mình rồi.”
“Lão đệ...” “Một ván thôi nhé.” Lục lão gia lập tức cười tươi như hoa, khóm râu bạc trắng dường như cũng trẻ ra vài phần: “Được, được.” Hà Mộc An chịu giữ thể diện cho ông ta, mà ông ta dám yêu cầu như vậy là vì biết Hà Mộc An nể tình bằng hữu lâu năm của mình và Hà Diệt: “Đi, đi nào.”
“Nào, Hà tổng đánh trước, có Hà tổng làm gương, hôm nay, vận may3của tôi chắc cũng chẳng đến nỗi nào.”
“Nói đến đánh golf, bây giờ tôi già rồi, không thắng nổi thằng con trai, tí nữa tôi gọi nó đến đánh với chúng ta vài ván.”
“Con trai ông đánh giỏi, bảo bọn họ tự đi mà đánh trước, khoe khoang khoác lác phiến quá đi!” Các ông còn muốn gọi con trai đến làm quen với Hà tổng, cứ mơ đi. Ông già khọm này! Chắc lại muốn lão phu giúp ông lấy bản quyền chứ gì! “Được rồi, con cái là con cái, bọn chúng chơi vui thế, chắc không chịu chơi với tụi già chúng ta đâu, đánh bóng đi.” Hà Mộc An vừa cầm lấy gậy đánh bóng, thì điện thoại reo, anh liếc nhìn rồi thản nhiên đưa gậy cho người đứng bên cạnh, ra hiệu bảo mọi người cứ5tiếp tục, rồi vội vàng quay đầu đi, đứng sang một bên: “Alo.”
“Ai đấy?”
“Không biết.”
Ai có thể khiến cho Hà tổng nhấc máy ngay, không tắt máy hoặc để chờ đợi giây nào? Nơi Điển Thị này, đã lúc nào có một nhân vật như vậy?
Lúc này, Hạ Diệu Diệu đang ở sạp hàng của nhà cô, ngồi xổm trên chiếc đệm cói của bố, chiếc khăn mặt trắng vắt trên cổ mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bộ đồng phục đi làm” tối màu lấm lem dầu mỡ, may mà da mặt còn căng mịn, tóc còn dài, mới không bị nhầm là nam công nhân phụ hồ ở công trường bên cạnh đến mua nước.
“Anh đang làm gì đấy? Em chán quá đi, hôm nay chẳng có khách gì cả, em ở đây nuôi muỗi cả buổi.” Hạ Diệu Diệu giọng điệu chán chường, tiện tay đưa khăn mặt lên chắn gió, may mà bây giờ là cuối tháng tám, trời không còn nắng gắt nữa, ngồi dưới bóng râm rất dễ chịu.
Hà An thân hình cao ráo, khoác trên mình một bộ comle đen, diện mạo cao quý sang trọng, ngay ngắn chỉnh tề. Anh đang đứng trên bãi cỏ rộng mênh mông không thấy điểm kết thúc, bốn năm vệ sĩ đứng xa chừng năm bước. Lúc này, anh đứng tựa vào lưng ghế ở khu nghỉ ngơi, sắc mặt dịu dàng, nhìn đồng hồ, rồi nhẹ nhàng nói: “Không có khách chẳng phải quá tốt sao, có thể nghỉ tay ăn cơm.” Hạ Diệu Diệu cầm một cành cây khô lên, vạch nghệch ngoạc trên nền đất: “Có gì ngon để ăn đâu, ăn đi ăn lại cũng là những thứ đó, chẳng có gì đáng để mong đợi.”
“Em và chú ăn gì ngon một chút.”
“Chắc ba em nổi khùng với em mất.” Si? Cành cây gãy mất rồi: “Còn anh thì sao, anh đang là gì đấy?” Có phải cũng đang vô vị như em không? Hà Mộc An nhìn xung quanh: “Đánh bóng.”
Hạ Diệu Diệu nghe vậy, kinh ngạc nhìn ánh nắng ngoài kia: “Thú vui tao nhã nhỉ, anh không sợ bị nắng cháy đen thui à?”
“Anh cũng thấy vậy, nên chỉ đánh một ván rồi về, khi nào em về trường?” Nhân viên phục vụ bưng một cốc rượu đến, Hà Mộc An khoát tay bảo hộ lùi ra.
“Hôm khai giảng.”
“Không sớm hơn được sao.”
Hạ Diệu Diệu cười tươi như hoa, đắc ý nói: “Nhớ em rồi đúng không, em biết ngay mà.” Ông Hạ nhìn không nổi nữa, nhắc nhở: “Có khách kìa, mau đi làm việc đi.” Ai mà gọi điện thoại lâu thế, đừng có bảo là bạn học, còn lâu ông mới tin. “Vâng! Đến ngay đây.” Ba cô đúng là hẹp hòi: “Không nói với anh nữa, ba em ghen rồi, bye bye.” Hạ Diệu Diệu cúp máy, vội vàng chạy đi làm việc lớn“. Hà Mộc An nghiêm túc nhìn điện thoại, cứ thể nhìn đi nhìn lại, chắc chắn cô gái vô lương tâm ở đầu dây bên kia đã cúp máy rồi, nghĩ vậy anh lập tức sầm mặt xuống. Ôi xin ba đấy, chỉ đỡ mỗi cái bơm, nhờ khách đỡ hộ là được rồi, sao cứ nhất thiết phải gọi con, ba không thấy người ta đang nói chuyện với bạn trai à.
Cô đã là sinh viên năm cuối rồi, chẳng lo bị ba hỏi, ba hỏi cô nói luôn, đến tuổi này rồi, có bạn trai là bình thường, cô không có, ba mẹ cô mới lo cô ế chứ. Ông Hạ nhìn cô con gái đang rũ mắt, miệng hỏi, tay vẫn không ngừng lại: “Sao thế, còn có ý kiến à?”
Hạ Diệu Diệu bĩu môi ngồi xổm xuống, tay cầm dụng cụ lên, động tác rất thành thục: “Làm gì có.” “Không có thì tốt, ba nói cho con biết, đừng tưởng con lớn rồi, cứng đầu cứng cổ rồi, mà cái gì cũng làm theo ý mình, các con vẫn chỉ là trẻ con mà thôi, chưa biết được thế giới này xấu xa thế nào? “Vâng, vâng, rất xấu ra, khắp nơi đều là người xấu.” Bây giờ, Hạ Diệu Diệu không đồng tình với quan điểm của ba mình nữa, thậm chí vì cáng đáng gia đình từ sớm, nên cô luôn có chút tự tin của riêng mình.
Đợi sau này, sau khi đã trải qua một số việc, cô mới phát hiện ra rằng, thế giới này đâu chỉ xấu xa, người mà cô cứ nghĩ bản thân đã hiểu hết họ nhưng hóa ra cô lại chẳng biết gì cả. “Con bé này, cãi ba đẩy à, có biết nhà dì Đào ở dãy trước nhà mình không?”
Hạ Diệu Diệu gắn một bông hoa rất đẹp lên rọ xe, miễn cưỡng đáp: “Biết ạ.”
Ông Hạ vốn không muốn nói cho con gái biết những điều này, nhưng ông không nói, vợ ông chắc chắn không chịu nói: “Con gái bà ấy đi làm ăn xa nhà, kết quả mang thai rồi.”
“Mang thai thì kết hôn chứ sao.” Hạ Diệu Diệu thản nhiên đáp lại.
Ba Hạ nghe vậy chỉ muốn lấy dây quất cho cô một cái, nói cái gì thể không biết: “Nếu nhà trai chịu cưới, thì dì Đào đã không lo lắng như vậy.” “.”
Ổ cái gì mà ổ! Không nghe hiểu lời ba dạy hả, con nhỏ chết tiệt này.
“Ai dà, sao ba đánh con, đỏ hết lên rồi này, con biết rồi, con biết rồi, là cô ta không biết nhìn người!” Trước đây khi cùng đi học với nhau, đã thấy cô ta là loại con gái, lúc nào cũng vồn vã với con trai, còn qua lại với một thanh niên có máu mặt trong xã hội, rồi dựa vào đó, mà không ít lần lên mặt với cô, bây giờ xảy ra chuyện này, chẳng có gì lạ cả. Nhà trai không nhận, có lẽ cũng vì không chắc chắn đứa bé có phải con cháu nhà họ hay không, Hạ Diệu Diệu dám cược là như vậy, nhưng ba mẹ không biết rõ về cô ta, cô cũng không buồn nói.
“Cái gì mà không biết nhìn người, con gái ở bên ngoài, phải hết sức cẩn thận! Con sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, phải đề phòng hơn nữa.”
Hạ Diệu Diệu lí nhí: “Sao ba không dạy con trai ba đừng có bể về cho ba một đứa cháu nội về... á... con đã cháy đen thế này rồi, ba còn đánh thật!
“Đánh cho mà nhớ.”
Bốn ngày. Từ khi Hạ Diệu Diệu rời đi cho đến giờ, cô mới biến mất trước mặt Hà Mộc An có bốn ngày, những khi Hạ Diệu Diệu rảnh rỗi còn nhắn cho anh một tin, thỉnh thoảng không quá kẹt sỉ, cô còn gọi điện nũng nịu một lúc, mặc dù những lần như thế rất ít, đa phần là Hà An chủ động gọi điện cho cô. Hạ Diệu Diệu cảm thấy mỗi ngày hai tin nhắn, một cuộc điện thoại là đủ lắm rồi.
Nhưng Hà Mộc An lại cảm thấy không đủ, điện thoại càng nhiều, giây phút bị cúp máy càng trống trải, bất kể bao nhiêu cuộc điện thoại, anh đều cảm thấy quá ngắn ngủi, chỉ cần không nhận được tin nhắn, là anh lại bắt đầu nghĩ xem cô đang làm gì?
Anh nghi ngờ rằng cô không hề nhớ anh như cô nói, xung quanh cô có em trai em gái, có ba mẹ, thậm chí còn có hàng xóm lẽo đẽo theo sau, còn cả sạp hàng nữa, thậm chí khách sửa xe qua đường cũng có thể chiếm lấy sự chú ý của cô, như vậy Hạ Diệu Diệu còn đầu thời gian để mà nhớ anh?
Cái gọi là nhớ nhung, chỉ là Hạ Diệu Diệu nói để có lệ với anh mà thôi. Hà An nghĩ đến khả năng này, có phần lo lắng, nhất là những khi không bận rộn, sự lo lắng này càng rõ ràng, khiến anh nhìn điện thoại không ngớt, nghĩ xem cô đang làm gì, gương mặt cô đang cười, hay đang không có chút cảm xúc nào cả, hoặc tùy tiện ngồi cạnh sạp hàng nguyền rủa tất cả xe cộ đi qua. Hà An mặc bộ đồ ngủ, ngồi dậy, rồi lại nằm xuống, nằm xuống rồi lại ngồi lên. Anh nghĩ đến tin nhắn “Chúc ngủ ngon” mà cô vừa nhắn, như vậy có nghĩa là trong mười hai tiếng nữa, tuyệt đối sẽ không có cuộc điện thoại nào cả, mười hai tiếng sắp tới bỗng trở nên dài đằng đẵng, vô nghĩa.