Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Chương 11: Con ruồi



“Bảo Nhi à, lại đây ăn bánh trung thu nào!” Trần phu nhân gọi nàng.

“Vâng, tới ngay!” Bảo Nhi đáp, sau đó mỗi tay kéo một người, “Đi thôi, các ca ca đi ăn bánh trung thu!”

Bảo Nhi ăn gì cũng rất kén chọn, cho nên Trần phu nhân sớm hỏi nàng thích ăn loại bánh nào, rồi dựa theo lời nàng làm ra.

“Bảo Nhi, cho con, đây là bánh bột sen hai trứng mà con nói đó.” Trần phu nhân cầm một miếng bánh nho nhỏ đưa cho Bảo Nhi. Bảo Nhi nếm một miếng, tấm tắc khen: “Không tệ, cô cô, người cũng nếm thử xem, ăn ngon lắm ạ.”

Sau đó lại bưng cái hộp nhỏ đi phân phát bánh trung thu.

Tới lúc phân đến Trần Mục Phong thì, Bảo Nhi nhịn cười, cầm một miếng bánh nhỏ đưa cho hắn, “Đại ca, huynh cũng nếm thử xem có được hay không?” Trần Mục Phong cầm lấy, vừa muốn ăn, nhìn thấy tiểu nha đầu vẻ mặt buồn cười chờ mong, liền đưa bánh trung thu lại gần trước mắt nhìn một chút, sau đó nhếch khóe miệng, “Cám ơn, rất đẹp.”

“Không cần khách khí.” Bảo Nhi chạy đi mang bánh trung thu cho Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ, khóe miệng còn mang theo ý cười.

Trần Mục Phong cắn miếng bánh trung thu, mùi sen thơm ngát hòa với vị mằn mặn của trứng, rất thơm. Đây là Bảo Nhi cố ý muốn phòng bếp làm ra, còn yêu cầu phải in lên bức hoạ ‘Hằng Nga bôn nguyệt’ (1), thoạt nhìn cực tinh xảo, thế nhưng khối bánh Bảo Nhi vừa cho hắn, mặt trên lại in hình gậy trúc.

Trên mặt nước truyền đến tiếng ca, cùng tiếng đànranh phụ hoạ càng thêm cảm giác trong trẻo pha chút lạnh lùng. Nghe ra chính là 《 Thủy điệu ca đầu 》của Tô Đông Pha (2).

“Ta cũng biết xướng.” Bảo Nhi buột miệng. Không biết vì sao, vừa nghe thấy ca từ nọ, trong đầu nàng lại văng vẳng tiếng nhạc khúc.

“Bảo Nhi, không cần mạnh miệng! Biết vừa hát là ai không?” Trần Mục Vân vừa cười vừa nói.

“Không biết.” Bảo Nhi lắc đầu.

“Đệ nhất ca kỹ Hàng Châu Tây Hồ Nguyệt.” Trần Mục Vân đáp.

“Tây Hồ Nguyệt?” Bảo Nhi đảo mắt, “Xem ra là một người vô cùng kiêu ngạo nha.”

“Làm sao muội biết?” Trần Mục Vân nghiêng đầu nhìn nàng.

“Nhị ca, ta van huynh nha, đầu của huynh là dùng để suy nghĩ, chứ không phải dùng để làm trang sức.” Bảo Nhi vỗ vỗ hắn.

“Tiểu nha đầu, dám trêu đùa nhị ca?” Trần Mục Vân cười mắng.

“Không phải mới vừa nói sao, chỉ có tại đây mới có thể thấy 33 ánh trăng, nàng nha, nhất định là muốn làm mặt trăng thứ 33 trong lòng hết thảy nam nhân, cho nên mới gọi là Tây Hồ Nguyệt.” Bảo Nhi phân tích.

“Ừ, nói có lý.” Người nói chính là Trần Mục Vũ, “Không nhìn ra nha, nha đầu, rất thông minh!”

“Như nhau như nhau, chỉ so với tiểu ca thông minh hơn một chút thôi.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.

“Bảo Nhi, muội vừa nói muội cũng biết xướng 《 Thủy điệu ca đầu 》?” Trần Mục Vũ

Bảo Nhi suy nghĩ một hồi bèn nói: “Chắc là đã từng hát, vừa mới nghe được nàng xướng, trong đầu ta dường như có người đang ca vậy, ta nghĩ trước đây ta nhất định biết.”

“Vậy xướng nghe một chút xem!” Trần Mục Vũ hào hứng.

“Được!” Bảo Nhi gật đầu.

Tằng hắng cuống họng xong, Bảo Nhi bắt đầu xướng 《 Thủy điệu ca đầu 》hoàn toàn khác biệt với Tây Hồ Nguyệt.

Xướng xong, mở mắt, phát hiện Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ đang ngồi hai bên nàng đều có điểm thất thần. Vươn tay tới trước mặt bọn họ dùng sức huơ huơ, “Nè, cho dù nghe không hay cũng không nên dùng biểu tình như vậy nha? Hơi quá đáng đó!”

“Bảo Nhi, là muội xướng thực sự rất hay!” Trần Mục Vân thành khẩn.

“Bớt giỡn đi! Nhị ca huynh xem, cái vẻ mặt đó mà có thể nói như vậy sao.” Bảo Nhi không tin, chạy đến bên cạnh Trần phu nhân, “Cô cô, con vừa xướng có được hay không?”

“Được! Không nghĩ tới Bảo Nhi còn biết hát!” Trần phu nhân vui vẻ.

“Bởi vì con là Bảo Nhi rất thông minh mà!” Bảo Nhi vui vẻ trả lời. Thuận tiện ngồi xuống bên cạnh Trần phu nhân. Tiện tay cầm miếng bánh trung thu ăn, ăn xong rồi, Trần phu nhân lột nho cho nàng.

Một con thuyền hoa chậm rãi dừng ở bên cạnh. Đầu thuyền là một vị nam nhân trẻ tuổi ôm quyền hỏi: “Xin hỏi, vừa hát là vị tiểu thư nào?”

Cả nhà Trần gia quay đầu nhìn hắn, Bảo Nhi cũng quay đầu nhìn, Trần phu nhân nắm lấy tay nàng.

“Là ta xướng, làm sao vậy? Làm kinh sợ ngươi ư?” Bảo Nhi nghiêng đầu hỏi.

Người thanh niên kia sửng sốt một chút, lập tức nói: “Không, tại hạ không phải ý tứ này. Chỉ là tiểu thư tiếng ca uyển chuyển ~~~~~~ “

“Tiếng ca uyển chuyển? Ta còn thấy ‘nhiễu lương tam nhật’ đâu (3)? Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì nha?” Bảo Nhi có chút không nhịn được.

“Việc này ~~~ công tử nhà ta muốn mời tiểu thư qua thuyền đàm đạo.” Vị trẻ tuổi kia trả lời, ngữ khí cung kính.

“Là công tử ngươi cũng không phải công tử nhà ta.” Ánh mắt Bảo Nhi lành lạnh.

“Tiểu thư, công tử nhà ta cũng không có dụng ý xấu, chỉ là mến mộ giọng hát tiểu thư, muốn cùng tiểu thư kết giao.” Người kia liền nói.

“Vị huynh đài này, thực sự là xin lỗi, tiểu muội nhà ta không có hứng thú đó.” Trần Mục Vân lạnh lùng trả lời.

Người thanh niên nhìn Trần Mục Vân, sắc mặt hơi mỉm cười.

Trong khoang thuyền truyền ra giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Nếu đã như thế thì không cần phiền nhiễu tiểu thư.”

Hắn ta khom người đáp “Vâng”, sau đó ôm quyền nhìn Bảo Nhi nói: “Đã quấy rầy nhiều, tiểu thư thỉnh tha thứ.”

“Nếu như ta không tha thứ, ngươi tính làm sao bây giờ?” Bảo Nhi liếc xéo hắn.

“Vậy, tiểu thư muốn làm sao?” Hắn bèn hỏi.

“Ta muốn? Ta không muốn ô uế lỗ tai, bẩn con mắt – vào bất cứ thời khắc nào từ giờ về sau.” Bảo Nhi lạnh lùng trả lời.

“Tiểu thư, này ~~~” người thanh niên quay đầu lại nhìn vào buồng nhỏ trên thuyền, bên trong không có thanh âm.

“Này cái gì? Nghe không hiểu sao? Ý ta chính là sông cạn đá mòn vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Đi thôi đi thôi, cản trở bản tiểu thư ngắm trăng.” Bảo Nhi phất tay, hệt như đuổi ruồi.

“Đi!” Trong khoang thuyền lại có tiếng ra lệnh. Người thanh niên ôm quyền chào, đi vào buồng nhỏ trên thuyền.

Chờ con thuyền nọ chậm rãi chèo đi, Bảo Nhi đảo mắt nói: “Ruồi nhặng thật đúng là nhiều, phá hư khẩu vị, ô nhiễm cảnh sắc.”

Trần gia huynh đệ đều khẽ cười, khóe mắt liếc nhìn một chút con thuyền đã đi xa kia.

Qua mười lăm tháng tám, khí trời thoải mái hơn, Bảo Nhi cũng không còn mỗi ngày đều buồn ngủ nữa, nhưng từ sự kiện “con ruồi” hôm Trung thu kia, Trần phu nhân nghiêm ngặt ngăn cản Bảo Nhi ra ngoài, cơ bản là vừa trở về đã cầm chân. Bảo Nhi cũng không nài ép, ngày ngày nhốt mình ở trong nhà ngược lại có vẻ dễ chịu hơn. Theo Trần lão phu nhân trò chuyện tán gẫu, bồi Trần phu nhân chơi cờ, giúp bà chọn lựa sắp xếp đồ trang sức các loại, đôi khi Trần phu nhân bận quá, Bảo Nhi lại chạy tới rừng ngô đồng trèo lên cây lẩm bẩm một mình.

Hôm nay nàng lại bắt một bạn ếch nho nhỏ, tay chân nhanh nhẹn bò lên trên cây, tựa vào thân cây vững chãi, bàn tay giơ bé ếch lên trước mặt, “Chiêu Tài, chúng ta lâu rồi không gặp nhỉ? Cũng tầm hai tháng rồi hen? Dạo này mi thế nào? Nói cho mi biết, ta bị rớt xuống nước, bị bệnh lâu thiệt lâu, uống thiệt nhiều thuốc, bởi vậy không có thời gian đến thăm mi, mi sẽ không trách ta chứ? Hì hì, ta biết mi tốt bụng hiểu lòng người nhất mà. Mi biết không, Trần đại thiếu đã trở về, còn tặng lễ vật cho ta nữa, mi đoán xem là cái gì? Ừm, đoán không được? Ngốc, cho mi một cơ hội nữa. Cái gì? Vẫn đoán không được? Mi thực là ngốc mà. Ta nói cho mi nghe, Trần đại thiếu tặng ta thật nhiều tượng đất tượng màu đó, ta rất thích nha! Vì thế bây giờ ta đều gọi hắn là đại ca. Ha ha, mi nói ta không có khí phách? Aiz, không thể nói như vậy, hắn tặng lễ vật cho ta, ta cũng không thể không biết xấu hổ chứ, có đúng hay không? Hì hì, Chiêu Tài, mi biết không, trong đống tượng đất có hai con gấu mèo, hắc hắc, gấu mèo, ta để bọn chúng bên cạnh gối đầu, càng nhìn càng thấy giống Trần đại thiếu.”

Dừng một chút.

“Chiêu Tài, mi nói xem có phải Trần đại thiếu không biết cười hay không? Ta hình như chưa từng thấy hắn cười nha? Không phải sao? Ai cũng đều sẽ cười? Nhưng mà hình như Trần đại thiếu thực sự không đó! Mi xem, ta kể chuyện cười nhị ca với tiểu ca cười đến nỗi miệng toác tới mang tai luôn, vậy mà Trần đại thiếu mặt vẫn chẳng có chút biểu cảm ~~~~~ thực kỳ lạ, Chiêu Tài, mi bảo có phải là lúc Trần đại thiếu đầu thai quên mang theo khuôn mặt mỉm cười đúng không? À, rất có khả năng phải không? Cái gì? Mi cũng đồng ý? Ha ha ~~~~~ “

“Gấu mèo, lúc nào thì gấu mèo sẽ vui vẻ nhỉ? Chiêu Tài? Ê, không được giả ngu, trả lời ta, Chiêu Tài. Nhắc lại một lần nữa, gấu mèo lúc nào sẽ vui vẻ? Còn phải suy nghĩ sao, Chiêu Tài ngốc. Đương nhiên là lúc ăn gậy trúc rồi. Vậy bây giờ gấu mèo mất hứng, ai, biết rồi, bởi vì gậy trúc không tới. Kỳ thực là, ta cũng rất muốn trông thấy gậy trúc kia, đáng tiếc gấu mèo lần này không đem nàng ta về. Chiêu Tài, mi nói xem ta có phải là người tốt bụng không? Đương nhiên phải hả? Ha ha, ngoan lắm. Ta biết gấu mèo nhớ gậy trúc, cho nên ta in lên bánh trung thu một rừng gậy trúc cho hắn ăn đó, đáng tiếc ~~~~ gấu mèo vẫn mất hứng ~~~~ “

Lại dừng một chút, thở dài một hơi.

“Chiêu Tài, ta rất muốn nhìn thấy gấu mèo cười đó. Cái gì? Nhìn mi cười? Quên đi, ta chỉ muốn thấy gấu mèo cười thôi. Chiêu Tài, mi nói xem ta có phải là bị bệnh rồi không, nhị ca tiểu ca mỗi ngày đều cười cho ta xem, thế mà ta chỉ muốn nhìn gấu mèo cười, có phải là có điểm không phúc hậu? Ừm, không sai, đối xử với người khác không thể như vậy.”

“Chiêu Tài, mi đã kết hôn chưa? Nói cho mi biết nha, bữa trước có chuyện buồn cười lắm, cô cô hỏi ta muốn gả cho dạng người như thế nào, kết quả ta liền nói cho người biết, vậy mà cô cô cùng mọi người đều rất kinh ngạc, ha ha, mi biết vì sao ta muốn gả cho người như Trần đại thiếu không? Hì hì, không biết đúng không? Ta nói cho mi, là bởi vì Trần đại thiếu không có võ công, gả cho hắn hắn nhất định đánh không lại ta, ta có thể cướp món hắn thích ăn, chiếm giường của hắn, hắc hắc, còn có, mặt Trần đại thiếu lúc nào cũng như khối băng, nữ nhân nhìn thấy hắn nhất định đều sợ chạy mất dạng, chắc chắn sẽ không có người tranh giành với ta. Trần đại thiếu rất biết kiếm tiền lại không phung phí tiền, ta đây có thể cái gì cũng không cần làm, xài tiền là được. Chiêu Tài, mi nói ta có phải rất thông minh hay không? Ai ~~~~ thực đáng tiếc nha, hắn muốn cưới gậy trúc! Không biết dung mạo gậy trúc như thế nào nữa? Thật nhìn một chút à ~~~~~ “

Ếch ộp hai tiếng.

“Kêu cái gì? Không thích nói chuyện với ta sao? Hả? Mi bảo phải về nhà ư? Được rồi, vậy lần sau có thời gian sẽ tìm mi nói chuyện! Tạm biệt ~~~~ “

Bạn ếch nhỏ nhảy xuống đất đi mất. Người còn ở lại tựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn đốm nắng len lỏi qua kẽ lá, ánh mặt trời thực ấm áp, cảm giác lung linh mờ ảo, Bảo Nhi dựa vào thân cây, dần thiếp ngủ ~~~~~~

Chú thích

(1) “Hằng Nga bôn nguyệt” (Hằng Nga bay lên trời):

Hằng Nga là nhân vật thần thoại trong truyền thuyết Trung Quốc. Dân gian kể lại rằng, Hằng Nga cùng chồng là Hậu Nghệ vốn là những vị thần bất tử trên thiên giới, vì sự kiện Hậu Nghệ bắn rụng 9 mặt trời (là 9 người con của Ngọc Hoàng) nên bị đày xuống trần gian sống cuộc sống phàm nhân.

Thấy Hằng Nga đau khổ vì mất đi sự bất tử, Hậu Nghệ lên đường tìm thuốc trường sinh, sau hành trình dài gian khổ, được Tây Vương Mẫu ban cho 1 viên thuốc và dặn mỗi người chỉ cần uống 1 nửa.

Hậu Nghệ đem viên thuốc bỏ vào trong hộp, dặn Hằng Nga không được mở và ra ngoài 1 thời gian. Hằng Nga tò mò mở ra, đúng lúc Hậu Nghệ trở về, vì sợ bị chồng phát hiện nên nuốt chửng viên thuốc. Do dược lực quá mạnh, Hằng Nga bay tít lên Nguyệt cung. Mặc dù là quỳnh lâu điện ngọc nhưng không tránh khỏi cô đơn tịch mịch, Hằng Nga bày tỏ niềm ân hận với Hậu Nghệ, sau đó dặn dò: “Ngày mai là đêm trăng tròn, chàng hãy lấy bột mì làm thành bánh hình tròn như mặt trăng, đặt ở hướng Tây Bắc phòng ở, gọi tên ta liên tục, canh ba ta sẽ về đến nhà.”

Hậu Nghệ làm theo lời vợ, thế là phu thê đoàn tụ, tập tục làm bánh trung thu in hình Hằng Nga về trời ra đời, với khát vọng của người đời là được đoàn viên mỹ mãn, cuộc sống hạnh phúc tươi đẹp.

(2) “Thủy điệu ca đầu”

Bài từ “Thủy điệu ca đầu” (水调歌头) của nhà viết từ nổi tiếng thời nhà Tống Trung Quốc Tô Thức, có hiệu là Đông Pha, thường gọi là Tô Đông Pha. Người Trung Quốc rất tâm đắc với bài từ này, đặc biệt là sau khi được cải biên thành bài hát “Những mong người dài lâu” – 但愿人长久 do giọng ca đã quá cố nổi tiếng Trung Quốc Đặng Lệ Quân trình bày, thì bài từ “Thủy điệu ca đầu” này lại càng trở nên nổi tiếng và được mọi người yêu thích và biết hát.

水调歌头-中秋

(Lời tác giả tựa: Tết trung thu năm Bính Thìn, uống rượu vui đến sáng, nhớ đến em là Tử Do làm bài từ này)

明月幾時有,

把酒問青天。

不知天上宮闕,

今夕是何年。

我欲乘風歸去,

又恐瓊樓玉宇,

高處不勝寒。

起舞弄清影,

何似在人間。

轉朱閣,

低綺戶,

照無眠。

不應有恨,

何事長向別時圓。

人有悲歡離合,

月有陰晴圓缺,

此事古難全。

但願人長久,

千里共嬋娟。

Thủy điệu ca đầu – Trung thu

Minh nguyệt kỷ thì hữu

Bả tửu vấn thanh thiên

Bất tri thiên thượng cung khuyết,

Kim tịch thị hà niên?

Ngã dục thừa phong quy khứ,

Hựu khủng quỳnh lâu ngọc trụ

Cao xứ bất thắng hàn,

Khởi vũ lộng thanh ảnh

Hà sự tại nhân gian!

Chuyển chu các,

Đê ỷ hộ,

Chiếu vô miên.

Bất ưng hữu hận,

Hà sự trường hướng biệt thì viên?

Nhân hữu bi hoan ly hợp,

Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,

Thử sự cổ nan tuyền

Đãn nguyện nhân trường cửu

Thiên lý cộng thuyền quyên

Thuỷ điệu ca đầu – Trung thu

Trăng sáng bao giờ có?

Nâng chén hỏi trời cao

Chẳng hay trên đây cung khuyết

Đêm đó nhằm năm nao?

Rắp định cưỡi mây lên đến

Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc

Cao ngất lạnh lùng sao?

Đứng múa vời thanh ảnh

Trần thế khác chi đâu.

Xoay gác đỏ

Luồn song lụa

Rọi tìm nhau

Chẳng nên cừu hận

Sao lại nhằm tỏ lúc xa nhau

Người có buồn, vui, ly, hợp

Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết

Tự cổ vẹn toàn đâu

Chỉ nguyện người trường cửu

Ngàn dặm dưới trăng thâu.

(Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)

(3) “Nhiễu lương tam nhật”: trích từ câu “Dư âm nhiễu lương, tam nhật bất tuyệt” – dư âm quấn quýt xà nhà, ba ngày chưa dứt.

Được đề cập đến trong “Liệt tử” (một tuyển tập của Liệt Ngữ Khấu soạn ra, gồm nhiều triết lý dưới dạng truyền thuyết, sự tích,…trong đó có “Ngu công dời núi” chắc ai cũng nghe tới, hehe)

Truyện kể rằng, triều Chu, có một nữ ca thủ Cao Ly nổi tiếng là Hàn Nga đi Tề Quốc, ngang qua Ung môn hết lộ phí phải hát rong kiếm sống. Tiếng ca của nàng thê thiết mà réo rắt, sau ba ngày nàng rời đi vẫn còn quanh quẩn trên xà ngang khiến người ta nhớ mãi không quên.

Ps: không hiểu sao tích này mềnh tìm hoài không ra, đây là tham khảo trong truyện “Muôn hồng nghìn tía khai biến” – Mai Tử Hoàng Thì Vũ nên cũng không dám chắc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.