Sáng sớm ngày hôm sau, chị em Nhạc gia đến gặp Bảo Nhi, nhìn thấy đôi mắt nàng hồng hồng, cộng thêm khuôn mặt trắng nõn nom y hệt con thỏ. Ăn xong điểm tâm, cô vợ mới của Nhạc Kiến Thần mang tới ít túi hương tự
tay làm. Bảo Nhi thực sự không khách khí, đeo hết lên trên người.
Sau đó theo Trần phu nhân tới chỗ Trương Bá Hành, Nhạc lão gia, Nhạc phu nhân, Cố phu nhân chào từ biệt.
Nhạc gia tỷ muội luyến tiếc Bảo Nhi, cả bọn mắt nước mắt lưng tròng.
“Ôi, hai tỷ đừng như vậy mà!” Sau đó len lén nói thầm vào tai Nhạc
Kiến Đường: “Đường Đường, tỷ đang giả bộ ‘lê hoa đái vũ’ (*) đấy à? Quá
muộn, Cố tam thiếu đã thấy bộ mặt thật của tỷ rồi.”
(*Lê hoa đái vũ: miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong
“Trường hận ca” của Bạch Cư Dị: “Lê hoa nhất chi xuân đái vũ” [Cành hoa
lê lấm tấm hạt mưa xuân])
Nhạc Kiến Đường nhấc tay nện nàng một phát, “Nói bậy bạ gì đó, lãng phí nước mắt của ta.”
“Ha ha, tỷ xem đi, ta đã nói mà, hình tượng bà cô đanh đá này coi bộ phù hợp với tỷ hơn.” Bảo Nhi vừa cười vừa chọc.
“Nhan Bảo Nhi, nha đầu chết tiệt kia!” Nhạc Kiến Đường trừng nàng,
bĩu môi: “Yên tâm đi, ngày muội thành thân ta nhất định sẽ tới dự.”
“Được thôi, nhớ phải mang lễ vật đó nha!” Bảo Nhi gật đầu, nghiêm trang căn dặn.
“Ta không quen biết muội.” Nhạc Kiến Đường cũng cười.
“Không quen biết cũng chả sao, có lễ vật là được.”
Trần phu nhân đứng mé bên gọi nàng, nàng liền đi qua.
“Nha đầu, muốn hạ lễ gì đây?” Trương Bá Hành vuốt râu mép hỏi.
“Trương gia gia, người như vậy thực là không có thành ý nha. Người
muốn tiết kiệm tiền cứ nói thẳng được rồi, bọn cháu luôn luôn tôn trọng
người già, sẽ không để ý đâu ạ.” Bảo Nhi lập tức đáp.
“Ha ha ha ha ~~~ nha đầu này, ngay cả gia gia cháu cũng dám trêu ư?” Trương Bá Hành vừa cười vừa mắng.
“Cháu nào dám ạ! Trương gia gia, người là thanh quan, mà quan viên
liêm khiết thì làm gì có nhiều tiền ạ, có điều, Trương Thanh Thiên đại
nhân nếu quang lâm, nhà cháu cũng xem như đã được ‘vẻ vang cho kẻ hèn
này’, thể diện cũng có thể thơm lây, đây không phải là đại lễ tốt nhất
rồi sao? Như thế tính ra, là người lỗ đấy ạ.”
“Nha đầu này, đúng là khéo ăn nói.” Trương Bá Hành khen ngợi.
“Vâng, một tuổi cháu đã biết nói, hai tuổi biết đọc thuộc lòng thơ từ rồi ạ.” Bảo Nhi bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Kết quả là ngay cả lão nhân như Trương Bá Hành cũng không nhịn được
thôi thúc muốn gõ đầu Bảo Nhi. Bảo Nhi liền om sòm mà rằng Trương Thanh
Thiên khi dễ dân chúng.
Hành trình trở về được định bằng tuyến đường đi Lật Thủy, Nghi Hưng, Hồ Châu để mau chóng quay về Hàng Châu.
Bảo Nhi bởi cả đêm không ngủ ngon nên vừa lên xe ngựa đã ngủ gà ngủ
gật, thêm bởi trời lạnh, không khí buốt giá, Bảo Nhi ngay cả hứng thú ló đầu ra nhìn ngắm chung quanh cũng không có. Tỉnh ngủ thì trò chuyện với Trần phu nhân, hoặc không thì lôi mấy món đồ chơi nho nhỏ mua trên
đường ra chơi. Trần phu nhân nhìn nàng cười, thỉnh thoảng cũng bình luận một chút mấy món đồ đó.
Trên cơ bản, Trần Mục Phong đã tính toán trước khi trời tối sẽ vào
thành tìm khách sạn nghỉ qua đêm, thế nhưng không lường trước được
khoảng cách giữa hai thành trấn quá xa, không còn biện pháp nào đành
phải ở trạm dịch. Bất tiện là trạm dịch không được tốt lắm, cả đêm không được một phút an tĩnh cho nổi, Bảo Nhi ngủ không yên giấc được. Tuy
nàng ngủ rất sâu nhưng lại khó đi vào giấc ngủ, mỗi lần đến lúc nàng mơ
màng sắp chìm vào giấc mộng lại bị tiếng huyên náo đánh thức, ước mơ
được ngủ ngon đành lấy thất bại làm kết cuộc.
Hôm nay đã sắp đến Nghi Hưng, nhìn sắc trời, phỏng chừng chạy tới
Nghi Hưng thì cửa thành cũng đóng mất. Trần phu nhân liền bảo ở tạm trạm dịch được rồi, cứ gắng chạy gấp rút thế này xe ngựa xóc nảy cũng mệt
mỏi.
Ngày đó nhiệt độ không khí không biết vì sao lại tăng lên khá nhiều,
trời rất ấm áp, Bảo Nhi lại không muốn ở trạm dịch, cho nên liền đề nghị hay là đến thôn nhỏ ở tạm, không thì cứ dứt khoát ngủ dọc đường cũng
xong.
Trần phu nhân tuy rằng không muốn, thế nhưng bà luôn luôn không đành
lòng khiến Bảo Nhi thất vọng, bởi vậy liền gật đầu. Trần Mục Phong so
sánh hai tình huống một chút, cũng đồng ý. Kết quả, rất ngạc nhiên là,
trước khi trời tối hoàn toàn không tìm được một ngôi làng nào cả. Không
thể làm gì khác hơn là chọn cách dựng trại ngủ ven đường, người cao hứng nhất chính là Bảo Nhi, bọn gia đinh đi theo Trần gia huynh đệ ra ngoài
buôn bán đều đã từng trải qua việc ăn ngủ dọc đường, bởi thế cũng chẳng
lấy gì làm mới mẻ. Đám nha hoàn lại không giống vậy, rất nhiều cô đều là lần đầu xa nhà đến thế, căn bản là không cô nào có kinh nghiệm ngủ bụi, cho nên mức độ hưng phấn của bọn họ so với Bảo Nhi còn cao hơn một bậc.
Đến bên bờ một cái hồ vô danh dựng tạm lều trại, bọn gia đinh phụ
trách nhóm lửa, nha hoàn phụ trách chuẩn bị thức ăn, Bảo Nhi bởi sợ rắn
cho nên không dám đi dạo quanh hồ, liền đi theo mấy cô nha hoàn giúp
vui. May thay trên xe đều có chuẩn bị thức ăn, thế là cơm tối tuy không
ngon lành cành đào, nhưng ăn vào cũng khá là đặc sắc.
Dùng bữa xong, bọn gia đinh để lại hai nhóm lửa, đem ngựa buộc vào
gốc cây, để mấy cô nha hoàn vào trong xe đi ngủ, bọn họ thay phiên gác
đêm. Bảo Nhi ngủ không được, lôi kéo Trần phu nhân đến cạnh đống lửa
sưởi ấm.
Bỗng nhiên Bảo Nhi hai tay chắp lại, trong miệng lầm bầm khe khẽ.
“Bảo Nhi, con làm gì vậy?” Trần phu nhân hỏi thăm.
“Cầu nguyện ạ! Vừa rồi có Lưu Tinh (*) bay qua.” Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngóng chờ ngôi Lưu Tinh tiếp theo.
(*Sao băng)
“Lưu Tinh? Con nói là Tặc tinh ư (1)?” Trần phu nhân hỏi. Từ Lưu Tinh này lần đầu bà mới nghe qua.
“Vâng, đúng vậy. Trước khi Lưu Tinh biến mất mà kịp hứa nguyện thì sẽ thành hiện thực, cô cô, người nhìn kĩ nha, chốc nữa có Lưu Tinh người
nhớ cầu nguyện.” Bảo Nhi dặn dò, Trần phu nhân gật đầu đồng ý.
Kết quả hơn nửa ngày cũng không thấy Lưu Tinh, Bảo Nhi ngẩng đầu tới lức mỏi nhừ cổ, mới cúi đầu ngắm đống lửa.
“Cô cô, hỏi người một vấn đề, cái gì buổi tối mới mọc đuôi?” Bảo Nhi hỏi.
“Buổi tối lại mọc đuôi? Không biết.” Trần phu nhân trả lời.
“Cô cô, con vật nào ngày ngày đều thức khuya.” Bảo Nhi hỏi tiếp.
“Con cú mèo.” Trần phu nhân suy nghĩ một chút liền đáp. Bảo Nhi lắc đầu.
“Con chuột.” Trần phu nhân lại đoán.
Bảo Nhi vẫn lắc đầu.
“Vậy là con gì đây?” Trần phu nhân hỏi.
“Gấu mèo.”
“Vì sao vậy, Bảo Nhi tiểu thư?” Nha hoàn Hồng Nhi hỏi. Bảo Nhi ngẩng
đầu nhìn lên, đã thấy mấy cô nha hoàn đều từ trong xe xuống sưởi ấm.
“Chị không thấy nó thức đêm tới mức vành mắt đen thui hay sao?” Bảo
Nhi vừa cười vừa nói, len lén nhìn một đôi mắt khác thấp thoáng bên ánh
lửa của Trần Mục Phong. Trần phu nhân nở nụ cười, vỗ Bảo Nhi một cái:
“Chỉ có con là giỏi mưu ma chước quỷ thôi.”
“Bảo Nhi tiểu thư, còn câu nào nữa?” Đám nha hoàn bắt đầu thích thú.
“Mọi người muốn đoán ư?” Bảo Nhi hỏi, đám nha hoàn đồng loạt gật đầu, trên mặt mang theo hưng phấn bừng bừng.
“Đươc! Câu kế tiếp, vì sao hai con cọp đánh nhau nếu không đấu một trận ngươi chết ta sống quyết không bỏ qua?”
“Một núi khó chứa hai hổ nha!” Một cô nha hoàn lanh mồm lanh miệng đáp.
“Không phải vì ngọn núi đâu.” Bảo Nhi cười.
“Đó là vì sao?” Có người hỏi.
“Bởi vì không ai dám đi khuyên can á!” Bảo Nhi cười giòn. Đám nha hoàn sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười ra tiếng.
“Tại sao chim nhạn mùa đông phải bay đến phía nam?” Bảo Nhi nhớ tới chuyện ban ngày trông thấy đàn nhạn liệng qua.
“Qua mùa đông, phương bắc trở lạnh.” Một cô nha hoàn đáp.
Bảo Nhi lắc đầu: “Bởi vì nếu đi bộ thì quá chậm.”
“Bảo Nhi tiểu thư, đáp án của người đều kì quái hết sức nha!” Rốt cuộc có nha hoàn vạch ra điểm đáng ngờ này.
“Ha ha ~~~ cho nên, tôi hỏi lần nữa, các chị chỉ cần nghĩ khác đi một chút là được rồi. Kế tiếp nha, thuỷ xà, mãng xà, thanh trúc xà (*)con
nào dài nhất?”
(*theo thứ tự là rắn nước, con trăn, và rắn lục; vì Bảo Nhi đang đố mẹo nên mình để nguyên tên Hán Việt)
“Mãng xà.” Lại một cô nhanh mồm trả lời.
“Là thanh trúc xà, chị xem xem, thanh, trúc, xà, có ba chữ lận nha!”
Bảo Nhi đếm trên đầu ngón tay, mấy cô nha hoàn vẻ mặt phiền muộn.
Bảo Nhi lại hỏi rất nhiều câu, mà câu trả lời của đám nha hoàn càng
ngày càng ít, Bảo Nhi liền cười: “Đáp không được sẽ bị phạt, ngoại trừ
Hồng nhi, Lam nhi, Tiểu Đào, các chị đều phải bị phạt.”
“Bảo Nhi tiểu thư, người muốn phạt cái gì?” Tiểu Dung có chút sợ sệt hỏi thử, chỉ sợ Bảo Nhi sai cô đi bắt sâu về chơi.
“Bảo Nhi tiểu thư, phạt Tiểu Dung xướng một tiểu khúc đi, cô ấy biết
hát đấy.” Hồng nhi vừa cười vừa nói, Tiểu Dung lập tức phản bác: “Không
được, nhiều người như vậy, tôi không hát đâu.”
“Vậy các chị cùng nhau khiêu vũ cho tôi xem đi!” Bảo Nhi cười cười.
“Bảo Nhi tiểu thư ~~~~ bọn tôi không biết khiêu vũ.” Đám nha hoàn bộ dạng rất bối rối
“Ai chà, cứ thoải mái vây quanh đống lửa nhảy nhót là được.” Bảo Nhi
nhìn mọi người, sau đó đứng lên lôi kéo Tiểu Dung, bảo các cô nắm tay
nhau, vừa nhảy vừa chạy quanh đống lửa, còn kêu gọi bọn Hồng Nhi cùng
chơi: “Lại đây đi, ngồi một hồi sẽ lạnh đấy.” Ba người thấy các cô chơi
vui vẻ cũng liền gia nhập.
“Các cô có muốn nghe Bảo Nhi tiểu thư hát không? Bảo Nhi tiểu thư hát đặc biệt êm tai đó nha.” Hồng Nhi đầu têu lên tiếng, bữa rằm tháng tám
chính cô được theo đi Tây hồ đó mà.
“Muốn!” Cả bọn nha hoàn đều nhìn Bảo Nhi.
“Được rồi! Mọi người đã trông mong mỏi mòn như thế, tôi cũng không
muốn các chị thất vọng.” Bảo Nhi vừa cười vừa đáp. Nghiêng đầu suy nghĩ
một chút, nói: “Các chị phải múa với tôi đấy.”
“Là ai đã mang chàng đến bên em, là vầng trăng sáng, vầng trăng sáng
tròn vành vạnh, là dòng suối chảy róc rách, là dòng suối chảy róc rách,
là dòng suối dòng suối chảy róc rách từ đỉnh núi xuân, em tựa như cánh
hoa cánh hoa còn vương giọt sương, ngọt ngào mà không muốn không muốn xa rời xa rời chàng, . . . Oh oh sallywa sallywa~~~~~ là ai đưa chàng đến
bên em, là ngôi sao ngôi sao long lanh rực rỡ, là bầu trời trong xanh
tươi đẹp, là bầu trời trong xanh tươi đẹp, là bầu trời bầu trời trong
xanh tươi đẹp, em nguyện dùng ước nguyện tràn đầy tinh khiết, yêu chàng
yêu chàng đậm sâu~~~~ ” (2)
Vừa hát vừa nhảy điệu vũ mà đám nha hoàn chưa bao giờ thấy qua, các
cô từ từ ngừng lại, chuyên tâm nhìn Bảo Nhi vừa nhảy vừa hát bên cạnh
đống lửa, tròng mắt trợn to như trứng gà, bọn gia đinh cách đó không xa
cũng đều nhìn qua. Bảo Nhi đang hát thấy mọi người đều dừng lại, liền
lôi kéo cả bọn cùng nhau nhảy, trong chốc lát đã náo nhiệt hẳn lên.
Mãi đến lúc ca hát, nhảy nhót mệt mỏi Bảo Nhi mới chạy về ngồi cạnh Trần phu nhân.
“Bảo Nhi hát bài gì thế?” Trần phu nhân lau mồ hôi cho nàng.
“Con không biết nữa, nhìn lửa bỗng dưng nhớ tới.” Bảo Nhi đáp, “Vừa
rồi hình như con nhớ có rất nhiều người đang khiêu vũ, còn có chiêng
trống, giống như là ~~~ ngày hội Na-ta-mu vậy, rất náo nhiệt.”
“Còn nhớ được gì nữa không?” Trần phu nhân cười hỏi.
Lại ngồi một hồi, Trần phu nhân sợ Bảo Nhi cảm lạnh, liền kéo Bảo Nhi quay về trên xe nghỉ ngơi.
Chú thích
(1) Đạo giáo lấy 72 địa sát tinh trong Bắc Đẩu tùng tinh để gán cho 72 vị thủ lĩnh trong 108 anh hùng Lương Sơn.
Trong 108 vị đó có 36 vị sao Thiên Cương và 72 vị sao Địa Sát. Ngôi
sao băng của chúng ta được gán cho vị thứ 107 là Địa Tặc Tinh, hiệu là
Cổ Thượng Tảo, tên Thì Thiên, có tài nhanh trí và di chuyển rất nhanh,
lấy nghề ăn trộm để mưu sinh.
(2) Ngồi mày mò dịch một hồi thì mới biết đây là bài “Thiếu nữ Thiên
Trúc” trong phim Tây Du Kí, đoạn có cô công chúa Ấn Độ hát đó mọi người
^^! Cái câu “oh sallywa…” QT dịch thành “sa ngoã sa lý ngoã…”, tra muốn
khùng! ==’