Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Chương 26: Lại thêm người tới phá rối



“Con nha đầu lỗ mãng kia, ngươi vừa nói cái gì?” Trên trán Cung Thành nổi gân xanh.

“Người già rồi, lỗ tai cũng bắt đầu vô dụng nhỉ, ta nói Phan Long lão gia, có phải là ngài đi đường mệt mỏi quá không?” Bảo nhi tiếp lời: “Người đâu, thu xếp chỗ nghỉ cho Phan Long lão gia, Phó Phụng phu nhân và Cung giai Trúc Uẩn tiểu thư.”

“Bảo nhi!” Trần Mục Phong gọi nàng, giọng điệu có phần không vui.

“Tướng công, chẳng lẽ người dễ dàng tha thứ chuyện ông ta gọi ta là nha đầu lỗ mãng sao?” Bảo nhi nhìn Trần Mục Phong, sau đó liếc sang phía cả nhà Cung Thành, ánh mắt lóe lên tia nhìn sắc bén: “Cung giai lão gia, tướng công ta quả là có đề cập tới muốn lấy lệnh thiên kim, ta biết, và đó là do ta đồng ý. Chỉ có điều, ta khuyên ông, muốn cho con gái của ông vào cửa làm thiếp cũng đừng khiến ta mất hứng, không tin ~~~ ông cứ việc thử đi, xem cô ta có thể vào cửa nổi hay không, mà cho dù có thể vào, thì chừng nào mới được ta cho phép.”

Lại cười mà tiếp lời, “Ta nhớ không lầm, ta lớn đến từng này còn chưa thấy ai dám chửi thẳng vào mặt ta, khuyên ông cũng đừng nên thử, bằng không, đừng trách ta không kính trọng người cao tuổi. Các vị khách quý, thực sự xin lỗi, có vài khách nhân hơi thất lễ một chút, mọi người đừng chê cười.” Nàng tự mình trùm lại khăn voan, quay người nói với vị chủ trì: “Tiếp tục đi!”

Người chủ trì đương ngẩn người nhanh chóng phục hồi tinh thần, thanh âm cũng không cao bằng mới rồi, ỉu xìu hô “Kết thúc buổi lễ. Đưa vào động phòng.”

“Bảo nhi!” Lại có người cất tiếng. Cơn giận dữ trong lòng Bảo nhi bốc lên tới đỉnh đầu. Vừa muốn lột khăn voan lần nữa thì tay đã bị nắm chặt.

“Đoan rằng vị này đây chính là thế tử?” Giọng nói của Trần Mục Phong lạnh lẽo hết mức có thể.

“Đúng! Chúc mừng ngươi, Trần Mục Phong.” Tề Mặc Trì đáp lời.

“Cám ơn thế tử đại giá quang lâm, tại hạ cùng nội tử vô cùng vinh hạnh.” Bàn tay Trần Mục Phong đương nắm Bảo nhi bất giác siết chặt lại, Bảo nhi đau đến mức nhe răng trợn mắt, vinh hạnh? Vinh hạnh cái rắm, vinh hạnh thì mắc mớ gì anh phải bóp tui?

(Hơ hơ, vì tưởng tượng đến cái emoticon của BN lúc này là >”

“Không cần khách khí. Hạ lễ là do ta cất công chuẩn bị nên muốn tự mình giao cho Bảo nhi.”

“Ta nghĩ nội tử cũng không muốn gặp thế tử ngươi đâu.” Trần Mục Phong lạnh lùng từ chối, Bảo nhi ở bên cạnh hết sức phối hợp gật đầu, trong lòng thầm nhủ tên Tề Mặc Trì này mà dám phun ra một câu nhảm nhí nào nữa, nàng lập tức xông lên cắn chết hắn liền.

“Nếu Bảo nhi không muốn thấy ta cũng thôi, ta sẽ không miễn cưỡng Bảo nhi. Trần Mục Phong, đừng làm Bảo nhi khóc, nếu không ta sẽ cướp nàng đi, cho dù phải sử dụng đến quyền lực ta cũng không màng.” Tề Mặc Trì nhìn Bảo nhi, sau đó từ trong tay tên hầu cầm lấy cái hộp nhỏ chạm ngọc màu xanh, trên mặt cẩn hoa văn tơ vàng đặt lên bàn, yên lặng xoay người đi.

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn theo hắn, sau đó đồng loạt nhìn cái hộp kia.

“Tân nhân vào động phòng.” Ngay tại thời khắc mấu chốt, người chủ trì mới phát huy tác dụng, đương nhiên, có lẽ là bởi vì mệnh lệnh của ông ta lúc mới đầu không được chấp hành ngay lập tức, ấy nên có chút tức giận.

Lần này không cần người dìu, Trần Mục Phong tự mình kéo Bảo nhi vào tân phòng, bơ luôn cả một phòng đầy người đương ngạc nhiên tới mức rớt con mắt ra ngoài.

“Đi nào đi nào, đi nháo động phòng.” Một vị bằng hữu nào đó của Trần Mục Phong đột nhiên la lên, lúc này đám người mới hồi thần lại đi theo vào tân phòng.

Trên đường đến tân phòng…

“Đại ca, quả hồng kia tặng quà gì vậy?” Bảo nhi nhỏ giọng hỏi, tò mò quá đi à!

“Muội muốn xem?” Giọng điệu Trần Mục Phong có vẻ không được tốt lắm.

“Muốn xem.” Bảo nhi thành thật đáp, bàn tay liền bị nắm thật chặt.

“Đại ca, có chuyện mới rồi ta muốn nói với huynh, bây giờ nói có được không?” Bảo nhi hỏi.

“Nói.”

“Nếu huynh không muốn bóp nát bàn tay ta, có thể đừng ra sức như vậy được không, chốc nữa huynh nhìn thử xem, bảo đảm là bầm tím cho coi.” Bảo nhi ai oán kháng nghị.

“Ngậm miệng.” Trần Mục Phong rất đơn giản ra lệnh. Mà tay lại buông lỏng đi nhiều.

“Cám ơn.” Bảo nhi đáp.

Đám người phía sau thấy tình hình như vậy không khỏi thất kinh, đừng trách bọn họ, lớn từng đó rồi, phá đám bao nhiêu cái vụ động phòng rồi, ấy mà lần đầu thấy tân nhân vừa đi vừa tán dóc đó nha. Tất nhiên, cũng là lần đầu thấy một hôn lễ bị phá rối đến hai lần, khó trách khẩu khí tân lang không được vui vẻ cho lắm, tân nương tử thì lại tức giận ngập trời.

Vào tới Trúc Khê Viện, bọn hạ nhân vốn chờ sẵn cũng ngây ngẩn cả người, may mà nha hoàn trông cửa tức thời phản ứng mau lẹ, nhanh chóng đẩy cửa ra cho hai người đi vào.

Bảo nhi được dẫn tới cạnh giường, Trần Mục Phong bấy giờ mới buông tay ra, đến ngồi vào bàn. Bọn nha hoàn lúc này mới đi tới, bưng ngọc như ý dâng lên, “Mời tân lang mở khăn trùm, vừa lòng đẹp ý.”

Trần Mục Phong cầm lấy gậy như ý, đi tới bên giường, nhẹ nhàng xốc khăn voan xuống, mọi người nhìn thấy tân nương tử không những không phải đương xấu hổ cúi đầu, trái lại nàng còn ngẩng đầu hỏi tân lang: “Đại ca, gỡ luôn cái đống này xuống được không? Nặng quá đi mất, cổ sắp bị nó đè gãy luôn rồi.” Giọng điệu đầy thương cảm.

Tân lang mặt không chút biểu cảm, cũng chẳng thèm nói một lời, chỉ khẽ khoát tay, cái mũ phượng bằng vàng tinh xảo liền bị ném xuống giường.

Đám phụ nhân bên cạnh mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng chốc lát đã mở lời: “Mời tân nhân uống chén rượu giao bôi.” Sau đó đỡ lấy Bảo nhi – thực ra trong đó phân nửa là cưỡng chế, bởi tân nương tử thoạt nhìn có vẻ rất muốn kháng cự.

“Nhiều quá vậy ~~~~” Bảo nhi có chút bối rối nhìn chén rượu, chung quy lại vẫn cảm thấy so với hôm Nhạc Kiến Thần thành thân còn nhiều hơn.

Bởi Bảo nhi tương đối thấp, cho nên Trần Mục Phong không thể không khom lưng xuống, mà vừa cúi người liền nhìn thấy khóe miệng cô nhóc này còn dính tí vụn bánh ngọt, khẽ mỉm cười, giơ tay lau mảnh vụn đó đi. Tân nương tử cùng đám người nhàm chán đi nháo động phòng kia bỗng chốc bị đơ não tập thể, mà tân nương tử thì ngơ ngơ ngác ngác bị ép uống rượu, sặc một phát đỏ bừng hết cả mặt.

Uống xong chén rượu giao bôi, lại có một phụ nhân rắc cái gì đó lên trên giường, miệng lẩm bà lẩm bẩm, Bảo nhi nhìn thấy, chỉ nghĩ đến một vấn đề: chốc nữa phải ngủ thế nào đây ta?

Cũng có kha khá người tới tân phòng góp vui, nhưng bởi Trần Mục Phong sắc mặt không được đẹp lắm, tân nương tử lại thực sự hoàn toàn ngơ ngác, thế nên mọi người đùa giỡn dăm ba câu liền chạy ra bên ngoài uống rượu, thuận tiện túm luôn Trần Mục Phong đi. Trong tân phòng, Nhạc gia tỷ muội ở lại cùng Bảo nhi nói chuyện.

“Sao lại không có thức ăn?” Bảo nhi nhìn trên bàn, chỉ có một bầu rượu cùng với hai cái chén không. “Ta vẫn còn đói mà!”

“Chờ chút nữa sẽ có người mang tới cho muội, muội ngoan ngoãn đợi đi!” Nhạc Kiến Đường vừa cười vừa nói: “Trước khi xuất môn không phải đã cho muội ít bánh rồi sao?”

“Mãi từ lúc nào rồi chứ! Hơn nữa, chuyện này hao hơi tốn sức muốn chết! Cổ ta cũng mỏi lắm, Nhu Nhu, tỷ xoa bóp cho ta đi.” Bảo nhi làm nũng.

“Thật sự là kiếp trước mắc nợ muội.” Nhạc Kiến Nhu vừa nói, vừa nhẹ nhàng nắn vai cho nàng.

“Hì hì, chờ lúc tỷ thành thân ta cũng đấm bóp cho tỷ là được chứ gì? Keo kiệt!” Bảo nhi vừa cười vừa nói.

“Hừ hừ, muội nhớ cho kỹ đó, đừng có nói mà không giữ lời.” Nhạc Kiến Nhu cười đáp.

“Biết rồi mà! Đường Đường, tỷ tỷ yêu dấu, ta đói!” Bảo nhi lại nhìn Nhạc Kiến Đường. Nhạc Kiến Đường trợn mắt lườm nàng một phát rồi mới mở cửa đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã quay vl bưng theo một khay bự, bên trên có vài đĩa thức ăn. Đôi mắt Bảo nhi sáng rực lên, vọt tới cạnh bàn, bày ra bộ dạng như con cún xù ngước nhìn Nhạc Kiến Đường.

“Ăn đi ăn đi! Bọn ta phải đi ra ngoài.” Nhạc Kiến Đường vừa cười vừa nói.

“Nhiều như vậy ta đâu có ăn hết được, cùng nhau ăn đi! Với lại, các tỷ nhẫn tâm vứt bỏ một cô bé khả ái như ta ở một mình trong căn phòng lạnh lẽo này sao?” Bảo nhi biểu đạt tình cảm dạt dào.

“Nhìn muội thực sự đáng thương, mà chúng ta lại nhân hậu như vậy, thôi, ở lại với muội đó!” Nhạc Kiến Nhu đáp.

“Cám ơn, Nhu Nhu.”

Ba người liền cùng nhau ăn, bởi vì quên mất lấy chén đũa nên chỉ có thể dùng cách ăn cơm nguyên thủy nhất, bốc hốt một lúc mấy bàn tay giống như đã xới tung cả nồi cơm lên vậy. Nhạc Kiến Đường lắc lắc bầu rượu, vẫn còn thừa lại không ít, bèn cầm hai cái chén giao bôi rót đầy vào.

“Chúc mừng Bảo nhi rốt cuộc cũng được gả đi.” Nhạc Kiến Đường cười nâng chén.

“Nghe không tốt tẹo nào!” Bảo nhi cười, nhưng cũng uống một ngụm rượu, “Ta không thể uống nhiều, hai tỷ uống đi!”

“Sao vậy?” Nhạc Kiến Đường hỏi.

“Ha ha ha ~~~ sợ ‘tửu hậu thất đức’ chứ gì?” Nhạc Kiến Nhu cười chọc.

Bảo nhi gật đầu, “Ta mà uống rượu vào là bắt đầu nói hươu nói vượn, với cả hồi nãy đã uống một chén lớn rồi, ta không uống nữa đâu.”

“Ai ya, có gì đâu, uống rượu cũng không sao, tí nữa Trần đại ca cũng sẽ say bét nhè, chẳng phải là huynh ấy cũng không biết muội nói bậy bạ gì sao?” Nhạc Kiến Đường phân tích.

“Đúng rồi đúng rồi, vất vả lắm mới thành thân xong được, muội cứ uống đi! Phải không? Đến đây, uống!” Nhạc Kiến Nhu hào sảng uống ực một chén.

“Đây không phải là bức ta sao?” Bảo nhi kháng nghị, sau đó nhìn chén rượu đầy ứ của mình, lại nhìn sang chén rượu cạn sạch của chị em Nhạc gia, “Thôi, liều mình bồi quân tử vậy!” Uống liền một hơi.

Lại rót thêm một chén, bầu rượu nọ liền cạn tới đáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.