Nàng vừa đi, Bảo nhi liền không cao hứng ôm chăn ngồi dậy đi đến
giường của mình nằm xuống ngả đầu ngủ, cũng không thèm nói chuyện với
Trần Mục Phong.
“Bảo nhi!” Trần Mục Phong gọi nàng.
“Ngủ rồi.” Bảo nhi nói.
“Bảo nhi!” Thanh âm gần bên tai nàng.
“Huynh không đi tiễn nàng sao? Trời tối, đường trơn, tuyết lại lớn.” Bảo nhi nói.
“Ngày mai ta cho người đưa Trúc Uẩn đến tây khê biệt viện.” Trần Mục Phong nói.
“Không tốt nha? Biệt viện lạnh như vậy, người ta chính là vì huynh mới cam tâm làm nô tỳ.” Bảo nhi quay đầu lại.
“Đại ca nói sẽ không lấy nàng, Bảo nhi.” Trần Mục Phong nhìn Bảo nhi, nàng đang liếc mắt trừng mình.”Bảo nhi, đại ca đáp ứng muội, sẽ mau
chóng mang Trúc Uẩn gả đi ra ngoài, muội không cần làm khó nàng.”
“Huynh rất kỳ quái nha Trần đại thiếu gia, như thế nào là ta làm khó
nàng? Chính nàng ta nguyện ý làm nô tài -, hơn nữa ta cũng cho nàng làm
việc nhẹ, cũng không có đánh nàng mắng nàng, huynh nói ta như thế nào
làm khó nàng?” Bảo nhi ngồi dậy, trạo quai hàm nhìn Trần Mục Phong.
“Bảo nhi tại sao không thích Trúc Uẩn?” Trần Mục Phong có chút đau đầu.
“Ta không thích nàng giống như huynh không thích quả hồng.” Bảo nhi
nói, một bộ dáng đương nhiên: “Trần đại thiếu gia, huynh không phải là
sợ hãi nhìn thấy nàng chứ? Hay tình cũ khó quên? Không sao, huynh nói
thẳng ra là được, dù sao ta cũng đáp ứng cho nàng vào cửa .”
“Muội —— Bảo nhi, không nên nói bậy.” Trần Mục Phong nói, trong lòng tức giận.
“Ta muốn đi ngủ, không muốn nói chuyện với huynh.” Bảo nhi trở người che kín đầu lại.
“Bảo nhi, chuyện đại ca đáp ứng đại ca sẽ làm được.” Trần Mục Phong
thở dài nhìn nha đầu này cuộn chặt trong chăn thành một cục, nàng gần
đây tính tình càng ngày càng kém, giống như muốn đốt pháo.
“Hừ, nghe nói mùa đông lạnh không có đồ ăn, chó sói sẽ xuống núi ăn
thịt người nói dối.” Thanh âm Bảo nhi buồn bã -, hung tợn -.”Huynh phải
cẩn thận nha!”
“Bảo nhi ~~~ ngủ đi!” Trần Mục Phong đứng dậy đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Ngày hôm sau Bảo nhi dậy muộn, Trần Mục Phong đã rời đi. Bảo nhi đang rửa mặt, Cung Trúc Uẩn bưng nước trà đi vào, yên lặng đặt lên bàn.
Bảo nhi đảo ánh mắt, “Tiểu Dung, ngươi dọn dẹp đồ của đại ca một
chút, trong phòng cũng quét dọn sạch sẽ, từ hôm nay trở đi, Cung Hỷ đi
theo ta đi.”
“Vâng, Đại thiếu nãi nãi.” Tiểu Dung đáp, cảm thấy hơi khó hiểu.
“À, được rồi, mang chăn cầm lại trên giường đi thôi! Giường nhỏ thật đúng là không thoải mái.” Bảo nhi nói.
“Vâng, Đại thiếu nãi nãi.” Tiểu Dung đáp.
“Tốt lắm, các ngươi nhanh nhanh đi! Đun nước nóng, lúc về ta muốn dùng.” Bảo nhi phân phó sau đó nhìn Cung Hỷ: “Thay quần áo.”
Cung Trúc Uẩn gật đầu, cầm y phục lai, tay chân luống cuống mặc cho nàng.
“Ngươi không nói chuyện sao? Hay là ngươi sợ ta?” Bảo nhi tà tà nhếch nhếch khóe miệng.
“Phải cười nhiều một chút đi, cuộc sống đẹp như vậy!” Bảo nhi vừa nói vừa đi ra ngoài, Cung Trúc Uẩn lập tức đi theo ở phía sau ra ngoài.
Tới Tùng Duyên Viện, trừ Trần Mục Vũ tất cả mọi người ở đó. Bảo nhi
cười hi hi thỉnh an mọi người. Cung Trúc Uẩn cởi áo khoác cho nàng.
“Nha đầu Tiểu Dung bị bệnh?” Trần phu nhân nhìn Cung Trúc Uẩn, hõi Bảo nhi.
“Không có, con cho nàng thu thập đồ, Tiểu Dung thận trọng, con yên tâm.” Bảo nhi cười đáp.
Trần phu nhân gật đầu. Trần Mục Vân nhìn Bảo nhi, suy nghĩ một chút rồi cúi đầu cười.
“Nương, hôm nay con muốn đi ra ngoài có được không?” Bảo nhi hỏi.
“Mua đồ gì? Bảo người hầu đi là được, ngoài trời lạnh lắm, con bị nhiễm lạnh thì làm sao bây giờ?” Trần phu nhân nói.
Bảo nhi đi tới bên người nàng nói nhỏ nói một hồi, Trần phu nhân
cười: “Đi thôi!” Sau đó nhìn Trần Mục Phong: “Mục Phong a, con đưa Bảo
nhi đi.”
“Vâng.” Trần Mục Phong đơn giản đáp.
Mới sáng sớm Bảo nhi đã tươi cười, Trần Mục Phong lại bắt đầu thấy đau đầu, có cảm giác hình như là Bảo nhi có âm mưu.
Ngồi ở trên xe ngựa, Bảo nhi dựa vào Trần Mục Phong, nói tay lạnh bảo Trần Mục Phong làm cho tay nàng ấm lên, Trần Mục Phong nhăn mặt cau
mày, cũng mặc cho nàng cầm tay mình, cũng có chút lạnh.
“Vâng, đi Linh Ẩn tự dâng hương. Vừa lúc đi xem phong cảnh một chút a.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Quậy phá.” Trần Mục Phong đánh giá, trời lạnh như vậy, đi Linh Ẩn tự cái gì.
“Dù sao đều là đi ra ngoài mà, huynh đưa người ta đi đi mà!” Bảo nhi cố ý làm nũng.
Xe ngựa chạy một mạch thật nhanh tới Linh Ẩn tự, thâm sơn cổ tháp từ
xa xa trông thấy vẫn làm cho người khác tâm sinh kính sợ. Xuống xe đi
lên bậc thang, người lên núi xuống núi không ít, Bảo nhi thu lại vẻ mặt
cười đùa, cũng không nói lời nào, chỉ là chuyên tâm leo bậc thang.
Thật vất vả lên đến cửa miếu, Bảo nhi kinh ngạc trơ mắt nhìn, bất quá cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, nhìn phía Thiên vương bảo điện phía
trước, lại nhìn Cung Trúc Uẩn thở hỗn hển đi theo phía sau. Bảo nhi cười lạnh nói: “Ta đi vào trước lạy Bồ Tát, các người từ từ một chút hãy
vào.” Nói xong cũng không đợi Trần Mục Phong nói gì, bước nhanh về hướng Thiên vương bảo điện.
Trong Thiên vương bảo điện không có nhiều người lắm, lúc này một vị
phụ nhân đang lạy Bồ Tát. Bảo nhi thỉnh hương cũng thực sự nghiêm túc xá Bồ Tát. Lúc đứng dậy, phụ nhân bên cạnh đã đứng dậy xoay người nhìn
thấy Bảo nhi thoáng sửng sốt, Bảo nhi nhìn bà khẽ cười cười, phu nhân
kia càng cau mày.
Bảo nhi ra khỏi Thiên Vương bảo điện, thấy Trần Mục Phong và Cung
Trúc Uẩn vẫn còn từ từ đi tới, trong lòng không vui, nhìn quanh một vòng quyết định hướng tới nơi bái Bồ Tát ngắm phong cảnh. Đi tới phía sau
phật sơn, Bảo nhi hốt nhiên quay đầu lại, nhìn một đôi vợ chồng lớn tuổi nói: “Các người đi theo ta làm chi? Từ Thiên Vương điện đến Đại Bi các
rồi tới nơi này, chắc không phải là phong cảnh các người muốn nhìn cũng
giống ta chứ?”
“Không, chỉ là cảm thấy tiểu thư có chút quen mặt, giống một vị ~~~
tiểu thư chúng ta gặp qua nhiều năm trước.” Lão nhân kia nói, Bảo nhi
nhìn hắn, hắn mặc dù gầy, nhưng hai mắt có thần, dung mạo quắc thước,
không giống người xấu.
“Ồ, như vậy à! Vị tiểu thư kia hiện tại ở nơi nào?” Bảo nhi hỏi. Có lẽ bọn họ biết thân thế của mình.
“Tiểu thư kia ở kinh sư, nếu không có chuyện gì phải làm bên ngoài thì vẫn còn kinh sư.” Lão nhân kia nói.
“Đã như vậy, các người còn đi theo ta làm chi? Vậy chắc hẳn ta không
phải là vị … mà các người biết sao?” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Không, mặt mũi dáng dấp tiểu thư nọ rất giống ngài, cho nên hai vợ chồng chúng ta mới cả gan đi theo tiểu thư.” Lão đầu nói.
“Các người là ai? Tiểu thư kia là ai?” Bảo nhi hỏi.
“Lão phu là Tuần phủ Phúc Kiến, họ Trần, tiểu thư kia~~~~ là cháu gái một vị thủ trưởng của lão phu.” Lão đầu nói.
Bảo nhi hơi hơi mở to miệng, “Tuần phủ? Woa, lai lịch ngài thật lớn! Lão thủ trưởng của ngài họ gì? Chức quan là gì?”
“Thủ trưởng của lão phu~~~~ họ Kim, không có phẩm trật.” Trần lão đầu nói.
“Ngũ phẩm? Ha ha, Trần đại nhân, ngài nói giỡn sao? Ngũ phẩm?” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Thủ trưởng này của ~~~ lão phu không có cấp độ, phẩm trật.” Trần đại nhân do dự một chút rồi đáp.
“Không có cấp độ, phẩm trật? Là nhà dòng dõi sao?” Bảo nhi cười hỏi,
“Vậy khẳng định là ngài nhận lầm người, ta cũng không phải họ Kim cũng
không phải dòng dõi gì, ta gọi là Nhan Bảo nhi, thật hân hạnh biết ngài, Trần đại nhân, ngài chính là thanh quan nha! Tái kiến.”
“Chờ một chút.” Trần lão đầu vội nói, từ trong ngực đưa ra một vật:
“Đã hữu duyên, cái… này tặng cho tiểu thư, tiểu thư nếu trong tương lai
có việc cần xin đến nha môn Tuần phủ, vật ấy là tín vật của lão phu.”
Bảo nhi suy nghĩ một chút, tiếp nhận lệnh bài: “Không thành vấn đề,
nói không chừng ngày nào đó ta tìm ngài uống trà nói chuyện phiếm, Trần
đại nhân.” Sau đó tiện tay cất đồ vào trong người, cười bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng nàng, Trần đại nhân thở dài.
“Lão gia, đây là sự thật sao? Công chúa sao lại ở chỗ này được?” Trần phu nhân nói. Nhưng mà hình dáng thật đúng là không sai, cả tính tình
cũng giống hệt.
“Phu nhân, ngươi không có nghe nàng nói nàng họ Nhan tên Bảo nhi sao? Công chúa nhất định là do Nhan trắc phúc tấn sinh ra!” Trần đại nhân
nói.
“Lão gia, ta xem ngài cũng nên dâng tấu chương đi! Đây không phải là việc nhỏ đâu!” Trần phu nhân lo lắng nói.
“Tạm thời không vội, công chúa tựa hồ là đi ra ngoài chơi. Ta âm thầm phái người bảo vệ là được.” Trần đại nhân nói.