Đầm Lầy Mùa Xuân

Chương 35: C35: Chương 35



Vốn dĩ Văn Bách Linh đã đặt bàn ở một nhà hàng tư nhân rất khó đặt, nhưng thấy Thang Yểu lo lắng như vậy, có lẽ lúc đến đó cô cũng khó mà cảm thấy thoải mái.

Thế nên anh quyết định không đề cập đến chuyện đi ăn nữa, chỉ xoa đầu cô: “Địa chỉ nhà dì út của em ở đâu?”

Thang Yểu có hơi khó hiểu nhìn Văn Bách Linh, nhưng sau khi phản ứng lại, cô đã nói địa chỉ cho anh biết.

Văn Bách Linh gật đầu, yêu cầu tài xế lái xe đến địa chỉ mà Thang Yểu đã nói trước đó.

Tiệm bánh gato mở ở gần trung tâm mua sắm, là một khu quảng trường rất sầm uất.

Đến lúc hoàng hôn, đèn đường lần lượt sáng lên, những bảng hiệu đầy màu sắc cũng bắt đầu đua nhau cạnh tranh để thể hiện bảng tên và đặc điểm của cửa hàng nhà mình.

Chiếc xe quay đầu ở ngã tư, một lần nữa đi ngang qua trước cửa tiệm bánh gato, tấm bảng thuộc về người dì của cô hòa lẫn với những ánh đèn neon chợt lóe lên qua cửa sổ xe.

Tấm bảng này được đặt làm trước khi tiệm bánh khai khương, nghe nói nó có giá hơn hai vạn tệ.

Vào cái ngày mà bà ấy liên lạc với ai đó để chốt giá cuối cùng, Thang Yểu tình cờ cũng đang ở nhà dì út, cô nghe thấy dì út cầm chiếc điện thoại di động, tốn rất nhiều miệng lưỡi, trăm phương nghìn kế để cố gắng ép giá xuống, để có thể tiết kiệm tiền.

Mà người quản lý ở đầu bên kia cũng không chịu nhả ra.

“Chất liệu này là loại tốt nhất trên thị trường hiện nay, chắc chắn sáng hơn những loại khác, hơn nữa đây đã là giá thấp nhất rồi. Nếu như bà muốn đổi sang một chất liệu có chất lượng hơi thấp hơn, vậy thì giá cả có thể rẻ hơn rất nhiều.”

Dì út kỳ vọng rất cao vào tiệm bánh mới này, thế nên bà ấy đã cắn răng: “Vậy thì lấy loại này đi, cảm ơn cậu.”

Vì tiệm bánh này, dì út đã thức rất nhiều đêm, người cũng đã sụt đi vài cân.

Tự mình làm mọi việc, rất lo sợ sẽ phạm lỗi.

Nhưng những người trên mạng lại bình luận nói rằng dì út của cô vẫn chưa đủ cẩn thận khi quản lý cửa tiệm này.

Thang Yểu tức giận đến run người, nhưng may mắn là, cô có Văn Bách Linh ở bên cạnh, kiên nhẫn mà dùng mọi cách để an ủi cô.

Anh nói những bình luận này vừa nhìn đã biết là bình luận ác ý, thời gian đăng đều tập trung vào một ngày cố định, chắc chắn là có người cố tình làm ra.

Chỉ là một chuyện hắt nước bẩn mà thôi, cô không cần phải để trong lòng.

Loại người như Hàn Hạo từ trước đến nay luôn có những thủ đoạn rất bẩn thỉu, chưa bao giờ dựa vào thực lực để cạnh tranh một cách lành mạnh, luôn dùng những thủ đoạn mờ ám không ra gì để đi chèn ép người khác.

Thế nên đường của ông ta cũng càng chạy càng hẹp.

Hàn Hạo đã đắc tội với quá nhiều người, nhưng không phải ai cũng có thời gian và tinh lực để sẵn lòng đi đối phó với một con “chó điên” như thế này.

Nhưng thuận thế mà đạp lên một cước thì lại chẳng cần phải lãng phí sức lực.


Chính vì vậy, tiền mua quà cáp mời khách của Hàn Hạo mấy năm nay tiêu như nước chảy, nhưng hiệu quả mà ông ta nhận lại được lại không cao, gần như đã tiêu sạch gia tài mà tổ tiên ông ta để lại.

Văn Bách Linh nắm lấy tay cô: “Đừng quá lo lắng, em cứ về hỏi dì út của em xem kế hoạch của dì ấy là gì, nếu như dì ấy không muốn quản lý cửa tiệm, vậy thì anh có thể tìm người hỗ trợ giúp dì ấy liên hệ chuyển nhượng, sẽ không khiến dì ấy mất tiền đâu.”

“Nhưng mà như thế… Liệu có gây thêm phiền phức cho anh không.”

Đèn đường lần lượt tắt, đèn trong xe cũng bị tắt đi. Văn Bách Linh dùng đầu ngón tay mình xoa nếp nhăn nhỏ giữa hai hàng lông mày của cô: “Không phiền, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”

Lời nói tử tế còn ấm áp hơn cả quần áo, lòng Thang Yểu dễ chịu hơn một chút, cô muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng lại bị anh cản lại.

Anh sở lên môi cô, vuốt ve: “Không cần nói lời khách sáo với anh.”

Nhà của dì út cô thuê ở không xa, chỉ cần ngồi xe mười phút, rẽ vào một khu dân cư cũ là đến.

Thang Yểu có chìa khóa nhà dì út, thế nên cô mở cửa bước vào.

Trên những miếng gạch ở trước cửa có một đống tro nhang đuổi muỗi đã cháy hết, trong nhà tràn ngập mùi khói đuổi muỗi, khiến căn nhà có hơi ngột ngạt.

Bên trong có người lên tiếng: “Là chị Vương sao, chị cứ để đồ ăn ở trước cửa là được.”

Dì út đang ở nhà.

Có thể là do cảm ứng từ huyết mạch tương liên, Thang Yểu hoảng hốt đi thẳng vào nhà, đi thẳng đến phòng ngủ của dì út.

Một chân của dì út bị bó thạch cao, bà ấy đang ngồi trên chiếc giường trong căn nhà thuê xem ti vi, tinh thần không hề phấn chấn, giống như là một bà lão ở tuổi xế chiều.

Nhìn thấy Thang Yểu, ánh mắt của dì út vô cùng kinh ngạc, bà ấy đỡ giường muốn đứng lên.

Thang Yểu vội vàng chạy đến đỡ dì út, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bó thạch cao, dù cô có giỏi nhẫn nhịn đến đâu cũng không thể chịu đựng được loại chuyện thế này: “Lại là do Hàn Hạo kia sao, cháu muốn báo cảnh sát…”

“Tiểu Hạnh!”

Dì út mắng Thang Yểu, ngăn cô lại, rồi kéo cô ngồi xuống, dưới ánh mắt áp bức của Thang Yểu, bà ấy mới đành phải kể lại lý do gặp phải cảnh ngộ này.

Thật ra chuyện này đã bắt đầu từ rất lâu rồi.

Tình trạng này đã từng xảy ra trước Tết Nguyên đán, những người đó thật sự đã bỏ tiền ra để mua bánh, những hình ảnh trong phần bình luận cũng là những bức hình thật. Thế nên mới đặc biệt khiến nhiều người tin sai.

Tất nhiên là việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng bởi điểm đánh giá, ngày càng có nhiều người đưa ra những đánh giá vô trách nhiệm, sau đó ngay cả những nhân viên trong cửa tiệm cũng bị người ta đào đi.

Còn về chân của dì út, chỉ được bà ấy diễn tả bằng vài từ…

Ngày đó, sau khi tan làm vào đêm khuya, bà ấy gặp phải một người đàn ông say rượu trong con hẻm mà bà ấy phải đi qua, toàn thân người đó nồng nặc mùi rượu, rồi đột nhiên ông ta xô xát với dì út, khiến bắp chân bà ấy bị gãy xương.


Dì út có báo cảnh sát.

Người đàn ông say rượu đã bị giam giữ và phải bồi thường các chi phí khác nhau. Sau khi bị phạt rất nặng, tên say đó vẫn khăng khăng rằng ông ta không quen dì út, chỉ là do bản thân uống quá nhiều.

Mà tất cả những bất hạnh này.

Đều không thể chứng minh rằng chúng có quan hệ trực tiếp với Hàn Hạo.

Sau đó có người đến gõ cửa nhà, dì út nói rằng đó là bà chủ cửa hàng rau ở tầng dưới đến giúp đỡ đưa đồ ăn cho bà ấy.

Thang Yểu nhận đồ ăn, đóng cửa lại, sau đó cô nhận được điện thoại của Văn Bách Linh.

Anh không rời đi ngay vì lo lắng sẽ có chuyện đột ngột xảy ra, khi nhìn thấy bà chủ lên lầu đưa đồ ăn, anh đã nghĩ đến việc gọi điện thoại cho cô.

Văn Bách Linh không biết chuyện chân của dì út bị thương, nhưng anh cũng chu đáo hỏi hai người bọn họ có muốn ăn trước rồi mới nói chuyện tiếp không: “Anh đặt đồ ăn bên ngoài cho hai người.”

“Dì của em bị gãy xương, là Hàn Hạo, nhất định là do ông ta làm.”

Thang Yểu hạ giọng bàn bạc với bạn trai, khu dân cư của dì út bây giờ không có quản lý, quá nguy hiểm, nhưng mà ký túc xá bên cô lại không cho người ngoài vào, thế nên cô muốn dẫn dì út ra ngoài thuê khách sạn.

“Văn Bách Linh, anh có thể lên giúp dì em xuống lầu được không… Anh có muốn gặp dì em không.”

Anh cười rộ lên trong điện thoại: “Sao thế, cuối cùng em cũng bằng lòng dẫn anh đến gặp mặt trưởng bối rồi à.”

Thang Yểu biết bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất, nhưng tâm lý của dì út nhất định là đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Hơn thế, có lẽ cô không muốn để Văn Bách Linh phải lén lút ở bên cạnh mình nữa, cô muốn quang minh chính đại nói lời yêu đương với Văn Bách Linh.

Văn Bách Linh là một người tốt, anh nên được đối xử như thế!

Dì út đang chống nạng đi vào bếp, có lẽ bà ấy đang muốn làm một ít thức ăn cho cô.

Thang Yểu chua xót ngăn bà ấy lại: “Dì út, cháu dẫn dì ra bên ngoài ở, nơi này không an toàn. Bạn trai của cháu sẽ đến đón chúng ta.”

Cô nói ra việc mình đang yêu đương, việc này đối với dì út mà nói thì có hơi đột ngột.

Thấy dì út dường như vẫn chưa phản ứng lại, Thang Yểu nói tiếp: “Dì cũng đã gặp anh ấy rồi, anh ấy là Văn Bách Linh.”

Văn Bách Linh nhanh chóng lên lầu, chào hỏi đơn giản với dì út của Thang Yểu rồi giúp bà ấy xuống lầu.


Chiếc xe chạy đến khu dân cư cao cấp nơi dì út từng sống trước đây, Thang Yểu không biết tại sao lại đến nơi này, nhưng dì út lại biết rõ, chỉ có một mình cô là không nghĩ ra, thế nên cô len lén kéo vạt áo của Văn Bách Linh, muốn hỏi một chút chuyện gì đang xảy ra.

Ở trước mặt dì út, Văn Bách Linh kiềm chế hành động thân mật của bản thân, anh chỉ nhẹ nhàng nhìn cô, nói tối nay sẽ nói cho cô biết lý do, còn giờ anh để cô và dì út tạm thời sống ở tầng năm, để hai người nghỉ ngơi cho tốt.

Văn Bách Linh đích thân dẫn hai người đến cửa, nhập mật mã rồi mở khóa cửa.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, anh nói rằng nơi này thỉnh thoảng sẽ có người dọn vệ sinh đến quét dọn, hẳn sẽ khá sạch sẽ: “Một lúc nữa sẽ có người đến đưa đồ ăn cho hai người.”

Dì út một đường đều không nói chuyện, Thang Yểu cũng hiểu rõ, bữa cơm này sợ rằng cô sẽ không thể cùng ăn với Văn Bách Linh.

“Dì ơi, cháu đi tiễn anh ấy, cháu sẽ trở về sớm thôi.”

Cô tiễn Văn Bách Linh đến cửa thang máy, hơi khó xử: “Em… Em sẽ nói chuyện lại với dì ấy…”

Văn Bách Linh suy nghĩ một lúc rồi cân nhắc dùng từ: “Anh có vài lời có thể sẽ không dễ nghe. Nhân phẩm của Hàn Hạo không tốt, không có người phụ nữ nào có thể chiếm được lợi ích từ trên người ông ta. Chuyện dì út của em hãy nên tính toán sớm, nếu cần hỗ trợ thì cứ nói với anh. Ngoài ra, Thang Yểu…”

“Vâng…”

Văn Bách Linh kéo lấy eo của Thang Yểu, ôm cô: “Trước khi em đưa ra một quyết định nào đó, hãy bàn bạc trước với anh.”

Anh đang nói về chuyện giữa bọn họ.

“Em biết rồi.”

Không biết nơi này có phải là một nơi an toàn hay không, nhưng Thang Yểu tin tưởng Văn Bách Linh.

Trở lại căn phòng quen thuộc, cô muốn nói chuyện với dì út về kế hoạch sau này, nhưng bà ấy lại lạnh mặt, nhìn thẳng vào cô: “Hai đứa ở bên nhau từ lúc nào.”

“Dì út…”

Dì út ném ra một vấn đề, nhưng bà ấy không muốn nghe câu trả lời, ngược lại bà ấy chỉ tự lẩm bẩm: “Trước kia dì út là một người phụ nữ được những kẻ có tiền nuôi, tồn tại giống như một món đồ chơi. Tiểu Hạnh, cháu cho rằng bọn họ thật sự tôn trọng cháu sao, Văn Bách Linh đó, cậu ta sẽ thật tâm thích cháu sao.”

Lúc ăn Tết bọn họ đã từng nói về chuyện đặt cược, dì út không nhắc lại nữa, chỉ là bà ấy bỗng nhiên rơi nước mắt: “Nhà của chúng ta tuyệt đối không thể có người thứ hai nữa, không thể có người giống như dì nữa, không thể làm ra những chuyện không biết xấu hổ như vậy…”

“Dì út, cháu không cho dì nói như vậy!”

Thang Yểu ôm lấy dì út.

Lúc này đây, cô không hề nao núng, không hề dao động: “Dì út, Văn Bách Linh thật sự đối xử với cháu rất tốt, cũng rất tôn trọng cháu.” Ngày sinh nhật vào cuối tháng ba đó của cô, Văn Bách Linh nhận được điện thoại của anh trai anh ấy.

Có một vài công việc cần được anh giải quyết.

Lúc đó Thang Yểu đi vệ sinh, lúc cô trở về thì cuộc điện thoại xuyên quốc gia vẫn đang còn tiếp tục, cô đến gần, tình cờ nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Văn Bách Linh: “Hôm nay là sinh nhật của em dâu tương lai của anh, sao em lại không thấy anh có chút thành ý nào thế, làm phiền anh chuẩn bị một món quà hào phóng, bù đắp cho Thang Yểu.”

Trong công viên giải trí đông đúc, Văn Bách Linh cầm rất nhiều thứ, vì ngại vướng víu mà anh đã thản nhiên cài chiếc băng đô mà Thang Yểu giao cho anh lên đầu.

Đầu anh cài hai cái tai màu hồng thật to, quay đầu nói với Thang Yểu: “Anh trai anh muốn chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Những trưởng bối trong nhà anh có những kỳ vọng vào đối tượng kết hôn của anh, Thang Yểu đã sớm biết điều đó, cô biết tất cả.


Thế nhưng anh luôn không do dự nhắc đến cô trước mặt người thân và bạn bè của mình, hết lần này đến lần khác xây đắp sự tự tin cho Thang Yểu.

Cô nói với dì út như vậy.

“Cháu muốn có một mối quan hệ yêu đương nghiêm túc với Văn Bách Linh, dù kết quả cuối cùng là tốt hay xấu, cháu đều chấp nhận.”

“Dì út, dì có thể đừng phản đối hay tức giận được không, chỉ là ủng hộ cháu thôi…”

Dì út trầm mặc nhìn Thang Yểu, cuối cùng bà ấy lại không nói gì.

Cuộc nói chuyện không có kết quả, nhưng dì út cũng không thật sự can thiệp vào chuyện của Thang Yểu, chỉ là lúc hai người nói chuyện, bà ấy sẽ vô thức tránh cái tên Văn Bách Linh.

Vết thương ở chân dì út vẫn chưa bình phục, thế nên Thang Yểu thường xuyên chạy đến thăm bà ấy, khiến cuộc sống của cô còn bận rộn hơn cả trước đây.

Thời gian dành cho việc hẹn hò với bạn trai cũng gần như là không có, chỉ có thể dành nhiều thêm vài phút trên điện thoại.

Ngày cuối cùng của tháng sáu, vào ngày sinh nhật của Văn Bách Linh, cuối cùng cô đã xin nghỉ phép, đi lấy bánh gato, rồi cầm theo bánh gọi điện thoại cho Văn Bánh Linh.

Thời điểm Văn Bách Linh đến đón người, Thang Yểu đang ngồi xổm ở ven đường, bên cạnh đặt một chiếc hộp bánh gato cao ngất, đang bị người ta lừa gạt coi chỉ tay.

Cô cung kính duỗi tay ra, lắng nghe đại sư nói mệnh cách, bàn tay mịn màng bị người đại sư kia chỉ trỏ sờ tới sờ lui, khiến Văn Bách Linh phiền muộn nhưng không có chỗ nào phát tiết.

Anh nhíu mày, nhìn rất lâu.

Nghe Thang Yểu đầu tiên là hỏi thăm sức khỏe của gia đình, sau đó là hỏi về việc học của bản thân, rồi hỏi về tình hình của bà nội và mẹ, còn hỏi về dì út…

Văn Bách Linh không thể nhịn được nữa mà xách người về xe, cài dây an toàn “cạch” một cái.

Anh bắt chước người đại sư kia nắm lấy tay của cô, còn quá phận hơn người đại sư kia, vân vê đặc biệt ái muội, thậm chí anh còn hôn cô: “Anh tính đào hoa cho em nhé.”

Thang Yểu cười rút tay rề, giả vờ đánh anh: “Ban đầu em còn định hỏi cho dì út về kế hoạch sau này, đều tại anh cắt ngang.”

“Lừa đảo đấy, quên nó đi.”

“Đúng mà, lúc nãy ông ta còn mới tính ra, hôm nay em sẽ tổ chức một buổi sinh nhật cho một người rất quan trọng đấy.”

Văn Bách Linh cười nhạo cô: “Em thức đêm nhiều quá nên choáng váng rồi hả, em mang theo một hộp bánh gato lớn như vậy, không phải tổ chức sinh nhật thì còn có thể làm gì nữa?”

“… Thì là…”

Thang Yểu cũng cảm thấy bản thân gần đây thức khuya quá nhiều, đầu óc đã không đủ dùng, cô lẩm bẩm, sớm biết vậy mình đã không tiêu hai mươi tệ, thật sự là nộp tiền cho IQ.

“Đều trách anh không sớm ngăn cản em.”

Anh đau lòng nhìn vành mắt đen của cô: “Sinh nhật không quan trọng, chờ khi khác cũng được, anh dẫn em đi ngâm nước thuốc.”

“Anh cũng đã đặt xong nhà hàng rồi, phải đi.”

Xe đã chạy rất xa, Văn Bách Linh đột nhiên phản ứng lại, vô cùng vui vẻ mà véo mặt của cô: “Anh là người rất quan trọng của em.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.