Đầm Lầy Mùa Xuân

Chương 41: C41: Chương 41



Chén cháo tổ yến còn một nửa, salad trộn dầu ô-liu vẫn chưa gắp được mấy đũa.

Văn Bách Linh đã mập mờ nhận ra được có gì đó không đúng trước sự nhiệt tình đêm qua của Thang Yểu, còn tưởng rằng cuộc tình cách quốc gia gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều này sẽ khiến cô yên tâm.

Nghe thấy mấy chữ "vợ sắp cưới", cuối cùng Văn Bách Linh mới nhận ra được vấn đề.

Thật ra thì dạo gần đây, Văn Bách Linh có nói với người nhà về vấn đề này.

Ngày đó hai vợ chồng anh trai Văn Bách Kỳ quá bận nên Văn Bách Linh tới trường tiểu học đón cháu gái tan học, sau đó đi ăn cơm cùng với bố Văn và mẹ Văn.

Dù sao cũng phận làm bố mẹ, chuyện Văn Bách Linh yêu đương lại lộ liễu làm bên ngoài đồn rầm lên như thế khiến bọn họ cũng không thể cứ ngó lơ mà không quan tâm gì đến chuyện tình cảm của anh được.

Hơn hết chuyện làm ăn lại đang gặp phải nguy cơ quan trọng, họ càng sợ không quản lý con trai út nhiều được sẽ khiến anh nuôi thói xấu, sau này sẽ bị người khác lên án.

Sau khi ăn xong, Thiến Thiến được dì trong nhà dỗ ngủ, trong phòng khách chỉ còn sót lại đám người lớn.

Mẹ Văn rót một bình trà, ngồi trước bàn trà ở bên cạnh bố con Văn Bách Linh hỏi về Thang Yểu.

Vốn dĩ bọn họ hơi có thành kiến với Thang Yểu, kết quả Văn Bách Linh lại ca ngợi bạn gái mình lên tới tận trời, nói rằng gần đây ngoại trừ chuyện làm ăn ra, điều mình lo lắng nhất chính là bạn gái ngày ngày đều vùi đầu vào học tập chuẩn bị thi cử, lại còn phải đi làm thêm để kiếm tiền, không chịu bổ sung dinh dưỡng đầy đủ nhất định sẽ gầy đi.

Anh còn lấy hình chụp ra cho bố mẹ xem.

Tấm ảnh là hình Văn Bách Linh chụp trộm, kiểu ảnh động.

Thang Yểu ngồi trước một bàn đều là sách vở, cả người tắm dưới ánh bình minh năm, sáu giờ sáng, mái tóc buộc hờ hững, sợi tóc mai bay tán loạn.

Cô rất đỗi nỗ lực mà múa bút thành văn.

Lúc bố mẹ cầm điện thoại nhìn vào, Văn Bách Linh cũng nhích người tới gần, không nhịn được mà cũng ngó mắt liếc nhìn một chút.

Anh càng nhìn thì lại càng không giấu được nụ cười: "Bố, mẹ, Thang Yểu thật sự rất tốt, là một cô gái hiền hậu trong sáng lại rất có chí cầu tiến. Con trai của bố mẹ cũng không phải kiểu cặn bã tìm vui trên cơ thể của phụ nữ đâu, con rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nhất định sẽ không khiến cho bố mẹ mất mặt."

Trò chuyện tới đây, Văn Bách Kỳ bận xong công việc tới đón con gái, vừa vào cửa đã nghe tiếng em trai khoe mẽ người bạn gái kia của mình bèn ngồi xuống bàn, rồi uống chén trà.

Có là người ở ngay vị trí đó mới hiểu được.

Chuyện làm ăn là một tay bố Văn xây dựng lớn mạnh, do đó mà ít nhiều gì ông ấy cũng có chút rối rắm trước chuyện tình cảm của Văn Bách Linh.

Nhất là thời gian gần đây chuyện làm ăn lại không được thuận lợi, những bất lợi trong dự án cũng làm liên lụy tới rất nhiều vấn đề bị xem nhẹ xảy ra trong nội bộ công ty.


Mặc dù đám người trong ngành đều bày ra thái độ hỗ trợ lẫn nhau, thể hiện tình đồng loại thì tới lúc phát hiện sự cạnh tranh của đối thủ cũng sẽ không chút do dự nào mà đá thêm một cước.

Thương trường chính là kiểu giết người không thấy máu như thế đó, những chuyện lớn nhỏ đủ thứ cứ chồng chất lên nhau rất có xu hướng lụi tàn, khiến người ta đau đầu không thôi.

Tất cả đều như đang bày ra một câu hỏi:

Bây giờ có một con đường tắt nho nhỏ có thể đi được, con có muốn lựa chọn nó không?

Nếu như Văn Bách Linh không có thích cô gái này, tình nguyện nghe theo sự sắp xếp trong nhà thì con đường tắt này chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhưng bây giờ anh đã có bạn gái rồi...

Đến cả Văn Bách Kỳ cũng cảm thấy có mình và em trai ở đây rồi, chuyện trên đời đều do người làm nên khó khăn trong chuyện làm ăn sẽ đều qua đi thôi, không đáng để em trai phải dùng hạnh phúc cả đời của mình đánh đổi như vậy.

Ngày đó mẹ Văn châm thêm bình trà mới, đã nói thế này: "Chuyện làm ăn lớn như vậy, chúng ta phải chịu trách nhiệm với quá nhiều người. Nhưng từ nhỏ Bách Linh đã không thích mấy thứ này, không được tiếp tục đi con đường mà nó yêu thích đã tiếc nuối lắm rồi, về chuyện tình cảm, chúng ta cứ để cho nó được tự do một chút đi. Chúng ta là gia đình, không phải nhà tù. Ông Văn, ông nói xem."

Bố Văn nghĩ ngợi rất lâu, cũng không trả lời trực tiếp.

Chén trà đã cạn sạch thì bố Văn mới nói mấy năm trước lúc về nước nhận được lời mời của bạn bè có đi du lịch qua vài thành phố, lúc đó có từng nhìn thấy một câu đối ở chùa Hoa Nghiêm:

"Thế sự trước giờ luôn nhộn nhịp, sang giàu không có điểm dừng như thế, nói rồi thì thôi."

"Đời người xưa nay luôn nhốn nháo, danh lợi khó buông bỏ như thế, nên buông bỏ đơn giản được thì buông.”

Từ lâu Văn Bách Linh đã biết bố mẹ và anh trai quan tâm mình nhất, sẽ không thể ép anh kết giao với người mà anh không thích.

Còn nói với bọn họ chờ sau khi qua được cửa ải này, khi chuyện làm ăn trong nhà tốt hơn một chút thì sẽ dắt Thang Yểu ra nước ngoài ở chơi mấy ngày.

Văn Bách Linh cũng đã nói cho Thang Yểu nghe về thái độ của người nhà mình rồi, sợ cô không tin còn gọi điện thoại cho gia đình sau khi quay trở về phòng ngủ.

Bố Văn là người nhấc máy, Văn Bách Linh hỏi mình có phải được tự do yêu đương, tự do kết hôn hay không.

Giọng điệu của bố Văn còn rất thoải mái mà đáp: "Đúng vậy, không phải con nói với mẹ con rằng mình được di truyền gen chung thủy của bố rồi hay sao. Sao đấy, con cãi nhau với con gái nhà người ta à?"

Văn Bách Linh cụt hứng, bảo bố Văn đừng nói bậy bạ: "Tình cảm của bọn con vẫn tốt lắm, không có gì đâu, chỉ hỏi bố chút thôi."

Điện thoại bật loa ngoài, Thang Yểu cũng nghe rõ mồn một.

Mùa đông ở Bắc Kinh kỳ thực không được đẹp lắm, tuyết cứ rơi từng đợt nhỏ, trên đường đều là dấu vết tuyết tan, lúc tuyết rơi xuống lại bị xe cùng người đi đường giẫm thành bùn, đi đâu cũng đều thấy bẩn.


Nhưng ngày đó, lúc Thang Yểu ngồi chễm chệ trên giường nghe Văn Bách Linh và bố Văn nói chuyện có thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ luôn cảm thấy những tán cây trụi lá kia cũng xinh đẹp, hòa trong làn gió khô khan mà rung chuyển, mang theo ý vị khác.

Lúc cúp máy, Văn Bách Linh đứng bên cửa sổ ngược sáng.

Anh khẽ mỉm cười nhìn Thang Yểu, nói: "Có yên tâm được chút nào chưa?"

Không chờ cô trả lời, anh đã đi qua ngồi bên cạnh cô, cúi người sờ từ chỗ chân của Thang Yểu đi lên: "Khi nãy bảo chân run, run chỗ nào thế? Chỗ này, hay là chỗ này?"

Còn tưởng là Văn Bách Linh muốn làm.

Nhưng anh xoa bóp mép eo của cô, câu hỏi tiếp theo chính là: "Bữa sáng lúc này không có ăn được bao nhiêu hết, có đói bụng không, anh kêu đầu bếp nấu một phần riêng cho em nhé?"

Bọn họ nghe nói chuyện về Phí Lâm là sau khi quay trở lại nhà hàng.

Nghe người ta nói thì Phí Lâm dùng đôi bốt da bóng có giá trị năm con số kia của mình đạp đổ bàn mạt chược, hỏi Phí Dụ Chi bạn trai của cô ta đang ở đâu?

"Tối qua anh ấy có nói rủ anh đánh bài, giờ đâu rồi?"

Từ trước tới giờ Phí Dụ Chi vẫn luôn bó tay chịu trói với cô em gái của mình, không tức giận cũng không mắng lại được, chỉ đành ngậm một bụng uất ức mà nói nặng một câu, nhưng cũng không phải là kiểu mắng người trong nhà: "Em đi nghe nó nói chuyện tào lao, từ lúc nào mà giữa anh với nó lại thân thiết tới mức rủ nó đánh bài chứ?"

Cũng do trước đó có nói như nào Phí Lâm cũng đều không chịu nhượng bộ, kỳ thực thì người trong nhà không còn cách nào với cô ta nữa rồi, cuối cùng cũng xuống nước nói sẽ không phản đối cũng không ủng hộ mối quan hệ của bọn họ.

Nhưng mấy chuyện như kết hôn thì có như nào cũng phải chờ sau khi Phí Lâm tốt nghiệp liên thông khóa đại học và thạc sĩ thì mới tính sau.

Phí Lâm vui mừng muốn chết, nhưng mà tiệc vui chóng tàn, con trai của tài xế càng lúc càng lạnh nhạt với cô ta.

Lần này cô ta về nước, cậu ta nói đi tìm Phí Dụ Chi để đánh bài, gọi liên tục nhưng chẳng bắt máy, đồng thời lại mất hút cả đêm.

Tết Nguyên Đán năm nay, Thang Yểu đón tết cùng với đám người Văn Bách Linh.

Phí Dụ Chi cũng ở đây, anh ấy giơ cái ly lớn để thêm rượu tây, miệng lại than thở nói cái tên bạn trai chết tiệt đó của Phí Lâm thay lòng đổi dạ rồi, đã câu được cô gái khác.

"Phí Lâm ở nhà khóc tới tắt tiếng, mẹ của tôi cũng khóc chung với nó. Tết tới rồi lại còn phải kéo nhau đi bệnh viện khám cổ họng."

Có một người bạn hỏi anh ấy: "Phí Dụ Chi, sao cậu lại không đi theo?"

Người bên đây lại cúi đầu uống nửa ly rượu tây, uất ức nói: "Cái miệng của con bé đó nói câu nào cũng đều nhảm nhí, cứ nói tôi ở trong nước không chịu giúp nó coi chừng người ta cho tốt, nhìn thấy tôi thì khóc còn dữ dội hơn. Bố tôi không muốn thấy nhà có vết nhơ nên đuổi tôi ra ngoài..."


Câu này chọc cả phòng cười phá lên.

Rượu sắp hết thì người cũng tan, sau tết Nguyên Đán, Văn Bách Linh lại rời khỏi Bắc Kinh.

Tới bên đó rồi lại bận đến tối mày tối mặt, trước khi Thang Yểu nghỉ đông cũng không có cơ hội về nước nữa.

Trong kỳ nghỉ đông, Thang Yểu trở về quê. Lúc đón năm mới thì răng khôn bị nhiễm trùng phải đi nhổ, mặt sưng vù lên, trong mấy ngày đó lúc nói chuyện điện thoại với Văn Bách Linh cũng đều có chút không rõ ràng.

Ngày đó là đêm 24 tháng chạp ở miền Bắc, trong thành phố có một doanh nghiệp nhỏ bắn pháo hoa.

Răng của Thang Yểu vừa mới bớt sưng, nằm nhoài trong phòng phủ nâng điện thoại cạnh bên cửa sổ, vô cùng tiếc nuối mà nói với Văn Bách Linh pháo hoa ở phía đông thành phố, đúng lúc lại ở ngay hướng mà nhà của cô không thể nhìn thấy được.

"Nếu như bắn ở sân thể dục ở thành phố thì từ cửa sổ phòng em vừa hay có thể nhìn thấy luôn."

Vì thế mà giao thừa năm ấy, Thang Yểu bất ngờ nhìn thấy một màn bắn pháo hoa rực rỡ từ cửa sổ trong phòng ngủ của mình.

Bắn liên tục suốt nửa tiếng đồng hồ, pháo hoa không ngừng túa ra ở chân trời, đôi mắt của cô đều được thắp sáng bởi pháo hoa. Cô không dám tin mà bấm số gọi cho Văn Bách Linh, còn chưa mở miệng thì đã nghe tiếng anh mỉm cười nói một câu "Chúc mừng năm mới" trước rồi.

Trong thành phố nhỏ này, cứ hễ xảy ra chút chuyện mới mẻ gì đó thì đều sẽ bị nhà nhà luân phiên nhau say sưa bàn luận.

Tất cả mọi người đang đoán không hiểu sao màn bắn pháo hoa đó xuất phát từ đâu, cũng có tin đồn ngấm ngầm truyền đi, nói là của một cậu ấm nào đó làm ra để cua gái.

Đến cả mẹ của Thang Yểu cũng nhắc tới lúc đang ăn cơm: "Bắn lâu như vậy, chắc cũng phải nhiều tiền lắm, nhất định là gia đình kinh doanh nhà đất giàu nhất huyện của mình làm rồi."

Thang Yểu nghe đến đề tài này lại bị nước nóng bên trong sủi cảo làm cho bỏng đầu lưỡi "Á" lên một tiếng, đỏ mặt lên cúi đầu xuống ngậm lấy ống hút trong ly nước đá hút cạn hơn nửa ly mới khá hơn.

Không ai biết, màn pháo hoa đó chính là bắn vì cô.

Dì út mới vào giai đoạn đầu của chuyện làm ăn nên tết không thể trở về nhà.

Nhân lúc mẹ Thang Yểu và bà ngoại không có ở đó, dì út gọi điện video cho Thang Yểu, hỏi cô chuyện giữa cô và Văn Bách Linh có phải vẫn tốt đẹp hay không.

"Bọn con rất tốt ạ." Thang Yểu đáp.

Lúc đó, Thang Yểu còn cho rằng bản thân mình đã quá đủ may mắn.

Người cô gặp được là Văn Bách Linh, một người có học thức lại dịu dàng, chứ không phải loại người cặn bã bại hoại như Hàn Hạo.

Bố mẹ và anh trai của anh đều là những người tốt, bọn họ giàu có như vậy lại không hề chê bai bối cảnh gia đình của cô.

Chuyện làm ăn gặp nhiều rắc rối nhưng hình như cũng không vì thế mà bảo Văn Bách Linh phải kết hôn thương mại.

Tất cả những trở ngại có thể nghĩ tới đều không có liên quan gì tới bọn họ.

Sự cố thật sự chính là diễn ra vào mùa xuân đầu năm mới...


Mấy ngày đó lúc Văn Bách Linh về nước với Thang Yểu, vừa mới nói với cô chuyện làm ăn dạo gần đây cũng coi như đã có vài bước tiến triển tốt đẹp, chờ đến lúc Thang Yểu tốt nghiệp anh dự định sẽ dắt cô ra nước ngoài vài ngày.

"Ngày nào Thiến Thiến cũng ầm ĩ đòi gặp em, chờ em qua mặc đầm công chúa cùng với nó đó."

Yêu nhau khoảng thời gian dài như thế, Thang Yểu cũng học được thói hay trêu người, cố ý ngân giọng dài ra nói: "Ồ... Hóa ra là Thiến Thiến muốn gặp em."

Văn Bách Linh ghìm hai cổ tay của cô vào trong gối, nheo mắt nhìn người kia.

Cô gái này rất đơn thuần, giữa lông mày lại lóe lên một nét dụ hoặc nào đó vô cùng quyến rũ.

Anh nhìn một chút, cả người cũng rơi vào trong đôi mắt của cô, không kìm lòng được mà hỏi ra thành lời: "Muốn không?"

Vốn dĩ bọn họ dự định đi ăn khuya, đang nói chủ đề liên quan tới nước ngoài thì lại bỗng như thế, Thang Yểu suýt chút đã ngây ra trước câu hỏi của Văn Bách Linh rồi.

Văn Bách Linh hôn cô trước, mới hoàn hồn nói: "Ra nước ngoài gặp bố mẹ anh, nhưng mà..."

Anh xoa nắn gương mặt của cô, tiếp tục: "... Đã sắp gặp mặt phụ huynh của anh rồi, vậy mà còn chưa nhắc gì về anh với mẹ và bà ngoại của em, khi nào thì em mới cho anh danh phận đây?"

Thấy Thang Yểu không trả lời, anh hôn nhẹ một cái bên trái rồi bên phải, còn hôn lên vùng cổ ngứa ngáy của cô.

Cô đánh không lại anh, vừa thở vừa cười, cuối cùng vùng ra rồi nói: "Vậy chờ khi em tốt nghiệp, anh cùng em về nhà nhé."

Bọn họ có rất nhiều hoạch định cho tương lai, nhưng sự cố lại cứ vô lý mà kéo tới.

Ngày đó khi Thang Yểu nhận được kết quả cuộc thi nghiên cứu sinh đã ôm bạn cùng phòng trong ký túc xá hò hét đến chói tai, dự định sẽ đi ăn một bữa chúc mừng.

Cô cũng gửi tin nhắn cho Văn Bách Linh, mãi không thấy trả lời.

Sau khi ăn xong, cô mới nhận được điện thoại của anh.

Giọng của anh chùng xuống, nói là anh trai của anh bỗng xuất huyết não, bây giờ đang ở trong bệnh viện.

Sau đó lại nhớ tới thời tiết hôm nay, Thang Yểu cứ luôn cảm thấy gió lạnh thổi tới vào trong từng kẽ xương, cứ như người bị bệnh phong thấp phải trải qua cơn mưa dầm đầu mùa xuân vậy.

Nhưng thực ra thì không có.

Ánh hoàng hôn hôm đó đẹp như bức tranh sơn dầu, nửa bầu trời đều là màu san hô hồng nhạt hòa cùng với màu vỏ quýt, còn được leo lên trên hotsearch.

Đến cả Lữ Thiên và Trần Di Kỳ cũng đều chụp rất nhiều hình phát vào vòng bạn bè: "Thang Yểu, đây nhất định là điềm lành, chúc mừng cậu đã lên bờ thành công. Ha ha ha..."

Năm đó bà ngoại nằm viện, bọn họ nhìn thấy người thân của bệnh nhân xuất huyết não ở trong trung tâm cấp cứu, những người thân đó rửa mặt bằng nước mắt, khóc hết đợt này tới đợt khác.

Thang Yểu không muốn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.

Cô siết chặt lấy điện thoại di động: "Tình hình của anh trai anh bây giờ sao rồi?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.