Dâm Ma Tăng

Chương 4: Lão sư và sư nương



Aaaaaaaaaa.....

Cảm giác tê dại từ bờ mông truyền lên trung ương thần kinh não khiến Dương Minh bật dậy.

-Mi học cái tướng ngủ này ở đâu vậy hả cái tên biến thái kia.

Một giọng nói cho dù Dương Minh hắn không nhìn thấy mặt của chủ nhân nó cũng biết là của ai - Tâm Ca. Phòng tu luyện của tên Tâm Ca này sát vách tường của hắn, trước đây sáng nào cũng dậy sớm đánh thức cái thân thể Dương Minh này a.

-Dậy nhanh đi, hôm nay sư phụ của ngươi cho người tới kêu ngươi tới diện kiến lão ấy kìa.

-Sư phụ kêu ta gặp lão làm gì?

-Ai mà biết, tóm lại nhanh lên đi, hôm nay có rất nhiều công việc nữa đây.

Dương Minh giờ phút này hắn mới mở mắt dậy, nãy giờ hắn đang trong tình trạng vừa ngồi vừa nhắm mắt nói chuyện.

Bước ra cửa thì đã thấy sư đệ của hắn - Trường Sang, tuy nói là sư đệ nhưng tu vi của hắn là luyện khí tầng 4 trong khi hắn mới có 15 tuổi. Mặc dù tu vi của hắn một ngón tay cũng đủ giết chết Dương Minh nhưng tên sư đệ này rất tôn trọng vị sư huynh không tài cán như Dương Minh a.

-Sư đệ, ngươi có biết sư phụ gọi ta có chuyện gì không?

Dương Minh rất thiện chí hỏi, người như Trường Sang rất đáng để hắn nể phục tấm lòng chân thành đó a.

-Đệ cũng không biết, chỉ biết lão sư có ý định đi đâu đó rồi sai ta đi gọi huynh.

-Ừ. Ta đi gặp lão sư bây giờ đây, đệ có đi cùng ta không.

-Sư huynh đi gặp lão sư đi, đệ còn có chút chuyện không đi được a.

-Thôi đệ đi trước a.

Trường Sang nói tạm biệt Dương Minh rồi dùng thân pháp quỷ dị lướt mất tại chỗ. Dương Minh nhìn lại thì đã thấy hắn cách chỗ này hơn chục mét.

" Thân pháp này thật ảo diệu, bỏ xa các thân pháp ám sát của ta a. Chẳng lẽ luyện khí tầng 3 có thân pháp quỷ dị như vậy hay sao. " Dương Minh thầm nghĩ.

Cũng không phải như Dương Minh nghĩ, Trường Sang sở dĩ có thân pháp không nên có ở một luyện khí cấp 3 là do hắn tu luyện bộ thân pháp huyền kỹ sơ cấp đạt tới đỉnh phong rất mạnh. Những vũ kỹ, huyền kỹ của Kim Linh Minh Tự được phép xem khi những đệ tử của tự làm nhiệm vụ để lãnh công huy, dùng những công huy này để đổi vũ kỹ và huyền kỹ. Những bí kỹ này có cấp bậc khác nhau thì số lượng công huy cũng khác nhau. Vũ kỹ và huyền kỹ đều có các cấp bậc: sơ giai, trung giai, cao giai. Khi tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh thì đã tu luyện đến mức đỉnh phong của bí kỹ đó.

Bước vào gian phòng của lão sư mà hắn chưa bao giờ thấy mặt, Dương Minh nhận thấy một thân hình mà trong ký ức thân thể này chính là Phó giáo đầu võ tăng Lý Thế Nhân - lão sư hiện tại của hắn. Thân hình của vị lão sư này trái ngược với trí tưởng tượng của riêng hắn, là một người phải có phong phạm chân nhân lãng tử mà lão sư hiện thực này là một lão tăng có hình thể đặt ở Việt Nam thì đứa con gái nào cũng thích. Mặc lên mình một bộ đồ làm lộ ra con chuột to tướng, ngực, bụng, tay, chân đều như của Phạm Văn Mách.

-Lão sư cho gọi con.

Dương Minh cố ép xuống dáng vẻ ngạc nhiên nói.

-Ừ. Hôm nay ta gọi ngươi tới đây là để giao cho ngươi một nhiệm vụ.

-Sao ạ. Người giao cho con nhiệm vụ. Nhưng con chỉ là một phàm nhân, con nghĩ con không thích hợp đâu ạ.

Dương Minh kinh ngạc nói. Dù gì hắn chỉ là một phàm nhân nhưng lại được một Kết đan hậu kỳ giao cho nhiệm vụ thì cũng thật là bất ngờ a.

-Ta nghĩ ngươi là người thích hợp nhất cho nhiệm vụ lần này a.

Lý lão sư trầm ngâm nói. Tuy hắn có một thân hình đồ sộ nhưng phong cách ăn nói của hắn thì tỏ ra một phong phạm chân nhân làm không ăn khớp với hình thể của hắn chút nào.

-Ta muốn ngươi chăm sóc Linh Tán thảo của ta, nó là một loại linh dược mà không thể được để cho các tu sĩ không thể khống chế linh lực của mình nuôi được. Những tu sĩ dưới kết đan thì không thể khống chế linh lực của mình mà ta thì hôm nay không thể chăm sóc cho nó nên ta thấy ngươi là người thích hợp nhất. Nhiệm vụ của ngươi là khi đầu canh 1 thì tưới nước cho nó, nước để tưới thì ta chuẩn bị sẵn cho người sau vườn rồi. Ta phải đi luôn ngay bây giờ, ngươi về phòng của mình trước đi, khi nào đúng giờ thì tới cầm tấm lệnh bài này ngươi có thể đi vào vườn linh thảo của ta.

Sư phụ của hắn nói rồi đưa cho hắn một lệnh bài.

Đến bây giờ thì Dương Minh đã minh bạch tại sao lão sư lại giao nhiệm vụ cho hắn. Là nhìn trúng tư cách Phàm nhân của hắn a.

-Con sẽ không làm nhục mệnh.

Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói ra những lời nói của nhân vật trong phim kiếm hiệp hồi xưa hắn hay coi.

Hắn cũng hay nghiên cứu về thời gian ngày xưa của các cụ nên cũng biết đầu canh 1 mà lão sư nói đến là vào lúc 19h. Bây giờ còn sớm mà hắn cũng không muốn về phòng để bọn kia sai vặt hắn nữa.

-Lão sư, lúc này con có thể vào vườn linh thảo của ngài để chờ đến canh 1 rồi tưới được không. Con sợ trễ qua thời gian tốt nhất để tưới cho linh thảo a.

-Thôi được, ngươi cầm lệnh bài rồi vào đi.

Lý lão sư đương nhiên minh bạch những ý tứ của hắn nhưng cũng không có thái độ gì mà cho hắn toại nguyện. Dù gì hắn cũng không muốn những tên đệ tử ký danh sai vặt đệ tử ngoại môn, mà là đệ tử của lão nữa chứ.

Bước vào phía trước vườn linh thảo thì hắn cảm thấy một vật gì đó ngăn cách giữa bên ngoài với bên trong vườn. Khi bước tới thì tấm lệnh bài mới tỏa ra một lực lượng khiến hắn chịu không nổi mở ra một thông đạo đi vào vườn hắn liền đi thẳng vào. Vừa bước vào thì hắn cảm thấy một nguồn năng lượng gì đó đập vào mặt nhưng lại làm hắn cảm thấy sảng khoái. Hắn cố hít một hơi thật sâu làm cho hắn cảm thấy thư thái hơn nhiều. Nhưng rồi những nguồn năng lượng đó chạy tán loạn trong người hắn làm người hắn ngứa ngáy hẳn lên. Đến một lúc sau Dương Minh hắn cảm thấy hết ngứa nữa mà làn da bắt đầu phồng lên hắn hoảng sợ định xoay người chạy ra ngoài thì đằng sau có một bàn tay đè hắn xuống.

Xoay người lại nhìn thì thấy đó là một mỹ phụ xinh đẹp có đôi má ửng hồng. Dương Minh cố nhớ trong ký ức của thân thể này thì giật mình. Đó là Mễ Linh Nhi, phu nhân của Lý Thế Nhân.

-Sư nương, sao sư nương đế....n...... ưm..........

Hắn chưa nói hết câu thì Lý phu nhân khóa môi của hắn, hắn mở to trừng mắt không biết chuyện gì liền đẩy nàng ra nhưng làm sao đẩy được khi hắn là phàm nhân còn nàng là Trúc Cơ trung kỳ đỉnh.

-Ta...........ta...muốn...........ta muốn

Linh Nhi dùng một tay đẩy Dương Minh xuống, một tay bắt lấy tay của hắn kéo lên đưa vào đồi kiều thơm của nàng.

-Vát...đờ.....heo............

Dương Minh ngu người ra, dù hắn ở kiếp trước tuy cũng có vợ nhưng mà lại không có hứng thú khi hắn không lên nổi. Còn bây giờ phía bên dưới của hắn đang muốn nổ tung, mà tay lại đặt lên một bộ ngực các màn áo rất mỏng hỏi sao hắn không đờ người ra a.

" Vật đến nơi, không xơi sẽ phí a...." hắn cảm giác như từ ấy chân tôi bừng nắng hạ, mặt trời chân lí chói qua tim. Là sư nương tìm đến chứ đâu phải hắn hiếp đâu.

Như được khai sáng, Dương Minh trở ta lột cái " xoẹt....", lớp đồ rớt xuống, không biết vì sao nàng lại chỉ còn mặc 1 lớp đồ thôi a.

-Ôi......................

Phải nói là một thân hình tuyệt mỹ, cặp đồi săn chắn lại có hai đầu ti bé xí hồng hào. Phía bên dưới là một mảng đen cần chờ người khám phá.

Dương Minh liền lao vào ôm nàng hôn lên bờ môi đang run rẩy.

-Ưmm........ưm.....

Một bàn tay giữ đầu nàng, một bàn tay còn lại của Dương Minh cởi lớp áo của mình ra.Hắn đưa lưỡi liếm lên vành tai rồi lên mặt nàng. Đưa miệng xuống bờ vai của nagf mà mút liếm. Hai tay Dương Minh liền ôm lấy hai bầu ngực ấm áp cảu Linh Nhi. Vội vàng hắn đưa miệng ngậm lên đầu ti bên phải tay trái bóp chặt ngực trái.

-Áaaaaaaaaa

Bờ vai cảu Linh Nhi run rẩy, bất ngờ của xúc cảm khiến nàng dùng hai tay nhấn đầu của Dương Minh vào bầu vú.

Bàn tay phải của hắn đưa xuống đặt bàn tay chạm lên bờ mông mà bóp.

-Ưmmmmmm.....ưm......ta...ta..muốn.......

Nghe thế, Dương Minh nhả đầu ti bé bỏng của nàng ra, hắn đưa lưỡi liếm từ từ xuống, xuống bụng, xuống rốn rồi hắn lấy lưỡi liếm xung quanh một vòng rốn.

Gần như chịu hết nổi, Linh Nhi nhấn đầu hắn xuống đập mặt vào vưu vật.

" Dâm thế cơ à " Hắn thầm nghĩ rồi chiếc lưỡi hắn như mãnh xà chui tọt vào trong âm vật của nàng còn dùng đầu mũi huých huých hạt đậu phía trên.

-Ưmmm...ưmmm.....aaaaaaaaaaaaaa

Một hồi nàng không chịu nổi xuất đầy khí lên mặt hắn.

Hắn húp trọn rồi lấy tay vét trên mặt hắn lấy dâm khí của nàng rồi mút một cách mãn nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.