Đám Mây Nhỏ Ngoan Ngoãn

Chương 8: 8: Cảm Ơn Anh




Vân Xuyên nắm chặt di động, trong lòng có chút chua xót.

Cậu nhìn về phía Lạc Hằng—
Không biết người nọ có phải cảm thấy những chữ mình vừa gõ kia không đáng để cậu cảm ơn, hay chỉ đang ra vẻ trấn định, Lạc Hằng bình tĩnh ngồi trên sô pha lướt điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt thay đổi liên tục của Vân Xuyên.
Vân Xuyên mím môi, trộm mỉm cười.
Cậu nghiêm túc ngồi ở bàn ăn, xoay ngang điện thoại tô tô vẽ vẽ.
Vài phút sau, Lạc Hằng nhận được một tin nhắn.
Là một bức ảnh.
Đám mây nhỏ có biểu cảm đứng đắn nghiêm túc nhưng trên trán lại đổ mồ hôi lại xuất hiện, lần này tay phải nó cầm một cái dao, tay trái nắm đuôi cá, nó đang nấu ăn.
Góc ảnh có một đám mây phản diện, hai tay nhỏ chống cằm, mắt là hai ngôi sao sáng chói, đỉnh đầu có dấu chấm than.
Lạc Hằng cười.
Anh thuận tay lưu lại, khóe miệng càng lúc càng nhếch cao.
Sau đó còn cười ra tiếng.
[Đúng rồi đúng rồi, cho anh này!] Vân Xuyên chạy tới cho anh nhìn thoáng qua màn hình di động, lại vội vàng chạy tới huyền quan cầm túi của mình, lấy ra một tờ hình dán lớn đưa Lạc Hằng, [Cho anh cho anh, đủ để anh dán một năm đấy.]
Lạc Hằng nhận hình dán, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua túi của Vân Xuyên.
Một cái túi vải màu trắng gạo, ở chính giữa chỉ vẽ một đám mây.

Hai vai đám mây đó đeo túi, tay giơ ra một ly đồ uống, dáng vẻ vô cùng nhiệt tình.
Nếu đoán không sai thì đám mây đó hẳn là Vân Xuyên tự vẽ.
Nhận ra ánh mắt anh, Vân Xuyên cực kỳ đắc ý viết: [Chiếc túi này là một trong những sản phẩm của tiệm chúng tôi đó!]
Chốc lát sau cậu lại trở nên buồn rầu, [Người thợ hợp tác khi trước về quê dưỡng thai, đến giờ vẫn không tìm được người thích hợp, cái túi này bây giờ không làm nữa.

Vẫn luôn có khách quen hỏi tới nó! Mọi người đều thúc giục, tôi cũng rất sốt ruột!]

Theo Vân Xuyên giới thiệu, cái túi này rất tiện, trước khi ngừng làm ra thì bán ba mươi lăm đồng một cái.

Sức chứa rất lớn, sách vở hay máy tính đều bỏ được, hoàn toàn có thể thỏa mãn yêu cầu hằng ngày.

Chất liệu là vải bạt khó bám bẩn lại dễ giặt sạch, người mua dùng hư cũng không đau lòng.
Có thể lựa chọn nhiều mẫu khác nhau, phổ biến nhất là loại theo tháng và tuần: Một năm mười hai tháng, một tuần bảy ngày, mẫu mã đều không giống nhau.
[Ôi, cũng không biết khi nào mới có được hàng mới đây.] Vân Xuyên sờ sờ cái túi, hơi tiếc nuối, [Lúc ấy tôi nghĩ giữ lại một cái là được rồi… Giờ đây tôi chỉ có một cái này thôi!]
Lạc Hằng trầm mặc nhìn cậu kể xong.
Khi thấy Vân Xuyên bảo cái túi đó bán ba mươi lăm đồng một cái, Lạc Hằng nhẹ nhíu lông mày, chẳng qua khi ấy Vân Xuyên đắm chìm trong thế giới của mình nên không chú ý tới.
Thứ này không kiếm tiền được, lại tính phí thiết kế và tiền công, không khéo còn bị lỗ vốn.

Lạc Hằng không biết Vân Xuyên rốt cuộc có tính toán chuyện đó hay không, muốn thầm nhắc nhở, lại không muốn phá hỏng cảm xúc vui sướng của Vân Xuyên.

Ánh mắt anh dừng ở đám mây trên túi, càng nhìn càng cảm thấy bộ dáng của nó thật sự rất giống Vân Xuyên.
Rất vui vẻ, rất nhiệt tình, rất có năng lượng.
Vân Xuyên cuối cùng cũng kể xong ý tưởng sáng tạo túi của mình, như hiến vật quý mà đưa hình dán trong tay cho Lạc Hằng.
[Cái hình dán này, tôi nói cho anh nghe!] Vân Xuyên nghịch từng tờ, [Anh biết vì sao khách quen trong tiệm đều thích đều muốn có không? Không phải do ủng hộ tôi thôi đâu! Bởi vì mỗi tờ hình dán này đều không hề giống nhau!]
Lạc Hằng trợn to hai mắt, nhìn theo động tác của Vân Xuyên—
Trên tờ giấy đó, mặt trên mỗi tờ đều in tám cái nhãn dán.
Ví như tờ này, chủ đề hình như là đám mây đang làm việc, có đang xem máy tính, có đang câu cá, có đi trên đường sau khi tan tầm, có ăn cơm ở căn tin.
Tờ thứ hai là hai đám mây đang yêu đương, nép vào nhau, làm nũng, ở bên nhau làm bộ đáng yêu.
Xuống chút nữa còn có một gia đình mây, hai đám mây là bạn bè, đám mây học sinh…
Mỗi tờ đúng thật là không giống nhau.
“Cái đó…” giọng Lạc Hằng hơi khàn, “Đều không giống, lúc thiết kế chắc phiền lắm.”

Vân Xuyên: [Tất nhiên là sản phẩm càng nhiều càng khó, cho nên mới định ra là năm ly đổi được một tờ! Đồ vật có một không hai mới quý giá, không phải sao?]
Lạc Hằng nhìn cậu, chậm rãi lặp lại những chữ trên di động, “Đúng vậy, có một không hai là quý nhất.”
Anh cười với Vân Xuyên, khẳng định lần nữa: “Cậu nói đúng.”
Vân Xuyên được công nhận thì cười.

Cậu xoá mất câu trên điện thoại, mở bảng vẽ nhỏ, ghé vào mặt bàn yên tĩnh vẽ tranh.
Vài lần trước đều là tiện tay vẽ đơn giản, nhưng lúc này Vân Xuyên rõ ràng nghiêm túc hơn rất nhiều.
Cậu vẽ một đám mây ở chính giữa, trên trán nó có một cái kẹp tóc màu hồng phấn.
Là cô gái xinh đẹp.
Sau đó vẽ bên cạnh nó một đám mây lớn hơn.
Với đám mây vừa nãy cứ như là người yêu hay vợ chồng, tay nắm tay, vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào giống nhau.
Cuối cùng, Vân Xuyên vẽ đám mây thứ ba bên chân hai vợ chồng.
Vóc dáng nho nhỏ, tay cũng ngắn ngủn, cố gắng muốn túm lấy hai đám mây kia.
Vẽ xong, Vân Xuyên tắt di động nằm lên bàn.

Cậu đưa lưng về phía Lạc Hằng, chỉ để lại cho anh cái ót.
*
Lạc Hằng vẫn luôn không phải người thích dùng nhãn dán.

Công việc của anh yêu cầu phải có tính tình nghiêm cẩn, không được sai sót, nhãn dán có lẽ khá tiện nhưng lại không đủ nghiêm túc.
Bởi vậy, anh luôn không hiểu ý nghĩa của một số biểu tượng phổ biến, bị không ít đồng nghiệp trong công ty trêu chọc là tên cổ lỗ sỉ.
Chẳng qua, nhìn ba đám mây Vân Xuyên vừa vẽ, Lạc Hằng cảm thấy mình đã hiểu cậu ấy muốn nói gì.
Anh đột nhiên hiểu ra vì sao nick name trên nền tảng xã hội của Vân Xuyên là “Một Khoảng Mây Mây Mây”.

Ba đám mây là một gia đình, là một nhà ba người.
Lạc Hằng nhớ lại hôm qua Vân Xuyên từng nói, trong nhà chỉ có hai người là mẹ và cậu, cho nên không muốn để mẹ cậu một mình ăn cơm.
Anh vô tình dò hỏi tới cùng, hỏi thành viên thứ ba của gia đình lúc này đang ở đâu, giờ phút này anh dường như cảm nhận được sự mất mát hiếm thấy của Vân Xuyên.
Anh giật giật ngón tay, muốn sờ phần xương nhô lên ở gáy cậu.
Chỉ là còn chưa quyết định xong, Vân Xuyên đã ngẩng đầu ngồi dậy.
Lại khôi phục bộ dáng tràn đầy sức sống thường ngày.
[Lạc Hằng, Lạc Hằng, Lạc Hằng tốt bụng!] Vân Xuyên kích động gõ chữ, [Món tôm om đậu phụ¹ còn dư lại một chén, tôi có thể không, có thể gói lại, mang về nhà để buổi tối ăn, được không?]
Vẻ mặt Vân Xuyên chân thành tha thiết, lại rất thiếu đánh, [Rất ngon, tôi còn muốn ăn nữa.]
Lạc Hằng mặt không biểu cảm, “Hình như vừa nãy tôi đã nói chén đồ ăn kia là bữa tối của tôi nhỉ?”
Vân Xuyên giả bộ không hiểu, [Ây da, anh đồng ý rồi, anh thật tốt, anh đúng là người tốt mà!]
Rồi cậu lập tức đứng dậy chạy chậm đến phòng bếp, cất chén tôm om đậu phụ kia vào hộp cơm nhỏ.
Lạc Hằng có thể làm gì đây? Anh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài thôi.
*
Nhà Lạc Hằng cách nhà Vân Xuyên hơi xa, tuy Vân Xuyên đã từ chối rất nhiều lần, Lạc Hằng vẫn nhất quyết đưa cậu về nhà.
[Tôi thường một mình ngồi tàu điện ngầm, không sao cả!] Vân Xuyên cho anh nhìn di động của mình, [Anh xem, tôi tải ứng dụng này về, chỉ cần đặt trạm cuối trước, lúc đến rồi sẽ được nhắc nhở, tôi sẽ không đi lố trạm đâu!]
Lạc Hằng học theo dáng vẻ nhìn không hiểu của ai đó, làm bộ không hiểu trên màn hình viết cái gì, “Đột nhiên mất khả năng lý giải ngôn ngữ rồi, thứ lỗi ha.”
Vân Xuyên tức đến mức dậm chân.
Nhưng mà nói tới nói lui, lái xe vẫn tiện hơn đi tàu điện ngầm.

Mười lăm phút sau, Cayenne² của Lạc Hằng ngừng lại dưới lầu nhà Vân Xuyên.
Vân Xuyên ôm hộp cơm nhỏ, được nước lấn tới, [Lần tới mời tôi ăn cơm nữa là khi nào thế?]
“…?” Lạc Hằng cạn lời, trực tiếp ấn vào cái nhãn dán đám mây chấm hỏi đầy đầu.
Lại chọc cười Vân Xuyên.
Chẳng qua cậu nhanh chóng thu lại vẻ mặt cười ngây ngốc.
[Lạc Hằng, hôm nay thật sự cảm ơn anh.] Vân Xuyên chân thành cảm ơn, [Còn có chuyện trước kia, chuyện ốc tai điện tử ấy, cũng cảm ơn anh rất nhiều…]
Cậu gãi gãi đầu, lại nhớ tới Lạc Hằng giúp mình sửa vòng tay, còn thay đổi thẻ gỗ trên quầy thu ngân.
Cậu ngượng ngùng: [Ôi, sao lại cảm thấy từ khi quen biết anh, tôi vẫn luôn làm phiền anh…]
Lạc Hằng ngắt lời cậu: “Không phiền.


Với cả ngoài việc giúp cậu sửa vòng tay thì tôi có làm được gì cho cậu nữa đâu.

Thay vì cảm ơn chuyện này chuyện kia, cậu vẫn nên chờ đến lúc tôi giúp cậu chuyện lớn thì hơn.”
Vân Xuyên cười cười, biểu cảm hơi thẹn thùng, [Mặc kệ nói như thế nào, vẫn cảm ơn anh nha… Lạc Hằng, tôi, nói ra thì ngại, nhưng tôi thật sự đã không kết bạn mới lâu lắm rồi.]
Đánh xong đoạn đó, Vân Xuyên nhấp miệng cười, bên má có một cái lúm đồng tiền không sâu.
Cậu cúi đầu, tập trung gõ chữ.

Tốc độ tay bình thường hơi nhanh, bây giờ lại mất rất lâu mới gõ xong một câu đơn giản.
[Tôi đây thật sự rất khó kết được bạn, cho nên… tôi vô cùng quý trọng bạn bè.]
Cậu xấu hổ khi cho Lạc Hằng biết chuyện này, chỉ đưa tới trước mặt anh một giây rồi nhanh chóng thu di động lại.
Nhưng mà Lạc Hằng phản ứng còn nhanh hơn— anh dứt khoát vươn tay tắt điện thoại của Vân Xuyên.
Anh nói: “Nếu cậu coi tôi là bạn, thì càng không cần khách sáo.”
Vân Xuyên sờ mũi, nhẹ nhàng gật đầu.

Cậu chậm rãi rút di động bị Lạc Hằng nắm chặt trong tay ra, lại cười.
Nhìn kỹ mới phát hiện, vành tai Vân Xuyên có chút hồng.
Lạc Hằng dời tầm mắt, không nói gì nữa.
Bên ghế lái phụ phát ra âm thanh mở cửa, Vân Xuyên xuống xe, đứng cong lưng ở cửa, vẫy vẫy tay với Lạc Hằng đang ngồi bên trong.
“Lần sau lại cùng nhau ăn cơm.” Lạc Hằng gật đầu đáp lại cậu.
Sau khi dõi theo Vân Xuyên lên lầu, Lạc Hằng bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng.
Anh phẩy phẩy tay trái, lúc này mới nhận ra vừa nãy mình vậy mà vẫn luôn gắt gao nắm chặt nắm tay.
Trong lòng bàn tay lưu lại bốn dấu móng tay rõ ràng.
Anh hít một hơi, đi xem thử toà nhà mà Vân Xuyên sống.
Vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy người nọ đi ngang qua cửa sổ tầng ba.
Khoảng cách như vậy, Lạc Hằng cũng không thể thấy rõ Vân Xuyên, nhưng không biết vì sao anh lại cảm thấy mình nhìn được vành tai còn phiếm hồng của Vân Xuyên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.