Chầm chậm nuốt thức ăn xuống, Phó Nhuận Nghi dường như cũng đã no.
Cô nhìn Nguyên Duy, hỏi: “Anh từng làm phù rể rồi đúng không?”
Nguyên Duy nói: “Ừm, từng làm rồi, đám cưới anh họ tôi và Tằng Khải tôi đều làm phù rể, sao vậy?”
“Tằng Khải kết hôn rồi à?”
Hình như Nguyên Duy cũng ăn xong rồi, anh ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt nửa cười nửa không đánh giá phản ứng kinh ngạc không thôi trên mặt Phó Nhuận Nghi.
“Kết hôn rồi, xem ra em thật sự không quan tâm chuyện của Sùng Bắc lắm nhỉ.”
Vợ của Tằng Khải là con gái một trong nhà, lại là con út, tuy không chính thức gia nhập giới giải trí nhưng theo lời Tằng Khải thì cô ta đã không ít lần nhúng tay vào chuyện trong giới giải trí, trước khi kết hôn gia đình luôn phải đứng ra thay cô ta thu dọn tàn cuộc, khuyên cô ta nên sống khiêm tốn, bây giờ chuyện này đã chuyển sang đầu Tằng Khải.
Hôn lễ này như đang tri ân ‘chúa tể của những tên cướp biển’ vậy, hình thức thì theo kiểu Liên hoan phim, xa hoa trụy lạc thôi chưa đủ mà còn phải náo nhiệt đông người, gửi thiệp mời khắp chốn giang hồ trong ba tháng, mời gọi đủ loại người.
Bất cứ ai mang theo thiết bị quay phim, dù là cơ quan truyền thông hạng ba hoạt động ở xó xỉnh nào đó cũng được phép vào, chỉ để chứng minh cho một câu nói ‘người nổi tiếng thật sự không sợ bị soi mói’.
Một hôn lễ mà nhìn thế nào cũng thấy giống như lời giã từ sự nghiệp. Ngày cưới nhưng sự tồn tại của chú rể dường như rất nhạt nhòa.
Tằng Khải đứng giữa đám phù rể sáng chói lịch lãm, bị ánh đèn flash và máy quay vây quanh, còn phải chú ý quản lý biểu cảm, chỉ dám liếc mắt nhìn bạn bè bên trái bên phải, gượng cười mấp máy môi nói: “Chắc là hôm nay cả thế giới đang xem tôi diễn trò hề nhỉ?”
Nguyên Duy dặn dò anh trai của cô dâu tăng cường thêm vài đội bảo an, trước khi ra về còn phải kiểm tra hết toàn bộ thiết bị ghi hình, có một số vị trưởng bối không thể tùy tiện lộ diện, nên cần phải liên lạc trước với bộ phận kiểm soát dư luận liên quan.
Nói xong, Nguyên Duy nghiêng người chỉnh lại cà vạt cho Tằng Khải, cũng mỉm cười khách sáo thấp giọng nói: “Lần sau cậu cưới xin đừng mời tôi nữa nhé.”
Tằng Khải: “Muốn bỏ trốn quá…”
Cậu bạn thân Mạnh Hiến đứng ở một bên khác cũng an ủi anh ta: “Như vậy còn mất mặt hơn, ráng nhịn đi, dù sao mọi người cũng nhìn thấy hết rồi.”
Nguyên Duy nghĩ, lần sau gặp mặt chắc phải kể cho Tằng Khải tin tốt này, thật ra không phải cả thế giới đều nhìn thấy anh ta mất mặt, ít nhất là Phó Nhuận Nghi không hề hay biết.
“Sớm sao?” Nguyên Duy đáp, lại nhẹ giọng nói, “Chẳng phải em đi đâu cũng nói là bản thân cũng không còn nhỏ nữa, cảm thấy kết hôn sinh con mới là chuyện quan trọng nhất đời người à?”
Phó Nhuận Nghi ngây người: “… Sao anh biết?”
“Có lẽ thói quen của tôi là tìm hiểu đối phương trước.”
“Đó không phải là sự thật!” Phó Nhuận Nghi liên tục xua tay phủ nhận, “Tôi nói bừa đấy, tôi không hề cảm thấy kết hôn sinh con là chuyện lớn trong đời, tôi chỉ hy vọng mọi người cảm thấy tôi rất nhàm chán vô vị, sẽ không đến tìm tôi bắt chuyện nữa… Tôi không có suy nghĩ như vậy.”
“Tôi biết không phải là thật.”
Nguyên Duy biết rõ, giống như Phó Nhuận Nghi nói dối Minh Thành Kiệt là hy vọng Minh Thành Kiệt có thể cho cô một mái ấm.
Bé mèo chơi đùa trên ban công chán chê rồi nhảy lên chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng khách, chẳng mấy chốc đã đi tới bên đây, Phó Nhuận Nghi cầm một miếng bánh ngàn lớp trên bàn đưa cho mèo con, muốn xem nó có ăn hay không.
Cô cúi đầu, một lọn tóc bên tai trượt xuống lại được ngón tay cô tự nhiên vén lên. Nguyên Duy nhìn một lát rồi hỏi: “Vậy em có bao giờ nghĩ rằng, lỡ như có người nghe được lời nói dối của em, không những không cảm thấy em nhàm chán mà ngược lại còn cảm thấy em rất hợp với anh ta, sắn lòng kết hôn sinh con với em thì sao?”
“Có, có người như vậy sao?”
Phó Nhuận Nghi ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Cô ôm bé mèo lau móng cho nó, thử hồi tưởng lại, sau đó thành thật lên tiếng: “Tôi cảm thấy dáng vẻ của tôi mấy lúc đó rất giống kẻ tâm thần…”
Nguyên Duy bỗng bật cười.
Nụ cười của anh phần lớn đều nhàn nhạt, có chút lơ đễnh, Phó Nhuận Nghi thường không hiểu được anh cười vì điều gì, may mà cô cũng không có chấp niệm phải nghiên cứu cho tường tận.
Phó Nhuận Nghi chấp nhận trạng thái mơ hồ vô định, trôi nổi lơ lửng trong thời gian dài của mình, cho nên cũng chấp nhận thế giới bên ngoài một cách chung chung, thiếu đi những phản hồi chính xác.
Nguyên Duy hỏi cô: “Em thà bị người khác xem là kẻ tâm thần chứ nhất quyết không muốn giao tiếp với người khác sao?”
Đối với Phó Nhuận Nghi mà nói, làm một kẻ tâm thần vui vẻ tự tại có lẽ còn tốt hơn nhiều so với làm một người bình thường đang đứng bên bờ vực sụp đổ.
Có lẽ vì khát khao sự thấu hiểu của Nguyên Duy, cho nên nếu đổi lại là người khác hỏi cô sẽ chỉ đáp lại một chữ “Ừm”, nhưng với Nguyên Duy thì cô lại muốn giải thích rõ ràng.
“Đôi khi tôi cảm thấy giữa người và người không có gì khác biệt, nhưng kỳ thực lại có sự khác biệt rất lớn. Giống như ấm đun nước và tủ lạnh đều là đồ điện, nhưng thuộc tính hoàn toàn khác nhau. Giữa người với người đôi khi chỉ giao tiếp thôi đã thấy khó khăn, giống như bắt một chiếc ấm đun nước chỉ có chức năng đun sôi nước phải làm đồ lạnh vậy, đây rõ ràng là một điều không thể, đúng không?”
Lời phản bác của Phó Nhuận Nghi đầy chân thành, nhưng Nguyên Duy nghe xong lại im lặng rất lâu.
Vừa nghĩ đến việc tối qua Nguyên Duy mới sang nhà đối diện vài phút mà đã lấy được hành lá và rau xanh, Phó Nhuận Nghi bỗng thấy lo lắng rằng rất có thể Nguyên Duy sẽ cảm thấy cô là người tâm thần.
Một lúc sau, Nguyên Duy khẽ cười nói: “Em xem, em giao tiếp với tôi rất thuần thục mà đúng không? Bây giờ em đang làm lạnh à? Ấm đun nước.”
Phó Nhuận Nghi bị hỏi bất ngờ, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Chú mèo con vẫn đang cuộn tròn trên đùi cô, khẽ cọ qua cọ lại làm có chút ngứa ngáy.
Cô nhìn Nguyên Duy, không nói nên lời, trong đầu như vừa được khai sáng. Hóa ra là——
Ấm đun nước điện mà rung động thì sẽ biến thành tủ lạnh.
Phó Nhuận Nghi biết cách chuyển chủ đề của mình rất gượng gạo, nhưng cô thực sự không thể nói ra lời nào thích hợp, thế là cô đột ngột đứng dậy, đưa bé mèo cho Nguyên Duy, bỏ lại một câu nói khô khan rồi xoay người đi vào phòng ngủ.
“À đúng rồi, tôi nhớ ra tôi có món quà muốn tặng anh… là tôi và A Đồng cùng nhau chuẩn bị cho anh một món quà nhỏ, để tôi đi lấy cho anh.”
Món đồ đã được gói ghém cẩn thận bằng giấy gói kẻ ô vuông màu hồng nhạt, thắt một dải ruy băng màu xanh lam nhạt vuông vức, chỉ lớn hơn nắm tay Nguyên Duy một chút.
Theo Phó Nhuận Nghi thì cách phối màu của gói quà này hơi diêm dúa và trẻ con, có thể Nguyên Duy sẽ cảm nhận rõ ràng hơn, nhưng đây là do A Đồng phối, A Đồng cảm thấy đẹp là được.
Phó Nhuận Nghi cũng tôn trọng sự lựa chọn của A Đồng.
“Ban đầu định là lúc nào anh rời khỏi Tân Loan sẽ tặng cho anh, nhưng tôi không biết lịch trình của anh thế nào, nên tặng trước cho anh vậy. Anh có thể đừng mở ra trước, đợi đến khi rời Tân Loan rồi hãy mở ra được không?”
Nguyên Duy nhận lấy món quà.
Nhẹ đến mức gần như không có trọng lượng, lắc lư cũng không phát ra tiếng động.
“Món quà này chắc không phải là thư chứ?” Anh cố ý nói đùa.
Phó Nhuận Nghi thoáng khựng lại, dường như rất bất ngờ khi Nguyên Duy lại đoán như vậy, cô vội vàng phủ nhận: “Tất nhiên là không phải, tôi biết anh không thích người khác viết thư cho anh.”
“Ồ, em biết à.”
Nguyên Duy ngồi trên ghế, nhìn Phó Nhuận Nghi đang đứng cách mình hai bước. Hai cánh tay thon dài trắng nõn của cô buông thõng, ngón tay khẽ nắm lấy vạt áo, giống như một học sinh ngoan ngoãn được gọi vào văn phòng nghiêm túc nghe giáo viên nói chuyện. Nguyên Duy hỏi: “Không phải em không biết đi đâu để hỏi thăm sao, vậy thì biết được chuyện này từ đâu?”
Trong ký ức của Nguyên Duy không hề có bất kỳ ấn tượng nào về Phó Nhuận Nghi ở trường học, như thể học cùng trường nhưng chưa từng chạm mặt nhau.
Mùa này đồng phục của trường trung học phổ thông Sùng Bắc là áo sơ mi ngắn tay màu trắng, nữ sinh thì thắt thêm nơ màu xám hồng. Bình thường lúc đi ngủ Phó Nhuận Nghi hay rúc vào lòng người khác, tay chân cũng không được ấm lắm, mà tháng Năm ở Sùng Bắc chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khá lớn, chắc cô sợ lạnh nên mặc thêm áo gile len cổ chữ V màu xám bên ngoài áo sơ mi.
Một Phó Nhuận Nghi như vậy nếu ném vào giữa một nhóm nữ sinh ăn mặc giống nhau, liệu sẽ có cơ hội gặp gỡ? Trên khán đài của cuộc thi toàn trường, trong dòng người giải tán sau buổi diễn thuyết, trong ngày hội thư viện mời phụ huynh vào trường…
Bọn họ đã từng gặp nhau chưa?
Chắc là đã từng gặp rồi, dù sao cũng học cùng trường một thời gian dài như vậy, ít nhất là đã từng ở rất gần nhau.
Nhưng Nguyên Duy nghĩ, có lẽ là chưa bao giờ gần như bây giờ.
Một tay anh vuốt ve con mèo của Phó Nhuận Nghi, tay kia chỉ cần đưa về phía trước một chút là có thể nắm lấy cổ tay Phó Nhuận Nghi, kéo cô đến gần hơn giữa hai chân anh.
Nhận thấy Phó Nhuận Nghi dường như đang mất tập trung, Nguyên Duy dùng ngón tay cái cọ nhẹ vào làn da mịn màng trên cổ tay cô, như muốn nhắc nhở.
“Sao em không nói gì?”
Vốn dĩ đứng trước mặt Nguyên Duy nói chuyện đã rất kỳ quái, lúc này lại đột nhiên đến gần như vậy, Phó Nhuận Nghi càng không thể giữ được tự nhiên, lời nói đến bên miệng lại vòng vo một hồi, cuối cùng có chút không chắc chắn trả lời: “Tôi nghe người khác nói… Họ nói người khác viết thư tình cho anh nhưng anh chưa bao giờ xem. Tôi nghe nói vậy, không biết có thật không.”
“Thật.” Nguyên Duy trả lời rất dứt khoát. “Anh thật sự không xem sao?”
Sau khi biết Nguyên Duy không thích một hành vi nào đó, làm sao cô có thể cố tình đi thử chứ.
Phó Nhuận Nghi cụp mắt xuống, hình như Nguyên Duy cảm thấy cổ tay cô rất thú vị, cứ nắm chặt trong lòng bàn tay như vậy, ngón tay cái thỉnh thoảng lại xoa nắn phần xương nhỏ nhô lên kia. Phó Nhuận Nghi nghi ngờ anh đã nhầm lẫn tay trái phải, móng vuốt của mèo con đang ở bên tay kia của anh, Nguyên Duy dường như đã tương tác nhầm đối tượng, coi cô như mèo con rồi.
Mà có lẽ anh không biết rằng, ngay cả cái chạm nhẹ đơn giản như vậy cũng giống như một luồng điện nhỏ liên tục truyền vào tim cô.
Phó Nhuận Nghi không dám nhúc nhích, cũng hy vọng Nguyên Duy sẽ không sớm phát hiện ra hành động sai trái của mình.
Nguyên Duy nói với cô: “Chẳng phải em biết rồi sao?” “Tôi biết cái gì?” Phó Nhuận Nghi hoàn hồn đáp.
“Đến cả việc đọc ‘Bách Khoa Yết Hậu Ngữ’ mà tôi còn thấy mệt thì đương nhiên sẽ không thích xem thư người khác viết, lúc đó tiếng Trung của tôi không được tốt lắm, nếu chữ viết mà xấu nữa thì có thể còn không đọc được.”
Phó Nhuận Nghi chợt hiểu ra, thì ra là vậy.
Nguyên Duy cảm thấy Phó Nhuận Nghi giống như một chiếc ấm điện bằng thủy tinh trong suốt, đừng nói là đun nóng hay làm lạnh, chỉ cần hơi có chút biểu cảm là hiện rõ mồn một trên mặt.
“Em sẽ không cho rằng việc tôi không xem thư tình của người khác là kiêu ngạo đấy chứ?”
Phó Nhuận Nghi sững người, vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không có. Sao tôi có thể nghĩ anh kiêu ngạo được, tôi luôn cảm thấy anh cực kỳ tốt bụng, anh đã giúp tôi rất nhiều lần rồi, nhưng mà, có thể anh không nhớ thôi.”
“Vì tôi giúp em nên em thích tôi?”
“Không phải.” Phó Nhuận Nghi vừa nói vừa vô thức muốn nắm lấy mấy ngón tay của Nguyên Duy. Nhưng vừa chạm vào trong lòng cô đã có chút hối hận mà nghĩ, lần này Nguyên Duy hẳn đã biết thứ anh vuốt ve nãy giờ không phải mèo con rồi.
“Anh không giúp tôi thì tôi cũng sẽ thích anh.”
“Là bởi vì anh rất tốt nên tôi mới thích anh, không phải vì anh đối xử tốt với tôi mà tôi mới thích anh.”
“Tôi tốt chỗ nào?” Nguyên Duy dường như không phát hiện ra, lại có vẻ như đã phát hiện ra nhưng không bận tậm lắm, không những không buông tay ra mà còn tiếp tục nắm tay Phó Nhuận Nghi như vậy, từ việc nghịch cổ tay cô chuyển sang bóp nhẹ các đốt ngón tay cô.
“Phó Nhuận Nghi, mấy năm nay tôi đã thay đổi rất nhiều.”
Im lặng một lúc, hàng mi rũ xuống của Phó Nhuận Nghi thoáng run rẩy, ngón tay vô thức lướt nhẹ trong lòng bàn tay Nguyên Duy, cô khẽ giọng nói: “Tôi vẫn thích.”
Hai giây sau, anh siết chặt tay Phó Nhuận Nghi hơn. Đến khi kim giây trên tường xoay chuyển một đoạn dài, Nguyên Duy mới buông tay, con mèo cũng đồng thời nhảy ra lòng anh. Anh khẽ lắc lắc bàn tay còn lại vẫn chưa buông ra, nói với Phó Nhuận Nghi: “Em đứng mãi như vậy không thấy mệt sao?”
Mệt, hơn nữa rất không quen.
Nhưng bởi vì Nguyên Duy đang nắm tay cô, cô luyến tiếc không nỡ, cho nên bằng lòng chìm đắm trong trạng thái bối rối xen lẫn rung động này.
Nghe Nguyên Duy nói như vậy, Phó Nhuận Nghi chậm chạp rụt tay về, lại một lần nữa gượng gạo chuyển chủ đề, nói: “Áo khoác của anh phơi ở ban công, để tôi đi lấy giúp anh.”
Từ ban công đến phòng khách chỉ vài bước chân, Phó Nhuận Nghi đã gấp xong chiếc áo hoodie mỏng màu xám nhạt, đưa cho Nguyên Duy. Nguyên Duy không nhận lấy, chiếc áo đã được gấp gọn lại bung ra.
Trên sàn nhà bất chợt vang lên tiếng leng keng của một vật kim loại nhỏ rơi xuống rồi nảy lên.
Nguyên Duy lùi về sau một bước, nhìn thấy một chiếc chìa khóa nằm bên chân, trước đây anh đã từng tìm thấy nó trong hòm thư cũ ở cửa ra vào, có thể nói là chính vì chiếc chìa khóa này mà mới có tất cả những chuyện xảy ra sau này giữa anh và Phó Nhuận Nghi.
Nguyên Duy cúi người, nhặt nó từ dưới đất lên.
Phó Nhuận Nghi khẽ cắn môi, nhìn Nguyên Duy đang cầm miếng kim loại nhỏ, sau đó anh ngước mắt lên nhìn cô.
“Không phải đã nói với em rồi sao, chìa khóa không được để lung tung.” Phó Nhuận Nghi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vừa rồi lúc gấp áo cô mới lén bỏ vào túi áo hoodie, không ngờ lại rơi ra nhanh như vậy.
“Tôi muốn để trong túi của anh…”
Nguyên Duy đứng trước mặt cô, đút chìa khóa vào túi quần: “Để vào rồi.” Sau đó hỏi cô, “Em còn muốn gì nữa không?”
Phó Nhuận Nghi nói hết rồi.
Nào ngờ đến lúc tiễn Nguyên Duy ra cửa, cô như thể mắc chứng lo âu chia ly, vô cùng quyến luyến, còn muốn hôn Nguyên Duy một cái.
Nguyên Duy cầm áo khoác và quà trên tay, một chân đã bước ra cửa, bỗng nhiên quay người lại, tay kia ôm lấy Phó Nhuận Nghi đang bám theo anh như đuôi, cúi đầu xuống trước mặt cô.
“Không phải nói ‘hết rồi’ sao?”
Phó Nhuận Nghi trước giờ luôn là đứa trẻ ngoan biết sai thì sửa, lập tức sửa lời: “Có.” Sau đó ngẩng cằm lên, nhích tới hôn lên mặt Nguyên Duy.
Tư thế cúi đầu bất động của Nguyên Duy khiến cô vừa nhón chân lên là dễ dàng hoàn thành động tác này, cô hôn từng chút từng chút một, từ từ tiến lại gần bên khóe môi Nguyên Duy.
Có lẽ là thấy Phó Nhuận Nghi quá chậm, Nguyên Duy hơi nghiêng mặt sang, bỏ qua nụ hôn đang chuyển tiếp mà trực tiếp in lên môi Phó Nhuận Nghi, nhanh chóng hoàn thành mục đích cuối cùng của cô.
Bàn tay vốn đang ôm eo Phó Nhuận Nghi cũng chuyển sang sau gáy cô, nhẹ nhàng mơn trớn.
“Lúc nào em muốn ra ngoài thì nhớ nói cho tôi biết nhé.”
Giờ phút này Phó Nhuận Nghi rất lưu luyến Nguyên Duy, nhưng cô không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Trong trạng thái này, Nguyên Duy hoài nghi không biết Phó Nhuận Nghi có nghe rõ những gì mình vừa nói không, nhưng anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bảo: “Tôi đi đây.”