Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục

Chương 4



Phó Nhuận Nghi càng ngày càng tin vào một sự thật —— công việc sẽ khiến người ta gặp xui xẻo.

Sau khi cô nhận lời đóng MV mà Bàng Như cung cấp thì hợp đồng cũng được ký ngay trong ngày hôm đó, nhưng vận đen cũng nhanh chóng ập đến.

Đầu tiên là chú mèo con bị nôn mửa lúc nửa đêm, cô cuống cuồng bế mèo con đi tìm bệnh viện thú y. Nghe bác sĩ nói là do phản ứng sau khi mới tiêm vắc xin cô mới yên tâm phần nào, lại mua thêm men vi sinh, bận rộn đến tận khi trời hửng sáng mới về đến nhà.

Phó Nhuận Nghi bụng đói cồn cào, vốn dĩ định xuống lầu ăn sáng nhưng lại nghĩ đến việc hai ngày nữa phải quay MV, người đã lâu không ra ngoài làm việc tự ép bản thân phải chuyên nghiệp, lôi thanh protein sắp hết hạn trong tủ lạnh ra để lót dạ.

Ăn xong Phó Nhuận Nghi vẫn cảm thấy bụng trống rỗng, nhưng cô cố kìm nén ham muốn ăn uống thêm, ôm gối ôm cuộn người trên chiếc ghế sofa nhỏ ở phòng khách, lần lượt mở tài khoản ngân hàng và sổ chi tiêu của tháng này ra xem. Sau một hồi tính toán đơn giản, cô đã đưa ra một quyết định dứt khoát: Trước mùa xuân năm sau cô sẽ không nhận bất kỳ công việc quay chụp nào nữa.

Điện thoại trở lại màn hình chính, ngày tháng hiển thị là ngày cuối cùng của tháng Tư, Phó Nhuận Nghi bất lực thở dài.

Vẫn phải ra ngoài.

Nếu không có gì bất ngờ thì hai tiếng nữa phần mềm nền sẽ tắt chế độ ngủ và hiện ra lời thông báo nhắc nhở —— cô đã hứa hôm nay sẽ cùng A Đồng đi leo núi Thanh Đàm.

Phó Nhuận Nghi là người rất đúng giờ. Thà rằng dành thời gian của bản thân để chờ đợi người khác, chứ nhất quyết không để những sự việc bất ngờ có thể xảy ra làm đảo lộn kế hoạch đến đúng giờ của mình.

Cô luôn giỏi và quen với việc chờ đợi. Nhưng cô không giỏi với việc thất hứa.

Ngồi dưới ô che nắng của quán nước chờ A Đồng và bác sĩ Hứa đến, đã có vô số lần cô muốn bỏ cuộc, thậm chí trong lúc do dự hết lần này đến lần khác đã nghĩ ra lý do.

Nếu là trước đây tất nhiên cô không thể bỏ A Đồng một mình, nhưng lần này bác sĩ Hứa cũng đi cùng, cho dù cô có về nhà thì bác sĩ Hứa cũng sẽ chăm sóc A Đồng chu đáo.

Phó Nhuận Nghi lấy đồng xu cô luôn mang theo bên mình ra, số 1 là con số may mắn của cô, thế nên mỗi lần tung đồng xu để quyết định, vì tâm lý muốn gian lận, cô đều để mặt số mà mình nghiêng về hơn úp xuống dưới.

Mặt số là về nhà, mặt hoa là leo núi đêm.

Cô tung rất nhiều lần, đồng xu nhào lộn trong ánh chiều tà lấp lánh, thế nhưng con số may mắn của cô.. lại giống như bị mất hiệu lực một cách kỳ lạ.

Ra toàn là mặt hoa.

Khiến cô không thể không tin là ý trời muốn mình tiếp tục ngồi đây.

A Đồng và bác sĩ Hứa chẳng mấy chốc đã đến nơi, đi cùng còn có một cây kem vani đang tan chảy, vị sữa rất đậm đà. A Đồng rất thích kem nên đã ăn hết một cây của cậu rồi, cây còn lại được cậu giữ gìn cẩn thận suốt dọc đường để cho cô nếm thử.

Phó Nhuận Nghi đành phải nếm thử một miếng nhỏ, định lau khóe miệng thì có người nhanh hơn cô một bước, dùng khăn giấy lau đi vết kem một cách gọn gàng.

Cô có chút ngạc nhiên.

Bác sĩ Hứa cũng nhận ra điều không ổn, bèn dịu dàng giải thích và xin lỗi cô, trên đường đến đây anh ấy cũng chăm sóc A Đồng như vậy nên nhất thời chưa kịp phản ứng lại mà coi cô như một đứa trẻ.

Phó Nhuận Nghi nói không sao, cũng chẳng để chuyện này trong lòng.

Trước khi vào núi A Đồng còn mua một quả bóng bay hình con ếch ở phố thương mại, cậu dùng đồng hồ điện thoại của mình hoàn thành việc thanh toán, cảm giác thành tựu tràn đầy, nhe hàm răng trắng tinh huơ huơ quả bóng bay về phía Phó Nhuận Nghi.

Phó Nhuận Nghi mỉm cười với cậu, ý định muốn về nhà cũng nhạt dần, cô biết A Đồng thích ra ngoài chơi, cũng hiểu được cơ hội ra ngoài chơi của cậu không nhiều như người bình thường.

Đáng tiếc là giữa chừng lại xảy ra sự cố. Có lẽ do hai ngày nay ăn kiêng nên bị kiệt sức, Phó Nhuận Nghi bỗng bị trẹo chân, ba người đã leo tới giữa chừng đành quay về.

Trước đó vì từng cùng ông nội của A Đồng đi điều trị phục hồi chức năng nên Phó Nhuận Nghi đã đến phòng khám của bác sĩ Hứa vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ngồi trên ghế mát xa để bôi dầu xoa bóp với tư cách là một bệnh nhân.

Bác sĩ Hứa cố ý gọi một nữ y tá đến xoa bóp cho cô, sau đó dặn cô mấy ngày nay nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Ê-kíp sản xuất MV biết cô bị bong gân nên đã dời lịch trình lại hai ngày để cô tiện nghỉ ngơi.

Vậy nên sau khi công việc kết thúc, dù chẳng mấy khi tham gia các buổi gặp mặt xã giao sau đó, nhưng lần này cô cũng khó lòng từ chối lời mời nhiệt tình của đối phương.

Thật bất ngờ, nơi tổ chức tiệc lại là nơi Phó Nhuận Nghi không hề xa lạ, là quán bar mà cô từng cùng với Bàng Như đến chơi.

Cô cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ xem là đám thanh niên như bọn họ cũng chỉ loanh quanh mấy chỗ quen thuộc này thôi.

Ngồi trên ghế sô pha chừng nửa tiếng đồng hồ, Phó Nhuận Nghi phải đối phó với đủ màn chào hỏi xã giao khó tránh khỏi, toàn là những câu hỏi cũ rích kiểu như “Sao không vào showbiz” hay là “Không nghĩ đến chuyện làm KOL à”.

Ở trong những buổi gặp gỡ thế này mỗi người đều có cách ứng xử riêng, cô cũng chẳng ngoại lệ, cứ thế mà ‘đọc thuộc lòng’ mấy câu trả lời rập khuôn ấy.

Thường thì Phó Nhuận Nghi chỉ cần điềm tĩnh đáp: “Tôi cũng không còn trẻ nữa, hiện tại không có ý định đó, tôi cảm thấy kết hôn sinh con mới là chuyện quan trọng nhất của đời người.”

Quả nhiên, dù là nam hay nữ thì nghe thấy vậy cũng không còn hứng thú trò chuyện với cô nữa.

Thế nhưng sự yên tĩnh cũng chẳng kéo dài được bao lâu, cô bỗng nhìn thấy Minh Thành Kiệt và Nguyên Duy cùng bước vào.

Phó Nhuận Nghi chớp chớp mắt, gần như không thể tin nổi vào mắt mình. Nếu không phải bản thân cô vốn chẳng phải là người hay mơ tưởng lung tung, chắc hẳn cô sẽ nghĩ rằng đây là một cảnh tượng cô tự vẽ vời ra trong đầu mất.

Sao Nguyên Duy có thể ở đây được chứ?

Minh Thành Kiệt cũng chú ý thấy Phó Nhuận Nghi trong bữa tiệc. Trong ấn tượng của cậu ấy thì cô vốn dĩ không quen với những nơi ồn ào thế này, vậy mà lúc này lại đang sửng sốt cầm ly rượu, nhìn cậu ấy với ánh mắt dịu dàng như nước.

Dưới ánh đèn sân khấu chẳng có nơi nào để lẩn trốn, Minh Thành Kiệt chỉ đành nhanh chóng né tránh ánh nhìn ấy, dẫn Nguyên Duy đi về phía nhóm người tụ

tập ở xa hơn, miệng thì lúng túng lẩm bẩm: “Mẹ kiếp… Sao cô ấy vẫn chưa hết hy vọng với mình thế nhỉ?”

Đi đến chỗ góc khuất, Minh Thành Kiệt nhịn không được lại quay đầu nhìn trộm. Không biết là có phải vì bản thân cậu ấy trốn tránh quá lộ liễu hay không mà Phó Nhuận Nghi bỗng cúi đầu xuống, chiếc cổ trắng ngần như cành hoa thiếu nước gục xuống ủ rũ, dáng vẻ thoạt nhìn rất thất vọng.

Lập tức khiến Minh Thành Kiệt thấy không đành lòng.

Thế nhưng phải làm sao đây? Mọi người đến đây đều là để vui chơi, đã chơi thì phải ra chơi, Phó Nhuận Nghi suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện kết hôn thật là chẳng ra làm sao cả.

Bạn của Minh Thành Kiệt đang trò chuyện với Nguyên Duy, đối phương hững hờ đáp lại vài câu. Chữ ‘tình’ cứ quẩn quanh trong lòng, Minh Thành Kiệt cảm thấy biết đâu anh họ lại là tri kỷ, bèn thở than: “Anh, chắc anh cũng có phiền não thế này nhỉ? Được quá nhiều con gái thích cũng mệt lắm đúng không?”

Nguyên Duy liếc nhìn Minh Thành Kiệt, hệt như đang nhìn kẻ tâm thần, cũng chẳng thèm nói lấy một lời, qua một lúc lại bảo Minh Thành Kiệt đi lấy đồ uống cho mình.

“Không phải đã có rượu sắn rồi sao? Anh, anh uống gì để em lấy?” Những ly cocktail đủ màu sắc được xếp thành tháp thủy tinh.

Minh Thành Kiệt thấy đám bạn có vẻ không được đứng đắn cho lắm, cách bọn họ nói chuyện với mấy cô gái trong quán bar cũng quá mức cà rỡn, kể cả những ly rượu được ánh đèn sặc sỡ chiếu vào cũng trông không được an toàn là mấy.

Nguyên Duy sai bảo Minh Thành Kiệt rất thuận tay: “Bảo em đi lấy thì cứ lấy đi.”

Minh Thành Kiệt bèn ra quầy bar nhờ người ta pha cho một ly. Khi đưa ly đồ uống cho Nguyên Duy, cậu ấy lại lén nhìn Phó Nhuận Nghi. Phó Nhuận Nghi ngồi yên vị trí cũ, ánh mắt cứ liên tục tìm kiếm, hễ vừa chạm mắt với cậu ấy thì lại lảng tránh như chột dạ, cúi gằm mặt xuống.

Nói thật lòng thì Minh Thành Kiệt rất thích dáng vẻ ấy của Phó Nhuận Nghi. Cậu ấy ngẩng đầu lên, uống cạn ly rượu.

Rượu vào lòng thêm sầu, khiến cho tâm tình càng thêm khó kiềm chế, Minh Thành Kiệt kéo Nguyên Duy chuyển hướng rồi chỉ tay cho anh họ xem: “Đó là cô gái mà em từng nhắc với anh, Phó Nhuận Nghi.”

Nguyên Duy nhìn sang, im lặng vài giây rồi nói: “Anh biết cô ấy.”

Nói Minh Thành Kiệt và Phó Nhuận Nghi là oan gia ngõ hẹp thì cũng không hẳn, bởi vì cuộc gặp gỡ hôm nay là do bên thứ ba cố ý sắp đặt. Ca sĩ chính của

ban nhạc và Minh Thành Kiệt vốn là bạn nhậu thân thiết, nên cả ban nhạc từ tay bass đến tay trống đều khá thân với Minh Thành Kiệt.

Trước đây bọn họ đã từng nghe chuyện Minh Thành Kiệt tuyên bố sẽ theo đuổi Phó Nhuận Nghi, màn kịch hoàn lương của công tử bột khởi đầu rất rầm rộ, nhưng sau đó tại sao lại im hơi lặng tiếng thì Minh Thành Kiệt lại không hề nhắc đến.

Không nhắc đến, rất có thể là vì mất mặt.

Mất mặt, rất có thể là cô gái kia không nể mặt cậu chủ Minh.

Cách đây không lâu bọn họ nghe nói Minh Thành Kiệt sắp bị gia đình đưa ra nước ngoài, mấy tên chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới bèn bàn bạc với nhau, muốn giành lại chút thể diện cho cậu chủ Minh, giải quyết giúp anh em một mối tiếc nuối.

Những chiêu trò bẩn thỉu trên bàn rượu ai nấy đều biết rõ trong lòng, hai người trong ban nhạc ngầm ám chỉ, Minh Thành Kiệt lại ấp úng nói không cần đâu, kêu họ đừng làm bậy.

Trong lòng Minh Thành Kiệt thì Phó Nhuận Nghi rất khác biệt. Cô thật lòng thích cậu ấy, mà thấy cô si mê cậu ấy như điếu đổ, cậu ấy cũng không đành lòng dùng mấy chiêu trò hèn hạ đó. Từ trước đến nay cậu chủ Minh đều dựa sự quyến rũ tràn đầy của bản thân để tung hoành trong giang hồ.

“Cảnh cáo mấy người đấy, đừng có đập vỡ bảng hiệu của tôi!”

Nói xong Minh Thành Kiệt liền bỏ đi. Tay trống tết tóc dreadlock cười khẩy một tiếng: “Vụ gì vậy? Dâng tận miệng rồi mà cũng không nếm thử à?”

Ca sĩ chính để kiểu tóc undercut vuốt ve chai nước trên tay, hai người họ cùng lúc rời khỏi phòng vệ sinh, khóe miệng anh ta nhếch lên nụ cười đầy mờ ám, liếc mắt ra hiệu: “Cậu ta không cần thì chắc chắn cũng có người cần, đã lỡ đến đây rồi.”

Tay trống hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói ấy: “Ừ, đã tới đây rồi. Mà cô em này bây giờ không dễ tán đâu.” Nói xong, anh ta hào hứng chia sẻ kinh nghiệm, “Tôi đã từng gặp kiểu con gái như Phó Nhuận Nghi rồi. Nhìn thì ngoan ngoãn đấy, nhưng chơi thân rồi thì, anh hiểu ý tôi chứ…”

Có lẽ vì trước đó đã cố ý hỏi thăm cái tên này, nên Nguyên Duy khá nhạy cảm với ba chữ “Phó Nhuận Nghi”, vô tình nghe được thì cũng rất dễ để ý.

Không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ nghe tiếng cười nói của hai người, nội dung chắc cũng chẳng có gì đứng đắn.

Nguyên Duy không mấy kinh ngạc khi thấy đám bạn của Minh Thành Kiệt đều là loại ‘bất tài hèn nhát’, cả lũ vô tích sự chơi với nhau, nhưng lại bất ngờ khi thấy Phó Nhuận Nghi có liên quan đến đám người này. Rõ ràng là hoàn toàn không phù hợp, chẳng lẽ cô muốn tìm đối tượng kết hôn trong đám người này?

Vậy chẳng khác gì cầm lưới ra biển đánh cá cả!

Ba chiếc ghế sofa hình vòng cung ghép lại thành hình chữ U, ở giữa là một chiếc bàn thấp bày đầy đủ các loại rượu, Nguyên Duy ngồi xuống sofa không lâu thì đã hiểu ra, chắc hẳn Phó Nhuận Nghi không đến đây tìm đối tượng kết hôn.

Hai người cách nhau một chiếc bàn rượu và vài người đang chen chúc, ly rượu gần như chưa bao giờ rời khỏi tay Phó Nhuận Nghi, nhưng đá trong ly đã tan gần hết mà cô cũng chẳng nhớ đến việc đưa lên miệng nhấp một ngụm. Đôi mắt thì ngược lại rất bận rộn, từ lúc Nguyên Duy ngồi xuống, ánh mắt cô cứ chốc chốc lại len lén nhìn về phía đối diện, mỗi lần liếc nhìn đều rất ngắn nhưng vẻ mặt lại vô cùng căng thẳng.

Đúng lúc này, mấy người trong ban nhạc bước vào, cuộc trò chuyện đang rôm rả cũng dừng lại. Trương La rủ mọi người chơi trò chơi uống rượu trên bàn nhậu. Mọi người hào hứng đổi chỗ rồi sắp xếp, nam nữ ngồi xen kẽ.

Vốn dĩ định chơi vòng quay tử thần, nhưng bởi vì người quá đông, trò chơi uống rượu với tiết tấu nhanh thường uống cũng nhanh, có cô gái rành chơi bèn đề nghị gọi nhân viên phục vụ lấy hai bộ ly đến: “Chơi cho vui thôi mà, chứ đâu phải đến để thi uống rượu.”

Có người đàn ông gắt giọng nói: “Con gái các cô chơi không nổi chứ gì.”

Ngay lập tức bị phản bác: “Ai chơi không nổi? Chút nữa ai để lại cặn rượu người đó là em trai nhé!”

Mười hai chiếc ly cao thấp khác nhau được xếp thành một hàng, chẳng còn quan tâm quy tắc sáu ly ban đầu, chỉ chọn mấy ly cao ở giữa rồi đổ vào một chút rượu mạnh.

Trong chén xúc xắc có thêm hai viên. Lúc đầu ly rỗng nhiều nên với số điểm lắc được dễ dàng qua ải an toàn.

Nhưng trong số những người này không thiếu những kẻ thích ‘kiếm chuyện gây sự’, sau khi lắc ra ly rỗng thì lại đổ rượu vào, còn đổ rất mạnh tay, đỏ vàng trắng cứ thế trộn vào nhau không kiêng nể gì. Hai vòng trôi qua, trừ ly số 1 vẫn trống trơn vì hai viên xúc xắc thì ít nhất cũng cho ra số 2, các ly khác đều ít nhiều đã được rót đủ loại rượu. Có ly còn bị pha thêm nước khổ qua, chỉ nhìn thôi đã thấy khó nuốt.

Để tăng thêm sự tương tác, trò chơi này còn có thêm một luật bổ sung, nếu lắc phải ly mà bản thân không muốn uống thì người khác giới có thể giúp uống thay, đổi lại được hỏi đối phương một câu và nhất định người ấy phải trả lời.

Nếu câu trả lời không thành thật sẽ phải uống phạt.

Đây là lần đầu tiên Phó Nhuận Nghi chơi trò này, chỉ riêng phần luật chơi thôi mà Bàng Như đã phải giải thích rất lâu, nhưng cô nhớ rõ con số may mắn của

mình là 1, chiếc ly số 1 cũng từng mang đến cho cô chút may mắn thoát nạn. Nhưng đó là cách chơi với 6 ly.

Còn bây giờ, trước tình hình ngoại trừ ly số 1 ra thì các ly khác đều có rượu, cô sợ rằng sẽ phải uống liên tiếp vài ly rượu kỳ lạ này thì mới vượt qua ải được.

Cũng may là rượu trong nhiều ly chưa đầy, nồng độ cũng không cao. Nhưng xui xẻo thay, kết quả của lần tung xúc xắc thứ ba là ba với bốn cộng lại là bảy, ứng với cái ly đầy rượu vodka vừa mới bị đổ thêm chút trước.

Nguyên Duy cũng tham gia trò chơi, nhưng so với việc tham gia chơi trò chơi này, anh thích quan sát mọi người chơi trò chơi hơn. Phó Nhuận Nghi vừa tung được số bảy thì tay trống với nam ca sĩ liền liếc mắt nhìn nhau.

Tay trống ngồi gần bàn, luôn giữ vai trò điều khiển trò chơi, ai gieo được bao nhiêu điểm thì sẽ đưa ly ấy, gần như ly rượu nào cũng qua tay anh ta.

Lần này cũng không ngoại lệ, anh ta cẩn thận cầm ly rượu tuy gần đầy nhưng vẫn sóng sánh ra ngoài sang cho Phó Nhuận Nghi đang có vẻ mặt khó xử.

Thế là anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện.

Minh Thành Kiệt giật lấy ly rượu đó, không nói không rằng ngửa đầu uống cạn, sau đó cậu ấy đặt mạnh chiếc ly rỗng xuống bàn. Tiếng va chạm giữa hai mảnh thủy tinh vang lên thu hút vô số ánh nhìn, Minh Thành Kiệt thì nhìn thẳng về phía Phó Nhuận Nghi với ánh mắt như muốn dành toàn bộ nhiệt huyết cho canh bạc này.

“Lần trước trái tim cô rung động là khi nào, ở đâu, vì ai, kể tôi nghe xem.” Nam nữ hai bên nhất thời lộ ra những vẻ mặt khác nhau.

Phó Nhuận Nghi có chút mơ hồ. O kìa, cô… cũng đâu có nhờ cậu ấy giúp chứ? Tửu lượng của cô cũng tạm được, ly rượu nhỏ kia không phải là cô không uống được.

Chưa hỏi ý kiến người ta mà đã tự ý giúp đỡ, như vậy cũng được nữa sao?

Có thể là cảm thấy bất mãn vì cô đã phá vỡ nhịp độ trò chơi đang dần sôi động, hoặc bởi vì bản chất của con người là thích làm bà mối se tơ kết chỉ, cô gái bên cạnh lên tiếng thay Minh Thành Kiệt: “Cũng đâu phải câu hỏi gì quá đáng, cái này có thể trả lời mà.”

Người ta đã thay cô uống rượu rồi, Phó Nhuận Nghi đành quay trở lại với câu hỏi của đối phương.

—— Lần rung động trước sao…

Chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, nhưng bởi vì cảm xúc của cô cũng khô khan như cuộc sống của cô vậy, nên có những chuyện dù năm tháng đã trôi qua nhưng cũng chẳng thể phai nhòa.

Phó Nhuận Nghi đã sống ở thành phố Sùng Bắc mười tám năm, có đôi khi cô muốn xóa sạch toàn bộ thành phố này khỏi tâm trí mình, đó không phải là mười tám năm thuộc về cô. Sự rực rỡ hào nhoáng của Phó Nhuận Nghi là ‘món lợi bất chính’, bởi vì nó đã khiến cho một người vô tội khác phải tự ti mặc cảm, cô cũng đã thu mình lại mà im lặng sống tiếp, nhưng vẫn không đủ, mãi mãi không đủ…

Tất cả những điều này đều khiến cô đau khổ.

Nhưng một khi cô cố gắng thoát khỏi nỗi đau này thì lại càng trở nên mặt mày trơ trẽn.

Nếu có thể, cô muốn trả lại tất cả một cách sạch sẽ.

Nhưng tình cảm dành cho Nguyên Duy thì không cần phải trả lại. Vì đó là thứ thuộc về cô.

Cũng tựa như ngọn lửa lớn thiêu rụi cả cánh đồng hoang vu, chỉ còn lại một đầm nước lặng lẽ tồn đọng.

Phó Nhuận Nghi cố gắng kể về lần đầu tiên rung động của mình. “Là chuyện của rất nhiều năm trước, ở nhà anh ấy…

“Là ở trong sân. Mẹ anh ấy là giáo viên của tôi, tôi đến nhà anh ấy để học thêm, trước đó tôi đã nhìn thấy anh ấy nói chuyện với mẹ mình, anh ấy mới từ nước ngoài chuyển trường về, đôi khi quen miệng lại nói tiếng Anh, mẹ anh ấy sẽ nhắc nhở anh ấy rằng về nhà rồi thì không được nói tiếng Anh nữa.”

“Cho dù đang lắng nghe lời dạy của người lớn thì trông anh ấy cũng không ngoan ngoãn gì, ngược lại còn rất thông minh và độc lập, có chính kiến.”

“Hôm đó tôi đến nhà cô giáo, vừa bước vào sân thì thấy anh ấy đang đọc sách, hình như là một cuốn sách rất khó hiểu, bởi vì dáng vẻ đọc sách của anh ấy rất mệt mỏi, sau đó anh ngả người ra ghế mây, úp cuốn sách lên mặt.”

“Tôi rất muốn biết một người như anh ấy thường ngày đọc loại sách gì, nên đã lấy hết can đảm bước đến gần để xem.”

Phó Nhuận Nghi nói chuyện từ tốn, không giỏi kể chuyện, ngữ điệu cũng không được sinh động, ngoài chất giọng êm tai ra thì còn không bằng mấy giọng người máy đọc báo.

Nhưng cô cứ kể từ từ như thế lại khiến người ta rất tò mò, những người bên cạnh nhao nhao hỏi nam chính khiến cô rung động trong câu chuyện này đang đọc cuốn sách khó hiểu nào.

Phó Nhuận Nghi như đã lường trước được sự thất vọng của mọi người, nói với giọng rất nhẹ: “Là một cuốn 《Bách Khoa Yết Hậu Ngữ》…”

Cô vẫn còn nhớ rõ ràng bìa cuốn sách đó là nền trắng sần sùi, hình minh họa là những bức tranh đơn giản như “Đậu hũ hành hoa”, “Cây mè nở hoa”, “Mười

lăm gầu nước”, ….Nếu tìm kiếm cuốn sách này trên các trang bán sách trực tuyến thì phần ‘Đề xuất đọc’ trong thông tin sách sẽ ghi là ‘Sách Tiểu học’.

Mọi người quả nhiên thất vọng.

Tựa như trên bàn ăn bày biện ba bốn bộ dao nĩa ăn đồ Tây sang trọng, nào ngờ mở nắp ra chỉ có độc một cái bánh bao trắng, làm nghẹn ngào muốn chết.

Sao có thể không thất vọng được chứ, thậm chí có người còn không hiểu.

“Sao lại đọc 《Bách Khoa Yết Hậu Ngữ》? Lúc đó hai người bao nhiêu tuổi rồi? Mới lên tiểu học mà đã biết yêu rồi à?”

“Khoan đã, tôi có chỗ không hiểu, chỉ là một học sinh giỏi cấp tiểu học thôi mà, có gì đáng để rung động đâu? Nếu đọc mấy quyển nguyên tác tiếng Anh cao siêu khó hiểu gì đó thì tôi còn có thể hiểu được đôi chút, chứ cái này thì thật sự không hiểu nổi.”

Phó Nhuận Nghi mím môi, không muốn giải thích thêm nữa.

Mấy cô gái cảm thấy cô kể không hay, Minh Thành Kiệt nghi ngờ cô bịa chuyện, mà bịa cũng phải cho giống thật một chút, ít nhất cũng phải bịa ra chuyện anh hùng cứu mỹ nhân mới khiến người ta cảm động được chứ.

Mấy người đàn ông hùa theo Minh Thành Kiệt nói: “Đúng vậy, không phải là bịa ra đấy chứ, phạt một ly đi.”

Phó Nhuận Nghi chỉ cảm thấy rất hối hận, hình như cô đã làm một việc ngu ngốc, có những thứ nên tự mình trân trọng là được rồi, không nên mang ra kể với người khác.

Ngay cả với Như Như mà cô cũng chưa từng kể, tại sao cô lại đi kể trước mặt những người này?

Bởi vì người trong cuộc đang ở đây sao?

Nhưng đến việc cô là ai anh ấy còn chẳng nhớ nỗi cơ mà.

Song nghĩ lại thì, chính bởi vì Nguyên Duy không nhớ gì và cũng không biết cô là ai, cho nên cô mới có dũng khí kể trước mặt anh về mối liên hệ nhỏ bé giữa bọn họ từ rất xa xưa.

Phó Nhuận Nghi định nhận ly rượu phạt mà cô gái bên cạnh rót.

Cô nghĩ, quả thật cần phải trừng phạt bản thân vì hành động bốc đồng vừa rồi, để cho mình một bài học nhớ đời.

Bàn tay đưa ra gần chạm vào chiếc cốc thì bỗng chốc bị một bàn tay khác to hơn chặn lại và cầm lấy trước.

Phó Nhuận Nghi khẽ mở to mắt, nhìn theo bàn tay với những khớp xương thon dài kia, hướng về phía chủ nhân của nó. Nguyên Duy vốn ngồi khá xa, phải

nghiêng người qua nửa chiếc bàn mới có thể lấy được ly rượu của cô, uống một hơi cạn sạch. Yết hầu nhô lên hạ xuống dưới ánh đèn mờ ảo.

Nguyên Duy đặt chiếc ly rỗng xuống mặt bàn, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Phó Nhuận Nghi, anh cười nhạt một tiếng, nói: “Là điều nên làm.”

Phó Nhuận Nghi càng thêm nghi hoặc, là điều nên làm là sao?

——–

[Tác giả có lời muốn nói]

《Nhật báo Tân Loan》

——Hòm thư công cộng:

Quý cô họ Phó yêu cầu giấu tên: Vì tôi mà crush bị mắng là học sinh tiểu học. Tin tốt là: Tôi và crush cùng bị mắng. Tin xấu là: Bản thân crush cũng có mặt ở đó và nghe thấy, crush còn giúp tôi uống một ly rượu, như vậy là sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.