Dâm Môi Sai

Chương 10: Ác ma



Muốn thành thân, tất nhiên phải gặp một người — mẫu thân của Yến Nam Thiên, Yến thị.

Lão thái thái tuy rằng nằm trên giường đã lâu, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén, hệt như những mũi kim sắc nhọn gim vào người Y Y.

“Ta không đồng ý để con cưới cô ta!” Thái độ của bà rất kiên quyết, cặp mắt sâu không thấy đáy của nàng khiến bà không dám nhìn thẳng: “Cô ta không thể đem lại hạnh phúc cho con được, Thiên nhi.”

“Mẫu thân chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được rồi, không cần bận tâm quá nhiều đến chuyện của nhi tử.” Yến Nam Thiên vừa dứt câu, đã ngay lập tức định ra ngoài.

“Nhưng Nhan Hề phải làm sao?” Yến thị cảm thấy bất an, không hiểu thằng bé từ khi nào đã bước ra khỏi tầm mắt của bà.

“Con sẽ không để nàng phải làm thiếp.” Giọng nói của hắn khó giữ được vẻ dịu dàng: “Cho dù không thể cho nàng một danh phận chân chính, nhưng con sẽ trao cho nàng toàn bộ tình yêu của mình ở kiếp này.”

Lễ thành thân hôm đó cũng không được tổ chức long trọng, Yến Nam Thiên cũng không muốn để nhiều người biết đến, huống chi một nam tài như hắn nếu muốn mời khách, cũng phải chuẩn bị thiếp mời cách đây một năm.

Khi hai người vào động phòng, đã là lúc khắp nơi lên đèn rực rỡ.

Yến Nam Thiên lạnh lùng nhìn nữ nhân bên cạnh: “Những gì ngươi muốn ta đã cho ngươi, đừng quên những gì mình đã hứa.”

Nàng cũng đã tự mình vén khăn voan xuống, im lặng ngồi mài mực bên cạnh bàn. Mặc cho hương thơm lượn lờ khắp phòng, nàng vẫn giữ nét mặt bình lặng như nước.

Y Y chỉ cần thời gian nửa nén hương đã viết xong đơn thuốc, nàng mỉm cười đưa cho hắn, khiến hắn thật sự không thể tin nổi, phương thuốc giải độc đơn giản vậy sao?

Yến Nam Thiên bước ra sân, chậm rãi nói với người còn ngồi bên trong: “Từ nay về sau, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn ở đây ngây ngốc làm tốt chức vị Yến phu nhân của mình đi, chuyện nào không nên nói thì đừng nói, chuyện nào không nên quản thì đừng động. Đầu năm nay sinh tử khó lường, bị phong hàn cũng có thể dẫn đến chết người.”

Người trong phòng không chút động tĩnh, ánh nến ngả bóng nàng trên cửa sổ, cũng không biết có nghe thấy gì không.

Diệu thần y ở Thủy Tạ Các bị Cận gọi lại, hắn nheo mắt đọc đơn thuốc, sau một lúc lâu rốt cục cũng mở miệng hỏi: “Có thể để ta gặp người kê đơn không?”

Cận không hiểu rốt cuộc nguyên nhân nào lại có thể khiến vị Diệu thần y luôn tự cho rằng mình tài cao, không xem ai ra gì muốn gặp nàng, nhưng hắn cũng không cần quan tâm đến chuyện này làm gì.

“Đây là đơn thuốc lấy độc trị độc, theo lý thuyết có thể loại bỏ được độc tố trên người Yến công tử, nhưng…ta không thể không thừa nhận, cách này rất mạo hiểm. Người kê đơn quả thật…rất can đảm.”

Cận trầm tư, xem ra nàng không hề giả vờ.

“Cận công tử, có thể để lão phu gặp người này hay không?” Thái độ của ông ta đối với Cận trở nên rất khách khí.

Đáng tiếc người ta không hề cảm thấy cảm kích: “Không thể!”

Yến Nam Thiên vốn nghĩ mình có thể bỏ mặc nữ nhân nọ, nhưng đến khi phục hồi lại tinh thần mới phát hiện bản thân đang ở chỗ của nàng, khụ, chính xác là… ở trên giường của nàng.

Ma chú vốn giúp hắn có thể lực vô tận, đôi khi hắn nhìn nữ nhân đang nằm dưới thân mình trằn trọc rên rỉ, tuy trong lòng rất muốn đến chỗ Nhan Hề, nhưng thân thể lại không nhịn được ham muốn khiêu khích cực hạn của nàng.

Trước kia hắn luôn tách biệt con người của Chiết Hoa công tử và Yến Nam Thiên. Trong khi Yến Nam Thiên sắm vai một người thương nhân lòng mang thiên hạ, và là một nam tử dịu dàng lương thiện, thì Chiết Hoa công tử lại là một ác ma ẩn sau lớp mặt nạ âm u.

Nhưng hiện tại, Chiết Hoa công tử đang chậm rãi ăn mòn Yến Nam Thiên, cơ thể này dần dần thoát khỏi tầm khống chế của chính hắn.

Thì ra, hai chữ mất hồn quả thật tồn tại.

Nếu nói Nhan Hề là một nữ thần thanh khiết, vậy Doãn Thu Thủy, chính là một yêu nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.