Dâm Môi Sai

Chương 14: Cần gì phải sống đau đớn như thế?



Y Y ngồi trước gương đồng nhìn vào chính mình, dung nhan quen thuộc, ánh mắt trong trẻo, đôi môi đỏ mọng trơn bóng. Mấy năm nay cho dù phải chịu biết bao nhiêu nhục nhã, nàng vẫn luôn cố gắng bảo dưỡng cơ thể mình, nàng nghĩ, có lẽ đây chính là nguồn vốn duy nhất mà nàng có.

Đến khi hồi phục lại tinh thần đã thấy Yến Nam Thiên đang mỉm cười đứng ở phía sau, đôi bàn tay thô ráp nắm lấy mái tóc đen như mun của nàng, Y Y chợt nhìn thấy sự lạnh lùng đến đáng sợ ẩn sau nụ cười của hắn: “Ngươi hạ độc Nhan Hề!”

Không phải là một câu nghi vấn.

Vẻ mặt của hắn khiến Y Y không thể nắm chắc được mạng sống của chính mình. Hắn nhặt chiếc lược bằng ngọc trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng giúp nàng chải mái tóc dài như thác nước, lặp lại một lần nữa: “Ngươi hạ độc Nhan Hề!”

Y Y cảm thấy bàn tay hắn đang dần dần dùng sức, răng lược không quá sắc nhọn nhưng bị Yến Nam Thiên dùng lực ấn sâu vào da đầu, rít lên âm thanh của vật bị xé rách. Máu trượt theo tóc đen từ từ rơi xuống, một giọt, hai giọt, sau đó càng lúc càng nhiều, máu thấm ướt gương mặt nàng, khiến người ở trong gương hệt như lệ quỷ.

Không…không được chết ở nơi này…Y Y đang rơi vào hỗn loạn, trong đầu nàng lúc này lặp đi lặp lại câu nói này, nàng không dám giãy dụa, không dám chọc giận hắn, lúc này Chiết Hoa công tử hệt như một con dã thú đang nổi giận.

Nàng sờ soạng, tìm đến nơi đã ra vào cơ thể mình vô số lần, dựa vào chút ý thức mơ hồ chậm rãi khiêu khích hắn. Có lẽ do máu tanh quá nồng nặc, hoặc do màu máu trên nền da trắng như tuyết của nàng quá mức đẹp đẽ, lực chú ý của Chiết Hoa công tử nhanh chóng bị dời đi, Y Y cảm giác được vật trong tay mình từ từ ngẩng đầu, sau đó chiếc lược bằng ngọc đột ngột bị hắn ném vào góc tường, rắc một tiếng vỡ vụn.

Hắn đột nhiên kéo mạnh tóc nàng, dùng sức khiến nàng quỳ trên mặt đất, một tay cởi áo mình, một tay bóp lấy miệng nàng, dùng sức đi vào. Hắn ghét cay ghét đắng thân thể hắn, nhưng lại không thể khống chế được dục vọng của chính mình.

Y Y đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, Chiết Hoa công tử đột nhiên nắm lấy mái tóc đầy máu của nàng gạt sang hai bên, mãn nguyện khi thấy vẻ đau khổ trên gương mặt lúc nào cũng tươi cười của nàng.

Máu chảy đầy đất, ngay cả dục vọng cũng méo mó thay đổi. Hắn dùng sức ra vào trong miệng nàng, cảm giác được tiếng rên không thành âm, đột nhiên nghĩ: Nếu dưới thân ta là Doãn Thu Thủy của vài năm trước, chắc hẳn cũng mang vẻ mặt này?

Khi Chiết Hoa công tử dừng lại đã là nửa đêm. Nàng đã hôn mê bất tỉnh từ sớm, môi bị mài rách, gương mặt sau lớp máu khô không rõ biểu tình.

Hắn không muốn ở lại nơi này, nhưng trừ nơi này ra hắn không biết phải đến nơi nào nữa. Sau khi điên cuồng phát tiết, hắn cảm thấy cả người trống rỗng, hắn cần một người im lặng ngồi cùng mình, không cần nói gì cả, chỉ cần im lặng là được rồi.

Mà Nhan Hề…hắn tự tay bóp chết con ruột mình, làm sao có thể đối mặt với nàng đây…

Vứt mạnh nàng trên mặt đất, hắn lẳng lạng nằm lên giường, ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ khiến hắn thêm vài phần mê loạn.

Chậm rãi chìm vào giấc ngủ, bỗng một tiếng động rất nhỏ trên mặt đất đánh thức hắn, nhưng hắn không lên tiếng, im lặng nhìn theo nhất cử nhất động của nàng.

Miệng Y Y vẫn dính đầy mầm mống của hắn, sau khi tỉnh lại nàng ngay lập tức chống vào bàn trang điểm nôn mửa, sau khi nôn xong mới phát hiện hắn vẫn còn ở đây, hình như nàng sợ hắn bị đánh thức, nên cẩn thận lau khô mặt, vài lần muốn chống bàn đứng lên nhưng đều thất bại.

Vì vậy nàng bám vào cánh cửa rồi từ từ đứng dậy, dưới ánh trăng mông lung trong tiểu viện, nàng cố hết sức đi đến bồn hoa hái thảo dược, chậm rãi nhai rồi đắp lên miệng viết thương.

Không hiểu do vết thương quá nặng hay do dược thảo quá rát, mỗi một lần đắp nàng đều dừng lại cúi đầu rên rỉ, nhưng sợ đánh thức người trong phòng nên lại cố nén cơn đau.

Đắp xong nàng lại lảo đảo vào phòng, nhưng không dám vào trong, chỉ nhẹ nhàng dựa vào tường ngồi xuống, cứ nắm chặt hai mắt lại, cứ ngẩng đầu thật cao, nhưng vẫn không giấu được thứ chất lỏng đang lạnh lùng chảy xuống, lưu thành một dòng nước thật dài trên gương mặt.

Chiết Hoa công tử từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng nằm trên giường, có điều hắn vẫn nhắm chặt hai mắt.

Doãn Thu Thủy, cần gì phải sống đau đớn như thế? Ngươi không thay đổi được gì, đau khổ của ngươi do Tiếu Thiên Niệm khởi đầu, vậy cũng để nó kết thúc trong tay hắn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.