[Đam Mỹ] Chân Ái

Chương 27: "Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa"



Đông mệt mỏi trở về phòng trọ sau khi kết thúc buổi dạy. Bước chân Đông khựng lại vài giây, thấp thoáng trong bóng tối là dáng người quen thuộc đang tựa lưng vào tường. Hít một hơi thật sâu, bước chân Đông tỏ ra bình thường tiến lại. Nhìn thấy gương mặt hốc hác của Nghĩa, trong lòng Đông xót xa vô cùng. Đông nuốt nước bọt một cái, tỏ ra bình thản: "Cậu chưa chết à?"

"Tôi không có ý gì đâu, chỉ đến làm bài tập nhóm", Nghĩa phát ra âm thanh ấm áp quen thuộc.

Nghĩa theo sau Đông vào phòng, chỉ vài ngày không đến mà cứ như vài năm, Nghĩa nhớ nơi này đến nao lòng.

Suốt hai tiếng làm bài, cả hai không nói câu nào dư thừa, cũng không hề nhìn vào mắt đối phương.

"Hôm nay như vậy thôi. Tôi phải về", Nghĩa xếp giấy tờ vào góc bàn, đẩy ghế đứng lên.

"Khuya rồi. Cậu cứ..."

"Không tiện đâu", Nghĩa bước nhanh ra cửa, chiếc xe cũ phát ra âm thanh xé tan màn đêm, xé tan cả ruột gan hai chàng trai.

Hôm sau Nghĩa vẫn đứng đợi Đông trở về. Cả hai lại che giấu tâm tình, bên ngoài tập trung làm bài nhưng bên trong lại như lửa đốt. Ai cũng cố tỏ ra không sao nhưng lại vô tình dày vò lẫn nhau, khiến cả hai đau càng thêm đau.

Đến đúng giờ, Nghĩa lại thu gom tài liệu vào một góc bàn.

"Trễ rồi, mai làm tiếp", Nghĩa đứng lên bước về phía cửa.

"Cậu có giỏi thì biến luôn đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa", Đông hét lên phía sau Nghĩa.

Nghĩa dừng chân lại vài giây rồi lặng lẽ nhấc chân lên.

"Thằng khốn. Cậu đứng lại cho tôi". Đông đập bàn, đứng dậy quát lớn.

Nghĩa đứng lại, tấm lưng vững chãi khẽ run.

"Cái mặt dày khốn nạn của cậu đâu rồi? Từ khi nào tôi đuổi mà cậu đi như vậy hả? Cậu đến biến tôi thành một kẻ vô dụng rồi muốn đi là đi à?", Đông lạc giọng, mắt hằn lên những vệt đỏ, hai tay nắm chặt, cả người không kiềm được run lên.

Nghĩa từ từ xoay người lại. Đã lâu lắm rồi hai ánh mắt mới chạm nhau. Trước mặt Nghĩa là một chàng trai nặng nhọc đưa hơi thở qua kẽ răng, môi nhếch lên để lộ hai hàm răng đang nghiến chặt, gương mặt thanh tú ngày càng đỏ, lấm tấm mồ hôi.

Nước mắt Nghĩa bỗng nhiên tuôn ra ào ạt. Nghĩa bước hai bước lớn đến ôm Đông thật chặt, hai cơ thể đều run, mắt cũng đều đỏ hoe. Cả hai chàng trai đều không kiềm được cảm xúc chất chứa trong lòng hơn một tuần qua.

"Thằng khốn cậu sao không cút luôn đi", Đông dùng tay đẩy Nghĩa ra.

Nghĩa càng siết chặt hơn nữa, giọng ấm không giấu nỗi xúc động, thì thầm bên tai Đông: "Là lỗi của tôi. Sau này cậu có muốn giết tôi, tôi vẫn sẽ ở bên cậu"

"Cậu nghĩ tôi sẽ tin..."

Câu nói còn chưa dứt, môi Đông đã bị khóa chặt. Đông không phản kháng mà nhắm mắt đón nhận đầu lưỡi của Nghĩa quét vào bên trong. Nghĩa đem lưỡi mình quấn lấy chiếc lưỡi vụng về của Đông, tham lam vùng vẫy khắp khoang miệng ẩm ướt. Cả hai đều chìm trong cảm giác thoải mái lạ thường, hai bờ môi ngấu nghiến lấy nhau, thời gian tựa như dừng lại. Cảm xúc đẩy lên cao khiến Nghĩa không làm chủ được bản thân, tay bắt đầu sờ soạng lung tung. Bàn tay ấm áp luồn vào trong áo vuốt ve lưng Đông rồi dần dần chuyển sang ngực. Các ngón tay Nghĩa se hạt nhỏ trên vòm ngực khiến Đông khẽ rùng mình, rất nhanh đẩy mạnh Nghĩa ra.

"Việc này vẫn là không đúng", Đông bối rối nhìn Nghĩa.

Hôm nay đối với Nghĩa mà nói cũng là bước tiến lớn rồi. Việc kia không sớm thì muộn cũng sẽ được thôi. Nghĩa nhẹ nhàng kéo Đông vào lòng ôm thêm một chập, hít lấy mùi hương quen thuộc cho thỏa bao ngày xa cách.

"Cậu gầy đi không ít", Nghĩa nằm nghiêng người về phía Đông, chua xót dùng bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt láng mịn.

Đúng là thời gian qua Đông chẳng muốn ăn uống gì, một ngày chỉ ăn qua loa lấy lệ một bữa mà ăn cũng không hết.

"Cậu xem cậu tàn tạ thế nào đi", Đông gối đầu lên tay Nghĩa, đau lòng nhìn gương mặt hốc hác.

"Tôi thế nào không quan trọng", Nghĩa mỉm cười, tay nhẹ nhàng lướt đến bờ môi căng hồng. Vừa chạm vào liền không chịu được đem môi mình chấm vào một cái, chỉ một giây nhưng rất thỏa mãn.

Đông hơi đỏ mặt, đấm vào ngực Nghĩa: "Biến thái"

Nghĩa nở nụ cười đậm chất lưu manh, đưa tay vào trong áo, lướt trên cơ bụng của Đông.

"Cậu thích tôi không?", giọng Nghĩa ấm áp.

"Cậu cứ phải hỏi như vậy à?", Đông tỏ thái độ không muốn trả lời.

"Tôi muốn nghe từ miệng cậu", Nghĩa làm mặt nài nỉ, đợi chờ Đông lên tiếng.

"Không thích", một tiếng lạnh nhạt vang lên.

Ngay lập tức Nghĩa nhảy lên người Đông, tập kích vào eo khiến Đông cười quằn quại đến đỏ mặt. Làm loạn trên giường hồi lâu vẫn không có câu trả lời như ý, Nghĩa đành chấp nhận số phận.

Quá trình lăn lộn làm Đông nóng người, bèn lấy đồ đi tắm.

Lát sau, Nghĩa ôm Đông trong lòng, chuyên tâm ngắm nét mặt đang dần giãn ra. Đến lúc Đông đã thở đều Nghĩa mới thì thầm:

"Mỗi người chúng ta là một tia sáng. Nếu vì bất kỳ lý do nào chúng ta tách ra, tôi sẽ đem tất cả thấu kính trên thế giới, bằng mọi cách đưa mình trở về bên cậu"

"Sến sẩm", Đông không mở mắt, huýnh nhẹ vào bụng Nghĩa.

Nghĩa mỉm cười siết vòng tay chặt hơn. Đông thoải mái rúc đầu dưới cổ Nghĩa hít một hơi. Đêm nay, hai chàng trai có một giấc ngủ thật sâu.

---

Sau khi bí thư đoàn khoa diễn giải đầy tâm huyết về kế hoạch tháng mười hai, đến phần góp ý của các chi đoàn. Công đoạn này dường như chỉ là lấy lệ, vì hầu hết các chi đoàn chỉ cần đơn giản làm theo kế hoạch của đoàn khoa đề ra là được. Chỉ là hầu hết vì còn một vị là cánh cửa cuối cùng của bản kế hoạch.

"Các hoạt động tôi đều OK nhưng hoạt động Nô-en tôi không tán thành"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía âm thanh phát ra, là bí thư lý 3A. Đông không đợi bí thư đoàn khoa hỏi vớ vẩn, trực tiếp nói luôn.

"Hoạt động này từ đầu năm tôi đã không thông qua, các ủy viên cũng đã nhất trí bỏ. Cậu làm vậy có lộng quyền quá không?"

"Hoạt động Nô-en này là hoạt động mới của đoàn khoa. Bất cứ việc gì cũng phải có lần đầu tiên, sao không lấy năm nay làm lần đầu tiên?", bí thư đoàn khoa thản nhiên đáp lời.

"Cậu đã quên đêm hôm đó là hoạt động thường niên của câu lạc bộ chúng tôi. Xung quanh Nô-en có rất nhiều ngày, cậu nhất định phải chọn ngày đó?", Đông vẫn giữ vẻ bình tĩnh sắc lạnh của mình.

"Vì đêm đó là thời điểm gần trước Nô-en nhất, không ngày nào thích hợp hơn", bí thư đoàn khoa vẫn một mực với kế hoạch của mình

"Cậu cảm thấy cùng ngày với tôi là thích hợp à? Để xem chương trình đó sẽ thành công như thế nào. Cậu về kiểm tra lại bản kế hoạch, lần họp sau cùng bàn tiếp nhé".

Đông đứng dậy ra ngoài kéo theo một loạt các bí thư và chi hội trưởng đi theo. Những bí thư còn ở lại đều là những bé năm nhất còn e ngại chức quyền bí thư đoàn khoa.

Có thể nói hoạt động của Đông là hoạt động tình nguyện đầy ý nghĩa, tất cả các chi hội đều hết lòng vận động tham gia. Nếu chương trình kia tổ chức cùng ngày với Đông xem như đã thiếu một lượng lớn người tham gia. Chưa kể đến việc Đông không xuất hiện, lực lượng hâm mộ đông đảo của Đông chắc chắn sẽ không đến. Chương trình lần này của bí thư đoàn khoa xem như nắm chắc thất bại.

Nghĩa ngồi một bên vui vẻ đứng dậy theo Đông bước ra. Mỗi lần thấy Đông lạnh lùng, uy quyền như vậy Nghĩa rất thích thú. Cậu ta có thể mạnh mẽ với ai nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chui vào lòng mình, còn gì tốt hơn cảm giác này chứ?

Nghĩa bị năng lực ru ngủ phi phàm của thầy lay động không khỏi ngáp ngắn ngáp dài. Lại thêm người bên cạnh đã nằm dài trên bàn từ lâu, cánh tay che gần hết mặt, chỉ chừa lại một mắt đã khép và mái xéo gọn gàng làm động lòng. Thật muốn ôm lấy mà ngủ.

"Đông Đông", Nghĩa buồn chán lại nhớ ra gì đó.

"Hửm"

"Nô-en này cậu đi làm tình... nguyện à?"

"Tôi là chủ nhiệm câu lạc bộ, việc này có gì lạ đâu?", Đông nheo mắt nhìn Nghĩa.

"Không đi chơi với tôi sao?", giọng Nghĩa buồn buồn

Đông nhấc đầu lên, gác cằm lên hai cánh tay xếp gọn gàng trên bàn. "Cậu đi với tôi cũng xem như đi chơi mà"

"Không vui", vẻ mặt Nghĩa vô cùng buồn bực.

Đông bật cười trước biểu hiện con nít này. "Chương trình của tôi trước Nô-en, đêm Nô-en vẫn rảnh mà".

Mặt Nghĩa lập tức sáng bừng lên, lấy tay ấn đầu Đông một cái, giọng trách móc: "Làm tôi lo từ trưa đến giờ".

Tự nhiên Nghĩa không còn buồn ngủ nữa. Tiếng nhạc đêm Nô-en ở đâu cứ văng vẳng bên tai, đây sẽ là đêm đáng nhớ. Nghĩa mang tâm trạng phấn khởi, tăng động làm phiền Đông kéo Đông phải tỉnh ngủ theo.

Đến tối, Nghĩa đưa Đông đi dạy. Nghĩa bước vào lớp trong sự đón mừng của lũ nhóc. Bọn nhóc lâu ngày gặp lại Nghĩa cứ rối rít quay xuống hỏi thăm.

"Anh Nghĩa mấy nay làm gì vậy?"

"Tụi em nhớ anh quá trời"

"Thầy cũng nhớ anh lắm"

Câu nói vừa dứt cả lớp lập tức rơi vào khoảng lặng đáng sợ. Đám nhóc nhận thấy lỗi lầm to lớn của mình khẽ nuốt nước bọt, lén lút xoay đầu về phía trước, bắt gặp ánh mắt của Đông đang xoáy xuống liền đưa mắt xuống dưới bàn làm nơi tránh né, ngoan ngoãn xoay cả người về đúng tư thế hướng lên bục giảng.

Hôm nay tần số đưa mắt về góc lớp của Đông tăng vượt trội, cứ như sợ nếu lơ là Nghĩa sẽ lại biến mất. Nghĩa nhận thấy ánh mắt bất thường của Đông liền mỉm cười trấn an, lúc này Đông mới có thể yên tâm chìm vào tiết dạy.

Mọi thứ đều trở lại quỹ đạo vốn có. Bài giảng của Đông lại hấp dẫn, dạy xong Nghĩa lại đưa Đông đi ăn khuya, lại chọn vị trí thuận lợi nhìn ra đường, lại gắp thức ăn sang cho Đông, chỉ khác là Nghĩa không ngồi phía đối diện nữa. Mọi việc trở lại như trước cảm giác thật tuyệt vời. Tuy chỉ là cùng nói cùng cười về những câu chuyện bình thường như bao câu chuyện bình thường lúc trước, nhưng hôm nay trong lòng Đông ấm áp vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.