Đông thức dậy, thứ đầu tiên có thể nhìn thấy là vòm ngực rộng lớn của Nghĩa, mùi đầu tiên có thể ngửi cũng là mùi cơ thể phát ra từ giữa hai ngực. Đông hơi nhích đầu ra, ngước lên một chút nhìn gương mặt thư thái của người bên cạnh.
Con mãnh hổ ngủ thật yên bình, vẻ mặt khôi ngô lúc này trông thật sự ngây thơ, trong sáng, không ai biết được sau khi thức dậy vẻ mặt này được cậu ta cất giấu nơi nào. Đông bị cuốn hút vô thức rướn người lên, đem hai vật mềm tương đồng chạm nhẹ vào nhau. Khoảnh khắc môi chạm môi, Đông giật mình, tự nhục cho chính bản thân mình đã dễ dàng bị cám dỗ như vậy. Đông rụt người lại, xấu hổ cắm đầu vào ngực Nghĩa cạ tới cạ lui.
Nghĩa bị tác động kéo ra khỏi giấc ngủ. Cảm giác trên ngực có động tưởng rằng Đông lại gặp ác mộng liền đem tay cố định đầu Đông sát vào ngực mình, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc bù xù vỗ về.
Đông cho đây là hành vi cưỡng chế, tuyệt đối không thể chấp nhận.
Cậu có quyền gì không cho tôi cử động? Đây là quyền "công dân được tự do cử động" của tôi.
Đông không quan tâm việc mình cho là "quyền công dân được tự do cử động" đang trực tiếp tác động lên thể xác của người khác, cứ thế dụi đầu mãnh liệt hơn.
Nghĩa hơi kéo mí mắt lên, cúi xuống nhìn tên nhóc một mét tám ba đang chuyên tâm cọ dụi trên ngực tựa như một con mèo đang làm nũng với chủ nhân, chỉ khác là con mèo này lớn hơn, đáng yêu hơn, và làm nũng một cách mạnh bạo hơn.
"Sao thế?", Nghĩa chưa tỉnh ngủ, giọng còn khàn đặc phát ra cùng lúc với chuyển động lười biếng của môi mỏng.
Đông không trả lời, cứ thế tiếp tục thực hiện "quyền công dân được tự do cử động" của mình.
Môi Nghĩa căng ra, vui vẻ khoe hàm răng trắng đều trong lúc mắt vẫn chỉ mở được he hé. "Bảo bối, sao vậy?"
Vẫn còn rất sớm, giờ này mới là lúc người ta thèm ngủ nhất, chỉ có Đông khác thường lên cơn phá hoại. Đông cạ thêm vài cái rồi cũng nằm im, Nghĩa từ từ tiếp tục chìm vào giấc mơ.
Đột nhiên Đông đưa lưỡi tiếp cận một điểm trên ngực Nghĩa khiến Nghĩa rùng mình lập tức thoát khỏi giấc mơ.
Đông mút điểm đó vào miệng, lưỡi đánh qua lại liên tục tiêu diệt nhịp thở của Nghĩa.
"Ư... Bảo bối, cậu nghịch quá nha"
Nghĩa căng người, vòng tay siết chặt Đông hơn. Sáng sớm cơ thể còn rất nhạy cảm đã phải chịu loại kích thích từ người mình yêu, sao có thể ngăn được kích động. Vật bên dưới Nghĩa căng cứng áp sát vào bụng Đông khiến Đông thích thú liếm láp mãnh liệt hơn nữa.
Nghĩa đang trong cơn mê muội đột nhiên Đông ngừng hẳn, áp má vào ngực Nghĩa tựa như muốn ngủ lại.
Nghĩa không chấp nhận trò chơi này, dùng tay tách Đông ra khỏi ngực mình, trừng mắt nhìn Đông: "Tên nhóc, dám trêu chọc tôi à?"
Nói xong trực tiếp gặm nhấm bờ môi căng hồng, một tay đưa xuống nắn bóp cặp mông đàn hồi của Đông.
Môi vừa rời ra, Đông trìu mến nhìn Nghĩa, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuấn tú khát tình. Ba giây sau, hai lưỡi lại quấn lấy nhau. Đông luồn tay xuống xoa đám lông rậm rạp một chút rồi mới nắm lấy khẩu đại thần công nóng hổi trong quần Nghĩa.
Hơn một tuần chưa tiếp xúc với bàn tay này, đại thần công thích thú đón nhận, giật lên vài cái thể hiện sự vui mừng khôn xiết.
Vuốt được vài cái Đông dừng tay, vòng tay qua cố ôm chặt Nghĩa, những thứ cứng cáp, nhấp nhô của hai cơ thể đều đối xứng áp sát vào nhau.
Mấy ngày nay, có một nỗi sợ hãi luôn thường trực trong lòng Đông, nỗi sợ mất Nghĩa. Dường như sự việc vừa rồi đã ảnh hưởng trầm trọng đến tâm lý của Đông, lúc nào cũng nơm nớp sợ Nghĩa sẽ rời xa cậu.
Biểu hiện rõ nhất là mỗi đêm, chỉ cần xa Nghĩa một chút lập tức cậu sẽ gặp ác mộng. Sau bao ngày đắn đo, cuối cùng Đông có một suy nghĩ táo bạo.
Nếu thật sự là của nhau thì sẽ yên lòng hơn.
Ý niệm này đột nhiên lóe lên trong đầu Đông. Ai cũng có ý thức chiếm hữu, thứ gì của mình chắc hẳn sẽ không muốn đánh mất. Lúc này, bản thân đã không thể sống thiếu Nghĩa thì việc là của nhau cũng là lẽ tất nhiên, Đông nhẹ nhàng chấp nhận việc mà trước đây vô cùng không hưởng ứng. Làm tình.
"Chúng ta... làm chuyện đó đi!", Đông ngập ngừng, thì thầm vào tai Nghĩa.
Đại não của Nghĩa lập tức bị kích động, cố gắng thoát khỏi sự tê liệt sau câu nói vừa rồi, vận hành hết công suất phân tích tình hình.
Nghĩa đối với việc này không hề có chuẩn bị trước, vô cùng hoang mang. Lúc trước cậu ngày đêm dụ dỗ cũng không được, tự dưng nay Đông lại đường đột như vậy cậu có chút không được tự nhiên, hay đúng hơn là nghi ngại.
"Việc này..."
Nghĩa suy đi nghĩ lại vẫn không thông suốt.
Đây chẳng phải là thứ mày khao khát sao?
Đây không phải là mỡ dâng tận miệng sao?
Nghĩa đã muốn việc này từ lâu, không hiểu sao giờ lại chùn bước như vậy. Có lẽ là vì quá thương Đông. Nghĩa cho rằng quyết định đường đột này là do tâm lý bị chấn động dẫn đến suy nghĩ không thông, cậu không muốn nhân cơ hội sức khỏe Đông không tốt mà lao vào cấu xé, thừa nước đục thả câu. Nghĩa muốn cả hai thật sự là của nhau mà không biết rằng Đông cũng đang muốn như vậy.
"Ha ha ha. Con gà chết dở. Không ngờ cậu lại xanh mặt đến vậy?", Đông cười lớn vang cả phòng bệnh phá tan sự đấu tranh trong lòng Nghĩa, sau đó nhái lại bộ dạng ấp úng của Nghĩa: "Tôi sợ... Sự thật là tôi yếu sinh lý, ha ha ha".
Nghĩa đơ ra vài giây thần sắc mới dần trở lại. Không biết cảm giác là gì, có thể là nhẹ nhỏm cũng có thể là luyến tiếc.
"Cậu cứ đùa đi. Đợi cậu khỏi hẳn tôi sẽ tình nguyện đáp ứng cậu mà không cần yêu cầu", Nghĩa nắm cằm Đông lắc lắc, uy hiếp bằng ánh mắt dâm tình.
Khoảng ngừng vừa rồi đã làm vật giữa hai chân Đông mềm xuống, Đông bị từ chối không còn hứng thú nữa, úp mặt vào ngực Nghĩa ngủ tiếp trong khi đại thần công vẫn còn ngạo nghễ trong quần Nghĩa. Hơn nửa tháng rồi Nghĩa có đả động gì đến đại thần công đâu, giờ bị Đông kích thích như vậy làm sao yên phận được. Lúc này gọi Đông dậy chơi đùa thì không nỡ, mà vào nhà vệ sinh tự xử lại sợ Đông gặp ác mộng, Nghĩa đành cắn răng chịu đựng sự dày vò.
Nghĩa nằm mân mê mái tóc rối bù của Đông, trong lòng cũng rối không kém.
Vì sao mình lại từ chối? Vừa rồi không phải là cơ hội rất tốt sao? Biết bao giờ mới có cơ hội như vậy nữa? Bình bị ngu thật rồi.
Nghĩa nhanh chóng nhận ra mình đã lo bò trắng răng. Thì ra cơ hội chỉ là bó rau rẻ tiền nhan nhãn ngoài chợ, những ngày sau đó Đông liên tục tinh nghịch vòi vĩnh theo kiểu nửa đùa nửa thật: "Chúng ta làm chuyện đó đi", "Cậu không muốn cùng tôi sao?"
Nghĩa chính là chưa sẵn sàng, tới lui vẫn cứ viện cớ nghi binh như ở bệnh viện không có gel bôi trơn, không gian bệnh viện không đẹp, làm sẽ động đến vết thương...
Sau đó sức khỏe Đông tốt hơn, bắt đầu tấn công mạnh bạo hơn nữa. Đông leo lên người Nghĩa làm đủ trò khiêu khích, dùng vẻ mặt cả đáng yêu, cả thèm muốn để kích động.
Nghĩa có mơ cũng chưa từng nghĩ sẽ bị Đông dồn dập như vậy. Nghĩa nhanh chóng nhận ra bất ổn liền đè Đông xuống giường: "Cậu không thể tâm sự cùng tôi sao?"
"Tâm sự gì?", Đông giả ngu.
"Có chuyện gì? Thành thật khai báo", Nghĩa nghiêm giọng.
"Tôi chỉ muốn chúng ta làm một trận ra trò thôi"
"Trước đây cậu không như vậy? Tôi đưa cậu đến bác sĩ tâm lý nha", Nghĩa chuyển sang hù dọa.
"Cậu bị sao vậy? Tôi chỉ muốn cùng cậu làm, cậu không muốn thì thôi", Đông xị mặt quay sang một bên tránh ánh mắt dò xét của Nghĩa.
Nghĩa dùng bàn tay cứng rắn nắm lấy má Đông, xoay gương mặt cố chấp lại, dùng ánh mắt sắt thép xoáy thẳng vào mắt Đông.
"Tôi muốn chúng ta là của nhau. Cậu vừa lòng chưa?", Đông hét lên, xấu hổ vùng vẫy gương mặt ửng đỏ thoát khỏi bàn tay đã nới lỏng của Nghĩa.
Nghĩa sửng người, xâu chuỗi lại những việc xảy ra gần đây, những giọt nước mắt của Đông, những phút giây mềm yếu trước giờ Đông không bao giờ bộc lộ, những cơn ác mộng mỗi đêm của Đông...
Nghĩa đau lòng, tay run run không có lực, đổ người xuống đè lên Đông, thì thầm: "Chúng ta vẫn luôn là của nhau mà"
"Nhưng tôi không cảm thấy như vậy?", giọng Đông ngập ngừng lộ rõ sự không an tâm.
Nghĩa hiểu rõ vấn đề, chất giọng ấm áp vỗ về Đông: "Tôi biết cậu sợ điều gì. Không sao đâu, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa".
Biết rằng Nghĩa chỉ nói để trấn an mình cũng như kinh nghiệm không ít lần xa Nghĩa làm cho sợ hãi nhưng Đông vẫn tin tưởng, lấy đó làm lò sưởi trong lòng.
"Vài hôm nữa về chung cư, tôi sẽ cùng cậu làm một trận ra trò nhé!", Nghĩa gian tà nhìn Đông.
"Không thèm. Tôi mất hứng rồi", Đông lạnh nhạt.
"Nhưng tôi có hứng", Nghĩa phả hơi nóng vào tai Đông, âm thanh dồn sức gợi tình.
"Biến", Đông đá Nghĩa ra, cầm một quả táo ném thẳng vào mặt Nghĩa.
Mỗi lần nghe từ ngữ tưởng chừng ghẻ lạnh này, Nghĩa cực kỳ hưng phấn vì cậu biết tâm tình Đông đang ổn định, qua ngữ điệu còn có thể đánh giá được tình trạng tinh thần và sức khỏe của Đông. Lần này tâm lý Đông rõ là đã khôi phục rất nhiều, gần như đạt đến mức Đông của trước kia.
Ba giây sau Đông nhận ra điểm bất thường. "Khoan, cậu nói về chung cư là sao?"
"Tôi đã trả phòng trọ, sau này chúng ta sẽ cùng ở chung cư", Nghĩa bình thản gọt táo, xem như chuyện này là vô cùng hiển nhiên.
"Cậu giỏi nhỉ? Ai cho cậu tự ý quyết định hả?", Đông lườm Nghĩa không thương tiếc. "Tôi sẽ ra đường ở cho cậu biết. Chuyện cậu tự ý đăng ký trường thực tập tôi còn chưa tính sổ, đừng thấy tôi im rồi làm tới"
Nghĩa biết trước thế nào Đông cũng sẽ chống đối nên đã chuẩn bị tinh thần vững chắc, không để Đông dễ dàng áp đảo.
"Bên ngoài nguy hiểm như vậy, cậu ở một mình tôi không yên tâm".
"Vậy tôi qua kí túc xá ở tuyệt đối an toàn", não Đông hoạt động rất tốt, đối với loại ngôn ngữ nào cũng có thể nhanh chóng phản ứng.
Trong mắt Nghĩa, sự lanh lợi này cộng thêm tính cố chấp thật không phải tốt đẹp gì, chỉ khiến Nghĩa nhiều phen đau đầu. Đôi lúc Nghĩa nuôi dưỡng suy nghĩ xấu trong đầu, ước gì Đông cứ yếu đuối như mấy ngày qua để dễ bề khống chế.
"Tôi không muốn xa cậu chút nào cả. Với lại, không phải chúng ta là của nhau thì nên ở chung với nhau sao?", Nghĩa ném một lát táo vào miệng, nháy mắt tình ý với Đông.
"Vậy cậu có thể... ưm...", Đông chưa nói hết câu đã bị Nghĩa chặn lại.
Đông có chiêu thức riêng của mình để trấn áp Nghĩa, Nghĩa cũng vậy. Mặc dù kho chiêu thức không được phong phú như của Đông nhưng Nghĩa ra đòn rất chắc chắn.
Nghĩa chỉ cần dùng môi và lưỡi sẽ nhanh chóng khống chế được tên nhóc bướng bỉnh, biến hắn trở thành một con thỏ ngoan ngoãn không nói được tiếng nào. Nghĩa nhẹ nhàng đẩy lát táo dập nát và thứ nước ngọt ngào vào miệng Đông.
Lúc trước Đông không đồng tình việc ăn uống bằng cách này nhưng sau một thời gian Nghĩa tâm huyết huấn luyện, dần dần trở nên nghiện lúc nào không hay.
Đông nhắm mắt đón nhận, cùng Nghĩa dùng lưỡi nhào nặn thứ trong vòm miệng thay cho câu trả lời cao ngạo: "Thân nam nhi giang sơn là nhà, ở chung cư hay ở kí túc xá cũng như nhau. Coi như nể vẻ mặt thảm hại của cậu mà tôi qua ở chung", hay nói một cách tình cảm hơn, đúng cảm xúc hơn chính là: "Tôi đồng ý".