[Đam Mỹ] Diễm Cốt

Quyển 1 - Chương 6



Khi trở về, Minh Thịnh Lan trái lại nghiêm túc suy nghĩ xem nên xử lý án tử này như thế nào, nhưng mà thời gian quá ngắn, manh mối lại quá ít.

Hàn Nhạn Khởi đột nhiên hỏi: “Có thể hạ thủ từ vợ hắn không? Bọn họ thành hôn nhiều năm, ngày đêm chung đụng, chẳng lẽ cái gì cũng không biết sao?”

Minh Thịnh Lan cân nhắc: “Này cũng là một cách hay, nhưng hạ thủ thế nào đây, sợ sẽ đả thảo kinh xà.”

Tề Mi lười biếng nói: “Ta thấy cho người đi tìm vợ hắn cũng tốt, nữ nhân cứ tưởng gả cho một nam nhân tốt, chẳng ngờ trở thành vợ của kẻ thanh danh tệ hại, không chừng trong lòng đã mang nhiều oán hận, ngay cả ra ngoài cũng không dám.”

Dương Ý nói: “Ta nghe Huyện lệnh nói, vợ của Mông Ly xuất thân bần hàn, là con nhà nông gia ở Đồng thành, cha chết sớm, mẹ ốm đau, may mắn có Mông Ly cứu giúp, nàng đối với Mông Ly vô cùng cảm kích.”

Minh Thịnh Lan nói: “Vậy khó mà hạ thủ ở vợ hắn.”

Tề Mi nhướng mày cười nhạt: “Cái này không khó, các ngươi thật chẳng biết tâm tư nữ nhân gì sất.”

Minh Thịnh Lan nói: “Tề đại tỷ có biện pháp hay gì chăng?”

Tề Mi đắc ý nói: “Các ngươi nghĩ xem, tuy rằng sau khi cưới vợ, Mông Ly cải tà quy chính, nhưng vợ hắn là người địa phương không có khả năng không biết chuyện của Mông Ly, còn nguyện ý gả cho hắn, nói như vậy Mông Ly đã từng hứa với nàng một việc gì đó.”

Minh Thịnh Lan sáng tỏ: “Có lẽ hắn đáp ứng nàng ta sau này không bao giờ cùng nam nhân quấn quýt nữa.”

Hàn Nhạn Khởi tiếp lời: “Nếu nàng biết trượng phu vẫn đang gạt nàng cùng nam nhân khác dây dưa, vậy muốn tìm manh mối từ miệng nàng chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

Minh Thịnh Lan cười ha ha: “Chủ kiến của Tề đại tỷ rất hay, chúng ta nên an bài một chút?”

Ngày kế.

Hà thị mang theo giỏ đồ ăn, cúi đầu đi trên đường.

Bên tai truyền đến tiếng cười nhạo quen thuộc, đại loại như “Gả cho tướng công như vậy, không chừng nàng cũng chẳng phải thứ gì tốt”, vô cùng khó nghe.

Lời vũ nhục kiểu này Hà thị nghe đã ba năm.

Ai biểu trượng phu nàng trước kia mở cửa làm nam xướng làm chi, còn khắc chết nhiều người. Trong thành đều đồn thổi hắn là yêu quái, ai cũng khinh thường.

“Mấy người…”

Hà thị thật sự nhịn không được, vừa định mở miệng, phụ nhân kia lập tức né ra tránh như tránh ôn dịch, sau đó đứng chỗ xa xa nói: “Mông tẩu, ngươi đừng tới đây.”

“Nói không chừng tướng công ngươi đã lây bệnh gì cho ngươi rồi.”

“Ha, Mông tẩu, ta khuyên ngươi một câu, nên sớm bỏ hắn đi, các ngươi cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu.”

Phụ nhân kia líu ríu nói xong, Hà thị nghiến chặt răng, xoay người bỏ đi.

Hàn thị vốn gia cảnh bần hàn, cha mẹ bệnh nặng, là trượng phu Mông Ly cứu giúp nàng, sau đó ngỏ lời muốn cùng nàng thành thân.

Hà thị cũng từng nghe chuyện của Mông Ly, nhưng vì hắn cứu nàng nhiều lần, còn hứa sau này sẽ an phận mà sống, Hà thị mới động tâm.

Hà thị nghĩ, năm tháng trôi qua, mọi người sẽ chậm rãi quên đi, vậy là tốt rồi.

Nào ngờ sau khi thành thân, nàng mới biết suy nghĩ của mình quá ngây thơ, những nam nhân từng qua lại với Mông Ly vẫn chưa chịu buông tha cho hắn, ngay cả người nhà bọn họ cách hai ba ngày lại đến gây sự, Hà thị cũng bị liên lụy nhiều lần chịu nhục.

Nàng hiện giờ chính là trò cười!

Hôm nay Hà thị thật sự chịu không nổi nữa mới muốn cãi lại, vừa nói hai chữ thì ăn một trận nhục nhã như thế, khiến nàng xấu hổ giận dữ gần chết.

Dưới đáy lòng Hà thị đương nhiên nén giận không phải chỉ một hai lần, nhưng lấy gà theo gà lấy chó theo chó, nàng đã cùng Mông Ly thành thân, còn có thể như nào? Huống chi nàng cũng tận mắt chứng kiến, Mông Ly cùng nam nhân khác qua lại.

Tiếp qua vài năm, có lẽ thêm vài năm nữa sẽ tốt thôi.

Hà thị xoa mắt, đi vào nhà.

Minh Thịnh Lan ghé vào cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: “Đến chưa?”

Tề Mi treo ngược trên cửa sổ, nói: “Chưa đâu, đến thì ta gọi các ngươi.”

Minh Thịnh Lan nhíu mày nói: “Sao lâu vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Nhỡ Mông Ly về thì hỏng.”

Tề Mi ừ một tiếng, rồi lộn người lên trên.

Mấy người Minh Thịnh Lan thương lượng một phen, nghĩ kế châm ngòi Hà thị, nhờ Trần huyện lệnh sai người dẫn Mông Ly rời đi, Tề Mi mở khóa cửa, Minh Thịnh Lan cùng Hàn Nhạn Khởi giữa ban ngày ban mặt chui vào nhà người ta, Tề Mi thì ngồi ở trên nóc nhà xem Hà thị khi nào trở về.

Minh Thịnh Lan có chút nóng lòng, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tề Mi bỗng nhiên hô một tiếng: “Đến rồi!”

Minh Thịnh Lan tinh thần rung lên, nhìn về phía Hàn Nhạn Khởi.

Ngón tay Hàn Nhạn Khởi thong thả chỉ vào giường: “Ngồi lên đi”

Minh Thịnh Lan nghe lời ngồi xuống mép giường.

Hàn Nhạn Khởi lại nói: “Động đi.”

Minh Thịnh Lan ngạc nhiên: “Gì?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Tạo tiếng động đó! Lớn tiếng một chút.”

Minh Thịnh Lan sắc mặt cổ quái, dùng tay lắc giường, giường này phỏng chừng đã có tuổi, kêu cót két cót két.

Hàn Nhạn Khởi nghiêng tai lắng nghe, cũng ngồi bên cạnh Minh Thịnh Lan, há miệng liền… Rên!

Như là thét chói tai, lại như động tình trên giường, tiếng rên rỉ ái muội.

Đúng vậy, chính là tiếng rên trên giường.

Thanh âm mềm mại ngọt ngào thấu xương mang chút trong trẻo của thiếu niên, cùng thanh âm Hàn Nhạn Khởi ngày thường hoàn toàn bất đồng.

Càng miễn bàn một tiếng rên này, không người nào còn có thể nghi ngờ, bởi chiếc giường không ngừng lay động, lại phập phồng bất định, thở gấp liên tục. Chỉ nghe thanh âm, cũng có thể tưởng tượng ra người trên giường lúc này kiều diễm đến mức nào…

Minh Thịnh Lan mặt đỏ lên, liếc nhìn Hàn Nhạn Khởi.

Chỉ thấy Hàn Nhạn Khởi sắc mặt không thay đổi, vừa nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, vừa mở miệng thở hổn hển… rên.

Thật sự là cao nhân… Xem vẻ mặt nghiêm túc này, người không biết còn tưởng hắn đang phá án ha… À đúng, đúng là phá án.

Minh Thịnh Lan thở dài, bi thương khép chân lại. =)))))

Hàn Nhạn Khởi rên đến đa dạng phong phú, cao thấp thích thú, lại thêm tiếng thô rống thở dốc hỗn loạn của nam nhân thành thục, nghe như hai người nam nhân đang tình cảm mãnh liệt cùng nhau chịch hăng hái.

Mà vô luận là loại nào, đều khác với thanh âm nguyên bản của Hàn Nhạn Khởi, thanh âm kia có chút mềm mại, xem chừng rất giống Mông Ly.

Minh Thịnh Lan lại có chút thất vọng, lúc Hàn Nhạn Khởi đưa ra kế hoạch làm hắn kinh ngạc vô cùng, Hàn Nhạn Khởi còn nói phải cần hắn hỗ trợ, tưởng rằng muốn hắn sắm một vai nhân vật gì đó…

Lúc này không khỏi thẹn thùng, nhưng may mắn Hàn Nhạn Khởi có thể một người có thể làm chuyện hai người, nếu không chỉ bằng Minh Thịnh Lan hắn, thì làm sao kêu ra.

Lúc trước từng giải thích, danh khí có khẩu, có tay, có thắt lưng, có chân, một bộ vị nào trên thân thể cũng có khả năng là danh khí.

Mà ‘khẩu’ trong đó chính là công phu hiện tại Hàn Nhạn Khởi đang biểu diễn.

Hàn Nhạn Khởi không phải có được khẩu danh khí, mà do nhiều năm luyện tập, mỗi ngày luyện giọng đến thành thói quen, mặc dù so ra kém với khẩu danh khí hàm xúc tự nhiên, nhưng cũng là hiếm thấy.

Nếu như là cực phẩm khẩu danh khí, có thể khiến người ta mới nghe đã bắn, hơn nữa bị ám ảnh ba ngày không quên, đủ thấy nó thần kỳ tuyệt diệu như thế nào.

Hàn Nhạn Khởi được rèn luyện từ nhỏ, nhưng so với danh khí trời sinh là chưa đủ nhìn, bất quá vẫn có chỗ nổi trội hơn người, dưới mỗi ngày trau chuốt gọt giũa, thanh âm hắn càng thêm thiên biến vạn hóa.

Hà thị mang theo bụng đầy tâm sự đi đến cửa nhà, nghe bên trong phát ra thanh âm cổ quái.

Tiếng nỉ non kiều mị, rõ ràng đang làm chuyện không sạch sẽ, cẩn thận lắng nghe, không phải thanh âm trượng phu nàng Mông Ly thì còn ai? Hà thị kinh hãi, chẳng dám mở cửa, vội dán vào cửa sổ nghiêng tai nghe. Có tiếng thở dốc của nam tử, cùng với âm thanh giường gỗ kẽo kẹt rung động.

Hàn Nhạn Khởi cũng phát hiện nàng ở bên ngoài nghe lén, dần dần hạ thấp thanh âm, dùng giọng của Mông Ly nói: “Được rồi, đứng dậy đi!”

Hà thị bưng miệng, nước mắt rưng rưng, nhưng không dám phát ra tiếng, cẩn thận tiếp tục nghe.

“Ta còn muốn.”

“Mau đứng lên đi, Hà thị sắp trở về.”

“Ha ha, ngươi yên tâm, ta đã sớm phái người ngăn nàng, ngươi sao phải sợ nàng? Chẳng lẽ ở trên giường nàng giỏi hơn ta?”

“Đi, tốt xấu gì nàng cũng là vợ trên danh nghĩa của ta, ta cuối cùng vẫn chỉ một mình chống đỡ, bằng không hiện tại sớm bị cọp mẹ trong nhà ngươi xé xác rồi.”

“Hừ, sợ không chỉ có mình nhà ta đi? Còn có nhà họ Trương họ Triệu bọn họ, cuối cùng là bao nhiêu nhà nữa?”

“Đủ rồi, đã như vậy ngươi còn tìm ta làm gì?”

“Ngươi tức giận? Ha ha, ta thấy vợ ngươi cũng có vài phần tư sắc, chi bằng chờ nàng về, chúng ta chơi trò ba người đi?”

“Phi, ngươi hạ lưu bại hoại.”

“Chịu hay không chịu?”

“Được được được, để ta tìm cơ hội rồi nói sau.”

Hà thị nghe đến đó, mắt hoa lên, suýt nữa ngất xỉu, nương theo tường mà đi ra, lui vào trong góc.

Nước mắt nàng nhịn không được chảy xuống. Nhớ tới trượng phu rất ít khi cùng nàng hành phòng, thường lén xuất môn, hắn nói bận việc. Đúng rồi, một người như vậy, làm sao có thể thật sự quên mùi nam nhân?!

Thì ra mấy năm nay Mông Ly gạt nàng, đều lấy nàng làm lá chắn.

Hà thị đầu tiên là thương tâm, sau đó trong lòng giống như bị lửa thiêu đốt.

Nàng là một phụ nhân, vốn nên lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, nếu hắn không phải người tốt nàng cũng phải chấp nhận. Nhưng Mông Ly kia lại hoang dâm như thế, thậm chí còn muốn đem vợ mình lên giường tình nhân! Trên trời dưới đất nào đâu có chuyện như vậy.

Mặc kệ nàng bên ngoài bị người sỉ vả, bị người nhục mạ, hắn lại ở nhà phong lưu khoái hoạt.

Hóa ra những lời thành khẩn lúc trước đều là giả, chỉ bởi vì muốn lấy lòng tin của nàng.

Cổ họng Hà thị tanh ngọt, nước mắt chảy xuôi ướt vạt áo, nàng cắn răng chỉnh lại quần áo, đứng lên đi ra ngoài ngõ nhỏ.

Hàn Nhạn Khởi ngừng lại.

Cửa sổ cũng mở ra, Tề Mi mặt đỏ tai hồng tiến vào, nói: “Đi rồi.”

Hàn Nhạn Khởi hỏi: “Đi đâu?”

Tề Mi nhún vai: “Thì đau lòng nên tránh đi một chút, chúng ta tý nữa hãy tìm nàng.”

Hàn Nhạn Khởi gật đầu.

Tề Mi thở phào một hơi: “Ta nói này, ngươi rên thật kỳ cục… Nhưng rất giống, không biết Mông Ly kia ở trên giường có phải cũng kêu như vậy hông ta, hí hí, một người làm chuyện hai người, biến hóa thật là đặc sắc, nếu ta không biết trước còn tưởng ở đây có hai người.”

Hàn Nhạn Khởi bất đắc dĩ nhìn nàng, nữ nhân mà nói đến chuyện kia chẳng chút kiêng kị gì cả, quả nhiên là nữ nhân giang hồ, không câu nệ tiểu tiết.

Tề Mi lại nhìn Minh Thịnh Lan nói: “Hê, Minh bộ đầu, ngươi sao còn ngồi đó, chúng ta phải đi rồi.”

Minh Thịnh Lan sắc mặt hơi đổi, ho khan một tiếng nói: “Ừm, các ngươi cứ đi trước, ta ở lại tìm xem có manh mối gì không.”

Hàn Nhạn Khởi lẩm bẩm: “Ở đây thì có manh mối gì…”

Tề Mi nói: “Suy nghĩ của thần bộ người ta sao ngươi có thể biết được.”

Hàn Nhạn Khởi nhún vai, ra vẻ chẳng vấn đề gì, cùng Tề Mi ra cửa.

Minh Thịnh Lan nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, thở dài một hơi. =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.