[Đam Mỹ] Diễm Cốt

Quyển 1 - Chương 7



Hà thị trong lòng bi thương u ám đi ra sau ngõ vẫn chưa trở về, lang thang ở trên đường một đêm. Sáng sớm hôm sau nàng mới ngây ngốc trở về, trong lòng đã muốn nghĩ thông, cho dù thế nào cũng phải cùng Mông Ly hưu (ly dị).

Chưa đi tới nhà, thì gặp một nữ tử xinh đẹp động lòng người hỏi: “Vị này là Mông tẩu sao?”

Hà thị mấy năm nay, đâu chịu nổi xưng hô khách khí như vậy, có chút mất tự nhiên nói: “Là ta…”

Nàng mỉm cười: “Ta là người của huyện nha, đặc biệt đến thỉnh tẩu tử đến nha môn trao đổi chút chuyện.”

Hà thị vừa nghe tinh thần luống cuống, nàng đời này chưa bao giờ tiếp xúc với người nha môn, lắp bắp nói: “Ta… Ta là lương dân, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý…”

Nàng kia nói: “Tẩu tử đừng nóng vội, gọi ngươi đi không phải ngươi có tội, mà là cần ngươi hỗ trợ nha.”

Hỗ trợ? Hà thị ngẩn ra, trong lòng cũng mơ hồ hiểu được chuyện gì…

Hà thị nhắm mắt theo đuôi Tề Mi vào nha môn, Tề Mi dẫn nàng đến một gian phòng.

Hà thị đánh bạo ngẩng đầu lên, liền thấy ba thiếu gia công tử trẻ tuổi tuấn lãng, diện mạo thật sự không thể chê. Theo lý nàng là một phụ nhân, không nên cùng nam tử trẻ tuổi ở chung một phòng, nhưng vừa nhìn đã biết những vị này không phải người tầm thường, hơn nữa còn tìm nàng vì…

Hà thị hạ mi thu mắt, trầm mặc hướng bọn họ hành lễ.

Minh Thịnh Lan nâng tay, hỏi: “Vị này chính là Mông phu nhân?”

Hà thị nói: “Thiếp thân đúng là người Mông gia, không biết các vị đại nhân tìm thiếp thân có chuyện gì?”

Minh Thịnh Lan nói: “Việc này phu nhân ắt hẳn cũng biết, người quang minh không nói lời mờ ám, ta cũng xin nói thẳng. Ta là bộ đầu, hiện đang tiếp nhận vụ án của dân chúng trong thành, tố cáo tướng công ngươi Mông Ly mưu tài còn sát hại mạng người, cho nên đặc biệt mời phu nhân đến phối hợp tra án.”

Hà thị thay đổi sắc mặt, nàng cũng biết chuyện này, nhưng trước nay đều do Mông Ly tự mình xử trí, chưa bao giờ liên lụy đến nàng. Sau khi suy ngẫm, Hà thị thấp giọng nói: “Các ngươi muốn hỏi cái gì?”

Minh Thịnh Lan trong lòng vui vẻ, nói: “Chúng ta muốn hỏi cái gì, còn phải xem phu nhân biết nhiều hay ít.”

Hà thị chua xót, cười nhạt: “Thật không dám giấu, thiếp thân và Mông Ly thành thân mấy năm, đa số chuyện của hắn đều nói qua với thiếp thân, tin tưởng bộ đầu đại nhân sẽ muốn biết…”

Minh Thịnh Lan lúc này hiểu được, xem ra Mông Ly kia nói cho vợ hắn  không ít chuyện, hắn thật là muốn cùng Hà thị trải qua cả đời, đáng tiếc Hà thị chỉ là một phụ nhân, cái gì cũng không hiểu, hai người lại không thường tâm sự với nhau, mới có thể làm cho Minh Thịnh Lan bọn họ bắt được cơ hội châm ngòi.

Minh Thịnh Lan trầm ngâm một lát: “Phu nhân có biết vì sao Mông Ly có thể khiến nhiều nam tử vì hắn mà si cuồng như vậy?”

Hà thị gật đầu: “Biết, việc này vô cùng khó tin, thiếp thân chỉ cầu đại nhân nghe xong chớ nói thiếp thân bịa chuyện gạt người là được.”

Minh Thịnh Lan gật đầu, nói: “Phu nhân, thỉnh.”

Hà thị suy nghĩ một chút, lúc này mới từ từ kể lại chuyện cũ của Mông Ly…

Mông Ly sau khi cha mẹ qua đời, trong nhà không có thân thích, một thiếu niên chỉ biết đọc sách sao có khả năng chống chọi mưu sinh, càng không có bản lĩnh nuôi sống chính mình.

Hắn ngày thường ở học đường xinh đẹp thanh tú được rất nhiều người yêu thích, không ít đệ tử phú gia hảo nam phong muốn cùng hắn chung đụng. Mông Ly khi đó trong lòng đắc ý, nhưng chưa bao cùng đệ tử phú gia nào lên giường.

Lúc này trong nhà đột nhiên lụi bại, hắn không có năng lực tự kiếm sống, liền nghĩ tới ưu điểm của mình.

Ngày ấy, có một công tử nhà giàu xưa nay luôn yêu thích hắn, hắn không tránh né, ngược lại mơ hồ tiếp cận, khiến ngươi nọ cao hứng đến mặt mày hớn hở. Sau buổi học thì mời y về nhà điên long đảo phụng, thân thiết một phen.

Công tử nhà giàu kia có được thân thể Mông Ly, trong lòng rất vui mừng, còn chưa kịp nói lời yêu thương, Mông Ly đã mở miệng đòi tiền.

Đây thật sự là một chậu nước lạnh tưới tắt xuân tâm, tiền? Đây chẳng khác nào ăn bánh trả tiền giống như chơi kỹ nữ sao?

Công tử nhà giàu quăng chút tiền, buồn bực đi về.

Việc này phá hủy tâm trạng tên công tử đó, buồn bực đè nén trong lòng, tìm đến đám bạn bè xấu ở học đường đi uống rượu. Đối ẩm say sưa, quá ba tuần rượu, công tử nhà giàu say khướt đem chuyện ban ngày nói ra, chính là khinh miệt cùng bêu xấu, nói Mông Ly ắt hẳn đã làm việc này lâu rồi, bình thường ngại ngùng tránh né không cho người chạm vào, kỳ thật chỉ là loại hàng thấp kém ra vẻ thanh cao mà thôi.

Lời này làm đám bạn bè hèn mọn của hắn, trong lòng thèm nhỏ dãi Mông Ly đã lâu, càng thêm ngứa ngáy khó nhịn.

Cả đám nhất thời hứng trí, cùng nhau thương lượng một phen…

Ngày ấy sau buổi học, Mông Ly bị mấy người kéo đi tửu quán uống rượu, giữa buổi tiệc thì bị đùa giỡn, hắn cũng không kịp phản ứng, thẳng đến khi mê dược trong rượu có hiệu lực, mấy người kia đè Mông Ly xuống giở trò.

Mông Ly da thịt mềm mại, bị đám cầm thú thay phiên nhau chịch, sau đó ném chút bạc trên người hắn liền rời đi.

Mông Ly tỉnh dậy, phía sau vết máu đã khô, đau đớn vô cùng, toàn thân loang lổ xanh tím, mặc quần áo lại tử tế rồi khập khiễng về nhà.

Hắn bị thương, đi không được nhanh, huống hồ đã là ban đêm, âm trầm lạnh lẽo, không biết khi nào mới có thể về đến nhà.

Đi mệt mỏi thì ngồi xuống đất nghỉ ngơi một lát, rồi tiếp tục đi, vết thương phía sau vừa đỡ lại bị nứt ra. Chờ khi trông thấy nhà, đã là quá nửa đêm.

Mông Ly lê từng bước đi đến cửa, dưới chân đá phải vật gì đó, hắn đầu tiên hoảng sợ, tập trung nhìn kỹ, ra là lão đạo sĩ lỗ mũi trâu, quần áo cũ nát, đang nằm ngủ say sưa.

Nghĩ có lẽ tên đạo sĩ lang thang này dọc đường không tìm được nơi ngủ trọ, nên mới ngủ ở trước cửa nhà hắn.

Mông Ly chợt cảm thấy hắn giống như chính mình, đều là kẻ đáng thương, tâm cũng mềm xuống, đẩy lão đạo sĩ một cái, nhìn hắn tỉnh lại, nói: “Này, tỉnh tỉnh!”

Lão đạo sĩ dụi mắt, nói: “Ta đi.”

Mông Ly kéo hắn lại: “Aiz, đi đâu? Vào nhà rồi ngủ…”

Lão đạo sĩ kinh ngạc nhìn nhìn thiếu niên, cũng không nói gì, theo hắn vào nhà.

Mông Ly tìm chỗ cho lão đạo sĩ ngủ, còn mình đi vào bên trong vệ sinh phía sau, dù sao nhà này cũng nghèo rớt mồng tơi, cũng không sợ lão đạo sĩ kia tay chân không sạch sẽ.

Mông Ly ngồi xổm xuống, mở hai chân, lấy tay luồng ra phía sau, chịu đau mà rửa sạch, rồi lấy thuốc mỡ bôi vào.

Đang bôi chợt nghe động tĩnh, đã thấy lão đạo sĩ kia đứng ở cửa, hắn cả kinh đứng lên: “Ngươi…”

Lão đạo sĩ xoa nhẹ chòm râu, nói: “Cẩn thận, đừng làm miệng vết thương nứt ra.”

Lão đạo sĩ nói với Mông Ly rất nhiều, Mông Ly nghe tới mờ mịt chẳng hiểu gì cả, cuối cùng chỉ hiểu đại khái ý lão chính là, thấy Mông Ly tâm địa thiện lương, nên muốn cho Mông Ly một loại dược, có thể khiến Mông Ly từ nay về sau cùng nam nhân chịch trên giường sẽ không bị thương nữa, như cá gặp nước.

Lão đạo sĩ này còn tự xưng rằng, đây là phương thuốc tổ truyền, hắn tuy rằng chưa thử qua nhưng tổ tiên có nói dược liệu vô cùng kỳ ảo.

Một khi dùng dược, cúc sẽ vô cùng mê hồn thực cốt.

Mông Ly nghe lão nói hồi lâu, trong lòng nghĩ lão đạo sĩ này không có lý do gì lừa gạt mình, lại nhớ đến chuyện ban ngày, tâm niệm khẽ động, liền đồng ý.

Lão đạo sĩ đem phương thuốc ra, nói Mông Ly chiếu theo toa này mà bốc thuốc, bôi trên cúc bảy bảy bốn mươi chín ngày, còn nói sau này chú ý mọi việc, ngày kế thì cáo từ.

Trước khi đi hắn dặn dò: “Chúng ta bình thủy tương phùng, ngươi đối với ta có ơn ngủ nhờ một đêm, trên người ta không có vật gì quý giá, chỉ có phương thuốc tổ truyền tặng ngươi, chính là phương thuốc này ta chưa bao giờ thử qua, ắt hẳn có chỗ đặc thù, ngươi ngày sau vẫn nên tự mình cân nhắc. Nếu sợ hãi thì ngẫm lại, không dùng thì đem phương thuốc hủy đi.”

Mông Ly đáp ứng, ở trong nhà suy nghĩ ba ngày, cuối cùng vẫn quyết định dùng dược.

Nói đến cũng thật lạ, hắn dùng thuốc này hai ngày đầu ngứa không chịu nổi, sau đó dần dần không ngứa nữa, phát hiện cúc trơn mềm hẳn lên, tiếp qua vài ngày, màu sắc trở nên hồng nhạt, tới bảy bảy bốn mươi chín ngày thì bảo khí đại thành.

Mông Ly lập tức đi tìm công tử nhà giàu kia thử trước, lần này đi vào, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cảm giác chẳng hề đau đớn, ngược lại tên công tử kia ngày kế thắt lưng không thể thẳng lên mà đi.

Trong lòng Mông Ly còn ghi hận hắn, muốn tìm thời cơ trả thù, nên cùng công tử nhà giàu này qua lại, mấy tháng sau hắn liền bạo bệnh mà chết.

Mông Ly loáng thoáng cảm thấy có liên quan đến mình…

Trong lòng hắn tồn nghi hoặc, ngày ấy cố ý tìm vài người cùng hắn quan hệ, không ngoài dự đoán, chỉ qua vài tháng không chết thì cũng bệnh, ngay cả đại phu cũng khám không ra.

Đó là lý do vì sao những người lên giường với Mông Ly hoặc chết không minh bạch hoặc bệnh chẳng rõ nguyên nhân, tuy vậy, vẫn có rất nhiều nam nhân giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, bám theo muốn cùng hắn một chỗ.

Lúc đó dĩ nhiên không thiếu kẻ đòi thành thân với Mông Ly, thật sự là kinh hãi thế tục.

Hà thị nói xong, thở dài một hơi: “Sau khi thành thân, hắn đem đầu đuôi ngọn nguồn kể cho thiếp thân.”

Minh Thịnh Lan liếc nhìn Hàn Nhạn Khởi, thầm nghĩ hắn quả nhiên đoán không sai, Mông Ly kia chẳng phải trời sinh danh khí, mà là dùng dược lộng ra.

Ngược lại Tề Mi ở một bên ngạc nhiên không thôi, chậc chậc nói: “Mông phu nhân, hắn không phải là lừa gạt ngươi đi?”

Hà thị ngẩn người: “Này… Này thiếp thân không biết… Nhưng tất cả lời thiếp thân nói đều là hắn nói cho thiếp thân nghe.”

Tề Mi nói: “Đúng là thiên hạ to lớn không thiếu chuyện lạ ha, thật sự mở mang kiến thức.”

Lúc này đã biết Mông Ly như thế nào khiến người chết hoặc bệnh, sự tình liền dễ xử lý, huống chi nơi này còn có một Hà thị.

Minh Thịnh Lan nháy mắt ra hiệu, Tề Mi đi lên vô cùng thân mật nói: “Mông tẩu, ngươi xem việc này, quan phủ nhất định sẽ phán xử, ngươi tính thế nào?”

Hà thị ảm đạm nói: “Nếu không có việc này ta cũng muốn ly hôn với hắn, chẳng qua không biết con đường sau này sẽ ra sao, có lẽ là rời khỏi Đồng thành này, ta sợ không lưu lại được nữa.”

Tề Mi nói: “Thứ cho ta lắm miệng, việc này vốn không nên làm phiền phu nhân, dù sao một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, đến ngày Mông Ly bị định tội, cũng cần có người làm chứng…”

Hà thị nghe đến đây đã hiểu được, sắc mặt có chút khó coi, nàng nói không sai, một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, cho dù Mông Ly từng có lỗi với nàng, nhưng nàng sao có thể bỏ đá xuống giếng như thế.

Tề Mi vỗ vai Hà thị: “Phu nhân trước nên suy nghĩ cho kỹ, tới ngày định tội, phu nhân làm nhân chứng, huyện quan đại nhân cũng cần khoảng thời gian ngắn để sắp xếp, lần này phá được án tất nhiên sẽ hậu tạ phu nhân. Phu nhân, ngươi ly hôn như thế, một nữ tử yếu đuối như ngươi có thể đi đâu sống? Ngươi nên cẩn thận ngẫm lại chút.”

Thế gian rộn ràng nhốn nháo, bất quá là lợi đến lợi đi, cũng nên vì cuộc sống ấm no mà lo lắng, Hà thị nghĩ, về phần tiền bạc mình tích góp không được bao nhiêu, thiếu thốn là điều khó tránh, liền động tâm.

Chỉ cần động tâm, còn không phải dễ xử lý?

Tề Mi khuyên nhủ không bao lâu, Hà thị đã luôn miệng đáp ứng đến ngày đó sẽ ra công đường làm chứng.

Cái này gọi là: Phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn đến thì mỗi người bay một ngả, kẻ bay trước cũng muốn đạp kẻ bay sau một cước, tạo thế tốt để bản thân lao đi.

_____________________________

Edit nói ra suy nghĩ của mình: Màu tím cũng là kết luận của tác giả, k phải ta (o_o).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.