Buổi sáng ban mai sắc trời còn rất sớm, Hàn Nhạn Khởi đang ngủ bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài, hắn mở mắt ra phát hiện Minh Thịnh Lan cũng đã tỉnh, đang nghiêng tai nghe tiếng động bên ngoài. Hàn Nhạn Khởi hỏi: “Sao vậy?”
Sau một lúc Minh Thịnh Lan nói: “Hình như là Lưu đại nương đã về?”
Hàn Nhạn Khởi đá chăn bò dậy: “Lưu đại nương về rồi à? Bà ấy có mang quan sai đến không?”
Minh Thịnh Lan nói: “Nghe tiếng động bên ngoài, chắc là có.”
Hàn Nhạn Khởi dậy rồi cũng không định ngủ tiếp, vừa mặc quần áo vừa nói: “Nhanh lên, chúng ta ra xem.”
Mặt trời mới hơi ló rạng đằng đông, ánh sáng nhập nhèm, một đám người cầm đèn lồng tụ tập trước cổng lớn, nhóm hạ nhân Hồng gia chắn cửa không cho ai tiến vào. Nhìn lại lần nữa, hóa ra bọn Tề Tiểu Bạch cũng đã ở đó, đang ôm cánh tay xem náo nhiệt.
Hai người đi tới, nghe những người đó nói chuyện.
Lưu đại nương mang đến khoảng mười bộ khoái mặc đồ đen, cả người dính sương, nhìn qua là biết đi suốt đêm tới đây. Vẻ mặt bọn họ không giấu được mệt mỏi, tay vịn đao treo bên eo, quát: “Các ngươi không muốn sống nữa sao, dám cản trở công vụ?!”
Người ở đây nhiều năm không ra khỏi trấn, đám người trẻ tuổi càng chẳng thèm để quan sai vào mắt, vô cùng hung hãn nắm chặt cuốc xẻng trong tay: “Cái gì mà công vụ với chả không công vụ, không được tới đây!”
“Chỗ các ngươi có hung thủ giết người, chúng ta đi bắt hắn quy án, mấy vị tiểu ca nhường đường cho.” Trưởng bộ khoái khuyên nhủ.
Đám thanh niên vẫn chắn trước cửa Hồng phủ: “Kệ các ngươi, chỗ chúng ta làm gì có hung thủ giết người, nhanh cút đi, nếu không coi chừng chúng ta đá các ngươi ra ngoài!”
Tề Tiểu Bạch ở phía sau còn nói mát “Đúng á, nhanh đá bọn họ đi!!!”
Hai tay Lưu đại nương đan vào nhau dưới ống tay áo, gân cổ lên nói: “Nhị Ngưu, ngươi lớn lối quá nhỉ?”
Người tên Nhị Ngưu đỏ bừng mặt, tay nắm chặt xẻng: “Lưu đại nương.”
Lưu đại nương nói: “Các ngươi mau tránh ra, không thấy thứ trong tay mấy vị đại gia kia sao, đao này không đùa được đâu.”
Nhị ngưu nâng xẻng lên: “Vũ khí của chúng ta cũng không đùa được đâu. Lưu đại nương, là bà mang mấy người này tới phải không?”
“Đừng nói nhiều với lão tú bà này nữa, nhanh đuổi bọn họ đi.” Một người hét lên.
Lưu đại nương tức giận trợn trắng mắt.
Nhìn đám người đang kích động, đao của nhóm bộ khoái cũng rút ra khỏi vỏ, nhắm ngay những dân làng cầm hung khí. Trong nhất thời, không khí có phần giương cung bạt kiếm.
“Sao thế?” Từ rất xa vang lên giọng nói của Hồng Ngọc Tiêu, mọi người đều quay đầu lại, nhìn thấy hắn vừa sửa vạt áo vừa bước nhanh đến, đi theo phía sau là các con của hắn.
Hồng Ngọc Tiêu cau mày nói: “Đây là…”
Trưởng bộ khoái lạnh lùng cứng rắn trả lời: “Ngươi là Hồng Ngọc Tiêu? Chúng ta là bộ khoái huyện An Châu, nhận được báo án rằng trấn này xảy ra rất nhiều án mạng quan hệ với quý phủ. Hồng lão gia, mời theo chúng ta một chuyến.”
Sắc mặt Hồng Ngọc Tiêu thoáng trắng bệch, có khi còn trắng hơn các con hắn. Hồng Ngọc Tiêu đột nhiên quay đầu nhìn về phía đoàn người Minh Thịnh Lan.
Mười mấy năm vẫn luôn yên ổn, đến lúc bọn họ xuất hiện thì có quan sai?
Minh Thịnh Lan thong thả đi lên phía trước, lấy lệnh bài bên thắt lưng ra: “Tại hạ là Minh Thịnh Lan, đến từ đế đô.”
Bộ khoái kia tựa hồ đã sớm nghe Lưu đại nương nói thân phận của hắn, cực kỳ kích động chắp tay: “Minh đại nhân, kính ngưỡng đã lâu! Không ngờ có thể gặp ngài ở đây.”
Hồng Ngọc Tiêu cứng họng: “Ngươi…”
Minh Thịnh Lan cười nhạt: “Hồng lão gia, chỉ có thể trách ngươi không biết nhìn người, cứ một mực mời ta làm khách.”
“Khốn nạn!” Hồng Cẩm Huyền gầm nhẹ một tiếng, vung tay muốn đánh Minh Thịnh Lan.
Hồng Ngọc Tiêu giữ hắn lại, sắc mặt lúc xanh lúc đen, cắn răng nói: “Sao ngươi biết…, chỉ bằng những lời của phụ nhân đó ngươi liền kết luận ta là hung thủ giết người?”
Minh Thịnh Lan nói: “Đương nhiên không phải.” Hắn cũng không nhiều lời, ra hiệu bộ khoái huyện An Châu bắt giữ Hồng Ngọc Tiêu.
Hồng Ngọc Tiêu lắc đầu, ngăn cản đám hạ nhân và con trai định bảo vệ hắn, nhẹ giọng nói: “Ta sớm biết rằng sẽ có ngày này.”
Cho dù hắn trốn ở một trấn nhỏ hoang vắng, hại người vẫn là hại người, nhân quả tuần hoàn, thiện ác hữu báo, không trốn được.
Trời dần sáng, các bộ khoái bắt đầu thăm viếng người nhà của những người đã chết, mời bọn họ đến Hồng phủ để hỏi chuyện.
Người nhà nạn nhân đa số là phụ nhân, nghe nói có quan sai tới bắt Hồng Cẩm Thiên đều sôi nổi bàn tán rầm rộ, tỏ vẻ không thể tin nổi. Kể ra cũng lạ, trước kia trong nhà có người chết tuy bọn họ cũng nghi ngờ Hồng Ngọc Tiêu nhưng không có ai dám đứng ra tố cáo. Hiện tại Hồng Ngọc Tiêu bị bắt rồi, các nàng mới mồm năm miệng mười bắt đầu kể lại chi tiết người nhà chết thế nào, lúc ấy trông ra sao.
Càng nói sự thật càng phơi bày, cuối cùng đồng loạt ra kết luận: Chắc chắn là Hồng Ngọc Tiêu hại người.
Một vị phụ nhân còn sợ hãi hỏi Minh Thịnh Lan: “Quan gia, mọi người muốn thiêu chết con yêu tinh đó đúng không?”
Minh Thịnh Lan bất đắc dĩ nói: “Hắn không phải yêu tinh.”
Phụ nhân không tin: “Sao có thể, nếu không phải yêu quái thì sao lại hại người nhà chúng ta? Mấy người đó cấu kết với Hồng Ngọc Tiêu hơn một năm, càng ngày càng suy nhược, cuối cùng chết bất đắc kỳ tử trên giường. Này không phải do bị Hồng Ngọc Tiêu hút tinh khí sao?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Hút tinh khí là thật, nhưng hắn không phải yêu quái.”
Phụ nhân mờ mịt hỏi: “Là ý gì?”
“Minh Thịnh Lan! Ngươi cút ra đây cho ta!” Bên ngoài truyền đến tiếng chửi bới của Hồng Cẩm Huyền.
Minh Thịnh Lan mở cửa, Hồng Cẩm Huyền hai mắt đỏ ngầu xông vào, nắm chặt cổ áo Minh Thịnh Lan, nói: “Thả cha ta ra!” Sau một hồi, sắc mặt của hắn lại tái đi vài phần. Theo sau là Hồng Cẩm Đồng và Hồng Cẩm Thiên, hai người bình tĩnh hơn đại ca mình, Hồng Cẩm Thiên vùi mặt trong cổ áo đen, tối tăm như người vừa chui ra từ quan tài.
Minh Thịnh Lan cũng quá quen với sự điên cuồng của đám người nhà này, hắn đẩy tay Hồng Cẩm Huyền ra, nói: “Tội hắn là tội chết.”
“Thả y ra!” Cũng không biết Hồng Cẩm Huyền có nghe vào không, hắn chỉ biết điên cuồng hét lớn với Minh Thịnh Lan.
Hồng Cẩm Thiên lặng lẽ không một tiếng động đi tới, nhẹ giọng nói: “Nếu trong chuyện này có ẩn tình, có thể giảm nhẹ hình phạt không?”
Minh Thịnh Lan kinh ngạc nhìn hắn, ấn tượng của mọi người đối với Hồng Cẩm Thiên tương đối tốt, tuy rằng hắn hơi u ám nhưng vẫn là một người khá bình thường. Trừ chuyện loạn luân với cha mình, hắn cũng coi như rất tốt bụng, còn khuyên mọi người rời đi.
Minh Thịnh Lan suy nghĩ một lát: “Ngươi trước kể thử xem.”
Pháp luật cũng có tình người, từ trước đến nay Minh Thịnh Lan luôn cố gắng cân bằng.
Trong phòng chỉ còn ba người: Minh Thịnh Lan, Hàn Nhạn Khởi và Hồng Cẩm Thiên.
Hồng Cẩm Thiên cúi đầu, giọng điệu hờ hững: “Khi ta vừa mới sinh thì cả nhà dọn đến trấn này, hai anh trai, một người hơn ta hai tuổi, một người hơn ta bốn, khi đó đều là những đứa trẻ không hiểu chuyện. Bởi vì thân thể rất yếu nên ta sống tại nhà đại phu trong thị trấn để tiện chăm sóc. Ở thị trấn năm năm ta đã sớm hiểu chuyện, biết còn nhiều hơn hai anh ta.”
Nói tới đây, y bỗng nhiên giương mắt nhìn hai người, nói: “… Cho nên, với chuyện loạn luân cùng cha ruột, ta vô cùng mâu thuẫn. Ngay từ đầu ta không muốn làm thế.”
Hàn Nhạn Khởi bật cười: “Đừng gạt ta, nhìn dáng vẻ này của ngươi hẳn là yếu nhất trong ba người, mâu thuẫn cái gì, là ngươi ham muốn nhiều nhất thì có. Chắc ngươi cũng biết là cha mình dùng thuật thải bổ?”
Hồng Cẩm Thiên đáp: “Nghe ta nói xong đã. Khi ta vừa lớn lên thì cha và các anh trai đã có quan hệ kia, bọn họ không được dạy về luân lý nên không từ chối. Sau đó cha lại muốn… với ta… Ta cực kỳ kháng cự nhưng cha thường xuyên hạ dược ta, vì ta cứ mãnh liệt cự tuyệt nên cha mới bất đắc dĩ nói ra chân tướng.”
Hồng Cẩm Thiên hỏi Hàn Nhạn Khởi: “Ngươi nghĩ vì sao mặt chúng ta lại trắng như tuyết, không có khí sắc?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Đương nhiên là do bị cha ngươi thải bổ quá nhiều, lâu dần sẽ giống mấy người đã chết trong trấn, tinh tẫn nhân vong.”
Hồng Cẩm Thiên chậm rãi lắc đầu: “Sai rồi, y không thải bổ chúng ta, ngược lại, nếu không xảy ra quan hệ này, e rằng ba anh em chúng ta không sống quá mười tám tuổi. Thân thể ta yếu hơn hai anh trai cũng chỉ vì ta làm với cha ít nhất.”
Hồng Cẩm Thiên nói: “Ba huynh đệ chúng ta vừa sinh đã thiếu dương khí, vốn không thể sống đến khi trưởng thành. Bệnh này rất kỳ quái, không ai có thể trị được, sau khi sinh hai anh trai ta, cha vẫn luôn tìm kiếm thầy thuốc giỏi, đến lúc ta ra đời vẫn bị bệnh này, cha đã muốn sụp đổ. Đúng vào lúc này, có vị cao nhân nói với cha phương pháp cứu người, phương pháp đó là tự lấy bản thân cha làm lô đỉnh, đoán chừng hơn mười năm, trong quá trình giao hợp có thể đem dương khí của chính mình chuyển qua cho chúng ta.”
Nói tới đây, Hàn Nhạn Khởi và Minh Thịnh Lan cơ bản cũng đã hiểu.
Nhưng sắc mặt Hàn Nhạn Khởi có chút khó coi: “Phương pháp này… Thịnh lan, ngươi bảo người gọi Hồng Ngọc Tiêu đến đây, ta có một số việc muốn hỏi hắn.”
Hồng Ngọc Tiêu lạnh nhạt bước tới, thấy Hồng Cẩm Thiên cũng ở đó, hắn nói: “Con nói cho bọn họ rồi sao?”
Hồng Cẩm Thiên gật đầu.
Hồng Ngọc Tiêu buông tay: “Gọi ta tới làm gì, ta không có gì để nói, dù sao mấy năm nay cũng lãi lắm rồi.”
Minh Thịnh Lan nói: “Chẳng lẽ ngươi không có một chút áy náy nào? Những người ngươi hại đều vô tội.”
Hồng Ngọc Tiêu dừng một chút, trong mắt hàm chứa cảm xúc phức tạp: “Con người đều ích kỷ, dù cho ta có lòng trắc ẩn nhưng vẫn không quan trọng bằng con trai ta.”
Hàn Nhạn Khởi ngắt lời: “Người dạy ngươi phương pháp kia là ai?”
Hồng Ngọc Tiêu ngẩn người: “Ta cũng không biết tên họ của hắn, chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau, hắn nhìn ra con trai ta bị bệnh nên dạy cho ta cách chữa bệnh.”
Hàn Nhạn Khởi cân nhắc một chút, nói: “Người nọ… Có phải rất thích cười không?”