Nói ra được rồi dường như cũng không còn quá khó, ngược lại càng thêm nhẹ nhàng hơn, ít nhất không cần phải né tránh mỗi khi đối mặt với Dư Tri Ý.
Nụ cười đông cứng nơi khóe miệng Dư Tri Ý, suy nghĩ bị nghẽn lại, có thể bị nhiễm HIV là có ý gì?
Những kiến thức hữu hạn mà anh biết nói rằng bệnh AIDS có thời kỳ ủ bệnh, và những người ở trong thời kì này gọi là những người bị HIV.
Anh cảm thấy ngực mình như bị ai đấm một cái, không thở được, các giác quan dường như cũng bị phong ấn,muốn nói gì đó, nhưng mở miệng lại không tìm được từ ngữ thích hợp, nói cái gì đây? Hỏi hắn có cảm giác gì? Hỏi hắn nghĩ như thế nào? Hay là hỏi hắn có đau khổ không?
Phản ứng của anh nằm trong dự đoán của Lục Cảnh Niên, quả nhiên, cho dù là ai lúc nghe thấy chuyện này đều không thể chấp nhận được, người bình thường đều trước tiên sẽ nghĩ Vì sao lại bị cái bệnh này, Không có lòng tự trọng, Lạm giao, những từ ngữ này lướt qua đầu Lục Cảnh Niên một lượt, hắn đứng dậy, lùi lại mấy bước, hắn nghĩ, hắn đã dọa sợ Dư Tri Ý mất rồi.
Môi mấp máy mấy lần, cuối cùng cũng không hỏi gì, Dư Tri Ý nở một nụ cười tươi, nhẹ nói: "Vậy cũng phải đi ăn sáng.
"
Lục Cảnh Niên lắc đầu, "Cậu về trước đi, tôi muốn ở một mình một lát.
"
"Anh! " Dư Tri Ý hoảng hốt tiến lên trước một bước.
Lục Cảnh Niên trấn an anh, "Đừng nghĩ nhiều, tôi thật sự chỉ đi dạo một lát, trễ chút sẽ về.
"
Mãi cho đến khi bóng dáng Lục Cảnh Niên biến mất sau cầu thang đầy hoa tường vi, Dư Tri Ý mới lấy lại tinh thần đuổi theo, nhưng không còn thấy bóng dáng hắn đâu, không biết đã đi về phía nào.
Dư Tri Ý lẩm bẩm một mình: "Tôi chỉ đang nghĩ làm thế nào để an ủi anh, sao chưa gì anh đã chạy.
"
Anh lúc nãy chỉ nghĩ Lục Cảnh Niên phải bối rối sợ hãi biết bao nhiêu, không hề có ý nghĩ nào khác nữa.
Mặc dù Dư Tri Ý chưa từng tiếp xúc với người bị HIV, nhưng internet phát triển như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ biết một số những kiến thức cơ bản, ví dụ như, ngồi ăn cơm chung hoặc, những tiếp xúc ngoài da như, nói chuyện, ôm, bắt tay, đều sẽ không bị lây nhiễm, phương thức lây truyền chủ yếu là qua máu, từ mẹ sang con và một số phương thức đặc thù khác.
Lục Cảnh Niên không đi dạo dọc biển mà đi sâu vào làng chài, từ sau khi phát hiện mình có khả năng bị phơi nhiễm HIV, hắn đã trở nên tuyệt vọng, bất lực, cuối cùng bình tĩnh thản nhiên, yên lặng chờ cái chết đến, nhưng những ngày ở chung với Dư Tri Ý, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã lại lần nữa cảm nhận được sự tốt đẹp của cuộc sống, dục vọng sống trong hắn được khơi dậy, sống một ngày là thêm được một ngày, sống một ngày là kiếm một ngày, mỗi ngày đều thật mới mẻ, hạnh phúc, hắn nghĩ, thị trấn nhỏ này, cửa hàng hoa kia đều thật thần kỳ, có thể chữa khỏi hết tất thảy.
Đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi, Lục Cảnh Niên lấy di động ra mua vé tàu, hôm nay vẫn còn rất nhiều vé, đặt chuyến 3 giờ chiều.
Chứng minh thư thì nhờ Dư Tri Ý gửi tới Quảng Châu giúp hắn.
Đi xuyên qua hai ngõ nhỏ, trước ngõ có một bà lão đang bưng tô cháo đút cho đứa trẻ ăn, người trẻ tuổi chạy xe điện đi làm, mấy con chim nhỏ không rõ tên đậu trên mái hiên, tâm trạng Lục Cảnh Niên bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước.
Lại qua một con ngõ khác, phía trước xuất hiện ngôi đền thờ, ngồi đền không quá lớn nằm khuất phía trong, hương khói nghi ngút lượn lờ, có rất nhiều người tới đây cúng viếng, Lục Cảnh Niên trước giờ không theo đạo, hắn theo dòng người đi vào bên trong, bỏ tiền vào thùng công đức (*), thành kính bái lạy, lại thành kính rời đi.
Từ gốc 添了笔香油 có nghĩa là thêm dầu mè: chỉ việc quyên góp tiền công đức lúc đi chùa, đền, miếu.
Hắn không khẩn cầu Bồ Tát phù hộ, lúc quỳ lại không hề nghĩ tới gì, cõi lòng bình yên tĩnh lặng.
Dư Tri Ý cưỡi xe máy điện, đi qua một chỗ chuyên bán cây cảnh, nhìn xuyên qua cửa kính, Dư Tri Ý để ý tới một chậu sen tuyết, cánh hoa màu trắng khảm một chấm xanh, nhụy hoa vàng rực, đóa hoa rũ xuống hình cái chuông, cực kỳ xinh đẹp.
Mua xong bồn hoa kia, Dư Tri Ý chụp một tấm gửi qua wechat cho Lục Cảnh Niên, wechat mới kết bạn 2 ngày trước, ảnh đại diện của Lục Cảnh Niên là hình một đám mấy, chậu sen tuyết được Dư Tri Ý chụp rất đẹp, gửi xong còn thêm một câu: "Ý nghĩa của sen tuyết - một cuộc sống mới.
Lục Cảnh Niên đi hết làng chài, ngồi xuống một gốc cây cổ thụ, hồi lâu mới thấy tin nhắn, hình như lúc nãy hắn có nghe tiếng thông báo, nhưng không muốn xem, lúc ảnh chụp hiện ra trước mắt, hắn dường như ngửi thấy được mùi hoa.
Khoé miệng giương lên nụ cười chính hắn cũng không để ý, nhắn tin trả lời: "Rất đẹp, tôi về ngay, cậu có muốn tôi mua đồ ăn sáng luôn không?"
Lại một tấm ảnh chụp được gửi tới, trong ảnh là một bàn đầy đồ ăn, cháo cá, dồi xôi, bánh rùa đỏ, bánh kếp, sau đó là tin nhắn: "Tôi chuẩn bị đầy đủ đang chờ anh về ăn, anh còn không về thì tôi sẽ ngất xỉu vì đói mất.
Về ngay đây.
Bước chân của Lục Cảnh Niên bỗng chốc nhẹ nhàng hơn, vòng qua cửa hàng váy cưới, đi ngang cửa hàng bán cây cảnh, ông chủ đang bưng từng chậu cây ra, Lục Cảnh Niên bị một chậu cây hình dáng độc đáo thu hút, lá cây to rộng rất giống với loại rau có tên là cải cầu vồng thái, còn hoa của nó nếu nhất định phải dùng một từ để miêu tả thì chỉ có thể là châu quang bảo khí (*), thoạt nhìn cực kỳ quý giá.
(*)珠光宝气 thành ngữ chỉ những thứ lấp lánh đẹp đẽ có giá trị.
"Ông chủ, đây là hoa gì vậy?"
Ông chủ đứng thẳng người dậy, cười nói: "Cái này à, tên là bảo liên đăng.
"
Lục Cảnh Niên ngồi xổm, nhìn bông hoa đang rũ xuống, hình dáng giống hệt như cái đèn trong thần thoại bảo liên đăng, Lục Cảnh Niên lại hỏi: "Có dễ chăm không ạ?"
"Nếu biết chăm thì sẽ dễ, chăm hoa cũng tùy người, có những người đến cả trầu bà xương rồng cũng không nuôi sống nổi, đó gọi là sát thủ thực vật, còn có người hoa sắp chết đều có thể cứu sống lại.
"
Lục Cảnh Niên cười: "Ông chủ cũng thật có tâm, chậu hoa này có bán không?"
"Đương nhiên có, để tôi tính rẻ cho cậu.
"
Lục Cảnh Niên ôm hoa trở lại Dư Hương, Dư Tri Ý đang đi qua đi lại trước cửa.
"Tri Ý.
" Lục Cảnh Niên gọi anh.
Dư Tri Ý quay đầu lại, lông mày giãn ra, đôi mắt lấp lánh ý cười, "Anh về rồi!"
"Ừm, về rồi," Lục Cảnh Niên đặt bồn hoa trên bậc thang, "Lúc nãy đi ngang qua một tiệm bán cây cảnh, nhìn thấy cái này, đoán cậu sẽ thích, tặng cậu.
"
Dư Tri Ý sửng sốt, "Có phải chỗ nhà kính trồng hoa không?"
"Đúng vậy.
"
Dư Tri Ý xoay người đi vào trong, lúc ra ôm theo chậu sen tuyết mà anh mang về, nói: "Tôi cũng mua ở chỗ đó, tặng anh.
"
Hai người nhìn nhau mỉm cười, sương mù âm u bị nụ cười rửa sạch.
"Lên lầu ăn sáng, đồ ăn chuẩn bị hết cả rồi.
"Được.
"
Hai người ôm hoa lên lầu, ban công lầu 3 lại có thêm hai thành viên mới.
Đồ ăn sáng đã bị nguội, mấy món chiên có chút cứng, Dư Tri Ý bỏ một đĩa nhạc vào trong đài cassette, tiếng ca xưa du dương cất lên.
Lục Cảnh Niên ngân nga theo điệu nhạc, là Tiểu thành đại sự, giọng Quảng Đông uyển chuyển nhẹ nhàng, cảm giác này thật kỳ diệu.
Hai người không ai nhắc đến chuyện HIV buổi sáng, Dư Tri Ý dường như không có chuyện gì, vẫn nói nói cười cười.
Ăn xong bữa sáng, Dư Tri Ý đứng dậy chuẩn bị rửa chén, Lục Cảnh Niên gọi anh, "Tri Ý.
"
"Hả?"
"Cậu không tò mò sao? Tôi vì sao lại tiếp xúc với căn bệnh đó.
"
"Có tò mò, nhưng không sao hết, anh cũng nói là khả năng phơi nhiễm HIV, chỉ là khả năng, chưa xác định, nếu thật sự bị nhiễm, vậy tôi chúc anh quãng đời còn lại mỗi ngày đều thật vui vẻ.
"
"Dư Tri Ý, cậu là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi Đông Sơn này của tôi.
".