Lục Cảnh Niên xin nghỉ mấy ngày ở lại giúp đỡ tang lễ bà Bình, cháu gái của bà Bình suốt đêm quay về, cô không khóc, nói cô mình đời này quá khổ, ra đi sớm một chút cũng xem như được giải thoát.
Dư Tri Ý, Lục Cảnh Niên, Đàm Vĩ đều giúp đỡ túc trực bên linh cữu, bà Bình không có con cái, thế hệ sau của nhà họ Ninh đều ở nước ngoài, chỉ có cháu gái ở gần có thể về được, linh đường bày đầy hoa bách hợp, không có hương khói, chỉ có mùi hoa, không có nhạc tang, chỉ có tiếng ca thê mỹ của Mai Diễm Phương.
Cuốn kịch bản kia được hỏa táng cùng bà Bình, ngày đưa tang trời đổ mưa phùn, người thân của bà Bình không nhiều, hầu hết là hàng xóm láng giềng tới tiễn bà, không có tiếng khóc, cũng không có tiếng kèn trống đám ma, mỗi người một cành cúc mẫu đơn yên lặng đi cùng bà đoạn đường cuối.
Dư Tri Ý sợ bà không thích toàn màu trắng, suốt đêm nhuộm màu cánh hoa, có màu xanh dương bà thích, màu tím nhạt, màu xám nhạt.
Tro cốt của bà được rải về phía biển rộng, cháu gái nói đây là ý của bà, Dư Tri Ý cảm thấy như vậy rất tốt, khi còn sống bà đều bị vây ở trấn nhỏ này, một mảnh đất, một giá sách, một giấc mộng, từ 18 tuổi đến 58 tuổi, bà đi rồi, vậy thì để biển rộng chở bà tự do thăm thú.
Trên đường trở về, cháu gái bà Bình nói lời cảm ơn với Dư Tri Ý, cô nói hai ngày trước lúc ra đi, bà Bình đã gọi điện cho cô, ngày đó bà rất tỉnh táo, dặn cô căn nhà Dư Tri Ý đang thuê để nguyên cho anh thuê, đến khi anh không muốn thuê nữa thì thôi.
Hốc mắt Dư Tri Ý đỏ bừng.
Mấy ngày nay không mở cửa hàng, về đến nhà, Lục Cảnh Niên ấn Dư Tri Ý lên giường bắt anh phải nghỉ ngơi, "Ngủ một lát, hai ngày nay em chưa chợp mắt được chút nào, anh đi nấu chút đồ ăn.
"
Lục Cảnh Niên vừa mới đứng dậy Dư Tri Ý đã giữ chặt lấy tay anh, "Nằm cùng em một lát đi.
"
"Được.
"
Lục Cảnh Niên ôm anh, vỗ nhè nhẹ sau lưng, "Hát một bài ru em ngủ nhé?"
Dư Tri Ý rầu rĩ đáp, "Được.
"
Âm thanh ngâm nga của hắn rất trầm thấp, Dư Tri Ý chậm rãi nhắm mắt thả lỏng mình trong tiếng ca của hắn, giữa giấc ngủ chập chờn, Dư Tri Ý còn suy nghĩ bài hát mà hắn đang ngân nga, hình như là Thu ý nồng.
Trải qua mấy ngày uể oải, sau một giấc ngủ dậy, Dư Tri Ý cuối cùng cũng lấy lại tinh thần chăm sóc hoa cỏ, người ra đi thì không còn, người ở lại vẫn phải tiếp tục sống, chỉ là mang theo nỗi nhớ mong về người đã khuất.
Lục Cảnh Niên phải quay về Quảng Châu, lần này không chờ Lục Cảnh Niên mở lời Dư Tri Ý đã nói trước: "Anh mua vé chưa? Nghỉ mấy ngày chắc chậm trễ nhiều việc lắm phải không?"
"Vẫn chưa mua, muốn đuổi anh đi rồi à?"
"Đúng vậy, nếu em không đuổi anh lại xin nghỉ thêm mấy ngày nữa đúng không, anh cứ quay về làm việc đi.
"
Lục Cảnh Niên thở dài, nhéo nhéo bàn tay Dư Tri Ý, "Xin lỗi.
"
"Anh xem, anh lại vậy nữa rồi, giữa chúng ta không cần phải nói xin lỗi.
"
Lục Cảnh Niên chăm chú nhìn anh, chỉ sợ bỏ lỡ một giây nào, "Em phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, anh về Quảng Châu có lẽ lại phải bận rộn một thời gian.
"
"Em biết rồi.
"
Ngày hắn đến mặt trăng rất tròn, hôm nay lại khuyết mất một khoảng, Lục Cảnh Niên ngẩng đầu nhìn trăng, Dư Tri Ý chồm lên bả vai hắn, Lục Cảnh Niên quay đầu lại, "Sao vậy?"
Dư Tri Ý câu lấy cổ hắn, "Muốn hôn anh.
"
Chuông gió vỏ sò phía sau vang lên âm thanh rộn ràng theo cơn gió, Lục Cảnh Niên ban đầu hôn nhẹ bao nhiêu thì sau lại dùng sức bấy nhiêu, khoảnh khắc tách ra hai người đều thở gấp, Dư Tri Ý tựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói: "Em thật sự không nỡ để anh đi, nhưng em sẽ không giữ anh lại.
"
"Anh biết, nếu giữ anh ở lại thì không phải là em nữa.
"
Đêm nay không mở điều hòa, Dư Tri Ý mở cửa sổ để ánh trăng tràn vào, Lục Cảnh Niên tự nhiên duỗi tay cho anh gối, hai người lẳng lặng nằm bên nhau, ánh trăng đẹp như vậy, Dư Tri Ý nhớ ngày bà Bình ra đi, anh nhích người lại gần Lục Cảnh Niên, may mắn gặp được hắn, Dư Tri Ý nghĩ, phải dùng cách nào để yêu hắn, để không phụ lòng hắn, ít nhất, cũng nên phơi bày toàn bộ bản thân mình cho hắn.
Dư Tri Ý chọc nhẹ yết hầu của Lục Cảnh Niên: "Em chưa nói với anh đúng không, trước khi mở cửa hàng hoa, em từng làm giáo viên.
"
"Chưa nói, nhưng anh biết.
"
"Anh chắc đã nhìn thấy mấy chứng nhận khen thưởng trong phòng sách rồi, chứng chỉ giáo viên của em ở trên ngăn kệ cao nhất.
"
"Ừm.
"
"Vậy sao anh không hỏi em tại sao không làm giáo viên nữa?"
Lục Cảnh Niên kề sát người về phía anh, "Nếu muốn em sẽ nói.
"
Dư Tri Ý im lặng chốc lát, trở người đưa lưng về phía Lục Cảnh Niên, kể lại chuyện cũ của mình.
Năm thứ 3 Dư Tri Ý làm giáo viên, cũng là năm đầu tiên anh đứng chủ nhiệm lớp, ngôi trường anh công tác là trường tư lập có tiếng số một số hai ở đó, nhiều gia đình có tiền cũng không chen chân vào được, trường học có lớp trọng điểm, mỗi khối một lớp, các học sinh đứng đầu các lớp mới được vào học ở lớp trọng điểm, lớp trọng điểm chỉ chọn 40 học sinh, mỗi kỳ lại tiến hành xếp lại lớp, ba vị trí cuối sẽ bị thay thế bởi học sinh mới.
Dư Tri Ý cảm thấy sắp xếp như vậy không công bằng cho các học sinh khác, lớp trọng điểm được giảng dạy bởi những giáo viên tốt nhất, có tài nguyên học tập tốt nhất, anh đã kiến nghị với nhà trường, chủ nhiệm cười nhạo anh chỉ với 3 năm kinh nghiệm đòi lật đổ chế độ của những giáo viên mười mấy năm cầm phấn xây dựng.
Khi đó giáo viên dạy toán của lớp Dư Tri Ý nói với anh, trường học thành lập nhiều năm như vậy, học sinh thành công năm sau nhiều hơn năm trước chứng tỏ hệ thống giáo dục của trường không sai, nói anh không cần để ý quá nhiều chỉ cần chuyên tâm dạy học là được.
Dư Tri Ý bất lực, chỉ có thể dạy học sinh của mình thật tốt.
Thầy dạy toán vào dạy trước Dư Tri Ý một năm, hai người quen nhau qua chuyện này, anh ta là người hài hước thú vị, hai người dần trở thành bạn tốt, rảnh rỗi lại hẹn Dư Tri Ý ăn cơm, chơi bóng, quan hệ ngày càng thân thiết.
Đến ngày thi giữa kỳ, trong lớp có nữ sinh tên Nhiêu Lâm, hoàn cảnh gia đình Nhiêu Lâm không tốt, để cô có thể an tâm học tập ở ngôi trường này, cha mẹ đều phải ra ngoài làm công, tối nào cũng gọi video hỏi cô chuyện học hành hôm nay thế nào, giáo viên giảng bài có hiểu không, có nghiêm túc học tập hay không, khi nào có thể vào được lớp trọng điểm, lâu dần Nhiêu Lâm càng trở nên thu mình, trong lớp không kết bạn với ai, mỗi ngày chỉ có học với học.
Dư Tri Ý sau khi biết chuyện có tìm Nhiêu Lâm, nói với cô học tập không phải là duy nhất, đừng tạo cho bản thân quá nhiều áp lực, không vào lớp trọng điểm cũng có thể học tốt.
Kết quả thi giữa kì được công bố, Nhiêu Lâm xếp thứ 4, kém người xếp thứ 3 là Hà Thiệu Nguyên 1 điểm.
Sau khi trả bài kiểm tra, Nhiêu Lâm kiểm tra những câu sai, phát hiện ra có một câu toán có hai cách giải, cách giải của cô cũng đúng, lúc trước trên lớp thầy dạy toán đã từng dạy qua, còn nhấn mạnh cách giải thứ hai này là phương pháp của thầy Trần chủ nhiệm lớp trọng điểm, Nhiêu Lâm không hiểu cách giải thứ nhất lắm, cách giải thứ hai cô dễ nhớ hơn, lúc nhìn xuống thì bài thi bị trừ 5 điểm.
Nhiêu Lâm cầm bài thi đi tìm thầy toán, lúc ấy Dư Tri Ý cũng đang ở văn phòng.
Nhiêu Lâm đứng trước mặt Dư Tri Ý nhỏ giọng hỏi thầy dạy toán, hỏi anh ta phương pháp giải của câu này mình làm có đúng không, thầy dạy toán không nói đúng hay sai, chỉ nói: Dựa vào đáp án của giáo viên ra đề để chấm.
Nhiêu Lâm xin Dư Tri Ý giúp đỡ, Dư Tri Ý cầm bài thi của Nhiêu Lâm, an ủi cô trước về phòng học bài đã, phần còn lại cứ giao cho Dư Tri Ý xử lý, sau khi Nhiêu Lâm rời đi, Dư Tri Ý nghiêm túc nhìn đề bài kia, xác nhận đáp án của Nhiêu Lâm là đúng, anh hỏi thầy dạy toán: "Phương pháp giải của Nhiêu Lâm là anh dạy đúng không, sao lúc nãy Nhiêu Lâm hỏi anh lại không nói là đúng, một câu nói của anh có thể ảnh hưởng cả một đời của cô bé.
"
Thầy dạy toán nói với anh: Bố của học sinh xếp thứ 3 Hà Thiệu Nguyên là doanh nghiệp nổi tiếng ở địa phương, sân thể dục vừa mới hoàn thành với thiết bị thể dục đều là do bố của cậu ấy quyên tặng, cả máy chiếu đời mới nhất của lớp trọng điểm cũng của ông ấy bỏ tiền, Hà Thiệu Nguyên phải được vào lớp trọng điểm.
Dư Tri Ý chỉ nghĩ dựa theo điểm số Nhiêu Lâm phải được vào lớp trọng điểm, anh cầm bài kiểm tra đi gặp giáo viên chấm thi, giáo viên chấm thi gỡ mắt kính dùng giọng quan mà nói: Lấy đáp án trong sách giáo khoa làm chuẩn, phương pháp giải của Nhiêu Lâm không đúng.
.