Đam Mỹ Giới Chi Xuyên Qua Liên Hợp Hội Hội Trưởng

Chương 6: Mỹ nhân a, cùng ngẫu qua lại đi



Đi tới thế giới này đã sắp nửa ngày ( TO: Hảo ngắn…. -_-|||||), ngẫu còn chưa có tiếp xúc được một tia về thế giới này / tin tức thời đại. Căn cứ vào quy tắc sắt đá của xuyên qua, lúc này hẳn là nên xuất hiện một người nào đó, sau đó ngẫu bắt đầu nói lời khách sáo, cho nên biết được thế giới này / tin tức liên quan đến thời đại.

Thế nhưng a ~~~ ngẫu tới lâu như vậy ( TO: lâu thật sao?), cũng chỉ đụng tới một đôi, hiện tại khẳng định đang làm việc XXOO ( TO: Bọn họ không có, thực sự không có, thực sự…..)! Muốn tìm một người để hỏi cũng không được a ~~~ hành trình xuyên qua của ngẫu thực sự là hiện tượng nguy hiểm vẫn sống, a không, là gian nan a!!!

Ngẫu ngồi ở trên một tảng đá trơn truột, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nhìn một đám đám mây trắng theo gió bay qua, thật không phải buồn chán bình thường a. Ngẫm lại người khác xuyên qua, thoáng cái sẽ phát sinh một chuyện gì đó hoặc là gặp phải một người nào đó, so sánh với nhau, ngẫu thật đúng là thanh nhàn…..

Chủng loại cực phẩm tiểu công giống ngẫu ( TO: hài tử đáng thương chết cũng không thừa nhận chính mình là tiểu thụ….) Chắc chắn phải phối với mấy người mỹ nhân mới được nha, ủy khuất chút mỹ nữ cũng được a ~~ ( TO: Thật đúng là ủy khuất ngươi …. |||||) nhưng hôm nay chỉ thấy được một suất ca và một X nam….. Ai, thượng đế thật đúng là không công bình a ~~~ 55555.

……. Yêm hệ hiện tại bắt đầu chuyển hoán nhân xưng phân cách tuyến……

Bên kia Hạng Dực một mình phiền não ở nơi nào, bên này có một thân hoàng y nam tử cũng đã nhìn hồi lâu. Đang buồn bực vì sao trong giáo xuất hiện người quần áo cử chỉ cổ quái như vậy. Hạng Dực tựa hồ cảm thấy đường nhìn của hắn, không hề báo trước chạy về phía hắn. (TO: Tuyệt đối không phải là cảm thấy đường nhìn, mà là hứng thú điên cuồng nhiệt tình yêu thương của hắn đối với sự vật mỹ lệ a!!)

“Cực phẩm a cực phẩm!!! Công thụ đều thích hợp!” Hạng Dực nhìn hoàng y nam tử, da thịt màu ngà, hai đạo mày kiếm, một đôi mắt đào hoa, môi đỏ mọng răng trắng, một cỗ âm nhu nói không nên lời, nước bọt a nước bọt ~~~

“Vị công tử này...” Hoàng y nam tử bị người trước mắt quan sát có chút không được tự nhiên.

“Mỹ nhân a ~~~ cùng ngẫu qua lại đi ~~~~!!!” Hạng Dực xoa xoa nước bọt, đỏ mặt nói.

“A? Thế nhưng tại hạ là nam tử.”

“Ngẫu biết a! Vậy nên không gọi ngươi là mỹ nữ nha ~!” Hạng Dực muốn sao nói vậy, nghĩ thầm, ngay cả thanh âm cũng dịu nhẹ a ~

“Chẳng lẽ công tử thiên vị nam sắc? Vậy cũng có thể tìm giáo chủ chúng ta a.” Hoàng mỹ nhân chỉ cho Hạng Dực một con đường.

“Giáo chủ các ngươi cũng là một mỹ nhân? So với ngươi còn đẹp hơn?” Hạng Dực mắt nháy a nháy.

“Xem như vậy đi…..” Hoàng mỹ nhân thấy Hạng Dực hình dáng tiểu cẩu rốt cuộc nói không ra lời.

Hắc hắc hắc ~~ mỹ nhân a mỹ nhân ~ người này đã đẹp như vậy, vậy giáo chủ của bọn họ…. Trong đầu Hạng Dực bắt đầu tưởng tượng dáng dấp giáo chủ. ( TO: đến, tiểu Dực, cho ngươi khăn tay. Dực: để làm chi?! TO: máu mũi máu mũi!!)

“Giáo chủ.” Thanh âm hoàng mỹ nhân cắt đứt Hạng Dực tưởng tượng.

Theo đường nhìn của hoàng nam tử nhìn lại, chỉ thấy người đến quần áo bạch y, phiêu dật không nên lời. Hạng Dực hưng phấn a, trong lòng tín nhiệm hoàng mỹ nhân không gì sánh được, ngay cả tướng mạo bạch mỹ nhân cũng chưa xem, liền trực tiếp bổ nhào tới.

“Mỹ nhân a ~~~~!!!!” Hạng Dực kích động chảy nước mắt khóc rống lên.

“Phong, đây là có chuyện gì?” Thấy thế nào cũng không bỏ được Hạng Dực, bạch mỹ nhân không thể làm gì khác là chất vấn hoàng mỹ nhân.

A ~ thanh âm này thế nào giống kim loại như vậy ~~~ là một lãnh mỹ nhân ~ nhượng ngẫu đến lạc khắc lạc khắc ( ý là: Look Look, hãn….) mỹ nhân ngươi rốt cuộc là dạng gì đi ~~ hắc hắc hắc….. ing.

“Vị công tử này thiên vị nam sắc, vậy nên ta mới….” Hoàng mỹ nhân cố ý đình chỉ ở đoạn này.

“Phong, ngươi biết ta từ trước đến nay chán ghét loại người này.” Bạch mỹ nhân chán ghét muốn mạnh mẽ đẩy Hạng Dực, nhưng nhìn thấy hắn toàn thân cứng ngắc mất tự nhiên.

“A —-!!!!!!! Mỹ nhân a ~~~ ngươi vì sao muốn gạt ngẫu ~~~? Ngẫu nói ngẫu thích mỹ nhân a! Là mỹ • nhân!! Không phải suất ca a!!!” Hạng Dực nhìn người nọ rõ ràng là lãnh tuấn suất ca mình thấy lúc trước, bật người bổ nhào về phía hoàng mỹ nhân, không ngừng thương tâm, một đống nước mắt một đống nước mũi lên áo.

“Tại hạ cho rằng công tử hẳn là sẽ thích giáo chủ chúng ta.” Hoàng mỹ nhân cũng cảm thấy kỳ quái, lẽ ra loại người xinh xắn khả ái như Hạng Dực ưa thích hẳn là giáo chủ của bọn hắn a.

“Ngẫu chỉ thích mỹ nhân ~ ngẫu không thích suất ca ~~!!! Ngẫu, ngẫu, ngẫu….. 55555″ Hạng Dực khóc đến lạc giọng.

“Sở thích của công tử thực sự là không giống người thường a! Ha ha ha…..” Hoàng mỹ nhân cười đến lạc giọng.

“Phong!” Bạch mỹ nhân, a, không, vì lợi ích diễn viên của chúng ta, hiện tại sửa kêu bạch suất ca, lớn tiếng quát. Nhìn hai người này ôm nhau cùng một chỗ, vừa khóc vừa cười, không hiểu sao, tâm tình lại phi thường phức tạp.

“Giáo chủ, bạch minh chủ phái người đưa tới thiếp mời võ lâm đại hội.” Long Tại Thiên đúng lúc xuất hiện.

Nghe được thanh âm quen thuộc, Hạng Dực quay đầu nhìn, lập tức ngừng khóc, lôi kéo hoàng mỹ nhân trốn sang một bên.

Bên này, lúc Hạng Dực vừa quay đầu thì Lãnh Nguyệt Linh và Long Tại Thiên, thấy trên mặt hắn lộ ra các loại dịch thể, con mắt hồng hồng, cái mũi sưng sưng, hai người lập tức ngây dại, cuối cùng không chú ý tới Hạng Dực đã lôi kéo hoàng mỹ nhân chạy đi.

Bên kia, hoàng mỹ nhân bị Hạng Dực khiến cho không hiểu thế nào.

“Công tử a, chúng ta vì sao phải chạy?”

“Mỹ nhân a ~~~ quấy rối người khác đàm luyến ái sẽ bị lừa đá a ~” Hạng Dực tặng cho mỹ nhân một ánh mắt, nghĩ thầm mỹ nhân này thế nào không biết thức thời mà.

“Đàm luyến ái?” Hoàng mỹ nhân hiển nhiên là lần đầu tiên nghe một từ như thế, nhưng liền lập tức phản ứng lại, “Công tử nói sẽ không là giáo chủ và Long đi?”

“Đúng vậy ~ tuy rằng ngẫu cho rằng suất ca thưởng thức có điểm kỳ quái, thế nhưng tình nhân trong mắt ra Tây Thi a ~~~~!” Hạng Dực lộ ra hình dạng kích tình cao vút.

“Phốc –! Công, công tử, ngươi thật thú vị.” Hoàng mỹ nhân phải bội phục năng lực tưởng tượng của Hạng Dực, nhưng vẫn không có ý vạch trần.

“Hắc hắc hắc…..” Thấy hoàng mỹ nhân cười đến run rẩy cả người, tâm tư Hạng Dực cũng bay lên theo, “A, được rồi, ngẫu gọi Hạng Dực. Không biết mỹ nhân?”

“Tại hạ Phong Vô Tình.” Hoàng mỹ nhân làm một loạt động tác.

” ‘Nói là vô tình nhưng là có tình’ sao? Rất hợp mỹ nhân ngươi a ~~~ hắc hắc hắc hắc ~” Hạng Dực tiếp tục. ( TO: hài tử này thế nào lại biến thái như thế chứ…. Dực: nhờ có các tỷ tỷ dốc lòng a ~ hắc hắc!).

Nói là vô tình nhưng là có tình…. Phong Vô Tình trong lòng mặc niệm một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.