[Đam Mỹ] Hòa Thân

Chương 21: An Tâm





Bước vào biên giới Tây Bắc, hình dáng tuyết sơn càng hiện ra rõ ràng, núi non cao lớn nguy nga sừng sững, sương mù giăng trên đỉnh núi tựa như phủ kín không trung.

Không giống như thảo nguyên bằng phẳng trống trải, nơi này bị núi cao vây quanh, đất trời trở nên nhỏ hẹp như thể đang bước chân vào một thế giới khép kín.

Bầy sói lặng yên âm thầm đến gần, đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh, sau lần bị xua đuổi trước chúng đã đói bụng rất lâu rồi, nhận thấy động tĩnh lớn như vậy chắc chắn sẽ thừa lúc trời tối mà tới.

Nhung Hách đã đoán được sẽ gặp bầy sói thêm lần nữa, nhưng Sở Mộ rõ ràng vẫn bị dọa sợ chạy nhanh về trướng.

Nhung hách khoác áo giáp đi ra ngoài, lúc trở về cả người dính đầy máu tươi, con ngươi lục thẫm mang theo sát khí, thoạt nhìn còn đáng sợ hơn so với bầy sói ngoài kia.

Nhìn thấy máu tươi trên người hắn, đầu óc Sở Mộ có hơi trì độn, y chân này đá chân kia chạy tới nắm chặt lấy quần áo thấm máu, cổ họng khô khốc không tài nào lên tiếng được, “Ngài… ngài bị thương sao?”
Trên người Nhung Hách có không ít sẹo, đặc bệt là vết trên bụng kia, tuy rằng Sở Mộ không biết được khi ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng y biết vết thương kia nhất định từng lấy mất nửa cái mạng của nam nhân, hiện giờ y thật sự không muốn nhìn thấy Nhung Hách lại bị thương.

Nhung Hách rất hiếm khi thấy Sở Mộ thất thố như vậy, nhưng trên người hắn còn dính máu nên nhịn xuống không ôm lấy y, dịu giọng vỗ về: “Không sao hết, đây chỉ là máu dê thôi.


Nghe được câu này Sở Mộ lập tức thở phào một hơi, y ngẩng đầu nhìn Nhung Hách, bỗng thấy hắn giống như núi cao kia, có thể khiến người ta an tâm, lòng y rung động, không ngại cả người đầy máu tươi của hắn, dang tay ôm lấy.

Nhung Hách có thể là thủ lịnh dị tộc, là bầu trời của dị tộc, là thần bảo hộ dị tộc, nhưng đến cuối cùng thì hắn cũng chỉ là phu quân của Sở Mộ.

Hành động của y khiến Nhung Hách hơi kinh ngạc, hắn cũng không do dự nữa mà ôm lại y, vuốt ve tấm lưng đang căng chặt kia.

“Có túi thơm ở cạnh, ta sẽ không sao đâu.



Sở Mộ ngẩn người, lát sau mới khẽ cười gật đầu, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng, đồ ngốc này vậy mà nói ra một câu y thích nghe nhất.

Ngày dần tàn.

Chuyện xưa trong lời Nạp La Đa vẫn đè nặng trong lòng Sở Mộ không thôi, khiến y trằn trọc mãi không ngủ được, Nhung Hách nằm bên cạnh y đã chợp mắt rồi.

Sở Mộ khẽ đưa tay chọc chọc mặt hắn, nam nhân vẫn không nhúc nhích, y thích chí sờ theo sườn mặt nam nhân, nhỏ tiếng nói hết lời trong lòng mình ra, “Mười năm trước ngài đã gặp em rồi đúng không?”
Nghe được câu này đôi mắt lục thẫm kia đột ngột mở bừng, Nhung Hách chộp lấy cái tay đang trên mặt hắn kia, quay đầu nhìn y chăm chú.

Sở Mộ biết hắn chưa ngủ, nhìn lại Nhung Hách chớp chớp mắt.

Nhung Hách cũng đoán ra được là do Nạp La Đa nói với y, hắn vốn không định giấu giếm nên bèn gật đầu, “Đúng.


Sau khi được xác nhận, Sở Mộ chần chừ một lúc mới đỏ mặt hỏi: “Vậy ngài… có phải vì trước đây ngài đã gặp em nên mới đồng ý hòa thân?”
Mười năm trước y chỉ mới tám tuổi, Sở Mộ không tin được Nhung Hách đã thích y từ lúc đó, cũng sẽ không tin hắn sẽ chờ y mười năm.

Đáp án quả nhiên không chỉ là vậy.

Nhung Hách ôm y vào ngực, gác cằm lên đầu y chầm chậm nói.

Hắn nói, khi nước Sở cử sứ giả tới hòa thân hắn vốn muốn từ chối, nhưng khi biết được người hòa thân là ai hắn đột nhiên lại nhớ tới một đoạn chuyện xưa, vậy nên bèn đồng ý, bởi vì hắn muốn nhìn thử đứa nhỏ ngày đó khi lớn lên sẽ ra sao.

Sở Mộ chui đầu ra khỏi ngực hắn, tò mò nhìn hắn chằm chằm, “Vậy ngài thấy y lớn lên ra sao?”
Đương nhiên là lớn lên thành dáng vẻ hắn thích.

Yết hầu Nhung Hách căng chặt, hắn đè Sở Mộ lại để y không lộn xộn nữa, lại không trả lời câu y hỏi.

Ngày ấy hắn đi đón Sở Mộ, thiếu niên cả người mặc áo cưới đỏ tôn lên làn da trắng tuyết.

ngón tay như bạch ngọc vịn lên thành xe ngựa, lông mi run rẩy, đôi mắt trong veo nhút nhát sợ sệt nhìn hắn.

Nhung Hách tức thì quên cả thở, chỉ một ánh mắt đã trầm luân khó thoát.

Từ khi ấy, Nhung Hách lập tức quyết định, hắn sẽ dùng cả đời săn sóc hoàng tử nhỏ này trên thảo nguyên của hắn.

Sở Mộ không ép buộc Nhung Hách phải trả lời câu hỏi kia, thật ra lúc đó người nước Sở cũng không nghĩ tới chuyện thủ lĩnh dị tộc sẽ đồng ý dứt khoát như vậy, vốn chỉ muốn đưa không Sở Mộ cho hắn.

“Bọn họ vì lấy lòng ngài, ngài biết không?” Bọn họ đương nhiên là dùng chỉ người nước Sở.

Nhung Hách biết nước Sở có câu nói “Không phải tộc ta, tất có dị tâm”, bọn họ thỉnh cầu hòa thân suy cho cùng cũng chỉ muốn để hắn thấy ý muốn cầu hòa của bản thân mà thôi.

Nhưng mà hoàng đế nước Sở thật sự đã nghĩ nhiều rồi, hắn không có hứng thú với nước Sở, nhưng mà hiện giờ ngẫm lại thì tự dưng nhặt được một thê tử nhỏ thơm tho mềm mại cũng không tệ.

Nhung Hách gật đầu.

Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Sở Mộ bỗng dưng có hơi ảm đạm, y rầu rầu nói: “Thật ra bọn họ cho rằng cùng lắm ngài chỉ cho em một chức phi thôi…” Mà không phải là tháp tang dị tộc của hắn.


Phi?
Nhung Hách nhớ ra cái này là xưng hô chỉ vợ lẻ của hoàng đế nước Sở, nhưng mà từ khi hắn sinh ra tới giờ rất hiếm khi nhìn thấy người nào trong nhà có hơn một thê tử, theo chế độ dị tộc thì đương nhiên hắn cũng sẽ không có phi.

“Sẽ không có phi.

” Nhung Hách ôm chặt lấy y, bên tai y thốt ra lời hứa, đời này hắn chỉ nhận định một người là Sở Mộ mà thôi.

Sở Mộ bị lời hứa này của hắn dọa sợ, y thừa nhận rằng sau khi nghe thấy y đúng là rất vui vẻ, nhưng mà… Nhưng y chỉ là một nam tử bình thường thôi, đàn ông thì không thể nào sinh con được, vậy chuyện con nối dõi phải làm sao bây giờ? Vị trí thủ lĩnh phải làm sao bây giờ?
Trong lúc hoảng loạn rối rắm y vô thức nói hết ra lời trong lòng.

Nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của y, giọng nói run rẩy không thôi lại còn cố nhấn mạnh chuyện con cái, Nhung Hách cảm thấy thật kỳ lạ, sao lại phải sợ hãi như vậy? Không phải chỉ là trẻ con thôi sao, chẳng lẽ y thật sự muốn hắn đi tìm nữ nhân sinh một đứa trẻ mới chịu vui vẻ?
Chính là do nghĩ tới chuyện đó nên sắc mặt Sở Mộ mới trắng bệch, y làm sao có thể chấp nhận chuyện Nhung Hách có con với người phụ nữ khác được.

Nhung Hách sẽ không nói ra suy nghĩ của mình, hắn đè lấy bả vai Sở Mộ cắt ngang lời nói như đang tự lẩm bẩm của y, “Vẫn còn Lặc Lãng.


Ý là vị trí thủ lĩnh có Lặc Lãng kế thừa, y không cần phải lo chuyện đó, hơn nữa dị tộc có chín tộc, sao lại lo không chọn ra được một thủ lĩnh chứ?
“Nhưng…” Sở Mộ nhìn hắn.

“Cả đời phụ thân chỉ có một thê tử là mẫu thân ta.

” Nhung Hách bình tĩnh nói.

Sở Mộ ngây ngẩn cả người.

Nhung Hách vuốt ve mái tóc đen mềm của y, “Ngủ đi.


Hôm nay cảm xúc thê tử nhỏ nhà hắn có hơi không ổn định, vẫn nên ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải tiếp tục lên đường, đương nhiên phải giữ tinh thần.

Sở Mộ hoàn toàn hiểu rõ, y từ từ hoàn hồn lại, nhỏ tiếng đáp lại sau đó cuộn tròn vào ngực Nhung Hách ngủ say.

Tuy rằng Nhung Hách chưa từng nói mấy câu như ta thích ngươi nọ kia, nhưng câu nói vừa rồi so với thổ lộ lại càng có thể khiến người ta yên tâm hơn hẳn.

Mỗi một câu hứa hẹn đều sâu nặng, tỏ rõ địa vị của Sở Mộ trong lòng hắn cả đời này.

Đây đúng thật là phong cách của Nhung Hách.

Đoàn người tiếp tục đi tới, cưỡi ngựa mấy ngày khiến da non ở đùi trong Sở Mộ bị cọ xát phát đau, đành phải đổi sang ngồi xe ngựa.

Lặc Lãng đánh xe, thấy y tiến tới lại hừ một tiếng, “Yếu đuối.

” Tuy trên mặt thiếu niên ra vẻ ghét bỏ nhưng đáy mắt lại mang theo mấy phần lo lắng.

Sở Mộ nhìn sâu vào mắt cậu, cười cười vẫy vẫy tay, “Lại đây.


Lặc Lãng cảnh giác theo bản năng, “Muốn gì?”

Sở Mộ nhướng mày, “Sao vậy, cả ta mà đệ cũng sợ sao?”
Lặc Lãng thầm nghĩ ta không sợ ngươi, ta sợ huynh trưởng ta đó.

Bởi vì chuyện gắp đồ ăn lần trước mà cậu bị huynh trưởng tra tấn thảm thương, mỗi ngày bắt cậu bắn tận 500 mũi tên mới được đi ăn cơm.

Tuy là nghĩ như thế cậu vẫn chầm chậm đi tới, một bàn tay đột ngột sờ lên đầu cậu, mặt cậu thoáng chốc đỏ bừng lên, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi làm gì đó…”
Sở Mộ nhẹ thu tay về, “Dĩ nhiên là dỗ bạn nhỏ rồi.


Lúc thủ lĩnh đời trước chết đi Lặc Lãng chỉ là một đứa nhỏ, huynh trưởng như cha, Nhung Hách trong lòng Lặc Lãng vốn đã là huynh trưởng, bấy giờ còn thêm mấy phần hình ảnh của cha, tính tình Nhung Hách trầm ổn, Lặc Lãng không hay không biết bắt đầu lấy hắn làm hình mẫu noi theo, nên có mấy phần dáng vẻ ông cụ non, nhưng mà cho dù nhìn có chững chạc thế nào thì thật ra cậu vẫn còn là một đứa trẻ.

Khi y làm vậy xong, Lặc Lãng đã lùi ra tập trung đánh xe ngựa, chỉ là tai vẫn đỏ chót.

Cậu không phải trẻ con đâu đó…
Sở Mộ vừa định trở vào trong xe ngồi thì tay bỗng bị nắm lấy, y khó hiểu quay đầu, Nhung Hách không biết vì sao đi tới cạnh xe ngựa, đen mặt kéo tay Sở Mộ để lên trán mình, không thèm nói câu nào.

Sở Mộ biết hẳn là hắn lại ghen tị rồi, y buồn cười nhưng cũng không rút tay ra.

Bên trong xe ngựa.

Tiếng rên rỉ kìm nén quanh quẩn nơi đó, bởi vì đùi trong bị trầy da nên y chỉ có thể quỳ bò xuống nhếch mông lên, giữa mông cắm một cây dương v*t thô dài, dương v*t không ngừng ra vào kéo căng toàn bộ nếp nhăn ở cửa huyệt, một chút thịt ruột đỏ tươi cũng bị kéo theo ra ngoài sau đó lại bị thúc trở vào.

Bởi vì Lặc Lãng đang ở bên ngoài nên Sở Mộ chỉ có thể tự cắn tay mình, kìm tiếng rên rỉ nho nhỏ trong cổ họng, chẳng mấy chốc cánh tay đã bị cắn đỏ khiến y đau tới chảy cả nước mắt.

Nhung Hách đã bắn một lần, trong bụng Sở Mộ vẫn còn chứa tinh dịch của hắn, bị dương v*t nam nhân đâm vào phát ra tiếng nước lẹp bẹp, còn có một ít đang theo đùi cậu chảy xuôi xuống.

Thấy tay Sở Mộ đã đỏ hết lên, Nhung Hách xoay người y lại ôm vào ngực, đưa tay kéo tay y làm tiếng rên rỉ lập tức tràn ra ngoài.

Sở Mộ chộp lấy vai hắn, đứt quãng nói: “Lặc… Lặc Lãng đang ở ngoài…”
Ý của y chính là để Lặc Lãng nghe thấy thì không được hay.

Nhưng Nhung Hách đã thao tới đỏ cả mắt, thấy hiện giờ Sở Mộ còn đi nhắc tới kẻ khác, hắn thao càng dữ dội hơn, đâm cho Sở Mộ thở hổn hển không thể lo được chuyện gì nữa, lớn tiếng khóc lên.

Tiếng rên rỉ đột ngột lớn lên, vẻ mặt Lặc Lãng đờ đẫn, một trận gió lạnh thổi ngang, cả người cậu gần như đơ thành tượng băng.

Ngã Phật từ bi…
Dọc theo đường đi, xe ngựa chao, đất trời đảo, bản thân Sở Mộ cũng đang chao đảo, cứ thế lắc lư lảo đảo đi vào khe Tây Bắc.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.