[Đam Mỹ] Hòa Thân

Chương 4: Ngượng Ngùng





Đôi tay nam nhân tiếp tục rong ruổi trên người y.

Hô hấp của Sở Mộ có hơi hỗn loạn, lồng ngực trắng nõn nhẹ nhàng phập phồng, đôi môi sưng đỏ khẽ hé ra, để lộ đầu lưỡi hồng nhạt thấp thoáng bên trong, Nhung Hách vẫn nhớ rõ cảm xúc mềm mại kia nhưng chợt nghĩ tới tiếng kêu đau vừa rồi của Sở Mộ, đành phải dẹp bỏ ý định nhấm nháp nó thêm lần nữa mà ngậm lấy cần cổ non mịn của y bắt đầu mút mát.

Hỉ phục màu đỏ đã bị cởi tới ngang hông để lộ ra một mảng lớn da thịt, Nhung Hách vùi đầu vào cổ Sở Mộ để lại một chuỗi dấu hôn ướt đẫm như thể đang đánh dấu, tựa từng cánh từng cánh hoa nở rộ trên nền tuyết trắng.

Cách một lớp vải nhưng y có thể cảm nhận được vật cứng giữa hai chân Nhung Hách đang chọc vào người mình, nam nhân đỉnh đỉnh về phía trước, cọ xát cùng dương v*t của Sở Mộ qua lớp vải.

Cảm giác sung sướng truyền tới não khiến Sở Mộ nhỏ giọng rên rỉ, y âm thầm khép chân lại hòng che giấu sự thay đổi giữa hai chân.

Nhưng y bỗng nhận ra mình không tài nào khép chân lại được, mắt Sở Mộ đỏ lên, ấm ức nhìn Nhung Hách, hắn cũng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm y hồi lâu, lát sau mới chậm rãi cúi đầu xuống thơm lên mi mắt y, cảm giác dịu dàng này làm Sở Mộ nắm chặt lấy tóc nam nhân, không biết có phải ảo giác hay không, y thấy dường như Nhung Hách đang an ủi mình.


Bàn tay to lớn luồng vào vạt váy, cởi quần lót màu trắng bên trong ra.

Sở Mộ có hơi xấu hổ nhắm mắt lại, y rất ít khi thủ dâm, dương v*t nhìn qua cực kỳ hồng hào, giữa hai chân cũng rất ít lông, chỉ có vài sợ ở gần thân trụ.

dương v*t nhỏ hơn người khác một chút, Nhung Hách chỉ dùng một bàn tay đã có thể nắm trọn, hắn dùng vết chai trên ngón tay nhẹ cọ qua lỗ sáo, đùa nghịch tên nhóc đáng yêu kia.

Nếu như Sở Mộ biết được suy nghĩ lúc này của hắn chắc chắn sẽ cắn hắn một phát.

Ngươi mới nhỏ đấy! Cả nhà người đều nhỏ!
Bàn tay thô ráp cọ xát dương v*t, đây chính là khoái cảm mà Sở Mộ chưa từng được nếm qua, y vừa xấu hổ lại vừa sướng làm cho hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, y khẽ hé mắt vừa vặn thấy được Nhung Hách cởi quần khoe ra vật thô to giữa hai chân, lông xung quanh nó thật rậm rạp, thân trụ nhếch lên cao cao, so với Sở Mộ lớn hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy rõ gân xanh nổi lên phía trên, quy đầu lớn cỡ trứng gà, cho dù không chạm vào y cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của nó.

Sở Mộ bị thứ đồ kia hù cho sợ hãi, y trợn to mắt, cái, cái này thật sự là kích cỡ của con người sao?
Nhung Hách không nhận ra được vẻ mặt của y, hắn đưa tay nắm lấy dương v*t của Sở Mộ cùng một chỗ với mình rồi bắt đầu tuốt động, thứ đồ kia thật sự rất nóng, hung cho Sở Mộ khẽ run rẩy.

Hai cây dương v*t kề lại cùng cọ xát với nhau, dịch nhờn chảy ra từ lỗ sáo khiến thân trụ nhớp nháp, theo động tác tuốt động dần truyền ra tiếng nước rất nhỏ.

Nhung Hách rất biết quan tâm tới cảm nhận của y làm Sở Mộ dần chìm vào khoái cảm, y không ý thức được dáng vẻ hiện giờ của mình dâm đãng tới nhường nào, đôi mắt trong veo đã không còn tiêu cự, khóe miệng vô thức chảy ra một ít nước bọt, hai điểm trước ngực dựng lên trong không khí, cả người đều đang bày ra vẻ bị yêu thương quá mức.

Động tác tuốt động của Nhung Hách nhanh hơn, vết chay chà xát với dương v*t nhạt màu khiến làn da hơi ửng đỏ, trong mắt Sở Mộ ánh lên mấy phần chật vật, dương v*t trong tay Nhung Hách giật giật mấy cái, tinh dịch phun ra tung tóe từ cái miệng nhỏ trên đỉnh.

Cảm giác bắn tinh tựa như cảm giác đột ngột rơi xuống đất từ tận mây cao, kích thích thật lớn khiến đầu óc y trống rỗng, hai mắt lóa sáng không nhìn rõ được gì khác nữa.

Tinh dịch sền sệt bắn lên hỉ phục mấy đốm trắng, nhưng phần lớn đều bắn lên tay Nhung Hách, nhìn hai điểm sưng đỏ trên ngực kia, Nhung Hách chần chừ một lát rồi chầm chậm vươn tay ra bôi hết tất cả tinh dịch lên đó, ngón tay vẽ một vòng thoa đều tinh dịch lên quần vú.


Cảm giác đau đớn khiến Sở Mộ khôi phục được một chút tỉnh táo, lúc này y mới nhận ra mình vừa bắn trên tay Nhung Hách, cảm giác xấu hổ vây lấy, y run rẩy khép chân lại rồi không biết nên làm gì mà khẽ lắc lư.

Sau khi Nhung Hách bôi hết tinh dịch vào ngực Sở Mộ xong thì lại nhẹ nhàng sờ lên mái tóc mềm mại của y.

Sở Mộ đỏ mắt nhìn hắn, chiếm trọn trong con ngươi màu lục thẫm đều là hình ảnh của y, lúc này y mới hiểu ra rằng Nhung Hách thật sự đang dùng cách của riêng hắn để an ủi mình.

Giao bản thân cho người như vậy cũng không hẳn là không thể.

Sở Mộ cắn môi dưới, run rẩy đưa tay cởi xuống bộ hỉ phục còn vướn trên hông, cả người trần trụi nằm dưới thân Nhung Hách, y cũng không ngại Nhung Hách nghe không hiểu, vẫn nhỏ tiếng nói hết suy nghĩ trong lòng ra,  “Ngài, ngài nhẹ một chút nhé.


Suy cho cùng thì thứ đồ chơi kia của Nhung Hách quá lớn, y sợ bản thân sẽ bị căng tới hỏng mất.

Sau khi nói xong Sở Mộ xấu hổ không thể chịu được, y vẫn luôn rất ngây thơ, trước kia hoàng huynh cố tình chọc y nên cho y xem một bức xuân cung đồ khiến y đỏ mặt hết cả ngày, huống chi hiện giờ thật sự là thực hành trên người thật việc thật, còn phải nói ra một câu như vậy nữa chứ.

Giọng nói mềm ngọt rơi vào tai Nhung Hách làm dương v*t dưới háng hắn lại cứng thêm, hắn vịn đùi Sở Mộ lại, lấy ra một bình mỡ ngựa từ bên cạnh, mở nắp moi một miếng lớn.

Hắn gấp chân Sở Mộ lên phô ra cánh mông trắng tuyết, may là thân thể thiếu niên dẻo dai nên mới chịu được động tác này của Nhung Hách.

Sở Mộ thoạt nhìn qua thì gầy nhưng mông lại rất đầy đặn, giờ đang cong lên trên không trông thật cám dỗ.

Bày tay dính mỡ ngựa tách ra cánh mông để lộ cửa vào bí ẩn ở giữa, nó có màu hồng nhạt, nếp nhăn đang căng thẳng mấp máy, Nhung Hách thoa mỡ ngựa lên trên sau đó đưa một ngón tay vào thăm dò.

Sở Mộ căng thẳng tới không chịu nổi, cơ thể căng cứng khiến ngón tay không thể nào len vào được.


Nhung Hách cũng không sốt ruột, hắn nhẹ nhàng xoa xoa cửa huyệt, mỡ ngựa dần dần hòa tan chảy xuống theo bàn tay, nhìn qua cứ như nước dâm trong chảy ra từ người Sở Mộ vậy.

Dưới sự vỗ về chơi đùa dịu dàng của hắn, cửa huyệt dần mềm ra, Nhung Hách cũng thành công cắm vào một ngón tay.

Sở Mộ bài xích dị vật trong thân thể theo bản năng, lối vào gắt gao co lại, kẹp chặt lấy ngón tay kia.

Nhung Hách duỗi thêm vào trong, huyệt đạo ra sức cắn lấy ngón tay hắn, gần như có thể sờ tới được thịt mềm đang mấp máy bên trong đó, động tác của hắn cũng vô thức nhanh lên theo, còn chưa đợi Sở Mộ làm quen đã đưa thêm một ngón tay nữa vào.

Ngón tay thô to của Nhung Hách đụng vào khiến cửa huyệt hơi đau, Sở Mộ bị đau mà rên lên một tiếng, lúc này nam nhân mới biết ý chậm lại, dùng hai ngón tay bắt chước động tác giao hợp nhè nhẹ đâm vào rút ra.

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, ánh lửa bên ngoài rọi vào trong lều vải, rọi lên gương mặt cương nghị của Nhung Hách.

Vẻ mặt nam nhân thật bình tĩnh, con ngươi lục thẫm kìm nén dục vọng, đôi mắt thâm thúy gần như có thể cuốn người ta vào trong, trên trán hắn dần đà thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, đọng lại thành giọt rồi theo thái dương chảy xuống.

Mãi tới khi bị cảm giác đau đớn đánh thức, Sở Mộ mới nhận ra bản thân vậy mà chăm chú mặt Nhung Hách tới ngây người, y cố giấu trái tim bỗng lỡ mất một nhịp của mình, ngượng ngùng dời mắt đi, lúc này trong cơ thể đã chứa tới ba ngón tay.

Nếp gấp trên cửa huyệt dần dần giãn ra, bao ba ngón tay lại kín tới không còn một he hở, theo động tác rút ra của ngón tay có thể nhìn thấy được thịt huyệt hồng mềm bên trong.

Sở Mộ vô thức nắm lấy cái tay đang giữ chặt đùi mình của Nhung Hách, hít một hơi thật sâu, “Được, được rồi, ngài vào đi…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.