Sau khi nói xong câu đó, Sở Mộ cực kỳ căng thẳng, cửa huyệt phía sau không ngừng co rút kẹp lấy ngón tay Nhung Hách không buôn.
Nhung Hách cúi đầu nhìn y nhưng Sở Mộ lại không dám đối diện với hắn, y khẽ run rẩy chộp lấy tay Nhung Hách, nhỏ giọng lặp lại lần nữa: “Ngài tiến vào đi.
”
Cho dù có nghe không hiểu lời y nói thì cũng phải hiểu được ý y chứ.
Nhưng Nhung Hách chỉ tạm ngừng trong chốc lát, cũng không rút tay ra mà lại chụm cả ba ngón tay lại chầm chậm đâm rút trong huyệt.
Sở Mộ cho là hắn còn chưa hiểu, nhưng y cũng không có dũng khí đi nói tới lần thứ ba nên đành phải mặc kệ động tác của Nhung Hách.
Nhiệt độ dần dần tăng lên, mồ hôi trên trán Nhung Hách đọng lại thành giọt, không ngừng men theo gương mặt chảy xuống rồi lại rơi lên đùi Sở Mộ, Sở Mộ bị rơi tới choáng váng đầu óc, nhận ra ánh mắt của mình lại không thể khống chế được mà bị nam nhân này hấp dẫn.
Dù cho phải nhịn tới mồ hôi ròng ròng, Nhung Hách vẫn cứ nghiêm túc mở rộng giúp y như cũ.
Sức hút của đàn ông được thể hiện rõ nhất ở đây.
Ánh lửa rọi sáng toàn bộ lều vải, ánh đuốc màu cam phủ lên hai người, không khí ấm áp say lòng, Sở Mộ cắn cắn môi nhìn dáng vẻ nhịn tới mồ hôi đầy đầu của Nhung Hách, trong lòng có hơi chếch choáng, dưới ánh mắt có hơi kinh ngạc của Nhung Hách, y vươn tay ra, chầm chậm lại nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi trên trán, lòng bàn tay còn vương một chút cảm giác ẩm ướt.
Mặc kệ có phải là do hắn không nghe hiểu tiếng Sở hay còn nguyên nhân nào khác hay không, từ sau khi mẫu phi y chết, đã không còn ai chú ý quan tâm tới từng cảm xúc nhỏ nhặt của y nữa rồi.
Y là hoàng từ, có thân phận này đương nhiên chuyện ăn, mặc, ở, đi lại sẽ có người lo liệu cho y.
Nhưng trong nhà mẫu phi không có quyền lực gì nhiều, từ sau khi bà qua đời, Sở Mộ đành chọn cách biết nghe lời mới có thể sống sót được trong cung, y quá ngoan, ngoan tới mức các hoàng huynh cũng không nỡ xuống tay với y, nói đúng hơn là không phải không nhẫn tâm, mà chỉ là không thèm để y vào mắt thôi.
Không một nam nhân nào sẽ nguyện ý hầu hạ dưới thân một nam nhân xa lạ cả.
Sở Mộ cũng vậy.
Lúc nhìn tới thánh chỉ hòa thân kia, Sở Mộ lập tức đánh mất tất cả hy vọng, vốn dĩ y đã tính tới tình huống tệ nhất, nhưng sự dịu dàng của Nhung Hách khiến Sở Mộ bất ngờ, hắn không hề giống với thủ lĩnh dị tộc trong tay nắm quyền sinh quyền sát, cũng không đáng sợ như trong lời đồn, hắn càng giống…
Càng giống như hoàng hôn trên thảo nguyên, thật sự ấm áp.
Trái tim Sở Mộ đột nhiên đập lên liên hồi, y cố giấu đi cảm xúc trong mắt, nhận thấy Nhung Hách đã rút ngón tay ra rồi, mỡ ngựa trượt trên những ngón tay hắn làm cả bàn tay đều bóng loáng, hắn dùng chỗ mỡ ngựa còn thừa bôi hết lên dương v*t, sau đó vươn tay gấp cái chân còn lại của Sở Mộ lên, để lộ ra hai cánh mông tròn đầy trắng tuyết.
Xung quanh cửa huyệt nhẵn mịn không có chút lông nào, cửa vào đã bị làm cho trở nên ướt át không chịu được, theo nhịp đóng mở còn có thể nhìn thấy được thịt huyệt đỏ hồng bên trong.
Hầu kết Nhung Hách khẽ trượt, nhìn chằm chằm nơi ấy một lúc lâu.
Sở Mộ bị hắn nhìn tới xấu hổ, trong lòng dù đã chuẩn bị xong nhưng lúc này cũng bắt đầu rạn nứt, bản thân y bị cảm giác xấu hổ nhấn chìm, trong giọng nói còn xen lẫn cả tiếng nức nở, “Đừng, đừng nhìn.
”
Ngay sau đó y bị người kia ôm lên, hai cơ thể trần trụi dán vào nhau khiến y có thể sâu sắc cảm nhận được sự ấm áp lúc này.
Nhung Hách ôm Sở Mộ vào ngực, nâng mông y lên, dương v*t bừng bừng hừng hực chống lên cửa huyệt ướt át.
Động tác bất ngờ của nam nhân khiến Sở Mộ giật mình, mất đi đểm tựa làm y chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, bờ ngực vì dán sát lại với nhau mà cảm nhận được nhịp đập của trái tim người kia.
Quy đầu đỉnh tới cửa huyệt, nhẹ nhàng chọc chọc vào trong.
Chân Sở Mộ bị sự kích thích này làm nhũng cả ra, run rẩy vòng lấy eo Nhung Hách, động tác tiếng vào càng trở nên chậm rãi vững vàng hơn.
Nhung Hách bóp mông y, thúc lên trên thêm một chút, quy đầu to lớn chui vào cửa huyệt đột nhiên bị kẹp lại, hắn kêu lên một tiếng rồi dừng lại.
Sở Mộ vẫn luôn run rẩy, y vùi vào ngực Nhung Hách phát ra mấy tiếng nức nở không trọn vẹn, “Đau, đau…”
Ngón tay không thể nào sánh với dương v*t, trong phút chốc tiến vào kia, Sở Mộ cảm thấy cửa huyệt phía sau của mình sắp bị căng rách ra rồi.
Nhung Hách vội kéo y vào ngực ôm ôm, dùng một tay đỡ lấy y còn tay kia duỗi đến chỗ đang gắn kết với nhau của hai người, nhận thấy không bị thương mới nhẹ nhàng chậm rãi dùng ngón tay xoa xoa.
Cửa huyệt dưới sự xoa nắn kia dần dần mềm ra, Sở Mộ dựa đầu lên vai hắn, âm thanh khó chịu chậm rãi biến mất.
Đợi tới khi Sở Mộ hoàn toàn thả lỏng, Nhung Hách thúc eo một cái khiến đồ vật của bản thân vùi vào hơn phân nửa, thịt mềm bên trong ôm lấy dương v*t, cảm giác chặt khít ấm áp làm hắn bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Nhưng Sở Mộ lại không dễ chịu như vậy, đột nhiên có một vật to lớn như vậy xông vào thân thể làm huyệt đạo vừa căng vừa đau, y khe khẽ bật ra tiếng kêu đau, thân thể theo bản năng muốn đuổi vật lạ này ra ngoài.
Nhung Hách bị y kẹp tới vừa đau vừa sướng, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Sở Mộ, nhân lúc y còn chưa kịp phản ứng lại lập tức đẩy hết phần còn lại vào trong.
Tư thế này có thế tiến vào rất sâu, Sở Mộ bị hành động bất ngờ của hắn làm kêu lên một tiếng, cào ra một đường trên lưng Nhung Hách, “Đau, em đau…”
Cảm giác khi dương v*t ở trong cơ thể hết sức rõ ràng, Sở Mộ khịt khịt mũi, vô thức sờ lên bụng mình, lúc sờ tới chỗ hơi nhô lên kia Sở Mộ đột nhiên bắt đầu giãy giụa, hai cái chân nhỏ xinh đá vào người Nhung Hách, lung tung lộn xộn nói: “Sắp căng tới rách rồi, ngài rút ra đi… hu hu… em đau quá…”
Nhung Hách không ngờ được phản ứng của Sở Mộ sẽ lớn tới như vậy, hắn biết rõ chỗ kia không hề bị thương nên hẳn là sẽ không đau tới vậy, thật vất vả mới cắm vào được tất nhiên Nhung Hách không định rời khỏi cái nơi làm hắn cực kỳ sung sướng này, hắn ghì chặt Sở Mộ đang quấy, bắt đầu đâm rút.
Nhận thấy Nhung Hách không những không rút ra mà còn đâm rút vào huyệt đạo đang đau căng của mình, trong lòng Sở Mộ càng ngày càng thấy ấm ức, tức thì cảm thấy nam nhân vừa rồi còn dịu dàng với mình đã biến mất rồi.
Tiếng thở dốc của nam nhân dừng bên tai y, Sở Mộ không hề cảm nhận được chút sung sướng nào, y thật sự rất rất đau.
dương v*t thô to không ngừng ra vào trong cơ thể y, kéo theo một chút thịt huyệt đỏ hồng ra rồi lại mạnh mẽ thúc vào, đường đi thật chặt, cứ như muốn níu lại dương v*t không cho nó rời đi vậy.
Nhung Hách thúc mạnh mấy cái mới thấy không đúng, người trong lòng ngực dường như quá mức an tĩnh rồi, vừa nãy còn giãy giụa ầm ĩ hiện giờ mềm nhũn tựa vào ngực hắn, không hề kêu thêm một tiếng nào nữa.
Vẻ mặt Nhung Hách khôi phục một chút tỉnh táo, hắn kéo Sở Mộ đang vùi trong ngực mình ra, nhận thấy gương mặt xinh đẹp kia đang phủ đầy nước mắt, y cứ cắn môi dưới lặng lẽ rơi lệ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Mộ khiến trái tim Nhung Hách âm ỉ đau đớn, lúc này hắn mới hiểu rõ Sở Mộ không nói dối, y thật sự rất đau.
Nước mắt không ngừng trào ra từ đôi mắt đen láy, Nhung Hách cuống lên, hắn gấp gáp dựa lại gần hôn hết nước mắt trên mặt y.
Sở Mộ không nói gì, cũng không làm bất cứ thứ gì.
Nhận ra bản thân không tài nào có thể hôn sạch nước mắt trên mặt kia, Nhung Hách khẽ mở miệng, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Sở Mộ, “Đừng, đừng khóc…”
Tiếng nói phát ra thật khó khăn, dường như thật sự không quen nói tiếng Sở nên ực kỳ trúc trắc.
Phát âm không thể nói là dễ nghe nhưng lại khiến Sở Mộ ngây ngẩn cả người, bởi y nghe được trong giọng nói kia mang theo sự thương tiếc.
Ngay sau đó Sở Mộ càng khóc dữ dội hơn, chỉ là lần này y khóc thành tiếng, thút tha thút thít cực kỳ đáng thương.
Nhung Hách càng luống cuống hơn, tiếp tục trúc trắc nói: “Xin… xin lỗi…”
Thật ra Sở Mộ cũng không tức giận bao nhiêu, chỉ là trong hoàng cảnh như vậy y cảm thấy bản thân như đang bị lừa, nếu Nhung Hách biết nói tiếng Sở thì hắn đã nghe hiểu những gì Sở Mộ nói, vì sao vừa rồi lại không nói một câu làm y hiểu lầm hắn không hiểu được y nói gì.
Nhận ra thật sự không còn cách nào khác, Nhung Hách bèn cúi đầu ngậm lấy đôi môi sưng đỏ kia, nuốt hết tiếng khóc của y xuống cổ họng, hạ thân nhẹ nhàng đâm rút.
Sở Mộ đẩy đẩy hắn ra, mãi tới khi Nhung Hách thúc vào một chỗ khiến cả người y run lên, huyệt đạo cũng chặt thêm mấy phần.
Phát hiện được sự khác thường của y, Nhung Hách ngừng lại, hắn hơi suy tư một lúc rồi thử chọc vào nơi kia.
.