Từ Gia vốn nghĩ không biết đến bao giờ mới có thể nói chuyện với ba mình, không ngờ hôm sau đã nhận được điện thoại, lúc Khương Yến đưa di động cho cậu, cậu sững sờ xen lẫn vui mừng không thể che giấu, ôm điện thoại nói chuyện với Từ Chính Lâm cả buổi.
Trò chuyện cùng Từ Chính Lâm, Từ Gia hiếm khi mất đi vẻ trưởng thành sớm và lạnh lùng như mọi ngày, đáy mắt mang theo vui sướng và tính trẻ con mà tuổi cậu nên có.
Khương Yến thoáng yên lòng, cảm thấy hôm qua gọi điện là đúng.
Thời gian Khương Yến ở đây không dài, sau hôm đến H thị liền cùng ông Khương đến trường giúp Từ Gia làm thủ tục chuyển trường.
Bạn học của ông Khương là chủ nhiệm phòng học vụ của trung tâm tiểu học, họ Lục, tính tình khá hào sảng, sau khi ông Khương liên hệ ông, ông liền đánh tiếng với nhân viên nhà trường, đợi Khương Yến đến đây trình tài liệu, làm theo trình tự là được, sang tuần là Từ Gia có thể trực tiếp đến đó học.
Sau khi làm xong, để bày tỏ cảm ơn, Khương Yến cố ý mời đối phương dùng cơm tiệm, địa điểm do ông Khương chọn, quy mô quán ăn không xem là lớn, nhưng cũng là nơi có thức ăn và danh tiếng khá tốt.
Ăn cơm tặng quà xong, Khương Yến tốn không ít, nhưng vì Từ Gia, cô không thấy tiếc chút nào, tiền có thể kiếm thêm, con thì chỉ có một, dù là trong cuộc sống hay giáo dục, bọn họ đều muốn cho Từ Gia điều kiện tốt nhất trong khả năng mình.
Khi tan cuộc, đoàn người Khương Yến tình cờ gặp Hà Mẫn Ngọc và Vệ Lăng Dương ở quán ăn.
Vệ Lăng Dương học ở trung tâm tiểu học, Hà Mẫn Ngọc đương nhiên biết chủ nhiệm Lục của trường, hai bên liền đứng hàn huyên với nhau.
Vệ Lăng Dương đứng cạnh Hà Mẫn Ngọc, thấy Từ Gia thì định gọi một tiếng, song nhoáng thấy bạn học cùng lớp đứng cạnh Từ Gia liền bỏ ý niệm này trong đầu, bĩu môi đứng bất động.
Bên cạnh Từ Gia là cháu trai chủ nhiệm Lục – Lục Đình Xuyên, trùng hợp cũng học ở trung tâm tiểu học, cùng lớp với Vệ Lăng Dương.
Tính cách Vệ Lăng Dương hoạt bát lại thích càn quấy, thành tích học tập tầm giữa lớp, là học sinh khiến các giáo viên đau đầu, mà cháu trai chủ nhiệm Lục thì khác hẳn, vừa lễ phép học hành lại tốt, là học sinh giỏi trong mắt giáo viên, hai người thường bị đem ra so sánh, dần dà, Vệ Lăng Dương chán ghét cậu bạn ba tốt này, Lục Đình Xuyên cũng không thích dạng quấy rối như Vệ Lăng Dương.
Vệ Lăng Dương không chủ động chào hỏi, Lục Đình Xuyên cũng không thèm để ý tới Vệ Lăng Dương, nhưng lại thì thầm trò chuyện với Từ Gia, trái ngược với đại vương chuyên gây sự như Vệ Lăng Dương, cậu muốn chơi cùng học sinh mới này hơn.
Vệ Lăng Dương nhìn hai người kề tai nói nhỏ, chắc mẩm Lục Đình Xuyên đang nói với Từ Gia về mình, hắn hừ mạnh trong lòng một tiếng, mắng người ta là tiểu nhân, vốn cứ tưởng nhà hắn và Từ Gia ở cùng nơi thì chính là cùng phe với hắn, không ngờ lại về phe với Lục Đình Xuyên, thiệt là giận mà.
Dù sao cũng tình cờ gặp nhau, ba mẹ hai bên không có nhiều chuyện để nói, trò chuyện đôi câu đều tự rời đi, trước khi đi, Vệ Lăng Dương quay đầu thè lưỡi với Từ Gia:
“Hừ!”
Từ Gia: “……” Nhìn không hiểu.
……
Khương Yến còn phải đến công ty mới trình diện, không có nhiều thời gian ở lại đây, sau khi giải quyết mọi chuyện, cô lập tức chuẩn bị đi, từ khi về đây cho đến trước khi, thời gian chưa tới năm ngày.
Vé xe đã đặt từ trước, Khương Yến chỉ cần xách giỏ là có thể chạy lấy người, Từ Gia biết mẹ sắp đi, nhưng cậu không ngăn được, cũng không có khả năng ngăn.
Ngày Khương Yến đi, ông Khương có lớp trên trường, bà Khương dẫn Từ Gia tiễn cô xuống lầu, một đường đưa tới cửa tiểu khu, bà Khương vừa đi vừa nhắc cô nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức, nhớ phải thường xuyên gọi về nhà.
Trước đây khi Khương Yến đưa Từ Gia về nhà thăm ba mẹ, vì công việc bận rộn nên chỉ ở lại ba đến năm ngày là cùng, từ nhỏ cô đã độc lập, học đại học cũng là ở vùng khác, không có suy nghĩ lưu luyến gia đình bao nhiêu, nhưng lúc này đây, lòng cô không cách nào dằn được cảm giác không nỡ.
Ba mẹ tuổi già đều mong con cái bên cạnh suốt quãng đời còn lại.
Khi còn trẻ cô chưa từng làm tròn trách nhiệm người con ở cạnh ba mẹ, mà nay khi con cô vẫn còn nhỏ, cô cũng sắp phải rời xa nó.
Dù làm con gái hay làm mẹ, cô đều chưa từng đủ tư cách.
Cô không còn mất kiên nhẫn với những lời dặn dò của mẹ mình như mọi khi, từng chuyện đều nhẫn nại đồng ý, làm dịu lòng đối phương xong, lúc này mới cúi đầu nhìn Từ Gia, nói với cậu:
“Gia Gia, mẹ phải đi rồi.”
“……” Từ Gia mím môi không nói lời nào, đỏ mắt nhìn cô, khóe môi run rẩy không thể nghe thấy.
Đáy mắt cậu dần ngập nước, Khương Yến nhìn mà đau buốt trong lòng, sự không nỡ trong lòng càng sâu, cô ngồi xổm xuống ôm cậu vào ngực, xoa đầu cậu, rồi nhẹ giọng nói:
“Đừng khóc, bảo bối.”
Từ Gia cố nén nước mắt, nhưng khi nghe cô gọi “bảo bối”, cuối cùng vẫn không kiềm được mà rơi, cậu vòng tay ôm Khương Yến, dựa trên vai cô khóc thành tiếng, nức nở nghẹn ngào, luôn miệng kêu mẹ ơi.
Dù thằng bé có trưởng thành sớm cỡ nào, trước sau gì cậu vẫn là một đứa trẻ cần ba mẹ thương yêu.
Từ Gia khóc hỏi Khương Yến có quay về thăm cậu không, có gọi điện cho cậu không, có phải không cần cậu nữa không.
Cậu rất sợ, tuy mẹ rất nghiêm khắc với cậu, nhưng trước kia ba bận rộn với công việc, bên cạnh cậu chỉ có mẹ, mà nay mẹ cũng sắp đi rồi.
Khương Yến nghe tiếng con khóc đánh nấc đứt quãng, đau lòng không chịu nổi, cô vừa vỗ lưng Từ Gia vừa dỗ cậu, cam đoan nhất định về thăm cậu, sẽ không có chuyện không cần cậu.
Bà Khương đứng cạnh thấy cháu trai khóc thành như thế, cũng nhịn không được đỏ hốc mắt.
Khương gia cách nhà ga không gần, thời gian có hạn, dù Khương Yến không nỡ xa Từ Gia, cô cũng phải đi. Cô dùng tay lau nước mắt cho Từ Gia, vừa lau vừa nói:
“Rảnh rồi mẹ sẽ về thăm con, đừng khóc, phải nghe lời ông bà biết không?”
“Dạ.” Từ Gia gật đầu, hít mũi, “Mẹ thực sự sẽ về thăm con sao?”
“Sẽ mà.” Khương Yến nói, “Nghe lời, đừng khóc.”
“Khi nào về?” Từ Gia ngừng nước mắt, truy hỏi.
“Chờ khi nào mẹ không còn bận.”
Một câu ấy không khác gì chưa nói, Từ Gia nghe nhiều lần lắm, trước đây là Từ Chính Lâm, hiện giờ đổi thành Khương Yến, cậu gắng sức nhịn nước mắt rơi, dùng tay lau mắt, thế mà cố tình nước mắt cứ càng lau càng nhiều, mấy lần đã làm ướt mu bàn tay cậu, tay kia vẫn còn đang níu góc áo Khương Yến.
Khương Yến thở dài, ngẩng đầu nhìn mắt bà Khương, bà Khương hiểu ý đi sang, khom lưng ôm vai Từ Gia, nói với cậu:
“Gia Gia ngoan, hiện giờ mẹ con phải đón xe, lần sau bà ngoại dẫn con đi thăm mẹ, được không?”
Lòng Từ Gia rất muốn nói “Không được, con muốn đi với mẹ”, nhưng cậu nói không nên lời, cậu biết như thế mẹ sẽ không vui.
“… Dạ.” Từ Gia khàn giọng đáp, bàn tay nhỏ bé dùng sức kéo góc a1o Khương Yến, sau đó chậm rãi buông lỏng.
Hành động như muốn giữ chặt này của cậu làm đáy mắt Khương Yến ướt đẫm, dù hai năm nay Từ Gia trưởng thành sớm ra sao, thực tế thì trong lòng đứa bé này, nó vẫn dựa dẫm vào mình nhất.
Cô biết lần này rời đi, không ít hơn một năm rưỡi không được gặp cậu, thời gian không thấy cậu, cũng sẽ bỏ lỡ sự trưởng thành của cậu, mà cậu sẽ ngày càng xa cách với cô.
Đè nén nước mắt, Khương Yến đứng dậy, nói với bà Khương:
“Mẹ, Gia Gia đành nhờ mẹ và ba, ba với mẹ cũng nhớ phải giữ gìn sức khỏe.”
“Ừa.” Bà Khương gật đầu, cười nói, “Yên tâm đi, con cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, mệt mỏi thì quay về, mẹ và ba đều ở nhà chờ con.”
Khương Yến gật đầu, lại xoa đầu Từ Gia, xoay người đi về phía trước.
Cô vừa xoay người, Từ Gia liền theo bản năng nhấc chân theo sau, bà Khương vươn tay giữ chặt cậu, hai người đứng ven đường, nhìn Khương Yến đi sang đường bên kia, đón một chiếc taxi rồi rời đi.
Khi xe taxi biến mất nơi ngã rẽ, bà Khương nắm tay dắt Từ Gia về, đi vài bước, Từ Gia đột nhiên ngừng lại, xoay người, tầm mắt dõi theo hướng xe vừa đi.
“Gia Gia ngoan, bà cháu mình về nhà trước được không? Chờ mai mẹ con tới nơi, chúng ta lại gọi cho mẹ con.” Bà Khương nhẹ giọng khuyên bảo.
Từ Gia lắc đầu, vẫn không hé răng.
Bà Khương không biết làm sao, may mà giờ này mặt trời không nắng lắm, bên cạnh còn có cây che, Từ Gia sẽ không bị say nắng, không cần lo.
Đứng cùng cậu một lúc, bà Khương thấy cậu không định về liền thở dài, định bụng sang xe đẩy ở đường đối diện mua cho cậu chút đồ ăn vặt để cậu vui.
Bà dỗ Từ Gia ngồi xuống ghế ở cửa phòng bảo vệ tiểu khu, lại nhờ bảo vệ trông cháu mình một lúc rồi mới đi.
Từ Gia ngồi trên ghế đẩu, mắt ngóng trông hướng Khương Yến rời đi, như thể cậu cảm thấy nếu mình chờ thêm lát nữa, mẹ có thể sẽ đột nhiên quay về.
Bảo vệ tiểu khu là một ông chú tầm năm mươi tuổi, Khương gia ở tiểu khu này mười mấy năm, được xem như hộ gia đình lâu đời, rất quen thuộc với ông, ông biết Từ Gia là cháu ngoại bà Khương, bèn lấy hai viên kẹo sữa từ trong ngăn kéo bàn gỗ đưa cho Từ Gia.
Từ Gia nói cảm ơn, lắc đầu không nhận.
Ông chú nói chuyện với cậu vài câu, nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi không muốn nói chuyện của nhóc nên cũng đành thôi, đoạn nhét kẹo sữa vào tay cậu, xong ngồi trong phòng bảo vệ.
……
Hôm nay là chủ nhật nên không cần đến trường, Vệ Lăng Dương như nguyện cùng Chu Tử Dao đi mò cá chạch, đi cùng có có hai đứa nhóc trong cùng tiểu khu.
Chiều chiều bốn tên mỗi người vác trên vai một cái lồng trúc vội vã chạy tới hồ nước nhà chú Vệ Lăng Dương.
Hồ nước rất lớn, nhưng mực nước không sâu, chú Vệ Lăng Dương mở một trại vịt, hồ nước này là để cho vịt dùng.
Bốn người cởi quần mò dưới hồ cả buổi chiều, thành công mò được vài con cá chạch cùng cá cơm, trên đường về không khéo đụng phải cảnh tượng Từ Gia ôm Khương Yến khóc đến thở hổn hển.
Vệ Lăng Dương gặp Từ Gia ba lần, ba lần đều là khuôn mặt lạnh nhạt ra vẻ người lớn của Từ Gia, hoàn toàn trái ngược với tính cách hoạt bát cợt nhả của Vệ Lăng Dương, đột nhiên thấy Từ Gia khóc như thế, Vệ Lăng Dương hết sức kinh ngạc, không khỏi ngừng bước, xem hết màn “mẫu tử chia lìa, khóc đứt ruột” kia.
Mấy đứa đi củng hắn không rõ lý do, cả bầy đều dừng lại xem.
“Xem trò vui.” Vệ Lăng Dương dòm Từ Gia ngồi trên ghế nhỏ ngay cửa, đoạn vẫy tay với bọn Chu Tử Dao, “Đi theo tớ đi theo tớ.”
“Đi làm gì?” Mọi người cùng đi theo.
Một đám người đi tới trước mặt Từ Gia, Vệ Lăng Dương hô một tiếng:
“Này, cậu ngồi đây làm gì?”
Từ Gia ngẩng đầu nhìn hắn, không phản ứng.
“Sao cậu không nói gì?” Vệ Lăng Dương lại hỏi.
Lần này ngay cả nhìn Từ Gia cũng không thèm nhìn, lập tức dịch ghế sang một bên.
“Dương Dương, ai đây?” Nhóc đầu trọc đứng cạnh Vệ Lăng Dương hỏi.
“Người này hả ……” Vệ Lăng Dương lắc vai, nhìn Từ Gia, kéo dài giọng, “Đây là công chúa nhỏ mới tới khu mình.”
Từ Gia: “……”
Hắn vừa nói xong, đám bạn hắn liền sửng sốt, Chu Tử Dao phản ứng trước tiên, chỉ vào Từ Gia nói:
“Ồ! Tớ biết rồi, công chúa nhỏ nhà Khương gia gia.”
“Bậy bạ, công chúa nhỏ là con gái, cậu ta rõ ràng là con trai mà!” Nhóc đầu trọc phản bác.
Từ Gia mím môi, không nói một lời, nhưng sắc mặt không được tốt.
Vệ Lăng Dương chú ý vẻ mặt cậu, ngược lại cảm thấy trêu thật vui, lại nhớ cậu với Lục Đình Xuyên cùng phe, xấu xa tức thì bành trướng trong lòng, lại hỏi:
“Vừa rồi cậu khóc gì đó? Mẹ cậu đâu?”
“Không liên quan tới cậu.” Từ Gia nghe hắn nhắc Khương Yến, buồn tủi trong lòng càng lớn, gắng gượng trả lời.
“Nghe cậu khóc lớn tiếng như vậy, tôi đứng bên kia đường còn nghe.” Thấy cậu cuối cùng cũng để ý tới mình, nắm tay Vệ Lăng Dương quệt lên mặt một cái, cười hì hì, “Con gái mới khóc, cậu biết xấu hổ không? Đồ yếu đuối.”
Do Khương Yến dạy dỗ nghiêm khắc, tuy Từ Gia còn nhỏ, nhưng tính cách nội liễm, lại rất hiểu chuyện, ở trường cũng rất nghe lời, thường là đối tượng được khen, chưa từng bị ai nói như thế, hơn nữa Vệ Lăng Dương còn gọi cậu là công chúa nhỏ, điều này làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lập tức đỏ bừng.
Đám nhóc đứng cạnh nghe Vệ Lăng Dương nói thế bèn cười thành tiếng, trăm miệng một lời gọi Từ Gia là công chúa nhỏ.
Vệ Lăng Dương định nói thêm, nhưng chưa kịp mở miệng, công chúa nhỏ Từ Gia trong miệng bọn nó đột nhiên đứng dậy, dùng sức đẩy Vệ Lăng Dương một cái, đẩy người té ngã trên đất.
Công chúa nhỏ bắt đầu ra tay.
Vệ Lăng Dương: “……”
=========================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vệ Lăng Dương: Hồi đó anh hay đi tìm chết vậy sao.