Máy bay đáp xuống sân bay Thanh Sơn B thành, Từ Gia kéo hành lý, cùng ông bà Khương xuống máy bay, vừa ra cửa phi trường, đã thấy Khương Yến cùng Vu Quốc Cường đứng chờ ở cửa.
Lên xe, Từ Gia gọi điện cho Vệ Lăng Dương trước, tránh hắn cứ mải lo coi mình đã tới chưa.
“Đi ăn cơm trước nhé?” Vu Quốc Cường lái xe, hỏi ý kiến mọi người, thấy không ai phản đối liền lái xe đến một nhà hàng món Quảng ở khu trung tâm thương mại.
Vu Quốc Cường sắp xếp hết mực chu đáo, ông Khương huyết áp cao không thể ăn đồ quá cay, y đặc biệt chọn nhà hàng món Quảng này bởi vì danh tiếng cùng lời khen về thức ăn ở đó, nên đã sớm nhờ người đặt trước một gian phòng có thể nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa của trung tâm thương mại B thành, còn gọi riêng cho Từ Gia và hai ông bà Khương món ăn ưa thích.
Trước đây bọn Từ Gia đã tới B thành một lần, lần kia Vu Quốc Cường cũng chăm sóc họ chu đáo thế này, Khương Yến ngồi cạnh y, hoàn toàn không cần bận tâm một lời, mọi việc lớn nhỏ đều do một tay y ôm đồm.
Cũng vì lẽ đó, ông bà Khương mới yên tâm giao con gái cho y.
Sau khi cơm nước xong, Vu Quốc Cường lái xe mang ông bà Khương và Từ Gia trở về nhà mới của y và Khương Yến.
Ngôi nhà vừa được trang hoàng xong vào năm mới, thuộc kiểu nhà duplex hai tầng, chuyên dành cho hai người kết hôn dùng, trên vách tường ở huyền quan có dán chữ hỷ đỏ thẫm, trên ghế sofa trong phòng khách thả rải rác mấy quả bóng hơi màu đỏ, trên bàn là một bộ ly, một xanh một đỏ.
Vừa vào nhà, Vu Quốc Cường bèn vào phòng bếp xắt hoa quả, còn thân thiết hỏi mọi người muốn uống gì.
Khương Yến bảo y đi pha trà, còn mình thì ngồi trò chuyện với ba mẹ trong phòng khách.
Vu Quốc Cường pha trà ngon đi ra, rót một ly sữa bò tinh khiết cho Từ Gia, cười hỏi cậu:
“Hôm nay Gia Gia không ăn được nhiều lắm, con không có khẩu vị sao?”
“Không phải, ở trên máy bay con đã ăn vài thứ rồi.” Từ Gia giải thích, trước khi lên xe Vệ Lăng Dương nhét cho cậu một bao đầy đồ ăn vặt.
“Vậy thì tốt, muốn ăn gì nhớ nói với chú, không cần câu nệ.” Vu Quốc Cường dặn dò.
“Dạ, con cảm ơn chú.” Từ Gia nói cảm ơn.
Bà Khương đang cùng Khương Yến nói về chuyện hôn lễ, Từ Gia ngồi đó một lúc, không hiểu gì về quy trình và phong tục lễ cưới, nên cũng không chen lời, nhân lúc mọi người dừng lại uống trà, cậu hỏi Khương Yến:
“Mẹ, con có thể dùng máy tính của mẹ chút không?”
“Đương nhiên là được, trên bàn trong thư phòng đó.” Khương Yến chỉ một gian phòng cạnh quầy bar phòng khách, “Cần mẹ mở giúp con không?”
“Không cần đâu ạ, con tự mở được mà, mọi người trò chuyện tiếp đi.”
“Được rồi, có gì thì gọi mẹ.”
“Dạ.”
Từ Gia đến thư phòng, máy vi tính đặt trên bàn sách, cậu khom người mở máy, ngồi xuống ghế dựa, sẵn tiện mở màn hình, vừa cúi đầu thì thấy tờ giấy trắng được đè dưới bàn phím, khi nhìn rõ nội dung trên đó, tầm mắt cậu khựng lại.
Đó là tờ kiểm tra siêu âm B, trên đó viết tên Khương Yến, thời gian mang thai mười một tuần.
Mẹ cậu mang thai đã hơn hai tháng rồi.
Nhìn kết quả kiểm tra trên đó, Từ Gia hoảng hốt trong thoáng chốc.
Con là đứa con duy nhất của mẹ, bất kể ra sao mẹ vẫn yêu con.
Lời Khương Yến nói dạo trước bỗng nhiên vang vọng bên tai, Từ Gia không thể nói rõ giờ khắc này tâm lý mình có cảm giác gì, khi Khương Yến nói câu đó, cậu cũng không tin tưởng vẹn tròn, cũng sẵn sàng biết không có khả năng, thế mà khi thực sự nhìn thấy tờ kiểm tra này, cậu vẫn không có biện pháp thờ ơ bàng quang.
Hóa ra trong lòng cậu thực sự mong đợi điều đó.
“Gia gia!”
Giọng Khương Yến vang lên ngoài cửa, pha lẫn vẻ lo lắng, Từ Gia ngẩng đầu, thấy cô bước nhanh tới, bất chợt thấy tờ xét nghiệm trong tay cậu thì khựng lại:
“… Con thấy rồi?”
“Dạ.” Từ Gia khẽ lên tiếng, trả tờ xét nghiệm trong tay về chỗ cũ, “Vừa nhìn thấy, tại nó bị bàn phím đè.”
Đây là kết quả kiểm tra hôm kia Khương Yến vừa nhận được, vì là sản phụ cao tuổi, cô lên mạng tra cứu vài việc cần phải chú ý, thế nên thuận tiện dằn tờ khai dưới bàn phím, sau đó lại bận rộn nên quên cất đi.
Vừa nãy Từ Gia bảo muốn lên mạng, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng quên béng việc này, khi sực nhớ mà chạy tới thì đã chậm một bước.
Vu Quốc Cường cũng theo sau Khương Yến lại đây, thấy sắc mặt cô hơi trầm trệ, bèn lên tiếng hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Khương Yến lắc đầu, đẩy y ra, “Anh ra ngồi với ba mẹ em đi, em có lời muốn nói cùng Gia Gia.”
Vu Quốc Cường liếc nhìn Từ Gia cúi đầu không lên tiếng đứng ở máy vi tính bên kia, cũng đoán ra được phần nào, không nói thêm gì, vỗ vai Khương Yến rồi ra ngoài đóng cửa lại cho họ.
Khương Yến cất nhẹ bước đi tới, dừng lại bên cạnh Từ Gia, ánh nhìn rơi vào tờ xét nghiệm, sau một lúc mới bảo:
“Gia Gia, chúng ta trò chuyện chút đi.”
Từ Gia trầm lặng không nói, cậu không biết phải nói gì.
“Chuyện trước kia mẹ bảo đảm với con, không phải cố tình gạt con.” Khương Yến thấy cậu vẫn cứ cúi đầu, thở dài, “Đứa bé này là bất ngờ, một bất ngờ mà dù trong suy nghĩ mẹ cũng chưa bao giờ nghĩ tới.”
Khi Khương Yến sinh Từ Gia ra, vì khó sinh dẫn đến xuất huyết nhiều, tuy cố gắng cứu chữa, nhưng cũng để lại nguồn bệnh, khi ấy bác sĩ nói đời này gần như cô không còn khả năng mang thai nữa, sở dĩ cô cam đoan với Từ Gia sẽ không có đứa con thứ hai cũng vì lẽ này.
Khi Khương Yến nói xong nguyên do, Từ Gia im lặng nửa ngày, thấp giọng nói:
“Xin lỗi, con không biết việc này.” Cậu không biết mẹ từng vì mang mình tới thế giới này mà chịu cực khổ.
Cậu bất chợt xin lỗi làm Khương Yến yên lặng. Cô không biết nên giải thích với cậu ra sao để cậu hiểu rằng, không phải cô nói việc này để cậu xin lỗi, chỉ là muốn nói cậu biết, trước đó cô thật sự không định có đứa con thứ hai.
Đúng như cô nói, đứa bé này là ngoài ý muốn, năm nay Vu Quốc Cường đã 43 tuổi, mà cô cũng đã 39, cô và Vu Quốc Cường đã sẵn sàng không có con, nhưng cô không cách nào phủ nhận, khi nhận được kết quả kiểm tra, ngoài bất ngờ thì còn pha lẫn vui mừng không cách nào che giấu, không ai trong họ có biện pháp thuyết phục mình không muốn đứa bé này.
Mặc dù hổ thẹn với Từ Gia, nhưng đồng thời, cô mong chờ vô hạn với đứa con sắp chào đời này.
Lần này Từ Gia đến đây, cô vốn định tìm thời gian nói rõ với Từ Gia, nhưng không ngờ mới ngày đầu tiên, Từ Gia đã không hề có điềm báo mà thấy được kết quả này.
“Gia gia …”
“Con không sao.”
Từ Gia cắt ngang lời cô, ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh:
“Con chỉ hơi kinh ngạc thôi, thật ra như vậy cũng rất tốt.”
Nếu con đã không đến bên cạnh người, thì dù sao mẹ cũng nên có đứa con khác bầu bạn.
Đối với Từ Gia nhìn như bình tĩnh, nhưng cũng cố chấp dựng lên một vòng phòng hộ không để người khác tới gần, Khương Yến hoàn toàn bó tay hết cách.
Từ khi còn bé tới nay, Từ Gia chưa bao giờ làm nũng vòi vĩnh cô điều gì, càng sẽ không cố tình gây sự, một Từ Gia trưởng thành sớm như vậy là do một tay cô tạo thành.
Dù muốn giải thích với cậu cỡ nào, nhưng chuyện đã đến nước này thì có nói gì cũng vô dụng, sau cùng chỉ có thể hóa thành một câu:
“… Là mẹ có lỗi với con.”
Sau khi Khương Yến ra ngoài, thư phòng chỉ còn lại mình Từ Gia, cậu nhìn kết quả kiểm tra, trong đầu chực nhớ câu nói lần trước của Vệ Lăng Dương “Vậy nếu mẹ cậu có con với người khác, cậu cũng không thèm để bụng sao?”
“Đúng là bị cậu nói gì là trúng cái đó mà.” Từ Gia gắng gượng mỉm cười, trong lòng lại thấy vắng vẻ không sao tả xiết, cực kỳ nhớ cái người ở xa ngàn dặm, việc gì cũng đặt mình lên đầu kia.
Mở biểu tượng QQ trên màn hình, Từ Gia đăng nhập vào tài khoản, tức thì nhận được không ít tin, gần như toàn bộ đều được gửi từ Vệ Lăng Dương, nội dung là hỏi cậu lúc nào có thể lên mạng, B thành có lạnh không, còn gửi cho cậu vài tấm hình của tiểu Kim Mao nữa.
Xem lần lượt từng tin một, Từ Gia gõ phím trả lời hắn, hầu như chưa đầy mấy giây sau, bên kia trả lời ngay tắp lự, hai dấu chấm than biểu thị kích động, sau đó một tin nhắn nhoáng cái nhảy ra.
Hiển nhiên là tin nhắn Vệ Lăng Dương vẫn đang chờ cậu.
Nhận thức này khiến tâm tình Từ Gia được xoa dịu, đáy lòng trống rỗng được chữa lành bằng ít ấm áp.
Vệ Lăng Dương vừa gửi tin tới, ngay sau đó lời mời gọi video cũng hiện ra, Từ Gia không do dự ấn chấp nhận, màn hình video tối sầm mấy giây, mặt Vệ Lăng Dương xuất hiện bên trên, toét miệng cười với cậu.
Từ Gia đeo tai nghe lên, nghe giọng Vệ Lăng Dương truyền qua từ dòng điện:
“Tớ còn tưởng hôm nay cậu không lên mạng, chờ cả đêm.”
“Biết cậu đang chờ, sao tớ có thể không online.” Từ Gia cười nói, vừa dứt lời bỗng nghe thấy tiếng chó sủa, mặt Đa Đa cũng xuất hiện trong video, chắn mất nửa mặt Vệ Lăng Dương.
“Mẹ kiếp, cho mày ngồi trên đùi mày còn chưa biết đủ, còn muốn leo lên bàn nữa hả.” Vệ Lăng Dương ghét bỏ đè đầu nó xuống, nói với Từ Gia, “Thằng nhóc vương bát đản này hôm nay muốn tạo phản, cứ làm loạn trong phòng.”
Đa Đa bị hắn đặt trên đùi, giãy mấy cái không ra, ấm ức “gâu” mấy tiếng, Vệ Lăng Dương chả buồn để ý tới nó, quay sang tán gẫu với Từ Gia, than thở hôm nay không có Từ Gia nhất định hắn ngủ không được.
“Vậy chẳng nhẽ cậu sẽ mất ngủ tới khai giảng à.” Từ Gia trêu đùa hắn, đến lúc Từ Gia từ bên này về thì cũng sắp khai giảng rồi.
“Tục ngữ có câu tương tư khiến người hao gầy, đợi tới lúc cậu về, mỡ tớ nuôi trong thời gian này cũng lặn mất tiêu.”
“… Cậu phắn ngay.”
“Ha ha.”
Hai người nói vẩn vơ một hồi, mãi tới khi bà Khương tới thư phòng tìm Từ Gia mới chấm dứt.
Vừa nãy bà Khương đã biết được chuyện Khương Yến mang thai, phản ứng đầu tiên là đến thư phòng tìm Từ Gia, nhìn cháu ngoại ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình, bà nhìn cậu hết mực từ ái, thấm thía nói:
“Gia Gia, mẹ con có cuộc sống của nó, con cũng có cuộc đời của mình, rất nhiều chuyện mà chúng ta không cách nào ngăn được.”
“Con hiểu.” Từ Gia gật đầu, cậu cũng chưa từng định ngăn cản, bất kể trước kia mẹ rời đi vì công việc, hay sau này muốn kết hôn, hoặc hiện giờ chuẩn bị có đứa con khác.
“Thằng cháu ngốc.” Bà Khương kéo tay cậu qua vỗ về, cười nói, “Đừng để bụng, còn ông bà ngoại ở bên con mà, tuy ông bà đã có tuổi, nhưng có thể ở cùng con mười năm, thậm chí hai mươi năm, cho tới khi bên cạnh con có một người khác vĩnh viễn bầu bạn cùng con cả đời.”
“Dạ.” Từ Gia mỉm cười, nắm lại tay bà cụ, thầm nghĩ con đã có người muốn bầu bạn cả đời rồi, cậu ấy tốt lắm, hiềm nỗi hiện giờ không thể nói bà hay, chờ bọn con lớn hơn, có khả năng chịu trách nhiệm với hành vi của mình, chúng con sẽ tranh thủ giành lấy sự đồng ý của mọi người.