Ký Ức Đẹp Nhất

Chương 45: Mẹ nó, thật lúng túng



Biên tập: Thiên Duyên

_____

Khi Khương Yến mang thai hơn bảy tháng, bà Khương định tới B thành hỗ trợ chăm sóc, nhưng không yên lòng một già một trẻ – ông Khương và Từ Gia trong nhà, vì vậy Vu Quốc Cường đưa Khương Yến về H thị chờ sinh.

Căn hộ phía trên nhà họ Khương vừa chuyển sang nhà mới từ mấy tháng trước, nhà vẫn luôn trống, Vu Quốc Cường liên lạc với người cho thuê để Khương Yến vào đó ở, bà Khương cũng tiện ở cạnh chăm sóc.

Tới trung tuần tháng tám, Khương Yến sinh mổ tại bệnh viện, sinh được một bé gái nặng sáu cân (3kg), thế là Từ Gia có thêm một đứa em gái cùng mẹ khác cha.

Từ khi biết Khương Yến mang thai, Vệ Lăng Dương luôn thấy khó ở, trong mắt hắn Khương Yến không phải người mẹ hợp cách, cứ ỷ Từ Gia hiểu chuyện nên chưa bao giờ thực sự đặt Từ Gia vào lòng, ích kỷ quá mức. Khi nghe mẹ mình bảo muốn qua thăm hỏi Khương Yến vừa từ bệnh viện về, hỏi hắn có muốn đi cùng không, hắn cũng chỉ bật cười, bỏ lại một câu “Không có thời gian, con về phòng đọc sách” liền trở về phòng, Đa Đa thì vẫy đuôi theo sau.

“Thằng bé này, mọi khi có thấy nó hăng hái vậy đâu, thế mà giờ tự dưng chăm chỉ.” Hà Mẫn Ngọc khó hiểu lầm bầm.

“Con trai mà, không để bụng mấy chuyện này rất bình thường.” Vệ Trọng Tề cười nói, xếp gọn hộp quà định mang sang Khương gia, “Đi thôi, chúng ta qua đó xem sao.”

“Ừ.” Hà Mẫn Ngọc gật đầu.

Hai người cầm quà chuẩn bị ra ngoài, cửa phòng Vệ Lăng Dương đột nhiên mở ra, người cũng từ trong chạy tới, nói với họ:

“Con đi chung với ba mẹ.”

“Chẳng phải con vừa bảo muốn đọc sách sao?” Hà Mẫn Ngọc vừa thay giày vừa hỏi.

“Về rồi xem, con hẹn Gia Gia lát nữa dắt chó đi dạo.” Vệ Lăng Dương đi tới, lấy giày từ trên kệ ra thay, đoạn vẫy tay với Đa Đa đang đứng một bên nhìn, “Đa Đa, đi nào.”

“Gâu.” Đa Đa lập tức sung sướng đi theo.

Một nhà ba người tới Khương gia, Vệ Lăng Dương cùng ba mẹ lên tầng năm, xem em bé một cách tượng trưng rồi xoay người xuống lầu tìm Từ Gia.

Trong nhà, bà Khương đang hầm canh gà trong phòng bếp, Vệ Lăng Dương chào bà xong rồi vào phòng Từ Gia, Đa Đa luôn lon ton theo hắn, vừa thấy Từ Gia liền nhanh chân chạy tới, lay chân Từ Gia cầu ôm.

Từ Gia cúi người xoa đầu Đa Đa, ngồi trên ghế nhìn Vệ Lăng Dương đi tới:

“Cậu đến rồi, có muốn cùng làm bài tập không?”

Vệ Lăng Dương đổi giày, đi tới trước mặt cậu, hai tay chống hai bên bàn, dùng tư thế bao bọc cúi đầu nhìn cậu

“Tớ không làm bài, tớ tới tìm cậu đi chơi.”

“Chơi gì?”

“Dắt chó đi dạo.” Vệ Lăng Dương dùng chân nhẹ nhàng đẩy đẩy Đa Đa đang nằm nhoài bên chân Từ Gia, ghét bỏ nói, “Cậu xem nó mập thành kiểu gì rồi nè.”

Nhận nuôi Đa Đa đã được nửa năm, tiểu tử kia đã lớn thành thằng nhóc bự, bình thường toàn do hai ông bà Khương gia chăm sóc, ăn ngon ngủ yên, không ngừng phát tướng, béo cực kỳ mau.

Có lẽ nghe hiểu Vệ Lăng Dương tỏ thái độ chê mình, Đa Đa ấm ức “ẳng” một tiếng, ôm chân Từ Gia dùng đầu cọ cọ, nom đáng thương cực kỳ.

Vệ Lăng Dương thấy thế, “há” một tiếng, khom người ôm nó đi, đồng thời răn dạy:

“Vợ tao là người mày có thể cọ ư? Cút sang bên kia mau.”

Từ Gia: “…”

Dạo này không biết dây thần kinh nào của Vệ Lăng Dương xảy ra vấn đề, trái thì gọi “vợ”, phải thì kêu “bảo bối” một cách bất chấp, ban đầu Từ Gia không quen lắm, giờ cũng phải miễn dịch luôn, thấy hắn so đo với một con chó, bèn lên tiếng nhắc nhở:

“Cậu nhỏ giọng chút đi, bà ngoại tớ đang ở bên ngoài kìa.”

“Tớ đóng cửa rồi, bà không nghe thấy đâu.” Vệ Lăng Dương thờ ơ nói, mặc kệ Đa Đa, duỗi tay kéo cậu, “Mau đứng lên, chúng ta ra ngoài dắt chó đi dạo, tới chỗ chú tớ.”

“Chờ tớ một chút, để tớ làm xong bài tập trước đã.” Từ Gia rút tay lại, nhanh chóng làm xong đề bài vừa tính được phân nửa rồi cất vở, đứng dậy nói với Vệ Lăng Dương, “Đi thôi.”

“…” Vệ Lăng Dương cảm thấy mình còn không quan trọng bằng bài tập trước mặt Từ Gia.

Hai người đánh tiếng với bà Khương rồi dẫn Đa Đa ra ngoài, tính Đa Đa rất ngoan, hoàn toàn không cần mang dây, cứ thế theo sát hai người không chạy loạn, mãi khi tới trại vịt của Vệ Trọng Thu mới vui mừng chạy nhong nhong, đuổi đám vịt con cạnh hồ nước chạy tán loạn.

Hai người Vệ Lăng Dương đã đưa Đa Đa tới trại vịt chơi mấy lần, mỗi lần Kim Mao ngu xuẩn tới đây đều dí vịt chạy cứ như bị bệnh trĩ, làm cho lông vịt bay tứ tung, hồi đầu Vệ Trọng Thu giận tới mức muốn lấy dây cột nó lại, về sau thì mặc kệ, bảo là hù chết một con vịt thì bán cho đám Vệ Lăng Dương theo giá thị trường.

Hai người chơi ở trại vịt tới tối mới về, Vệ Lăng Dương chạy xe đạp điện, Từ Gia ngồi phía sau, Đa Đa đứng ở chỗ để chân phía trước, hắn vừa chạy xe vừa nói:

“Hôm nay tớ nhìn thấy đứa bé kia của mẹ cậu, nom hệt như con khỉ vậy, chả giống cậu tí nào.”

“Bà ngoại tớ nói em ấy giống chú Vu, còn tớ thì giống mẹ.” Từ Gia nói, “Đợi tới khi em ấy lớn một chút tự nhiên sẽ đẹp thôi, trước đây trông tớ cũng như khỉ vậy.”

“Cậu không giận chút nào sao?” Vệ Lăng Dương nghe cậu nói chuyện một cách tự nhiên, không khỏi cau mày hỏi.

“Không biết phải diễn tả thế nào.” Từ Gia nghĩ ngợi, “Nói không để tâm chút nào thì nhất định không có khả năng, tớ không có khoan dung cỡ đó, ngặt nỗi chỉ có thể chấp nhận.”

Từ Gia chỉ nói sự thật, muốn nói không ngại chút nào chính là giả, mặc kệ cậu có tin lời cam đoan trước kia của Khương Yến hay không, trong lòng cậu đã từng mong chờ điều đó, vậy mà khi nhìn thấy đứa em gái cùng mẹ khác cha kia, cậu lại có thêm một thứ cảm giác không sao nói thành lời.

Nếu muốn nói rõ nguyên do, có lẽ bắt nguồn từ quan hệ máu mủ.

Đối với cậu, nếu không có cách nào thay đổi, vậy hãy thử chấp nhận, chẳng phải từ nhỏ tới lớn vẫn luôn là thế sao, cũng chẳng phải việc gì không thể vượt qua.

“Chậc.” Vệ Lăng Dương tặc lưỡi, cục súc bảo, “Cậu vậy mà nghĩ thoáng thật đó, đổi thành tớ nhất định sẽ không tiếp thu được.”

“Tức làm gì.” Từ Gia bật cười, biết hắn bất bình vì mình, bèn đưa tay xoa đầu hắn, “Không phải tớ còn có cậu sao? Cậu sẽ không rời xa tớ.”

“Tớ đương nhiên không làm thế rồi.” Vệ Lăng Dương nói mà không chút đắn đo, “Tớ khác với bọn họ.”

“Thế là đủ rồi.” Từ Gia khẽ cười, “Thực ra trước đó mẹ tớ từng bảo muốn tớ sang B thành sống với bà, ngay cả trường học cũng đã sắp xếp xong.”

“Két —— “

Vệ Lăng Dương đột ngột phanh xe, Từ Gia bất thình lình không kịp chuẩn bị nhào vào lưng hắn, Đa Đa nhân cơ hội nhảy xuống tìm chỗ đi tiểu.

“Không sao chứ? Có bị đụng đau không?” Vệ Lăng Dương dùng một chân chống xe, quay đầu hỏi cậu.

“Không sao.” Từ Gia chỉ va một phát, không có vấn đề gì, “Sao tự dưng dừng xe vậy?”

“Bị cậu nói muốn tới B thành dọa.” Vệ Lăng Dương sờ mũi, gọi Đa Đa lên xe, tiếp tục chạy xe về trước, “May mà cậu không đi, bằng không chúng ta phải yêu theo kiểu đất khách xa người, khó chịu biết chừng nào.”

“Phải, may mà tớ không đi.” Từ Gia cảm thán, thầm nghĩ nếu lúc đó đi, thế thì đừng nói yêu xa, dự là đời này còn không có cơ hội đến với Vệ Lăng Dương.

Có rất nhiều chuyện phải từ bỏ mới có được, khi còn bé, giữa cậu và công việc, ba mẹ chọn vế sau, và rồi sau này giữa ba mẹ và Vệ Lăng Dương, cậu lại chọn Vệ Lăng Dương.

Mặc cho con đường sau này ra sao, cậu sẽ không hối hận.



Kỳ nghỉ luôn trôi qua nhanh hơn thời gian đi học, bẵng một cái chớp mắt mà đã tới khai giảng tháng 9.

Toán lý hóa của Vệ Lăng Dương khá có ưu thế, khi chia lớp môn tự nhiên và xã hội, hắn chọn khoa tự nhiên không một chút nghi ngờ, Từ Gia cũng chọn lớp đó giống hắn, sau khai giảng thì cùng học lớp 11-3, cùng lớp còn có Lục Đình Xuyên, Chu Vu và Chu Tử Dao, Lương Tú Tú và Phùng Nhuệ thì lại chọn môn xã hội, học lớp 11-7.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 11-3 là một giáo viên nam hơn 40 tuổi, nhậm chức ở Thị Nhất Cao hai mươi năm, tính cách cực kỳ nghiêm túc, kỷ luật trên lớp cũng nghiêm túc hệt như con người ổng, ngày đầu tiên khai giảng đã làm một tiết giáo dục tư tưởng cho cả bọn, dốc sức nhấn mạnh cấp 3 là bước ngoặt quan trọng của cuộc đời, nhắc nhở mọi người đừng bao giờ có ý nghĩ buông thả, lúc nào cũng phải căng sợi dây học tập, chuẩn bị sẵn sàng cho lớp 12.

Sau khi giáo dục tư tưởng kết thúc thì đến tổng vệ sinh, bọn Vệ Lăng Dương cầm mấy cái thùng xuống lầu hứng nước, trên đường đi Chu Vu nói:

“Nom lão Tào không dễ chọc ha.”

“Mới khai giảng mà cậu đã muốn chọc giáo viên chủ nhiệm, to gan quá nha.” Chu Tử Dao chà chà hai tiếng, bội phục hắn tự đáy lòng.

“Người anh em, không làm sẽ không chết.” Vệ Lăng Dương vỗ vai hắn, có lòng nhắc nhở.

“Ý tôi là cuộc sống sau này nhất định không dễ chịu, đám tụi mình muốn giữa trưa ra ngoài chơi bi da cũng khó nhằn rồi?” Chu Vu lắc đầu thở dài.

“Đọc sách nhiều, bớt chơi bida đi.” Lục Đình Xuyên nói.

“Mỗi lần tôi tới chỗ Cận Hạo đánh banh đều thấy cậu ở đó, cậu nói câu này chẳng nhẽ không cần mặt mũi nữa?” Chu Vu không phục.

“Tớ hạng hai trong lớp, cậu đứng thứ mấy?” Lục Đình Xuyên cười lạnh một tiếng.

“…” Chu Vu phục rồi.

Dường như vừa lên lớp 11, thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều, dưới sự theo dõi của lão Tào, mọi người dần cảm nhận được áp lực mà hồi lớp 10 chưa được biết, thái độ học tập cũng không còn có lệ như trước.

Từ cái lần Từ Gia nói muốn học chung trường đại học với Vệ Lăng Dương, hắn lập tức như hít trúng thuốc lắc, không cần Từ Gia nhắc nhở mà hắn đã bắt đầu chủ động học tập, buổi sáng không còn ngủ thẳng tới giờ tập thể dục mới dậy nữa, mà thay vào đó là theo Từ Gia đến lớp.

Mỗi một học kỳ, trường học sẽ phân lại khu vệ sinh chung cho mỗi lớp, lớp 11-3 được xếp tới rừng cây phía sau trường, ngoại trừ thứ sáu phải tổng vệ sinh tập thể, tiết tự đọc buổi sáng cũng phải phân công hai học sinh đi quét dọn.

Hôm nay tới lượt Từ Gia và Vệ Lăng Dương trực nhật, ăn sáng xong, bọn họ liền cầm chổi cùng đồ hốt rác tới khu vệ sinh.

Quét dọn thông thường không cần tốn nhiều sức, chỉ cần học sinh tiện tay lượm sạch giấy vụn hoặc bọc đồ ăn vặt còn sót lại là được. Vệ Lăng Dương không muốn về học tiết tự đọc, dứt khoát xách chổi lắc lư trong rừng cây, coi thử có trái chín nào không, dạo một vòng, không phát hiện trái cây, lại thấy một phong thư màu hồng nằm dưới tàng cây.

Trên thư không viết tên, không biết ai làm rơi, nhưng nhìn vào thì có thể đoán được đây là thư tình.

“À há.” Vệ Lăng Dương nhặt thư lên, gọi Từ Gia đang quét lá cây bên kia qua, vừa bóc thư vừa nói, “Để tớ xem ai to gan dám bỏ thứ này ở đây.”

“Cậu rảnh quá không có gì làm à?” Từ Gia thấy hắn tỏ ra hiếu kỳ, không khỏi dở khóc dở cười, “Cái này có gì hay mà xem.”

“Tớ coi thử gửi cho ai, sẵn tiện tớ làm Lôi Phong(*) một lần, đưa thư tới tay người ta.” Vệ Lăng Dương vừa dứt lời đã lấy thư trong phong bì ra, mở giấy viết thư ra, “Để tớ xem chút nào.

(*) Lôi Phong là một chiến sỹ bình thường, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, về sau cụm từ lôi phong được dùng để ví von tinh thần này.

Âm thanh đột nhiên im bặt, hắn nhìn năm chữ đầu trên thư tình —— Bạn học Vệ Lăng Dương.

Từ Gia cũng nhìn thấy, nhíu mày “yo” một tiếng, nhìn Vệ Lăng Dương:

“Thật sự đưa tận tay luôn này, bạn học Vệ Lăng Dương.”

Vệ Lăng Dương: “…” Mẹ nó, lúng túng vừa thôi.

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Lăng Dương ném thư đi: Ai ném cái này lung tung vậy!!!

Từ Gia: Cậu lôi phong ghê nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.