Ký Ức Đẹp Nhất

Chương 47: Em muốn được mãi nắm tay anh chẳng rời



Chuyển ngữ: Thiên Duyên

_____

Quốc khánh vừa kết lúc không lâu, kết quả kiểm tra lần một trong tháng được phát ra, lão Tào dựa theo thành tích cao thấp điều chỉnh lại chỗ ngồi.

Khi đổi chỗ, phần lớn các giáo viên đều căn cứ vào hai điều kiện, một là thành tích, hai là chiều cao, lão Tào cũng không phải ngoại lệ. Đầu tiên thầy suy xét tới thành tích trước, sau đó mới tới chiều cao, Từ Gia và Lục Đình Xuyên là hai người đứng đầu lớp, đương nhiên có thể tự lựa chọn chỗ ngồi.

Hiện giờ Từ Gia cao 1m75, ở phương Bắc không tính là cao, lão Tào định đổi cậu tới chính giữa hàng thứ ba, nhằm tạo điều kiện học tập tốt cho cậu, nhưng Từ Gia lại muốn ở chỗ cũ không đi đâu hết, vì Vệ Lăng Dương ngồi cùng bàn cao 1m85, chắc chắn không có khả năng ngồi giữa cùng với cậu.

Về phần Lục Đình Xuyên, y cao hơn Vệ Lăng Dương 2cm, đương nhiên không được chọn mấy vị trí đầu, thế là tiếp tục ngồi hàng hai đếm ngược từ dưới lên.

Điều chỉnh chỗ ngồi lần này không có thay đổi lớn, sau khi xong việc, lão Tào tiến hành giáo dục tư tưởng đối với tình hình thi cử lần này, ngôn ngữ cực kỳ nghiêm khắc, bắt buộc phải nâng cao tinh thần học tập của cả lớp.

Thu đi đông tới, mùa đông năm nay rõ là lạnh hơn năm trước nhiều lắm, vừa sang tháng 12 không lâu, bệnh nứt da đã lâu chưa gặp của Từ Gia nay lại tái phát, ngón tay vốn trắng nõn thon dài bị sưng hết hai ngón.

Vệ Lăng Dương phát hiện, thành thử vào giờ tan học buổi chiều, hắn ra ngoài mua thuốc mỡ trị nứt da về, chờ tối tắm xong thì ngồi xếp bằng trên giường thoa giúp cậu, vừa thoa vừa hỏi cậu có đau không.

“Không sao, chỉ hơi ngứa thôi.” Từ Gia nhúc nhích ngón tay được bôi thuốc mỡ, nhiều năm không bị nứt da do lạnh nên thấy hơi không quen, cứ có cảm giác da trên ngón tay căng cứng đến lạ.

“Cuối tuần về nhờ bà ngoại hầm nước thuốc để ngâm đi.” Vệ Lăng Dương kiểm tra mấy ngón tay bên kia, xác nhận không bị nứt da mới yên tâm, “Bớt chạm vào nước lạnh, dễ nứt lắm.”

“Tớ biết rồi.”

“Dương Dương, tôi cũng nứt da nè.” Chu Vu ngủ giường dưới xáp tới, nằm nhoài lên giường, duỗi ngón trỏ sưng như cục lạp xưởng cho Vệ Lăng Dương coi, “Cậu cũng bôi thuốc cho tớ đi nào.”

“Biến mịa cậu đi, tự mình làm.” Vệ Lăng Dương ghét bỏ đẩy ta hắn ra, lần mò thuốc trị nứt da từ đầu giường đưa cho hắn.

“Chà chà, phân biệt đối xử.” Chu Vu lấy thuốc mỡ, rúc về ổ chăn của mình tự bôi.

Lúc ngủ, Vệ Lăng Dương chen cùng một ổ chăn với Từ Gia. Ký túc xá không có hệ thống sưởi ấm, cửa sổ cũng không đóng chặt, luôn có gió lùa vào qua khe hở, thời điểm lạnh nhất mọi người cùng chen vào chăn sưởi ấm cho nhau là chuyện thường, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Mỗi khi tới mùa đông, tay chân Từ Gia sẽ trở nên lạnh lẽo, Vệ Lăng Dương kéo chân cậu ủ trong ngực mình, sưởi tới khi gan bàn chân ấm lên mới ôm cậu cùng ngủ.

Hôm giáng sinh đúng ngay thứ bảy, kế hoạch ban đầu của Vệ Lăng Dương là rủ Từ Gia buổi tối cùng ra ngoài xem phim, tới trưa, Cận Hạo gọi điện thoại sang, hẹn mọi người cùng tới quán bar chơi.

Mọi lần ra ngoài chơi, nhóm bọn họ hay tới phòng bida hoặc khu trò chơi điện tử, chưa từng đi quán bar bao giờ, Vệ Lăng Dương hơi do dự, muốn cùng Từ Gia xem phim, Cận Hạo không cho hắn cơ hội từ chối, gọi cả Từ Gia và Chu Tử Dao, buổi tối gặp mặt tại tháp đồng hồ ở quảng trường Tây Môn, nói xong bèn cúp điện thoại.

Vệ Lăng Dương bất đắc dĩ, gọi điện báo tin cho Từ Gia cùng Chu Tử Dao, hỏi họ có muốn đi không, Chu Tử Dao vừa nghe đi quán bar chơi liền đồng ý ngay tắp lự, Từ Gia thì không có ý kiến, dù sao thì mọi người đều cùng đi với nhau.

8 giờ tối, bọn họ tập hợp tại nơi hẹn, cùng đi còn có Lương Tú Tú và Phùng Nhuệ, cả bọn chờ Cận Hạo và Lục Đình Xuyên hết mười phút mà chẳng thấy người đâu.

Quảng trường gió lớn, Chu Vu vừa ôm Chu Tử Dao sưởi ấm vừa hỏi:

“Chắc Cận Hạo không cho tụi mình leo cây đâu ha?”

“Không thể nào! Hôm nay là lễ giáng sinh chứ có phải cá tháng tư đâu?” Chu Tử Dao kéo tay Chu Vu khỏi túi áo khoác mình, “Cậu đừng dùng túi tớ, tay tớ cũng lạnh mà.”

“Chắc không đâu.” Từ Gia biết Cận Hạo và Lục Đình Xuyên không phải người như thế.

“Dương Dương gọi điện thoại hỏi cậu ta xem, giời ơi lạnh chết luôn.” Phùng Nhuệ nắm chặt khăn quàng cổ, đứng cạnh Lương Tú Tú chắn gió cho nhỏ.

“Ồ.” Vệ Lăng Dương móc di động bắt đầu tìm số của Cận Hạo.

“Chờ đã, phải họ không?” Lương Tú Tú chỉ hai người từ xa đi tới, không dám chắc mà hỏi.

Mọi người nhìn theo tay nhỏ, đúng lúc thấy hai người họ đi tới, Chu Vu chớp mắt, không quá xác định:

“Bên trái thì đúng là Lục Đình Xuyên rồi, mà cái người bên phải … hình như là Cận Hạo?”

“Không phải chứ?!” Phùng Nhuệ gãi đầu, ”Trường họ thoáng vậy hả?”

“Nếu vô trúng lớp mình, lão Tào nhất định cạo đầu cậu ta luôn!” Vệ Lăng Dương chép miệng.

“… Thực ra trông đẹp trai lắm.” Lương Tú Tú nói.

“Mê giai vừa thôi cô!”

Khi bọn họ thảo luận, Cận Hạo và Lục Đình Xuyên đã đứng trước mặt cả bọn, Cận Hạo thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên đầu mình, sờ mái tóc mới nhuộm hôm nay, tạo dáng pose:

“Sao nào? Đẹp trai không?”

“Cái đệch! Đúng là cậu thiệt rồi!” Chu Vu la to, “Mới một tuần không gặp, sao đầu cậu bạc luôn vậy?!”

“Cút mịa cậu đi.” Cận Hạo đẩy cái tay toan mò đầu mình của hắn, nhìn một cách khinh bỉ, “Tôi nhuộm màu xám khói, có hiểu mốt thời nay không hả?!”

“Hóa ra mốt năm nay là nhuộm màu này à!” Chu Tử Dao gật đầu làm như hiểu lắm, quay đầu nói với Từ Gia, “Gia Gia, ông bà ngoại cậu đi đầu trào lưu luôn kìa!”

Cận Hạo: “…”

“Phụt! Ha ha ha!”

Cả bọn cười phá cả lên, ngay cả Lục Đình Xuyên cũng không kìm được nghiêng đầu cười thành tiếng, Từ Gia lại nói với Cận Hạo:

“Tóc bà ngoại tôi vẫn chưa trắng hoàn toàn, cậu còn thời thượng hơn cả bà tôi nữa.”

Cận Hạo: “… Cút! Một bầy quê mùa.”

Quán bar Cận Hạo nói vừa mới khai trương không lâu, nên khách tới không nhiều lắm, đổi lại không gian rất lớn, bên cửa trái còn có sân khấu, trên đó bày đủ loại nhạc cụ, theo Cận Hạo bảo thì sau 9 giờ sẽ có ban nhạc biểu diễn.

Khác với trong ấn tượng của mọi người, đây là một quán bar âm nhạc, không có tiếng DJ ầm ĩ, cũng không có sàn nhảy nhảy nhót điên loạn, ánh đèn nhạt làm bầu không khí bên trong vô cùng nổi bật, theo kèm là tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm lắng, khiến người nghe thả lỏng vô cùng.

Dường như Cận Hạo rất thân với nhân viên trong quán, vừa vào cửa đã có người chào hỏi hắn, hắn dẫn mọi người vào trong tìm chỗ ngồi, đoạn gọi người cầm thực đơn để chọn món.

“Chúng mình còn là vị thành niên đó, uống rượu hình như không tốt lắm đâu.” Lương Tú Tú cầm thực đơn che nửa khuôn mặt, lí nhí hỏi mọi người.

“Con gái không thể uống, chúng tớ uống chút thì không hề gì.” Phùng Nhuệ nói, gọi cho nhỏ một ly trà sữa cùng bánh ngọt vị trà xanh.

“Depth charge(*)?” Chu Tử Dao nhìn tên trên menu rượu, “Cái này được nè, tớ thích.”

(*) Depth charge là một loại rượu cocktail, ly ngoài đựng hai phần ba rượu, ly nhỏ bên trong đựng Vodka, sau đó bỏ ly nhỏ này chìm vào ly lớn.

“Vậy tớ gọi cái này, rainbow shot.”

“Tớ chọn cái này …”

Vệ Lăng Dương nhìn menu một lượt, nghiêng đầu hỏi Từ Gia,

“Cậu muốn uống loại nào?”

Hai người chưa tới quán bar bao giờ, không biết nhiều về rượu, Từ Gia nghĩ một hồi thì bảo:

“Ngọt đi.”

“Trà sữa?” Vệ Lăng Dương hỏi.

“Phụt.” Từ Gia bật cười, ngẩng đầu hỏi phục vụ, “Có rượt ngọt không? Nồng độ thấp chút.”

“Có.” Nhân viên phục vụ đề cử cho cậu một loại.

Từ Gia và Vệ Lăng Dương mỗi người gọi một ly, sau đó cả bọn chọn vài món ăn vặt. Cận Hạo còn gọi phục vụ mang bài và cờ nhảy ra chơi.

Chơi bài ở quán bar so với chơi trong ký túc xá là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt, mọi người hứng thú nhiều hơn, dùng thức uống thay rượu, ai thua người đó uống.

Chơi một hồi, Phùng Nhuệ hỏi Cận Hạo:

“Hạo ca, không phải cậu nói có ban nhạc à? Sao còn chưa tới?”

“Đúng vậy, người đâu?” Chu Tử Dao có cùng thắc mắc, muốn xem hiện trường ban nhạc ra sao.

“Muốn nghe hát? Được thôi!” Cận Hạo nhướn mày đứng lên, bỏ lại câu “Chờ chút” liền rời khỏi bàn.

Mọi người khó hiểu nhìn hắn đi tới cái bàn sâu trong đại sảnh, nói gì đó với người ngồi trong đấy, sau đó ba người đối phương đồng loạt đứng dậy, cùng Cận Hạo lên sân khấu.

“Ôi mẹ ơi!” Chu Vu nhìn Cận Hạo gỡ cây ghita bass từ trên tường xuống, “Tôi không hiểu sai chứ? Cận Hạo nói ban nhạc là chính cậu ta sao?”

“Không phải mình cậu ấy, cậu ấy là một trong số đó.” Lục Đình Xuyên giải thích sơ lược, “Bọn họ thường biểu diễn ở đây.”

“Chơi lâu như vậy mà tôi không hề biết cậu ta có ngón này.” Vệ Lăng Dương cũng khá kinh ngạc.

“Có sắc lại còn có tài!”

Cận Hạo chơi ghita bass rất điêu luyện, khi ban nhạc biểu diễn xong, hắn còn cố ý chơi một đoạn cho bọn Từ Gia mới về chỗ ngồi.

Ngoài ban nhạc biểu diễn thì còn có khách muốn hát, bọn họ cũng cung cấp nhạc đệm hoặc nhạc cụ, giữa giờ nghỉ, Cận Hạo hỏi bọn họ có ai muốn lên hát không, cả bọn cứ đùn đẩy lẫn nhau, sau cùng Từ Gia quyết định lên sàn.

Nhìn Từ Gia gỡ đàn ghita bằng gỗ xuống, ngồi trên ghế chân dài, Chu Vu lại bật thốt đầy kinh ngạc:

“Cái đệch! Gia Gia còn biết đàn?”

“Biết chứ sao! Trước đây cậu ấy và Dương Dương từng đi học.” Chu Tử Dao nói, mặc dù hồi trước Vệ Lăng Dương bỏ dở nửa chừng, nhưng Từ Gia lại kiên trì học hết cả hè, chẳng qua cậu ít khi đàn nên người bên cạnh biết không nhiều.

Từ Gia lật danh sách bài hát, chọn bài 《Tình yêu giản đơn》của Châu Kiệt Luân, xoay mặt xuống dưới sân khấu, ngón tay gẩy đàn:

“Chẳng biết nói thế nào, em trở nên thật chủ động, nếu như yêu một người, làm bất cứ việc gì cũng đều xứng đáng …”

Trong phòng bật hệ thống sưởi hơi, cậu đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng. Ánh đèn sân khấu rọi lên người tôn lên nét dịu dàng của cậu, khi cất tiếng hát, nụ cười hiện trên môi, giọng ca mang theo vui mừng, mắt nhìn Vệ Lăng Dương, hết lòng truyền đạt nỗi niềm trong từng lời bài hát cho hắn.

Vệ Lăng Dương hiểu ý cậu, cúi đầu cười khẽ vài tiếng, tay nắm chặt đặt trên bàn.

“Em muốn được mãi nắm tay anh chẳng rời, tình yêu có thể nào vĩnh viễn đơn thuần không có buồn đau, em muốn đèo anh trên chiếc xe đạp, em muốn cùng anh xem bóng chày, muốn không âu sầu vừa hát vừa dạo bước …”

Hát đến đây, không ít người trong quán rượu bị giọng ca của cậu cuốn hút mà cùng hát theo, cái thời bài này thịnh hành phải nói là được nghe khắp phố lớn ngõ nhỏ, mọi người căn bản không cần nhìn lời đã có thể há mồm hát theo.

Dù sao vẫn là học sinh nên không ai dám chơi quá muộn, hơn 10 giờ đã rời khỏi quán bar, ai nấy đều về nhà mình.

Khi Từ Gia về tới nhà, ông bà Khương đã đi ngủ rồi, cậu rón rén về phòng cầm quần áo đi tắm, tắm xong mới phát hiện trên bàn có một phong thư cùng chiếc hộp bằng nhung màu đen.

Cửa ban công chưa đóng, không cần nghĩ cũng biết vừa nãy Vệ Lăng Dương lại trèo sang đây, có lẽ thấy cậu không ở trong phòng mới để đồ lại.

Từ Gia mở hộp ra, bên trong là một cái đồng hồ đeo tay, kiểu dáng đơn giản nhưng được chế tác khéo léo, càng nhìn càng thích, dây đeo bằng da màu nâu rất hợp để học sinh mang, nhưng khiến cậu thấy hứng thú hơn là lá thư Vệ Lăng Dương viết hai tháng, thế nên cậu đặt đồng hồ xuống cầm thư mở ra xem.

Bốn chữ “Bạn học Từ Gia” nằm ngay đầu khiến cậu bật cười.

Bạn học Từ Gia:

Đây là một bức thư tình đến muộn, tớ nghĩ mãi, có lẽ đã vò hết cả chồng giấy viết thư mới gửi cho cậu được một bức, cho nên cậu nể mặt tớ, đừng có cười, biết chưa?

Chúng mình đã quen nhau được một hai ba bốn năm sáu bảy năm rồi, tính ra những năm này có nói cả một chiếc xe tải cũng nói không hết, nhưng tớ vẫn có rất nhiều điều muốn nói với cậu, trò chuyện vu vơ thôi cũng đã thấy thỏa lòng lắm rồi, dù cậu có bảo tớ làm bài tớ cũng vui, ha ha.

……

……

Sau này nhà hãy để tớ mua, cơm cứ để tớ nấu, để tớ lo hết nhé, quần áo tớ cũng sẽ giặt, tớ sẽ chăm sóc cậu thật tốt, cậu nói sao thì là vậy, sẽ không làm cậu tổn thương, tớ đảm bảo với cậu đó.

Sau cùng, tớ muốn vĩnh viễn ở bên cậu, muốn cùng cậu dắt chó (đi dạo) cả đời, lễ giáng sinh vui vẻ nhé bảo bối.

Yêu cậu

Vệ Lăng Dương

Ngày 25 tháng 12 năm 2005

Ở chỗ ký tên, Vệ Lăng Dương còn vẽ hai người bé xíu cùng một con Kim Mao, tuy vẽ không ra sao, nhưng kết hợp với thư tình có thể biết đó là hai người họ và Đa Đa.

Từ Gia lật thư xem mấy lần, nụ cười trên khóe môi chưa từng tắt, cậu nghĩ tới hình ảnh Vệ Lăng Dương vì viết lá thư này mà nằm nhoài ra bàn vò đầu bứt tóc, cảm giác được người trân trọng ôm lấy cậu, dù trong mùa đông thấu xương cũng chẳng thấy lạnh.

Gấp thư lại, cẩn thận từng tí kẹp vào notebook đặt trong ngăn kéo, cậu mở cửa ban công ra ngoài, ném hai cục đá sang ban công nhà Vệ Lăng Dương, ngay sau đó Vệ Lăng Dương từ phòng đi ra, hiển nhiên luôn đợi cậu.

“Muộn vậy rồi còn chưa ngủ à?” Vệ Lăng Dương biết rõ còn hỏi.

“Xem xong thư của người nào đó nên ngủ không được.” Từ Gia vịn ban công, mặt đối mặt với hắn, “Tìm cậu tâm sự nè.”

“Có thể khiến cậu xem xong ngủ không được, lá thư kia nhất định viết rất hay.” Vệ Lăng Dương mỉm cười, mặt dày tự tâng bốc.

“Da mặt cậu dày thật.” Từ Gia bật cười, không nói chuyện mập mờ với hắn nữa, “Đồng hồ đẹp lắm, tớ cũng có mua quà cho cậu, cậu muốn qua đây xem không?”

“Quà gì vậy? Tớ qua ngay đây.” Vệ Lăng Dương nghe nói mình cũng có quà, mắt sáng lên, tay chân mau lẹ trèo qua từ ban công, ủn Từ Gia vào nhà.

Từ Gia tặng Vệ Lăng Dương một đôi giày chơi bóng, đúng thương hiệu hắn thích, mang rất vừa chân. Nhưng so ra, hắn để ý món quà khác hơn, thử giày xong liền hết chờ nổi mà hỏi Từ Gia:

“Thư tình của tớ đâu?”

“Đây.” Từ Gia lấy thư tình từ trong ngăn kéo cho hắn.

Vệ Lăng Dương kích động cầm thư, mở ra ngay lập tức, vậy mà phát hiện đó là thư của mình, hắn ngớ ra nhìn Từ Gia:

“Không phải của tớ viết, là cậu viết cho tớ cơ.”

“Không có.” Từ Gia xòe tay.

“Không phải cậu nói sẽ viết cho tớ sao?”

“Chẳng phải hôm nay tớ hát cho cậu rồi à?”

Hát cho cậu …

Vệ Lăng Dương nhớ ra hôm nay Từ Gia hát 《Tình yêu giản đơn》ở quán bar, dựa theo lời bài hát, đúng thật là một bức thư tình, nhưng hắn muốn thư tình do Từ Gia viết tay cơ, người ta mong đợi lâu lắm đó.

“Cậu chơi xấu đó hả?!” Vệ Lăng Dương không phục, hắn loay hoay mấy bận bỏ hết một quyển giấy viết thư, vậy mà Từ Gia chỉ hát cho hắn một bài.

“Đúng đó.” Từ Gia thản nhiên, “Không phải cậu bảo tớ nói sao thì là vậy ư? Tớ chơi xấu thì sao nè?”

“…” Vệ Lăng Dương thấy mình bị vả cho tan tát, muốn phản bác lại không biết nói gì, oan ức cầm thư nhìn cậu.

Từ Gia ngắm đủ vẻ mặt của hắn mới thôi, lấy một lá thư khác từ trong ngăn kéo đưa hắn, từ bi nói:

“Cầm đi.”

Thế mới biết Vệ Lăng Dương lại bị cậu gài hàng, cầm thư nhưng không xem ngay, mà đè cậu trên bàn hôn cho thỏa mới bóc thư.

So với trang giấy chi chít chữ của mình thì thư Từ Gia chỉ có một dòng, nhưng lại đi sâu vào lòng người.

—— Nước xuân khai sơ, rừng xuân trải rộng, gió xuân mười dặm cũng chẳng bằng người.

Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành lời thơ trên trang giấy trắng, dường như chẳng cần nói thêm điều gì, hai người đã có thể hiểu rõ lời trong lòng đối phương.

Khi ngủ, Vệ Lăng Dương ôm Từ Gia, kề sát vào tai cậu nói:

“Tốt nghiệp chúng mình tới Đại Lý chơi đi, đến xem hồ Nhĩ Hải.”

“Không phải đã nói muốn tới B thành chơi sao?” Từ Gia hỏi.

“Đi B thành xong lại đi Đại Lý, chỉ hai đứa mình thôi.” Vệ Lăng Dương cọ bờ vai cậu, “Ngoài Nhĩ Hải, tớ còn muốn cùng cậu xem thành cổ Lệ Giang, phong cảnh hồ Lô Cô, còn có thảo nguyên Shangri-la nữa.”

“Được.”

Đi đâu tớ cũng bằng lòng, chỉ cần được ở bên cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.