Mặc dù Vệ Lăng Dương đã đi được bảy năm, nhưng trong lòng Chu Tử Dao, hắn vẫn là người bạn tốt nhất của cậu, không ai có thể sánh bằng. Nhìn Vệ Lăng Dương hiện tại, cậu không khỏi não bổ thật nhiều tình cảnh Vệ Lăng Dương cực khổ vất vả ở nước ngoài, cuối cùng não bổ tới nỗi khóc luôn.mingtian023.
Ban đầu Vệ Lăng Dương dự định đến trung tâm thương mại mua chút quà cho ông bà Khương, cuối cùng quà còn chưa mua đã phải bỏ thời gian an ủi Chu Tử Dao.
Sau đó, ba người tìm một nơi dùng cơm.
Chu Tử Dao hỏi lần này Vệ Lăng Dương về có còn đi nữa không, sau khi biết hắn không đi nữa mới vui mừng ăn thêm một bát cơm.
Tiễn Chu Tử Dao đi rồi, Vệ Lăng Dương đề nghị quay về trung tâm thương mại, Từ Gia không có ý kiến, hai người gọi xe quay về đó.
Biết Vệ Lăng Dương muốn mua quà cho ông bà ngoại, Từ Gia không hề ngăn cản. Lần trước, Vệ Lăng Dương đã bảo muốn chính thức tới cửa thăm hỏi, trong lòng cậu bỗng trỗi dậy một cảm giác lạ lẫm, hệt như cảm giác mang bạn trai đến chính thức gặp cha mẹ.
Vệ Lăng Dương không nhìn thấy, quà đều do Từ Gia chọn, hắn chỉ phụ trách đến quầy trả tiền. Sau khi mua đồ xong, Từ Gia gọi điện cho Khương Yến, biết mọi người đều ở nhà, thế là hai người bắt xe qua.
Nếu được, Vệ Lăng Dương thực sự hy vọng sau khi mình chữa khỏi mắt mới đến vấn an người nhà Từ Gia, nhưng hắn không chắc liệu mình có chữa khỏi không, chưa kể phẫu thuật xong còn cần một thời gian để dưỡng bệnh, hắn không có khả năng kéo dài.
Hắn và Từ Gia đã phí hoài rất nhiều thời gian, không nên tiếp tục lãng phí nữa.
Xa taxi ngừng trước cửa tiểu khu, hai người xuống xe đi vào, đến dưới lầu, Vệ Lăng Dương nắm tay Từ Gia, hỏi:
“Tóc anh có rối không?”mingtian023.
“Không rối, rất tuấn tú.” Từ Gia cổ vũ hắn, “Ngoại hình cũng đẹp trai, có thể debut được rồi.”
“Cũng đâu phải chưa từng gặp, sao hồi đó anh ở nhà em không căng thẳng?” Từ Gia trêu hắn, vươn tay thay hắn chỉnh nếp tóc.
“Giờ khác chớ, hồi đó ngoại xem anh là cháu của mình, hiện giờ quan hệ chúng mình khác rồi.”mingtian023.
“Sao lại khác? Cùng lắm hiện giờ bà coi anh là cháu dâu thôi.”
“…”
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa lên lầu, Từ Gia cầm chìa khóa, trực tiếp mở cửa cùng Vệ Lăng Dương đi vào.
Trong phòng, ông bà Khương đang chơi xếp hình cùng Tinh Tinh, nghe tiếng cửa mở thì quay đầu, trông thấy hai người, lại nhìn Vệ Lăng Dương đứng sau Từ Gia, hai ông bà đều ngẩn người.
“Dương Dương?!” Bà Khương bật thốt với vẻ không dám tin, đã lâu bà không gặp đứa trẻ này, khó tránh khỏi không dám nhận người quen. Bà duỗi tay đẩy ông Khương cũng đang sững sờ bên cạnh, “Lão Khương, tôi không nhận sai người chứ?”
“Không đâu không đâu, đúng là Dương Dương.” Ông Khương lấy lại tinh thần, vội gật đầu.
Vệ Lăng Dương gật đầu về hướng họ phát ra âm thanh, cười chào:
“Ông bà ngoại, là con. Đã lâu không gặp.”
Vệ Lăng Dương ra nước ngoài khi Tinh Tinh còn nhỏ, nên bé không có ấn tượng. Trong mắt bé chỉ có Từ Gia, bèn bỏ đồ chơi xếp hình trong tay chạy tới:
“Anh ơi!”
“Tinh Tinh.” Từ Gia cúi người đỡ bé, tránh cho bé chạy quá mau đụng vào Vệ Lăng Dương.
Vệ Lăng Dương có chút ấn tượng với đứa em cùng mẹ khác cha này của Từ Gia, thế là nghiêng đầu hỏi cậu:
“Em gái em?”
“Phải.” Từ Gia xoa đầu Tinh Tinh, nói với bé, “Gọi anh Dương Dương.”
“Anh Dương Dương!” Tinh Tinh nghe lời gọi một tiếng.
“Ngoan.” Vệ Lăng Dương cười trả lời.
Sau khi phục hồi tinh thần, bà Khương bèn đứng dậy, vui mừng nói với Từ Gia và Vệ Lăng Dương:
“Đừng đứng ngoài cửa, mau vào.”
Dù gì cũng không phải nhà mình, Vệ Lăng Dương không tiện dùng gậy dò đường, nên Từ Gia nắm tay dẫn hắn đi.
Hành động hai người dẫn đến sự chú ý của ông bà Khương, sau khi ý thức được tình trạng của Vệ Lăng Dương, hai ông bà không khỏi kinh hãi, vô cùng đau lòng mà kéo hắn quan tâm hỏi han.
Không lâu sau, Khương Yến và Vu Quốc Cường cũng trở lại. Nghe nói Từ Gia sẽ ghé qua, hai người liền đi siêu thị, định tối nay nấu thêm mấy món.
Nhìn thấy Vệ Lăng Dương, Khương Yến cũng kinh ngạc giống cha mẹ mình, bởi những năm gần đây, cô ít khi nghe tin tức có liên quan đến Vệ Lăng Dương.
Lại nói, cô với Vệ Lăng Dương cũng không thân nhau lắm. Ấn tượng ban đầu của cô đối với Vệ Lăng Dương chỉ dừng lại ở “đứa trẻ nhà bên chơi rất thân với con mình”, mãi đến năm Từ Gia sắp tốt nghiệp cấp 3, cô biết được tình cảm của hai người con trai này, lúc ấy mới có nhận thức mới về Vệ Lăng Dương.
Sau này từ miệng Từ Gia, cô mới biết Vệ Lăng Dương tốt với Từ Gia đến nhường nào, tốt đến nỗi người làm mẹ như cô phải cảm thấy hổ thẹn.
Cô cũng biết chuyện Hà Mẫn Ngọc không đồng ý Từ Gia và Vệ Lăng Dương ở bên nhau, suy bụng ta ra bụng người, đều là mẹ, nếu được chọn lựa, cô cũng không mong Từ Gia bước trên con đường này. Nhưng sau thời gian Từ Gia bị trầm cảm, đối với cô, chỉ cần Từ Gia sống hạnh phúc, không có gì là không thể tiếp nhận.
Thậm chí cô còn nghĩ, nếu lúc ấy Vệ Trọng Tề không gặp chuyện bất trắc, vì Từ Gia, cô có thể cầu xin Hà Mẫn Ngọc chấp nhận tình cảm hai đứa con trai, cho hai đứa một ít cảm thông và bao dung.
Nhưng đời không có nếu. Trong tình cảnh đó, ai cũng không có tư cách miễn cưỡng một người suýt mất chồng phải chấp nhận chuyện con mình là đồng tính luyến ái.
Đối với sự xuất hiện của Vệ Lăng Dương, cô không có cảm giác vui mừng giống cha mẹ mình.
Lần trước trò chuyện với bác sĩ Hàn, cô biết tình trạng Từ Gia đã đỡ hơn nhiều. Cô cứ tưởng đã qua nhiều năm như thế, Từ Gia rốt cục có thể thoát khỏi thế giới mang tên Vệ Lăng Dương, chỉ cần qua thêm một thời gian nữa, cậu có thể hoàn toàn khỏi hẳn, không ngờ vào lúc này, Vệ Lăng Dương lại trở về.
Sau khi ăn cơm xong, cô đề nghị tâm sự một mình với Vệ Lăng Dương.
Trước khi đến, Vệ Lăng Dương cũng dự liệu được tình huống này, nên không thấy có gì bất ngờ, thế là gật đầu đồng ý, nhưng Từ Gia ngồi cạnh lại không tán thành:
“Dương Dương không thấy đường, con đi với anh ấy.”
Khương Yến biết cậu đang nghĩ gì, bèn nhướng mày nhìn cậu, tỏ rõ lập trường của mình:
“Nếu các con cùng tới đây, chứng tỏ hai đứa đã ở bên nhau. Mẹ chỉ tâm sự với nó mà thôi, sẽ không làm gì hết.”
“Vừa khéo anh cũng có vài lời muốn nói với dì Khương, em ở cùng ông bà ngoại đi.” Vệ Lăng Dương nói với Từ Gia, ý bảo cậu đừng lo.
Vệ Lăng Dương theo Khương Yến vào thư phòng, Từ Gia ở lại phòng khách cùng ông bà Khương, hai ông bà chủ động nhắc tới chuyện của cậu và Vệ Lăng Dương.
Năm đó, sau khi Từ Gia trở về từ Mỹ đã bệnh nặng một trận, đó cũng là lúc ông bà Khương biết tình cảm của cậu và Vệ Lăng Dương.
Trong lúc Từ Gia bệnh suýt mất nửa cái mạng, hai ông bà căn bản không có tâm tư nghĩ xem hai người con trai như vậy là đúng hay sai, chỉ ngóng trông cháu trai duy nhất sớm ngày khỏi bệnh.
Hai người con trai này đều do ông bà nhìn chúng lớn lên, tình cảm ra sao trong lòng họ đều rõ, đối với chuyện hai người tái hợp, bọn họ không chỉ không cảm thấy bất ngờ, trái lại còn cho rằng ấy mới là đương nhiên.
Chẳng qua hai người không khỏi băn khoăn cha mẹ bên phía Vệ Lăng Dương.
Nói đến đây, ông Khương đề nghị:
“Bằng không tôi đi tâm sự với Tiểu Hà.”
“Tôi cũng đi với ông.” Bà Khương nói theo.
“Đừng ạ.” Từ Gia vội ngăn hai người, “Để con xử lý là được rồi, ông bà ngoại đừng bận lòng.”
Ông Khương dạy học cả đời, làm người chính trực thiện lương, bất kể thế nào, Từ Gia cũng không thể để ông vào những năm cuối đời còn phải dùng danh dự của mình thay cậu mưu cầu hạnh phúc.
Hơn nữa, cậu có thể cảm nhận được thái độ Hà Mẫn Ngọc về chuyện này đã có xu hướng mềm hóa.
“Sao có thể không lo.” Ông Khương lắc đầu, nghĩ đến những chuyện mà Từ Gia và Vệ Lăng Dương phải trải qua trong mấy năm qua đã cảm thấy đau lòng, “Hai đứa con quá khổ rồi.”
“Không khổ đâu ạ.” Từ Gia cười nói, “Thực ra bọn con tốt lắm.”
Đối với cậu, Vệ Lăng Dương có thể quay về, có thể cùng Vệ Lăng Dương đi hết quãng đời còn lại, tất cả nỗi đau mà cậu phải chịu đều không còn đáng kể.
Khương Yến và Vệ Lăng Dương nói chuyện không lâu lắm, sau đó Từ Gia và Vệ Lăng Dương ở lại một hồi thì rời đi.
Tối ngủ, hai người chen chúc trong một ổ chăn, Từ Gia bèn hỏi đêm nay hắn và Khương Yến đã nói những gì.
“Muốn biết?” Vệ Lăng Dương thả mồi, đưa mặt qua, “Hôn anh cái đi.”
“Có cần mặt mũi nữa không?” Từ Gia cười đẩy hắn ra.
“Muốn mặt mũi để làm gì?” Vệ Lăng Dương bắt lấy tay cậu, tay kia thì chạm vào má cậu, xoay cậu đối mặt với mình, “Núi không ở chỗ ta, vậy ta liền đến núi.”
Dứt lời, hắn áp qua hôn Từ Gia, do canh góc không chuẩn nên hôn trúng mũi, chọc Từ Gia phải bật cười, dùng mũi cọ bờ môi hắn, hỏi:
“Anh hôn chỗ nào đó?”
“Hôn chỗ nào chẳng được, có thể hôn là được rồi.” Vệ Lăng Dương há mồm cắn nhẹ lên mũi cậu, sau đó trượt xuống, rốt cục cũng hôn được môi Từ Gia.
Hai người đều là người trưởng thành, đối phương còn là người yêu mình đặt trong lòng, hôn một hồi bầu không khí không khỏi trở nên biến vị.
Tay Vệ Lăng Dương trượt từ lưng Từ Gia đi xuống, đặt trên eo cậu, dò vào vạt áo ngủ, dán lên làn da ấm áp nhẵn nhụi của cậu.
Cơ thể hai người kề sát, da thịt va chạm có thể cảm nhận được biến hóa của nhau. Trong lúc môi răng quấn quýt, Từ Gia đỏ mặt thở hổn hển:
Từ Gia sửng sốt một thoáng mới hiểu ý hắn, mặt nóng phừng cả lên.
Hai người lẳng lặng nằm, đợi cho cơn xao động kia bình ổn, Vệ Lăng Dương mới quay lại đề tài ban nãy:
“Mẹ em nói bà không phản đối chuyện tụi mình, bảo chúng ta hãy sống hạnh phúc bên nhau.”
“Chỉ vậy thôi?” Từ Gia rõ ràng không tin, “Hai người nói hết nửa tiếng chỉ nói nhiêu đó?”
“Đúng vậy, hai mươi chín phút còn lại dùng để biểu thị quyết tâm của anh.”
“Quyết tâm gì?”
“Nói anh sẽ đối xử tốt với em.”
Vệ Lăng Dương siết chặt vòng tay ôm cậu, dùng cằm cọ đầu Từ Gia, nói:
“Anh cam đoan sẽ tốt với em, lần này không nuốt lời nữa, em có đuổi anh cũng không đi.”
“Ừ.” Từ Gia xoay người vào ngực hắn, ngửa đầu hôn cằm hắn, “Em ghi nhớ lời này.”mingtian023.
Từ Gia biết hắn không nói thật hoàn toàn, cũng đoán được đại khái mẹ sẽ nói gì với Vệ Lăng Dương, chẳng qua, tất cả đã không còn quá quan trọng với cậu.
Bởi vì điều quan trọng nhất, cậu đã giành được rồi.