*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Randall vô cùng hài lòng với tình cảnh hiện tại của bản thân, ngoại trừ việc thỉnh thoảng có một vài vị đặc công CIA lần theo tung tích của hắn mà bất ngờ ghé thăm ra, thì việc đi khắp năm châu bốn biển ngắm phong cảnh vẫn rất phù hợp với khẩu vị của hắn.
Chỉ là có chút nhàm chán.
Randall không muốn thừa nhận mình vừa hưởng thụ giờ phút tự do này, lại vừa có chút lưu luyến chuỗi ngày liếm máu trên đao tại Bộ chỉ huy đặc biệt. Thực tế mà nói, cuộc sống của hắn vốn là những chuỗi ngày gắn liền với khói lửa và súng đạn, càng miễn bàn tới cái danh “du lịch vòng quanh thế giới” này hiện tại của hắn thực ra chỉ là đang chui rúc tìm đường sống trước lưỡi hái tử thần. Randall không muốn thừa nhận, hắn có chút nhớ chuỗi ngày có người kia bên cạnh.
Quảng trường cung điện Saint Petersburg, Nga.* *Chỗ này tác giả ghi là quảng trường Saint Peter, Nga, nhưng quảng trường Saint Peter nổi tiếng mà mình biết thì lại ở Vatican cơ, nên chắc ở đây ý tác giả là quảng trường ở Saint Petersburg, vì bạn mình ở bên Nga hay gọi tắt Saint Peterburg là Saint Peter, mà quảng trường ở Saint thì chắc là quảng trường Cung Điện rồi, nhiều lúc tụi mình không nhớ tên của nó cũng toàn gọi là quảng trường Saint Peter~Dù đang là mùa hè nhưng thời tiết cũng không quá nóng bức, người thanh niên tóc vàng mặc một chiếc áo thun nhạt màu, phối cùng chiếc quần bò nhìn như hàng secondhand cũ mèm, biếng nhác ngửa đầu nhìn trời.
Một cái bóng chim cũng không có.
Hắn ngáp được một nửa thì khựng lại, nhíu chặt mày.
Cơn đau kia lại ập tới. Nó chậm rãi xuất hiện từ phần bụng dưới, sau đó nhanh chóng mà lan tràn khắp toàn thân, cảm giác đau nhói khiến thanh niên vô pháp bảo trì bình tĩnh trên mặt. Hắn rút ra một bình thuốc nhỏ từ trong túi quần, nhanh chóng đổ ra hai viên thuốc rồi ném vào miệng.
Một tay Randall đè lại bụng, nghiến răng nghiến lợi. Cơn đau dưới bụng này lúc ẩn lúc hiện, lại cứ rấm rức kéo dài, thỉnh thoảng lại nhói một cái, nhắc nhở rằng một bộ phận nào đó trong thân thể hắn đã xảy ra vấn đề. Đau đớn thoắt cái lại dịu xuống, chỉ để lại phần bụng dưới đang co rút kịch liệt. Randall thở dài. Thời gian gần đây hắn hình như càng ngày càng dựa dẫm vào thuốc kích thích để duy trì sự nhanh nhẹn cũng như sức mạnh. Có điều cơn đau bụng kia lại không ngừng quấy nhiễu, thuốc kích thích giúp hắn ức chế thiên tính, nhưng không biết tại sao lại khiến cơn đau kia ngày càng trở nên kịch liệt, tựa như có thứ gì đó đang âm thầm phản kháng.
"Chú?” Một cái giọng trẻ con vang lên, “Chú không sao chứ?”
Randall quay đầu nhìn lại, một cậu bé ngồi dựa trên lưng ghế dài, trên tay cầm một cây ốc quế mà mấy địa điểm du lịch thường bán, nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn. Nam thanh niên tóc vàng nhếch khóe môi nở nụ cười. “Chú vẫn ổn nha.” Hắn dùng tiếng Nga để trả lời, do dự trong giây lát rồi đưa tay ra xoa xoa đầu đứa nhỏ, mái tóc mềm mại tiếp xúc với bàn tay đầy vết chai của Randall.
"Chú vừa mới ăn cái gì vậy?”
Randall chép miệng, hương vị khiến người buồn nôn của thuốc kích thích vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi, làm thế nào cũng không tan đi được, thanh niên tóc vàng cười đến híp cả mắt, “Đường.”
Đứa nhỏ bám riết không tha, “Ăn ngon không?”
Thanh niên tóc vàng cúi đầu, dường như đang đắn đo một vấn đề nào đó, sau đó nói: “Đắng lắm.”
Cậu bé có mái tóc nâu cùng với cặp mắt xanh lam tò mò nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Randall, người thanh niên nói tiếng Nga lưu loát này nhìn qua vô hại ôn hòa, lúc nói ra những lời kia còn làm vẻ mặt thực sự nếm phải mấy viên đường “đắng” muốn chết. Trông hắn thực sự khó chịu nha.
Cậu bé nhìn gương mặt thanh niên dần khôi phục sắc khí, tựa như tái nhợt cùng đau đớn vừa rồi không hề tồn tại.
Có điều tay của thanh niên vẫn theo bản năng mà đặt lên bụng.
“Ban nãy chú bị đau bụng sao?” Bé hỏi.
Randall mỉm cười, hắn đáp: “Hiện tại không còn đau nữa rồi.”
Thanh niên khó chịu bĩu môi, làm một vẻ mặt có chút ảo não, một loạt động thái này khiến ngũ quan của hắn trở nên cực kì buồn cười, khiến cho cậu bé bật cười lớn. Randall nói: “Ăn nhiều kem quá sẽ bị đau bụng đó nha.”
Cậu bé nhìn nam thanh niên tóc vàng, lại nhìn cây kem ốc quế trên tay, không phục mà chề môi, mạnh mồm phản bác: “Không có chuyện đó đâu, cháu có thích kem đến bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng sẽ không ăn đến mức đau bụng.” Bé nghiêng nghiêng đầu: “Chỉ cần ăn trong phạm vi mình có thể thừa nhận thì sẽ không có chuyện gì hết á.”
Randall chớp chớp mắt. Hắn cười rộ lên: “Vậy chắc là do chú tham lam quá rồi.” Hắn nhịn không được lại đưa tay ra xoa đầu đứa nhỏ, trong đôi mắt xanh thẳm lóe lên lưu quang khó hiểu: “Một khi đã thích cái gì thì sẽ muốn chiếm được triệt để, lòng tham không đáy ấy mà, cho dù có ăn đau cũng không biết chừa nha.”
Đứa nhỏ nghe hiểu câu được câu không, cũng đưa tay sờ sờ tóc Randall, “Mỗi lần chỉ nếm thử một ít thôi cũng được mà, kem que mỗi ngày chỉ ăn một cây thì sẽ không bị đau bụng đâu,” bé cười hì hì, vẻ mặt vô cùng đắc ý, nói: “Như vậy thì cả mùa hè ngày nào cũng được ăn kem.”
Randall cười cười, hắn búng một cái lên trán cậu bé: “Giảo hoạt.” Hai mắt thanh niên tóc vàng hơi nheo lại, “Nhưng chú thích sự giảo hoạt của cháu, nhóc con.”
"Antonia! Chúng ta phải đi rồi! Antonia ——" Một người phụ nữ đứng cách đó không xa cất tiếng gọi.
Đứa nhỏ đảo mắt nhìn về phía đấy, rụt rụt cổ: “Mẹ cháu đang gọi cháu mất rồi! Chúc chú có một ngày vui vẻ!” Ngữ điệu bé hoạt bát, tinh nghịch nháy mắt một cái với Randall, sau đó thoăn thoắt chạy về phía người phụ nữ kia. Randall híp mắt nhìn đứa trẻ lon ton chạy ngày càng xa, trên tay vẫn cầm cây kem ốc quế, mái tóc nâu như phát sáng dưới ánh nắng.
Sức sống mới cuồn cuộn xinh đẹp làm sao.
Thứ mình muốn, phải từng chút từng chút mà đoạt lấy?
Khóe môi thanh niên tóc vàng khẽ nhấc.
Hắn đứng dậy, ánh mặt trời rực rỡ mùa hè khiến tâm tình ai cũng phấn chấn hẳn lên.
Randall đi về phía trước vài bước thì đụng phải vai một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi ngược chiều với hắn, thanh niên tóc vàng lui về phía sau nửa bước, nhường đường cho người đàn ông kia, hắn quay đầu nhìn theo bóng dáng dần khuất của đối phương rồi mới tiếp tục cất bước.
Một cơn choáng váng bỗng ập tới, hai mắt hắn tối sầm đi.
Bộ chỉ huy đặc biệt CIA. Thanh âm của Amanda qua sóng điện từ có chút không được ổn định, thỉnh thoảng lại lọt vào tiếng của một vài người đang dùng tiếng Nga để trao đổi.
“Hiện tại chỉ có thể xác định được đặc công đang ở Nga, trưởng quan.”
Bruce đứng trước màn hình lớn, y đang trực tiếp chỉ huy một đợt đột kích quy mô nhỏ, nhóm bộ đội đặc chủng cùng với đặc công vừa mới tiến công vào biệt thự của một tên trùm khủng bố, tiếng súng vang vọng khắp bốn phía. Y một bên mặt không đổi sắc chăm chú theo dõi chiến sự kịch liệt trên màn hình lớn, một bên nâng tay phải lên day day tai nghe siêu nhỏ nằm trong lỗ tai, chẳng qua là do giọng nói của nữ đặc công có chút khác biệt, nên mới khiến mình khó chịu như thế, Bruce tự nhủ.
Không giống với thanh âm biếng nhác của thanh niên tóc vàng, cũng không giống với giọng điệu ngả ngớn chờ mong y tức giận khi biết đến những hành động điên cuồng liều mạng mà hắn làm ra, lại càng không có tiếng cười cùng với lời biện minh: “Đây là giải pháp tốt nhất.”
Bởi vì tôi biết ngài sẽ đến cứu tôi mà, sir.
Bruce trầm giọng nói: “Mau chóng xác định vị trí của hắn sau đó báo lại cho tôi, đặc công Amanda.” Y tạm dừng một khắc: “Đừng để cho hắn phát hiện ra.”
Nhận đến mệnh lệnh bất ngờ thay đổi khiến Amanda lưỡng lự vài giây mới lên tiếng: “Đã rõ.” Cô không hề đặt ra nghi vấn vì sao trưởng quan của mình lại muốn thay đổi yêu cầu từ “Áp giải hắn trở về, còn sống” thành “Tìm kiếm, theo dõi, giám thị, bảo hộ”, thứ duy nhất khiến cô hoài nghi, vô cùng, đặc biệt hoài nghi - huấn luyện viên của cô thực sự cần cô bảo hộ sao?
Bruce lập tức cắt đứt đường truyền.
Phòng thí nghiệm, hai đối tượng tham gia thực nghiệm đã an vị trong đấy, Bruce nhìn gương mặt chính mình phản chiếu trên mặt kính chống đạn. Roth vẫn đứng bên cạnh y, trên mặt là đắc ý dào dạt.
“Rút kinh nghiệm từ Breakpoint no.1, nên thí nghiệm này đã được cải tạo cũng như nâng cấp toàn bộ,” Roth mỉm cười nhìn Bruce, không để tâm đến vẻ mặt lãnh đạm ẩn chứa phẫn nộ tột đỉnh của nam nhân tóc đen, “Sir, ngài rất nhanh sẽ nắm trong tay thứ vũ khí cường đại, mỹ lệ, vô tâm tuyệt tình nhất trên thế giới này.”
Bruce lạnh lùng liếc qua Roth. Y không lên tiếng, lặng lẽ nhìn nước thuốc được tiêm vào từ sau gáy Breakpoint no.2 và no.5, hai người họ ngồi ở hai phòng cách biệt, nhân viên quan sát có thể thông qua lớp kính một chiều nhìn đến nhất cử nhất động của bọn họ.
Tĩnh lặng.
Trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt toàn thân gần như phủ kín hàng chữ “Tâm tình vô cùng không tốt, chớ đụng vào”, hiển nhiên không một ai dám hó hé lấy một câu trước mặt y vào lúc này. Garcia thoáng chần chờ, nhưng vẫn mở miệng: “Sir, đơn vị theo dõi của chúng ta tại Nga vừa đưa lên tình báo mới.”
Bruce nghiêng đầu nhìn thoáng qua nữ phó quan, biểu tình nghiêm túc trên mặt đối phương biểu lộ ý nghĩa của tình báo này không hề đơn giản. Ánh mắt Bruce lướt qua hai đặc công Omega trong phòng thí nghiệm, dưới tác dụng của thuốc, hai mắt bọn họ đã dần bị một màu đỏ tươi như máu bao phủ, mất đi nhan sắc ban đầu.
Y chợt nhớ tới một người cũng đang ở Nga vào lúc này.
Nam nhân tóc đen dùng mắt ra hiệu cho Garcia tới một chỗ khác, hai người sóng bước ra khỏi phòng theo dõi. Hai mắt Roth ý vị sâu xa đảo qua đảo lại sau lưng Bruce.
"Nói." Bruce lời ít ý nhiều.
Garcia bấm ngón tay, nàng tất nhiên nhận ra tâm tình vô cùng khó chịu của trưởng quan, nhưng trước đó Bruce đã từng hạ mệnh lệnh, chỉ cần có tình báo từ nước Nga thì phải lập tức báo cho y. Nơi ấy trước đây từng thuộc quyền quản lí của cựu phó cục trưởng – Kent, giờ đã thu về dưới tay nên Bruce tất nhiên phải đặc biệt để tâm.
) Chưa kể đến một tổ chức bọn họ đang theo dõi gắt gao có dấu hiệu hoạt động trên lãnh thổ nước Nga.
“Hắc Sa xuất hiện tại St. Petersburg, đặc công của ta phát hiện bọn họ náu mình tại vùng ngoại ô thành phố.”
Bruce nhíu mày, y hỏi: "Chúng ta tại St. Petersburg an bài bao nhiêu đặc công?"
Garcia đáp: "Không đủ, trưởng quan, mặc dù St. Petersburg trước giờ vẫn nằm dưới sự giám sát của chúng ta, nhưng nhân lực để phát động lại không nhiều lắm."
Bruce trầm ngâm một khắc, nói: “Tăng mạnh nhân lực tại khu này, cử ra đặc công tốt nhất, không cần đả thảo kinh xà.”
“Đã rõ.” Garcia đáp, nữ quân nhân do dự hai giây, chợt nói: “Còn có một việc, sir, dựa theo tọa độ định vị của đặc công Amanda, cô ấy hiện tại cũng đang có mặt tại St. Petersburg.”
Đôi mắt đang nhìn Garcia bỗng khựng lại, y nói: “Đã biết.”
Nữ quân nhân lén lút nhìn thần sắc trên mặt Bruce, trưởng quan của nàng nhìn qua bình tĩnh lạnh nhạt, Garcia chớp mắt, “Nếu không còn việc gì, tôi xin phép rời đi trước, sir.”
Bruce gật đầu.
Thời điểm y quay trở lại phòng theo dõi liền nhìn thấy Roth tươi cười niềm nở xáp lại gần. “Hoan nghênh quay trở lại, trưởng quan, như ngài thấy đó, cải tạo dành cho hai vị đặc công Omega này đã sắp hoàn thành, bọn họ sẽ trở nên hoàn mỹ nha.”
Ngữ điệu cảm thán của gã Beta khiến Bruce không khỏi chán ghét nhếch khóe miệng, tặng cho gã một nụ cười giả tạo, y nói: “Hi vọng đây sẽ không tiếp tục là một tác phẩm thất bại, Roth, nhân nhượng của Bộ chỉ huy đặc biệt cũng có giới hạn.” Đôi mắt nâu trầm tựa như chim ưng thẳng tắp nhìn Roth, áp lực thật lớn đè nặng lên người gã Beta, gã âm thầm cắn chặt răng.
Hai mắt Bruce hơi nheo lại, mặt không đổi sắc nhìn hai đặc công Omega phía sau kính chống đạn, hai mắt đỏ như máu của bọn họ lại một lần nữa thay đổi màu sắc, sắc đỏ đã rút đi, đồng tử màu đen giờ phút này lạnh băng vô cảm, chỉ đọng lại lãnh khốc.
“Thí nghiệm lần này đã thành công, hẳn là có thể mở rộng phạm vi để tiến hành trên người những đặc công Breakpoint khác.” Roth nói, trên mặt gã là tươi cười ái muội.
Bruce nhướn mày, y lạnh lùng nhìn Roth: “Ngài Roth đây là có ý gì?”
Roth vẫn tiếp tục cười: “Breakpoint no.3 và no.4 là hai người ưu tú nhất trong số các đặc công Breakpoint, không phải sao? Tôi vô cùng chờ mong được tận mắt chứng kiến hiệu quả sau cải tạo trên người bọn họ đấy.”
Bruce thản nhiên quét mắt nhìn gã, nụ cười trên mặt Roth thoáng cứng còng, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp —— Gã giờ được Lầu Năm Góc nâng đỡ, chưa kể đến nhược điểm của Bruce còn nằm trong tay Lầu Năm Góc, hiển nhiên không cần phải dè chừng như trước.
“Ồ, nhắc mới nhớ, không biết trưởng quan có phiền tiết lộ một chút vị trí hiện tại của Breakpoint no.3 hay không? Để tôi còn biết mà kịp thời tiến hành cải tạo cho hắn.”
Ánh mắt Bruce thoáng cái trở nên lãnh lệ, mang theo sát ý không hề che giấu.
Roth giấu giếm dấu vết lùi về sau một bước, tựa như làm như vậy có thể giúp gã tránh được khí tràng mạnh mẽ trên người nam nhân tóc đen. Gã “ha hả” cười gượng hai tiếng, sau đó chợt nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên trên sa mạc.
Người đàn ông tóc đen này đối mặt với họng súng đen ngòm vẫn vô cùng nhàn hạ bình thản, gã nhớ khi ấy ánh mắt của y chỉ quan tâm đến người đặc công tóc vàng kia.
Một tia âm hiểm xẹt qua trong mắt gã Beta, gã chậm rãi nói: “Đại giới lớn như vậy ngài cũng không hề do dự mà quyết định, vì cái gì không để tôi biến hắn thành vũ khí ưu tú nhất của ngài?” Roth quan sát sắc mặt Bruce: “Hắn được ngài yêu chiều cũng từ lâu rồi đi, thế nhưng hắn có biết đến giao dịch nho nhỏ ti tiện giữa ngài và tôi không?”
Biểu tình trên mặt nam nhân tóc đen đã không thể dùng phẫn nộ để hình dung, đó là một loại lãnh khốc tựa như băng hàn, y chậm rãi tới gần Roth: “Câm miệng.”
Roth cười, gã biết mình đã tìm được nhược điểm chí mạng duy nhất của người đàn ông cường đại trước mặt, gã nói tiếp: “Hắn có biết ——”
Gã Beta mới nói được một nửa, Bruce đã ra tay.
"Ầm!"
Cả người Roth bị một nện của Bruce đánh văng vào dãy tủ bên tường, phát ra một tiếng vang thật lớn, nam nhân tóc đen siết chặt cổ gã Beta, tay phải đặt trên cổ họng gã, chỉ cần hơi dùng sức, đối phương sẽ ngay lập tức bỏ mạng.
Cảnh vệ bên ngoài nghe động tĩnh mà tiến vào, sau đó sững sờ đứng ngay ngưỡng cửa ra vào.
Bruce cũng không để tâm, y chỉ trừng mắt chằm chằm nhìn Roth, trong đôi mắt nâu trầm lộ ra sắc bén.
Hô hấp của Roth ngày càng yếu, từng chữ từng chữ đứt quãng phát ra từ miệng gã: “Tôi...tôi...sẽ không...nhắc lại chuyện nữa...Sẽ, sẽ, sẽ tuân theo thỏa thuận giữa chúng ta.”
Bruce hơi giảm lực đạo, sát khí trên người lại vẫn không hề giảm bớt.
Roth ho khan: “Chẳng lẽ nào đối với ngài...hắn thực sự không chỉ là một đặc công hay vũ khí bình thường sao, trưởng quan...”
Bruce lạnh lùng nhìn Roth, y chậm rãi buông lỏng tay, gã Beta bưng cổ từng ngụm từng ngụm mà hô hấp, ngăn tủ phía sau lưng bị lõm xuống một khúc.
Bruce ung dung nhàn nhã vuốt vuốt nếp nhăn nho nhỏ trên áo bành tô, ngữ điệu bằng phẳng.
“Đúng, hắn không giống.”