Những kẻ nhàn ngôn toái ngữ cứ nghĩ chẳng ai nghe thấy, tán gẫu vô cùng cao hứng: “Ngươi nhìn kĩ ngoại hình Thẩm Thanh Liên kia xem, suốt ngày tử khí nặng nề, nếu không có thân phận đó thì làm gì được đãi ngộ này?”
“Y cũng chẳng phải người biết lấy lòng, khỏi nói cũng biết lên giường chỉ nằm ngay đơ, hiện giờ điện hạ ham mới mẻ, đợi qua một thời gian, ha ha …”
“Y chính là tội nô, đợi bị thất sủng rồi thì …”
Một giọng nói tục tằng vang lên: “Ngoại hình y thật đẹp, chờ điện hạ chán rồi, chúng ta …” Người nọ cười khặc khặc mấy tiếng lại bảo, “Không chừng ta có thể nếm thử mùi vị của người bề trên!”
Đoạn đối thoại ấy khiến Thẩm Thanh Huyền lạnh sống lưng, cả người đều cứng lại.
Y đang làm gì, nghĩ gì thế này, y vẫn còn xem đây là cung điện của mình, coi những ngày …
Thẩm Thanh Huyền siết chặt tay, môi dưới bị cắn ra vết máu.
Tỉnh lại đi! Đừng chờ chết, đến lúc than thở thì đã muộn!
Y phải giữ chặt Ấn Cửu Uyên, lợi dụng hắn, muốn báo thù phải lấy lòng hắn, tìm cơ hội từ chỗ hắn!
Bỗng nhiên, Thẩm Thanh Huyền vỡ lẽ …
Hắn đang chờ y chủ động đúng không? Hắn chỉ giả vờ quân tử, chờ vương tử tiền triều là y chủ động hướng hắn cầu hoan phải không?
Suy cho cùng nếu y “thất sủng”, nghênh đón sẽ không chỉ là một chữ chết đơn thuần.
Nghĩ tới Ấn Cửu Uyên phóng đãng, từng lời của những kẻ tục tằng, đáy lòng Thẩm Thanh Huyền phát lạnh, buồn nôn từng trận!
Không thể tiếp tục lãng phí thời gian, không thể vụt mất cơ hội này, y muốn báo thù, y nhất định phải báo thù!
Thẩm Thanh Huyền cắn chặt răng, gắng gượng dằn nén luồng tinh ngọt đang quay cuồng, cưỡng ép bản thân chịu đựng.
Không gì không làm được, chỉ cần có thể tự tay đâm kẻ thù, chuyện gì y cũng làm được!
Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn tỉnh táo, cũng hoàn toàn ném lòng mình vào biển lửa địa ngục.
Cố Kiến Thâm nào biết vợ mình đang nghĩ gì, hắn đếm ngày, cảm thấy đã đến lúc, bèn vội vàng đến tìm y.
Lại là một đêm hè trăng treo cao, mát rượi cả trời.
Cố Kiến Thâm không dám tham lam, chỉ muốn đến xem làm dịu nỗi khổ tương tư, nào ngờ lại thụ sủng nhược kinh.
Cố Kiến Thâm kinh ngạc, hỏi y: “Dạo này thân thể sao rồi?”
Hoàn toàn không ngờ sẽ được đáp lại, Thẩm Thanh Huyền mở miệng, giọng nói lạnh lùng còn thấm vào ruột gan hơn cả gió nhẹ đêm hè: “Làm phiền điện hạ quan tâm, đã không còn gì đáng ngại.”
Cố Kiến Thâm nghe mà ngẩn người.
Vui sướng lớn hơn còn ở phía sau, Thẩm Thanh Huyền nói: “Điện hạ, hồng trà hôm ấy còn nữa không?”
Dứt lời, y cong môi cười thật khẽ.
Cố Kiến Thâm hoàn toàn thẫn thờ, bảo bối nhà mình đẹp cỡ nào hắn biết chứ, nhưng nét cười nhẹ nhàng như đông tuyết ban sơ tan rã, xuân về với vạn vật này vẫn … hấp dẫn tim hắn muốn nhảy ra ngoài.
Đế tôn đại nhân sắp bay mất hồn cố gắng rụt rè, trầm ổn gật đầu: “Còn.”
Thẩm Thanh Huyền lại mỉm cười: “Đã chờ đợi mấy ngày, xem ra sắp được thỏa mong ước.”
Chất giọng ôn hòa nhỏ nhẹ ấy khiến Cố Kiến Thâm có cảm giác như được về Duy Tâm cung, hắn nói: “Vậy ta sai người chuẩn bị.” Đêm nay hắn căn bản không muốn uống trà, thủ đoạn theo đuổi không những nhiều mà còn phải mới mẻ độc đáo, sao có thể giống nhau?
Nhưng nếu Thẩm Thanh Huyền thích, hắn tất nhiên bằng lòng theo y.
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Được.”
Hai người ra khỏi phòng, lần nữa đến đình đài có phong cảnh xinh đẹp kia.
Cố Kiến Thâm quen tay cầm ấm nước, Thẩm Thanh Huyền bỗng nói: “Lần này để …” Y tạm ngừng, tiếp tục nói, “Để ta pha đi.” Y không cách nào xưng là tội nô được.
Cố Kiến Thâm lập tức nói: “Này …” Hắn còn chưa dứt lời đã khựng lại, hai người họ không phải ở Duy Tâm cung.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười nói: “Thân thể điện hạ tôn quý, sao có thể vất vả làm việc vặt này?” Nói xong y rũ mắt, khẽ bảo, “Nhưng ta chưa bao giờ pha, nếu có gì sai sót, mong điện hạ lượng thứ.”
Cố Kiến Thâm lập tức ngứa ngáy cả lòng.
Để Thẩm Thanh Huyền pha trà … trải mắt khắp tam giới, chỉ mình hắn mới có được đãi ngộ này.
Hắn bên này nghĩ vu vơ, Thẩm Thanh Huyền bên kia đã cầm ấm nước, chuyên tâm trà đạo.
Trăng lạnh mỏng manh, hương trà thoang thoảng, con người tựa gió mát trăng hửng làm chuyện tao nhã như mây bay nước chảy, quả nhiên là cảnh đẹp ý vui.
Thẩm Thanh Huyền chưa từng pha, nhưng làm vô cùng tốt.
Cổ tay mảnh khảnh, ngón tay thon dài như ngọc, nụ cười khe khẽ khi nghiêng tay, làm người xem hoàn toàn vong ngã, như rơi vào chốn thần tiên tiên phong ẩn hiện.
Đôi mắt Cố Kiến Thâm trở đậm, nhiệt ý nóng bỏng như hóa thành vật chất.
—— Hắn không che giấu được mê luyến dành cho y.
Thẩm Thanh Huyền vừa khó chịu vừa thoải mái: Quả nhiên hắn đang đợi y chủ động.
Dù sao y đã sớm vứt bỏ tôn nghiêm, hầu hạ hắn thì có sao? Y vốn là vật sở hữu trong cung hắn!
Vương tử Kim quốc kia, từ một khắc về đây đã chết rồi.
Y chính là nam sủng của Ấn Cửu Uyên, là người báo thù bò ra từ địa ngục.
Thẩm Thanh Huyền đặt chén trà tới trước mặt hắn: “Nếm xem hương vị thế nào.”
Cố Kiến Thâm chưa cho trà vào miệng đã nói: “Thật ngon.” Sao có thể không ngon? Vị trà ngon nhất đời đang đọng trong cái chén này, hắn không nỡ uống …
Thẩm Thanh Huyền rũ mắt, che đậy cảm xúc, nói: “Điện hạ thích là được.”
Hai người ngắm trăng uống trà, trò chuyện đôi câu đến là nhàn nhã thích ý.
Cố Kiến Thâm càng khỏi phải nói, đương nhiên vừa thư thái vừa an nhàn; ban đầu Thẩm Thanh Huyền chỉ cố gắng đón ý nói hùa, sau vài câu đã thả lỏng hơn.
Cố Kiến Thâm giỏi nói chuyện hơn y tưởng tượng, nhưng bất kể ra sao thì với thân phận địa vị hai người, đó vẫn là rãnh trời không thể vượt qua.
Bóng đêm dần sâu, Cố Kiến Thâm sợ y cảm lạnh bèn nói: “Chúng ta về đi.”
Bọn họ cùng nhau về phòng, càng gần tẩm điện, Thẩm Thanh Huyền càng sốt ruột.
Đêm nay nhất định sẽ xảy ra …
Thế nhưng không sao, một đêm khuất nhục này y đã không còn e ngại nữa.
Gần đến trước cửa, Thẩm Thanh Huyền quay đầu mỉm cười với Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm nhẫn cả đêm, thật sự nhịn hết nổi, hắn đẩy người lên cửa, hôn lên môi y.
Không làm được gì, nhưng hôn một chút cho đỡ thèm.
Thẩm Thanh Huyền của hắn, Thẩm Thanh Huyền quyến rũ như vậy sao hắn có thể nhịn được?
Đế tôn đại nhân dại trai bị vợ mê hoặc đến thất điên bát đảo …
Thẩm Thanh Huyền bị hắn hôn tới mức máu chảy ngược, nhưng vẫn còn ở bên ngoài, y khẽ đẩy, muốn hắn vào phòng.
Cố Kiến Thâm lại nắm tay y, siết chặt eo y, ép y ngẩng đầu lên.
Vì chiều cao lẫn hình thể hai người chênh lệch, cho nên hành động này vô cùng mang tính xâm lược.
Trái tim Thẩm Thanh Huyền lạnh như nước, nhưng không tiếp tục phản kháng, y ngước đầu, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Cứ vậy đi … cứ vậy bị hắn coi là một …
Cố Kiến Thâm đột nhiên buông tay, lui dài về sau một bước.
Thẩm Thanh Huyền vốn bị hắn ràng buộc, lúc này hắn lỏng tay, cả người y đều mất trọng tâm, may mà phía sau là cửa nên mới không bị ngã.
Y khó hiểu nhìn Cố Kiến Thâm, không biết vì sao hắn tự dưng ngừng lại.
Cố Kiến Thâm không nhìn y, hạ giọng bảo: “Em ngủ đi.”
Ném ba chữ lại, hắn liền xoay người đi.
Thẩm Thanh Huyền ngơ ngẩn, một đống lời trào trong cổ họng … Y muốn mở miệng nhưng lại không nói nên lời.
Vì sao lại đi nữa rồi … Hắn rốt cục có ý gì?
Chẳng lẽ muốn y níu kéo hắn lại sao? Bất kể thế nào cũng muốn bức y đến tình trạng đó ư? Hay là nói … mặt Thẩm Thanh Huyền đột nhiên trắng bệch, nghĩ tới lời đám hạ nhân nói trước đó.
—— Thẩm Thanh Liên kia thì biết gì? Một chút tình thú cũng chẳng có, nhạt nhẽo như nước sôi, sao mà điện hạ thích được?
Y không hiểu gì, và cũng chẳng biết gì, chẳng lẽ chỉ một cái hôn hắn đã chán y rồi?
Năm ngón tay Thẩm Thanh Huyền siết chặt, khuất nhục vô hạn khiến trái tim y tưởng như ngừng đập!
“Điện hạ!” Y gọi hắn.
Cảm xúc Cố Kiến Thâm căng đầy, không dám quay đầu, tuy thể xác hắn không giơ được, nhưng Thẩm Thanh Huyền cứ trêu ghẹo hắn mãi thì hắn phải về Duy Tâm cung thật đó!
Giọng nói Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng mềm mại, pha lẫn chút cầu xin: “… Ở lại được không?”
Trái tim Cố Kiến Thâm đập bừng bừng, chờ khi hoàn hồn đã chạy ra ngoài kinh đô.
Trong bóng đêm sâu thẳm, hắn đứng trên núi cao, y phục đẫm mồ hôi bị gió thổi bay, khiến hắn tỉnh táo lại.
Tuy trạng thái Đế tôn đại nhân hiện giờ là điển hình “thấy sắc liền ngu”, nhưng cách xa Thẩm Thanh Huyền thì có thể lấy lại năng lực suy xét.
Đêm nay Thẩm Thanh Huyền rất khác thường.
Vì sao y lại như vậy? Cố Kiến Thâm vừa suy ngẫm đã hiểu nguyên do.
Sợ “thất sủng” cho nên mới câu dẫn hắn? Hay là muốn lợi dụng hắn?
Nghĩ đến đây, môi mỏng Cố Kiến Thâm khẽ nhếch, lập tức có chủ ý.
Hắn ước gì Thẩm Thanh Huyền lợi dụng hắn, trong ngoài muốn dùng thế nào thì dùng thế đó!
Một đêm này Thẩm Thanh Huyền lại ngủ kém hơn, y bất an, ác mộng quấn thân khiến y tỉnh dậy càng thêm khó chịu.
Y đã lấy lòng hắn như một luyến sủng, vậy mà Ấn Cửu Uyên vẫn không bị lay động.
Rốt cục còn muốn thế nào! Rốt cục muốn y làm gì hắn mới hài lòng!
Mặc dù Thẩm Thanh Huyền chưa từng tiếp xúc mấy chuyện thấp hèn này, song vẫn hiểu được đôi chút …
Y phải làm vậy sao? Phải làm chuyện đó thật sao?
Sắc mặt Thẩm Thanh Huyền tái nhợt, cánh môi gần như trong suốt, nhưng lại tàn nhẫn quyết tâm.
Làm thì làm, đã rơi vào hoàn cảnh này, còn chuyện gì mà y không thể làm?
Hắn chẳng qua muốn giẫm tôn nghiêm y trên đất, thỏa thích nhục nhã, vậy y liền theo ý hắn!
Thẩm Thanh Huyền cứ tưởng phải mấy ngày mới có thể nhìn thấy Cố Kiến Thâm, không ngờ trời vừa chạng vạng hắn đã tới …
Lần này không ai thông báo trước, Thẩm Thanh Huyền đang viết chữ trên bàn, thấy hắn vào liền sửng sốt.
Cố Kiến Thâm vẫn là dáng vẻ oai hùng bất phàm trước kia, ngậm cười bên khóe môi dịu dàng như biển.
Thẩm Thanh Huyền lập tức đứng dậy …
Cố Kiến Thâm nói: “Quấy rầy em sao?”
Thẩm Thanh Huyền há miệng, cố gắng dùng chất giọng mềm mại gọi hắn: “Điện hạ.”
Cố Kiến Thâm bật cười, dựa sát vào nhìn chữ y viết: “… Ngòi bút tiêu sái, như rồng bay lượn.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Điện hạ quá khen.”
Cố Kiến Thâm lại bảo: “Nói ra thì quá mất mặt, khi ta còn bé chỉ lo ham chơi, bỏ bê thư pháp, hiện giờ viết một nét cũng …”
Hắn còn chưa dứt lời, Thẩm Thanh Huyền đã sợ hãi hô một tiếng.