Thẩm Thanh Huyền biết hắn muốn khích y nói ra, nhưng sao y có thể dễ dàng bị lời sáo ngữ của một “nhân sĩ vô danh” dụ dỗ, vì vậy y trả lời: “Liên quan gì tới ngươi.”
Năm chữ lạnh băng mang theo tức giận.
Nhưng Cố Kiến Thâm đọc chúng lại không kìm được mà cong môi … Y thẹn quá thành giận ư? Nhất định dáng vẻ ấy trông rất đẹp.
Hắn lại đề bút: “Hắn có ngoại hình thế kia, ngươi không thấy kỳ lạ à?”
Thẩm Thanh Huyền nghĩ bụng: Chẳng phải muốn ta khen ngươi đẹp à, quanh co lòng vòng vậy mệt không!
Đương nhiên Thẩm Thanh Huyền sẽ không thỏa hiệp theo ý hắn, y giả vờ cả giận: “Rốt cuộc ngươi là ai? Nói xấu sau lưng người khác, ngươi bị rảnh à?”
Có lẽ Cố Kiến Thâm cảm thấy bộ dạng nghiêm túc hồi sáng của mình quá ổn, cho nên hạc giấy béo lại lẳng lơ: “Xin lỗi vì đã chọc ngươi giận, mọi khi ta không có vậy đâu, chỉ do ta hơi ghen tị thôi.”
Tự mình ghen mình à? Vậy ngươi cũng biết cách ghen lắm đó!
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục chơi với hắn: “Ngươi ghen cái gì?”
Hạc giấy béo: “Rõ ràng ta gặp ngươi trước, vì sao ngươi lại thân thiết với hắn đến thế?”
Thẩm Thanh Huyền châm chước rồi trả lời: “Ta còn không biết ngươi là ai.”
Hạc giấy béo: “Vậy ngươi biết hắn là ai?”
Thẩm Thanh Huyền: “Hắn là con bạn thâm giao của sư phụ ta, nói chung chẳng phải người xấu.”
Bạn học lão Cố thông minh trải đường cho mình: “Vậy lỡ đâu hắn là người xấu thì sao?”
Nhìn câu này, Thẩm Thanh Huyền nhạy bén nhận ra tâm tư của hắn.
Hiện giờ Tâm Vực và Thiên Đạo đã rơi vào tình thế thủy hỏa bất dung, nếu Cố Kiến Thâm bại lộ thân phận Tâm Vực của mình, sợ rằng Thẩm Thanh Huyền sẽ xách đao rượt hắn.
Chưa kể hắn còn là Cố Kiến Thâm, là phản đồ số một trước giờ của Vạn Pháp tông … Nếu bại lộ hoàn toàn, còn yêu đương gì nữa, dự là Thẩm Thanh Huyền sẽ thuận thế thanh lý môn hộ.
Thẩm Thanh Huyền hiểu rõ tính toán trong lòng hắn, vậy nên đáp: “Ngươi còn ác ý bêu xấu bằng hữu của ta, ta sẽ lập kết giới, không cho con hạc này bay vào nữa.”
Hạc giấy béo vẫn muốn vòng vo: “Ngươi thật sự xem hắn là bằng hữu ư?”
Thẩm Thanh Huyền: “Đương nhiên rồi.”
Hạc giấy béo nói một câu thấm thía: “Nhưng ánh mắt hắn nhìn ngươi không giống bằng hữu.”
Bản thân thì không dám nói, khoác áo ngoài vào thì mặt to như cái bồn, gì cũng dám phun!
Thẩm Thanh Huyền cho hắn “hy vọng”, cho nên không vội phủ nhận hay làm sáng tỏ.
Ngờ đâu y chỉ mới ngập ngừng, hạc giấy béo lại bay tới: “Chẳng lẽ hắn nhìn ngươi như thế, ngươi vẫn không để bụng sao?”
Đồ hèn! Thẩm Thanh Huyền rất muốn tặng hắn hai chữ này!
Nhưng ngẫm lại, y càng đau lòng hơn, thích nhưng không dám biểu hiện, sợ bị ghét rồi càng sợ mất đi, cho nên hắn mới cẩn thận, dè dặt, nhút nhát như thế.
Trong lòng Thẩm Thanh Huyền vừa mềm vừa ngọt, nên nói theo ý hắn: “Ngươi đâu cần nói xấu ta với hắn, bọn ta chẳng qua mới quen nhau có một ngày, nào có như ngươi nói!” Nửa câu sau y cố tình run tay, để những con chữ trông có vẻ giấu đầu hở đuôi.
Hiện giờ Tôn chủ đại nhân rất rõ tâm tư của hắn, quả nhiên, Cố Kiến Thâm đọc xong vui sướng khôn tả, hoàn toàn không nỡ dùng con hạc giấy này nữa, hắn cẩn thận gấp lại, nhét vào trước ngực mình.
Hắn lại lấy tờ giấy khác ra viết: “Ngày mai ngươi còn gặp hắn không?”
Thẩm Thanh Huyền: “Ta với hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, nào có thời gian gặp gỡ?”
Hạc giấy béo: “Hắn nhất định sẽ tới tìm ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Nếu ngươi không tới ta đánh chết ngươi.
Không đợi y trả lời, hạc giấy béo lại tới: “Nếu mai hắn tới tìm ngươi, thì chắc chắn có mưu đồ với ngươi.”
Viết hiên ngang lẫm liệt thật, cứ như kẻ mưu đồ gây rối không phải hắn vậy!
Chỉ tiếc đây là tâm cảnh, bằng không Thẩm Thanh Huyền nhất định sẽ thu mấy con hạc giấy này, rồi thường thường lấy ra xem thì vui phải biết.
“Châm ngòi ly gián” xong, hai người đều ngủ thật ngon.
Hôm sau vẫn như cũ, Lan Phất vương tận tình chiêu đãi, Thẩm Thanh Huyền tách khỏi đám đông.
Thế nhưng hôm nay y không ra ngoài, mà ở lại trong Lan Phất cung.
Y tìm một nơi yên tĩnh, châm một bình trà nóng, rồi nhởn nhơ đắc ý.
Chẳng lâu sau, người nào đó bắt đầu nhịn hết nổi.
Khác hoàn toàn với hạc giấy tối qua, Cố Kiến Thâm ban ngày rất phong độ, nhìn cứ như chẳng hề có một xíu ý đồ nào.
Hắn nhìn thấy Thẩm Thanh Huyền, thế là kinh ngạc nói: “Liên Hoa đạo quân? Trùng hợp quá.”
Trùng hợp hay không, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết?
Thẩm Thanh Huyền cũng rất ngạc nhiên: “Thanh Thâm đ*o quân? Sao hôm nay ngươi không xuất cung?”
Cố Kiến Thâm xáp tới một cách vô cùng tự nhiên: “Mấy người đó ăn uống phóng túng lắm, ta không thích vậy.”
Hắn cố ý nói hùa như thế, Thẩm Thanh Huyền tất nhiên phải phối hợp rồi, y bảo: “Ta cũng không thích.”
“Cho nên chúng ta hợp ý nhau ghê.” Cố Kiến Thâm lại đẩy về chuyện duyên phận.
Thẩm Thanh Huyền làm như sực nhớ ra chuyện gì, tầm mắt vội trốn tránh, không đón lời hắn.
Cố Kiến Thâm vẫn luôn lén quan sát y, thấy sắc mặt của y, trái tim bất chợt rung động, sung sướng vô cùng.
Nhất định y nhớ tới hạc giấy tối qua, nghĩ tới câu nói cuối cùng của hắn.
Có phải y đã nhận ra hắn có ý với y rồi không?
Cho nên y không ghét đúng không?
Cố Kiến Thâm kìm nén vui sướng trong lồng ngực, mặt mày bình tĩnh hỏi han: “Hôm nay đạo quân có bận gì không?”
Thẩm Thanh Huyền: “Không có gì.”
Cố Kiến Thâm: “Vậy chúng ta ra ngoài một lát nhé?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Huyền hiện lên ý cười, khẽ nói: “Lại đi đoạt tú cầu nữa à?”
Y cư nhiên trêu hắn!
Cố Kiến Thâm vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng nở hoa không ngừng, hắn nói: “Không đâu, thật sự không mà.”
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Nếu lúc ấy ta không ở đó, ngươi sẽ giải vây thế nào?”
Cố Kiến Thâm sửng sốt. Nhận ra mình vừa hỏi gì, Thẩm Thanh Huyền lập tức lảng tránh, nâng chung trà lên nhấp một hơi, ra vẻ như đang rất thẹn thùng.
“Ta …” Cố Kiến Thâm toan mở miệng, chỉ tiếc hắn còn chưa kịp nói, Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng đứng dậy, “Đi thôi, chúng ta ra ngoài.”
Cố Kiến Thâm đương nhiên đồng ý thật nhanh: “Được.”
Ra khỏi cung, Cố Kiến Thâm mất nửa ngày mới hoàn hồn lại, hắn nhiệt tình tràn trề, cảm thấy có đi khắp Lan Phất quốc bảy bảy bốn mươi chín vòng cũng không mệt!
Nếu muốn hẹn người ra ngoài chơi, tất nhiên Cố Kiến Thâm đã chuẩn bị đâu ra đó hết rồi.
Nơi dùng cơm, nơi đi dạo … mọi thứ đều đón ý nói hùa, trăm phần trăm có thể khiến Thẩm Thanh Huyền hài lòng.
Nhưng thực ra hắn cần gì phiền thế? Chỉ cần được ở bên hắn, dù đi đâu Thẩm Thanh Huyền cũng có thể vui vẻ.
Gần chạng vạng, Cố Kiến Thâm nói với y: “Ta dẫn ngươi đến nơi này hay lắm.”
Thẩm Thanh Huyền tò mò: “Đi đâu vậy?”
Cố Kiến Thâm: “Theo ta.”
Thẩm Thanh Huyền chờ hắn nắm tay mình, kết quả chờ không được.
Phải rồi … tên nhát cáy này mới “quen” y có hai ngày, làm gì dám động tay động chân.
Thẩm Thanh Huyền cũng không tiện nắm tay hắn, vì vậy cứ lẹt đẹt theo sau, đi tới vùng ngoại ô.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Cố Kiến Thâm thừa nước đục thả câu: “Có thể nhắm mắt lại không?”
Thẩm Thanh Huyền cố tình nói: “Nhắm mắt lại phải đi thế nào?”
Cố Kiến Thâm vẫn ra vẻ đứng đắn: “Yên tâm, có ta ở cạnh ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền chờ hết nổi liền nói ngay: “Vậy ngươi nắm tay ta đi.”
Cố Kiến Thâm: “!”
Mặc dù hắn có ý định này, nhưng không có gan cỡ đó, nào ngờ Thẩm Thanh Huyền lại chủ động đề cập, vậy hắn …
Dè dặt nắm tay Thẩm Thanh Huyền, Cố Kiến Thâm cảm thấy mình đã chạm được thứ tuyệt đẹp nhất trên đời này.
Mềm mại và tinh tế, hoàn toàn hút cả linh hồn hắn đi.
Thẩm Thanh Huyền nắm tay hắn thật chặt, rồi nhắm mắt lại: “Đến cùng là đi đâu?”
Y vừa nhắm mắt, người nào đó lập tức không kiêng dè nữa, tự cho là Thẩm Thanh Huyền không phát hiện, cho nên tầm mắt hận không thể dính chặt trên người y, hận không thể miêu tả tỉ mỉ từng tấc da thịt y một lần.
Thẩm Thanh Huyền không thể không gọi hồn hắn: “Thanh Thâm đ*o quân?”
Lúc này Cố Kiến Thâm mới hoàn hồn, hắng giọng đáp: “Tới đó rồi ngươi sẽ biết.”
Bọn họ tay nắm tay, cùng nhau bước về trước.
Với thần thức hiện giờ của Thẩm Thanh Huyền, nhắm mắt hay không chẳng có gì khác nhau, thế nhưng y vẫn rất chờ mong Cố Kiến Thâm sẽ cho y kinh hỉ gì, vậy nên y không mở thần thức, thật sự nhắm tịt hai mắt, không nhìn gì cả.
Cố Kiến Thâm được nắm tay y thì hết muốn buông ra, sau khi đến nơi lại không kìm được dắt y đi một vòng, cuối cùng sợ Thẩm Thanh Huyền mất kiên nhẫn mới không thể không nói: “Mở mắt đi.”
Thẩm Thanh Huyền mở mắt, sau đó nắm chặt tay Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm cười nói, “Đẹp không?”
Thẩm Thanh Huyền không biết nên nói gì, vô số cảm xúc cuộn trào, khiến y hận không thể ôm người bên cạnh và dùng sức hôn hắn.
Đây là một gốc Phượng Hoàng mộc, cành lá đỏ tươi nở rộ như lửa diễm.
Nó không lớn bằng mấy ngàn năm sau, cũng không có phượng hoàng màu vàng, càng không có nhà gỗ tinh xảo kia.
Nó vẫn còn non, hệt như bọn họ hiện giờ vậy.
Nhưng nó đã tồn tại.
Tồn tại trong ký ức quên lãng của họ, tồn tại trong sự tương phùng của hai người, cũng chứng kiến họ yêu lại từ đầu.
Vì sao mấy ngàn năm sau Cố Kiến Thâm vẫn tìm được nó?
Vì sao Lan Phất quốc biến mất, nó lại sinh trưởng xum xuê ở một nơi khác?
Chẳng lẽ Cố Kiến Thâm đã quên hết mọi chuyện, nhìn thấy nó vẫn nảy sinh cảm giác thương tiếc sao?
Rất thích, thích Phượng Hoàng mộc hãy còn non, cũng thích sự khổng lồ của nó mấy ngàn năm sau, càng thích người đã mang điều tốt đẹp này đến cho y.
Thẩm Thanh Huyền khẽ lặp lại: “Ta thích lắm.”
Nghe cứ tưởng y đang thổ lộ với mình. Cố Kiến Thâm không dám tự mình đa tình, nhưng trong lòng lại dạt dào vui sướng, vì Thẩm Thanh Huyền thích, cũng vì y vẫn luôn không buông tay hắn ra.
Có lẽ y quá thích Phượng Hoàng mộc đỏ tươi, cho nên quên buông tay chăng?
Thật tốt, vậy cứ để y quên một lúc đi.
Thẩm Thanh Huyền phải đấu tranh trong lòng rất lâu mới kiềm chế không hôn hắn.
Hiện giờ mà hôn, dự là tên khốn này sẽ suy nghĩ vẩn vơ, cho nên phải tiến triển từ từ, dựa theo tiết tấu của hắn … từ từ thôi.
Phượng Hoàng mộc dưới trời chiều càng thêm xinh đẹp.
Ánh sáng kim sắc bao phủ lên hoa Phượng Hoàng đỏ rực, tựa như khói lửa vô biên nở rộ khi màn đêm buông xuống, xinh đẹp đến nỗi ngắm nhìn quên cả chớp mắt.
Bọn họ ở đó rất lâu, lâu đến không thể không về.
Trở về Lan Phất cung, Thẩm Thanh Huyền nói: “Hôm nay ta vui lắm.”
Cố Kiến Thâm: “Ta cũng thế.” Hắn nhất định còn vui hơn y gấp trăm ngàn lần.
Nghe được câu nói ấy của y vào giờ phút này, hắn lại càng vui hơn, tựa như vui sướng hai ngàn năm đều tích lũy trong hôm nay – giờ này khắc này – khoảnh khắc được gặp y.
Trở về phòng mỗi người, hạc giấy béo không đợi được lại đâm vào khung cửa.
Thẩm Thanh Huyền nâng niu nó, tò mò mở ra, bên trong viết: “Ngươi xem, quả nhiên hắn lại tới tìm ngươi!”