Ấm áp hơn bất kỳ ai, mềm mại hơn bất kỳ ai, và cũng rực rỡ hơn bất kỳ thứ gì.
Tim Cố Kiến Thâm đập cực nhanh, nhưng lại không tiến thêm bước nữa.
Hắn hy vọng Thẩm Thanh Huyền cảm thấy hứng thú với mình, chứ không muốn chỉ là hứng thú phù du, hắn càng hy vọng có được tâm của y, chân chân chính chính mà ôm y vào lòng.
Tình yêu có màu gì, trước đây Cố Kiến Thâm không biết, nhưng giờ hắn biết rồi, đó chính là một nụ cười nhẹ bên môi của người trước mắt.
Cố Kiến Thâm đưa xiêm y cho Thẩm Thanh Huyền, chẳng lẽ cứ để mình lõa lồ? Ở trong rừng còn may ra, chứ ra ngoài trấn thì xấu hổ cỡ nào?
May mà lúc này, hắn cuối cùng cũng nhớ mình là đạo lão nguyên anh.
Cố Kiến Thâm hái một phiến lá, đặt vào lòng bàn tay, xiêm y đỏ như ánh mặt trời đổ xuống xuất hiện trong tay hắn.
Phải rồi … không mang y phục thì sao? Quên dùng thuật tẩy trừ thì thế nào? Chẳng phải còn có thuật che mắt sao.
Thẩm Thanh Huyền nhìn chăm chú, vậy mà không thể nhìn thấu xiêm y này. Có thể thấy tu vi Cố Kiến Thâm hiện giờ cao hơn y một ít.
Mặc dù nhìn không thấu, nhưng vẫn biết đây là lá cây, Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Ngươi vẫn nên giữ y phục đi …”
Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi cho rằng đây là thuật che mắt?”
Thẩm Thanh Huyền hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?”
Cố Kiến Thâm toan giải thích, đột nhiên nhớ ra gì, hắn đáp: “Phải.”
Thật ra thì không phải, hắn chỉ biến lá cây thành y phục để mặc, được gọi là thuật thế hoán, nhưng nếu hắn lộ ra pháp môn này, vậy trước đó tại sao không dùng? Còn cởi y phục mình cho Thẩm Thanh Huyền mặc, ý đồ quá rõ ràng, cho nên Cố Kiến Thâm đành phải thừa nhận mình đang mặc lá cây, thuận tiện còn khoe mẽ: “Cứ vậy đi, dù sao cũng tốt hơn để ngươi mặc.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Tu vi ngươi cao hơn ta, nhất định có thể nhìn thấu thuật che mắt của ta, nếu ta mặc lá cây, chẳng phải cũng như không mặc gì sao.”
Nghe vậy, Cố Kiến Thâm ngẩn ra, nhất thời cảm thấy mình lỗ quá trời!
Sao hắn không nghĩ ra chứ?
Có điều hắn bình thường lại rất nhanh, nghĩ ra thì sao? Hắn sẽ không để Thẩm Thanh Huyền chịu ấm ức.
Lại nói sao hắn có thể để Thẩm Thanh Huyền mặc như thế trên đường lớn? Quá hoang đường, mặc dù không có ai nhìn thấy, nhưng hắn vẫn thấy họ đang khinh nhờn y.
Cố Kiến Thâm cười nói: “Cho nên vẫn để ta mặc đi.”
Hai người họ cùng mặc hồng y, sóng vai rảo bước, tựa như … một đôi tân nhân hướng về thiên trường địa cửu.
Cố Kiến Thâm nghĩ đến cả tim nóng, máu nóng, cả người đều nóng.
Thẩm Thanh Huyền cố tình nói: “May mà không có người ngoài, bằng không có lẽ đã đến đòi hỉ hạp rồi.”
Trái tim Cố Kiến Thâm rung động, hỏi: “Ngươi có từng nghĩ đến hôn lễ của mình chưa?”
Hắn vừa hỏi, Thẩm Thanh Huyền liền ngẩn ra, ngay sau đó cười tít mắt.
Trước đó y thật sự không nghĩ tới, giờ nhịn không được mà tưởng tượng, bỗng cảm thấy ‘gà bay chó sủa’ chẳng đủ để hình dung một phần vạn hình ảnh này.
Y kết hôn với Cố Kiến Thâm, sáu phái Thiên Đạo nhất định sẽ bùng nổ, người người ở Tâm Vực cũng nổ theo, bọn họ không cần cất công chuẩn bị đã có thể thưởng thức màn trình diễn đầy mùi khói lửa rồi.
Còn là sự kiện khói lửa quy mô lớn xưa nay chưa từng có, kinh thiên địa động quỷ thần, hận không thể oanh tạc cho cả giới tu chân thành tro bụi.
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Chưa từng nghĩ.”
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Tại sao?”
Thẩm Thanh Huyền nói theo ý hắn: “Vì vẫn chưa gặp được người muốn bầu bạn cả đời.”
Cố Kiến Thâm thành công nghe được lời mình muốn, nhất thời vui vẻ không chỗ phát tiết. Hai ngàn năm không tính là ngắn, hắn sợ trong lòng Thẩm Thanh Huyền có người khác, sợ y không bỏ được ái nhân, mà hiện giờ Thẩm Thanh Huyền nói y vẫn chưa gặp được ai, đồng nghĩa, toàn bộ cơ hội đều thuộc về hắn!
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như thế, nhịn không được muốn dùng câu nói kia của hạc giấy béo — ngươi hoàn toàn không biết mình quyến rũ cỡ nào đâu.
Dựa vào đâu y không thể nhất kiến chung tình với hắn? Dựa vào đâu không thể từ ánh mắt đầu tiên, y đã muốn bầu bạn cùng hắn cả đời? Dựa vào đâu …
Được rồi, Thẩm Thanh Huyền nhớ tới “lần đầu” gặp lại khi hai người đã vạn vạn tuổi, hình như chỉ để tiêu trừ sát khí cũng mất thời gian rất dài.
Thẩm Thanh Huyền rất hổ thẹn!
Đi được một đoạn đường, Cố Kiến Thâm bỗng dưng ngừng lại.
Rất nhanh Thẩm Thanh Huyền cũng đã nhận ra.
“Mùi máu …”
Cố Kiến Thâm: “Rất nồng, hơn nữa còn là máu của rất nhiều người phàm.”
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày: “Qua đó xem.”
Cố Kiến Thâm đáp: “Ừ.”
Bọn họ che giấu khí tức, đi về nơi nồng nặc mùi máu.
Chẳng mấy chốc, cây cối rậm rạp tản đi, một khu mỏ bị đào bới hiện ra trước mắt.
Bây giờ đang là ban trưa, ánh mặt trời bỏng rát rọi xuống mặt đất khô cằn, tựa như một lò lửa, bốc hơi máu của người lao động hầu như không còn sót lại gì.
Nơi đây có rất nhiều người, cực nhiều người, chưa kể còn là phàm nhân không hề có tu vi.
Bọn họ ăn mặc rách nát, khô gầy như củi, nhưng vung cán cuốc to bồ như không hề biết mệt, đào bới khoáng thạch không thuộc về mình.
Mặc dù sớm biết Lan Phất quốc nô dịch phàm nhân quá độ, nhưng khi thật sự chứng kiến vẫn khiến lòng người quặn thắt.
Nếu là Thẩm Thanh Huyền hai ngàn tuổi, tám phần mười đã nổi giận sang đó, nâng tay giải cứu những người này khỏi “cực khổ”.
Song Thẩm Thanh Huyền hiện giờ sẽ không làm vậy.
Bởi y biết, y cứu không được những người không nhận ra mình đang khổ.
Nhìn kỹ sẽ hiểu ngay, đây là một khu mỏ, người đào mỏ đều là người thường tay không tấc sắt, bọn họ mệt tới mức sắp chết, nhưng không ai thương xót, thậm chí không ai vì thế mà sợ hãi.
Bọn họ như bị điều khiển, không ai ép họ, càng không có ai uy hiếp họ.
Là bọn họ chủ động, cam tâm tình nguyện, thậm chí nhiệt tình lãng phí sinh mệnh của mình.
Vì cớ gì?
Vì con đường tu chân không rộng mở vì họ.
Có thể vào Lan Phất quốc đều là người nổi bật ở phàm thế, nhưng khi tới đây, họ mới thực sự hiểu được thế nào là rãnh trời không thể vượt qua.
Càng buồn cười là, để có thể đến đây, họ đều là loài người cực kỳ vĩ đại, cho nên họ có lòng hiếu thắng và nghị lực cực cao.
Bọn họ khát vọng sức mạnh, khát vọng thành công, khát vọng rãnh trời không thể vượt qua.
Vậy nên mới bị tu sĩ lợi dụng.
Tùy tiện vẽ ra cái bánh, bọn họ lập tức trả giá điên cuồng vì nó.
Song lẽ ra họ không nên như thế, bọn họ lý ra nên ở lại phàm thế, ở lại thế giới của mình, vậy thì họ đã sống rất tốt, có thể sáng tạo rất nhiều kỳ tích, thậm chí có khả năng nghiêng trời lệch đất, thay đổi thế giới …
Đơn giản là Lan Phất quốc cho họ hy vọng, cũng mang đến cho họ tuyệt vọng.
Lợi dụng hết tinh anh ở phàm thế, rồi sẽ mang đến cho giới tu chân điều gì?
Chẳng qua chỉ là một Lan Phất quốc phồn vinh giả dối mà thôi.
Cố Kiến Thâm: “Ta sẽ khiến họ về nhà …”
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Vô ích thôi, bọn họ sẽ không ngừng lại.”
Cố Kiến Thâm: “Có thể, tin tưởng ta.”
Thẩm Thanh Huyền tưởng Cố Kiến Thâm không hiểu nên nói với hắn: “Không ai nô dịch họ, tự họ cam tâm tình nguyện.”
Cố Kiến Thâm lại bảo: “Ta biết.” Sau đó hắn nói tiếp, “Ta cũng có thể khiến họ cam tâm tình nguyện rời đi.”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, ngay sau đó vỡ lẽ.
Huyễn thuật.
Phải rồi … sở trường tuyệt diệu của Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Ừ.”
Cố Kiến Thâm nhắm mắt, đột nhiên, một luồng thần thức mạnh mẽ bao phủ cả quặng mỏ.
Thẩm Thanh Huyền không nhìn thấu ảo cảnh hắn tạo cho họ, nhưng y vẫn nhìn thấy Cố Kiến Thâm.
Nhìn thấy tóc dài diễm sắc khiến người e ngại, nhìn thấy hồng y đường hoàng của hắn, cũng nhìn thấy trái tim trải qua biết bao vất vả và tra tấn mà vẫn mang màu đỏ tươi như thuở ban đầu.
Hắn là người tốt nhất Thẩm Thanh Huyền từng gặp.
Không chỉ vì hắn là người y yêu, mà còn vì hắn là người vẫn giữ được trái tim xinh đẹp vẹn nguyên, dù chôn mình trong bóng đêm sâu thẳm, hay bị thế tục quấn chân.
Vốn là quặng mỏ không ai giám thị, sau khi huyễn thuật khởi động, mọi người trút đi như thủy triều.
Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Bọn họ sẽ đi đâu?”
Cố Kiến Thâm nháy mắt: “Quay về phàm thế.”
Thẩm Thanh Huyền hết sức tò mò: “Ngươi tạo ảo cảnh gì cho họ vậy.”
Cố Kiến Thâm: “Rất đơn giản, ta dựng kết giới cho họ trước.”
Thẩm Thanh Huyền đã hiểu, không khỏi cười nói: “Có lý.”
Một cách làm vô cùng thông minh, ảo cảnh gì cũng không hữu dụng bằng kết giới, đó cũng là lý do sư phụ cố ý dựng kết giới cho Lan Phất quốc.
Chỉ cần tách biệt hai thế giới, phàm thế mới có thể trở thành một thế giới độc lập.
Tách giới tu chân vốn không có thành quả khỏi phàm thế, bọn họ mới có sức mạnh của mình, tạo dựng lịch sử cho riêng mình, cuối cùng sáng tạo ra văn minh thế giới loài người.
Chỉ mới qua mấy ngàn năm, Thẩm Thanh Huyền vẫn còn nhớ lần cuối mình nhập phàm ấy.
Khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, sức mạnh bùng nổ quật khởi, trải qua mấy ngàn năm chữa trị, phàm nhân hoàn toàn thoát khỏi tai họa mà giới tu chân gây ra, sáng tạo nền huy hoàng thuộc về chính mình!
Thẩm Thanh Huyền nảy ra ý định, hỏi hắn: “Ngươi có thể dạy ta huyễn thuật của ngươi không?”
Cố Kiến Thâm sửng sốt, nhìn y rồi nói: “Ngươi muốn học à?”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Ta cảm thấy rất thú vị, có thể học không?”
Cố Kiến Thâm do dự, nhưng vẫn không nỡ từ chối y, nên bảo: “Nó có khả năng trái với đạo pháp của ngươi …”
“Ta muốn thử.”
Thấy Thẩm Thanh Huyền kiên quyết như thế, Cố Kiến Thâm nói: “Vậy để ta dạy ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền cong mắt: “Đa tạ!”
Cố Kiến Thâm ước gì có cơ hội ngày nào cũng được ở bên y, nào cần một tiếng cảm ơn này.
Đương nhiên, được nghe cũng hưởng thụ lắm, cái cảm giác sướng rơn cả người ấy, mọi người hiểu mà!
Ngày hôm nay hai người lại vui vẻ quay về.
Về nơi ở, Thẩm Thanh Huyền mới nhớ tới y phục của mình.
Hình như còn ở trong rừng? Không có khả năng, Thẩm Thanh Huyền vừa cởi xiêm y của Cố Kiến Thâm, vừa nghĩ, dám cá là tên kia lén giấu y phục của y luôn rồi.
Vậy y cũng không khách khí nhận y phục của hắn.
Cứ thế, hai người trao đổi y phục cho nhau, ngẫm lại … ê răng quá chừng!
Thẩm Thanh Huyền cẩn thận đặt y phục Cố Kiến Thâm bên gối, cuối cùng lại thấy không thỏa đáng, thế là bỏ vào túi càn khôn, đặt vào túi càn khôn rồi lại không nỡ, vì vậy lại lấy ra đặt bên gối …
Sau cùng, vì sợ thất sư huynh bắt gặp nên giấu nó vào chăn.
Khác với Thẩm Thanh Huyền, bạn học lão Cố trực tiếp cầm y phục y trong lòng bàn tay, vừa cầm vừa gấp hạc giấy.
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy hạc giấy đêm nay béo hơn mọi khi không ít.
Tài nghệ thủ công của bạn học Cố quá tệ!
Thẩm Thanh Huyền ôm đầy chờ mong mở ra nhìn: “Ngươi dám mặc y phục của hắn về, có phải ngươi đã làm với hắn rồi không!”
_____
Nói chứ ra khỏi ảo cảnh rồi quần đâu Bệ hạ đội cho hết =A=