Đây là một “vấn đề có tính chất cắm sừng”, Đế tôn đại nhân nghe mà hãi hùng khiếp vía.
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn không rên tiếng nào, lập tức truy hỏi: “Rồi sao, chưa làm cho ta đúng không?”
Giờ thì hay rồi, từ vấn đề cắm sừng thành vấn đề đòi mạng, Cố Kiến Thâm thận trọng thăm dò bên bờ vực: “Đã qua lâu vậy rồi, ờm …”
Thẩm Thanh Huyền trợn mắt: “Vì thời gian quá lâu, nên Bululu màu vàng chết rồi?”
Cố Kiến Thâm: “…” Thăm dò thất bại!
Thẩm Thanh Huyền xoay người nhìn hắn: “Mặc dù ta đã quên ngươi, nhưng ta chăm sóc cho Tiểu Bạch rất tốt, lẽ ra Hạ Đình nên theo ngươi, vậy mà ngươi lại bỏ rơi hắn, hiện giờ ngay cả Bululu màu vàng cũng …”
Nếu để y nói nữa thì toi đời, Cố Kiến Thâm chuẩn bị ngủ dưới gầm giường suốt mấy trăm năm sau đi!
Đồng chí lão Cố bất đắc dĩ phải cầm mũ xanh lú nhú đã lâu, nâng trong tay chuẩn bị đội lên đầu bất kỳ lúc nào.
Cố Kiến Thâm bất chấp gian khổ nói ra: “Trước đó đã tặng em rồi.”
“Tặng ta?” Thẩm Thanh Huyền lẩm nhẩm, sau đó phản ứng thật nhanh, “Là Tiểu Kim Long!”
Cố Kiến Thâm đau đớn đáp: “Đúng vậy.”
Thẩm Thanh Huyền ngớ người, sau đó hưng phấn: “Sao ngươi không nói sớm cho ta biết?”
Cố Kiến Thâm buộc lòng nói: “Không phải ta quên mất sao.”
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Nó không phải Bululu à? Tại sao lại biến thành con rồng to thế kia?”
Cố Kiến Thâm khai báo tất tần tật: “Nó là Bululu, chẳng qua có một lần ta phải bế quan, nên giao nó cho phụ thân chăm sóc, phụ thân chê ngoại hình nó quá …” Hắn tìm cách nói uyển chuyển, “Quá dễ ăn hiếp, nên dạy nó thuật biến hình, biến nó thành cự long hung mãnh.”
Thật ra câu gốc là thế này.
Nghĩa phụ đại nhân cảm thấy ngoại hình Bululu quá ngây thơ, quá mềm, không hợp với phong thái nam nhân, cho nên dạy nó thế nào là mạnh mẽ khí phách, dạy cho một Bululu vừa mềm vừa moe trở thành một kim long uy vũ bá khí.
Thẩm Thanh Huyền thổn thức: “Người ta thường bảo tổ tông biết cách dạy con, còn hai vị nhà chúng mình đúng là dị loại.”
Nhớ cục nắm Tiểu Bạch năm xưa mềm mại, đáng yêu, ngây thơ biết nhường nào, giao cho sư phụ Thẩm Thanh Huyền nuôi hai năm, cuối cùng biến thành mặt than cao lãnh, Hạ Chỉ Qua quản lý nghiêm hai sư đệ còn chưa tính, ngay cả Thẩm Thanh Huyền là sư phụ còn chẳng dám chọc vào hắn.
Nào còn bóng dáng cục nắm năm đó trộm túi càn khôn vây xem hôn hôn rúc trong lòng bàn tay gào khóc nữa đâu!
Bên phía Cố Kiến Thâm cũng thế, Bululu đáng yêu biết bao nhiêu, thế mà bị bẻ thành đệ nhất mãnh thú thế gian, cự long vạn người e sợ!
Quả nhiên không thể giao con cho lứa trên, nuôi con người ta lệch hết cả rồi!
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đi, chúng ta đi thăm Tiểu Kim, mau biến nó về thành Bululu, đừng ép uổng nó.”
Cố Kiến Thâm còn có thể làm gì? Còn không phải thành thành thật thật bê nón xanh theo sau vợ chờ lệnh bất kỳ lúc nào sao!
Vốn dĩ Thẩm Thanh Huyền đã thích Tiểu Kim Long lắm rồi, giờ biết được nó là Bululu Cố Kiến Thâm làm cho y, sự yêu thích ấy lại tăng thêm mấy phần.
Rất nhanh, hai người đã đến sơn động của Tiểu Kim.
Lần này Cố Kiến Thâm hoàn toàn không có chuẩn bị trước, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối tượng tranh sủng to lớn vô cùng đẻ trứng.
Thẩm Thanh Huyền tới gần sơn động, rồi bỗng thở dài: “Nó không thích ta, hay là ngươi đi nói chuyện với nó đi?”
Đôi mắt Cố Kiến Thâm lập tức sáng lên.
Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền lại nói tiếp: “Mà thôi, vẫn để ta đi đi! Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nó không thích ta, vậy thì ta sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, dầu gì cũng phải để nó làm quen với ta.”
Mặc dù Cố Kiến Thâm không muốn bị “thất sủng”, nhưng thực tế hắn không muốn tiếp tục gạt Thẩm Thanh Huyền.
Y thích Bululu thế kia, lại thích màu vàng nhường ấy, vậy thì hắn sẽ đưa tất cả những gì y thích đến trước mặt y.
Cứ nghĩ đến kim ngân ổ bị hủy, Cố Kiến Thâm càng cảm thấy khó chịu, chỉ mong Tiểu Kim có thể khiến Thẩm Thanh Huyền vui hơn.
Tiểu Kim đang ngủ phew phew, bất thình lình nhìn thấy Thẩm Thanh Huyền, nó nhất thời hoảng sợ, mắt to màu vàng chớp chớp, nhận ra mình trốn không kịp, chỉ có thể nhắm mắt coi như bịt tai trộm chuông.
Thẩm Thanh Huyền siết tay Cố Kiến Thâm, giục hắn: “… Hình như nó đang sợ ta.”
Cố Kiến Thâm nghĩ bụng: Không phải nó sợ em, nó đang sợ em chê nó xấu.
Haiz … Cố chày gỗ cuối cùng cũng nghĩ thoáng: “Tiểu Kim, không sao đâu, Tôn chủ không ghét ngươi, y thích ngươi lắm.”
Thẩm Thanh Huyền nghe hắn nói nhưng vẫn chưa nhận ra có gì khác thường, y tiếp lời: “Ta rất thích ngươi, đừng tránh ta nữa được không?”
Tiểu Kim mở mắt cái xoạc, đôi mắt to như mặt trời nhỏ: “Lululu …”
Trong cổ họng nó phát ra tiếng rồng trầm thấp.
Cố Kiến Thâm khẽ thở dài, đi qua vỗ lên đầu đại kim long, ngay sau đó, một luồng sáng đỏ bao trùm cả người nó …
Quang cảnh ấy khiến Thẩm Thanh Huyền quên cả chớp mắt, chỉ biết nó là cảnh tượng đẹp nhất thế gian này.
Rất nhanh, ánh sáng đỏ tản đi, đại kim long biến mất, trở thành một thiếu niên trắng nõn tóc vàng mắt vàng.
Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền rồi nói: “Giới thiệu lại lần nữa, nó tên Kim, là Bululu.”
Tiểu Kim bỗng dưng biến thành người, cực kỳ mất tự nhiên, cứ cho là mình quá xấu nên không dám nhìn Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm nó một lúc, và rồi cười nói: “Thật đẹp.”
Tóc vàng, mắt vàng, dường như cả lông mi cũng vàng rực, trong sơn động u ám, nó là vật sáng nhất, mang đến mọi ấm áp.
Thật đẹp? Tiểu Kim ngẩng phắt đầu nhìn Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền nhìn nó bằng vẻ mặt ôn hòa, đến gần rồi bảo: “Ta có thể nhìn diện mạo nguyên bản của ngươi không?”
Y vẫn tâm tâm niệm niệm Bululu màu vàng nha …
Tiểu Kim còn tưởng mình sẽ bị ruồng bỏ, bị ghét, bị đuổi ra ngoài.
Không ngờ Liên Hoa Tôn chủ không những không ghét nó, còn khen nó xinh nữa kìa! Y … y còn muốn xem bản thể của nó!
Bản thể của nó kỳ cục lắm … Trưng Hình gia gia từng chê nó không khí phách, không uy vũ, không soái khí, còn mềm mũm mĩm …
Tiểu Kim nhìn Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm thở sâu một hơi, đoạn nói: “Không sao đâu, y sẽ không ghét ngươi.”
Tiểu Kim như được đại xá, nó nhắm mắt, phừng một tiếng, cả sơn động đều bị màu vàng thắp sáng.
Y chấp nhất với Bululu đến thế, thực ra đều vì chấp nhất với lời hẹn của Cố Kiến Thâm.
Dù ảo cảnh hư vô có tốt đẹp ra sao, thì nó vẫn chỉ lửng lơ tạm bợ, mà hiện giờ … hắn đã thực hiện được rồi.
Những gì họ đã trải qua đều là chân thật, tình cảm của họ tràn đầy sức sống, trả giá của họ sau cùng đã ngoảnh lại và ôm lấy họ.
Cố Kiến Thâm nói với Tiểu Kim: “Mang ngươi đến Vạn Tú sơn xem nhé.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Không phải nó …”
Cố Kiến Thâm thẳng thắn: “Nó do ta nuôi lớn, sở thích đương nhiên giống hệt như ta.”
Thẩm Thanh Huyền sững người, sau đó vỡ lẽ …
Cố Kiến Thâm lấy lòng: “Chỉ tại ta băn khoăn, em xem nó tóc vàng mắt vàng thế kia, còn trẻ hơn ta nữa …” Càng nói hắn càng tủi thân.
Thẩm Thanh Huyền tặng hắn hai chữ: “Đồ ngốc!”
Toàn bậy bạ gì không, y là người chỉ biết nhìn bề ngoài thôi sao?
Cơ mà …
Thôi được rồi, hiện giờ y có thể thấu hiểu phần nào.
Khoảng thời gian không nhớ được bất kỳ điều gì, vào lúc “sát ý” của y còn chưa tiêu giảm, Cố Kiến Thâm có băn khoăn cũng là lẽ thường.
Tiểu Kim còn có “sát khí lớn” thế kia, quả thật khiến hắn rất áp lực!
Thẩm Thanh Huyền ngập ngừng, đoạn lí nhí: “Sao ngươi không thử nghĩ xem vì cớ gì ta lại hủy kim ngân ổ.”
Cố Kiến Thâm nghe mà trong lòng chấn động mãnh liệt.
Thẩm Thanh Huyền rũ mắt: “Khi đó, ngay cả vật ta thích nhất cũng sinh lòng chán ghét.”
Y thích hai màu đỏ vàng, sợ hãi bóng tối, là vì ám ảnh tâm lý thời thơ ấu.
Sau này thì lại vì Cố Kiến Thâm.
Vì yêu phải nam hài tóc đỏ mắt đỏ vào lúc mười mấy tuổi, từ ấy về sau khắc màu sắc ấy vào trong linh hồn.
Y tìm kiếm đỏ vàng, không bằng nói y đang tìm Cố Kiến Thâm đã lãng quên.
Vào lúc hai ngàn tuổi, y rốt cục cũng tìm được, thậm chí chiếm được tình yêu khiến người ta mãn nguyện.
Song cuối cùng lại đất trời đổi thay.
Y hủy kim ngân ổ, không bằng nói y đang chôn vùi bản thân.
Hủy vật mình chấp nhất hai ngàn năm, hủy tình yêu cả đời, xóa bỏ vết tích đã hằn trong linh hồn.
Làm thế, mới có thể chính thức phong tâm.
Cố Kiến Thâm ôm chặt lấy y, ngay cả câu xin lỗi cũng không thể thốt nên lời.
Thẩm Thanh Huyền mặc cho hắn ôm: “Cố Kiến Thâm, nếu ngươi thực sự phụ ta, ta sẽ giết ngươi.”
Nghe thế, tràn đầy trong lòng Cố Kiến Thâm đều là mật ngọt, thật dày và dính sánh, và cũng rất đỗi rắn rỏi, hắn thấp giọng: “Ta yêu em.” Đời đời kiếp kiếp, yêu em bằng cả tấm lòng đậm sâu.
Thẩm Thanh Huyền thấy lòng ngọt ngào quá đỗi, muốn hôn hắn, rồi lại sợ dạy hư Tiểu Kim, vì vậy cố kiềm lại.
Cố Kiến Thâm cũng muốn hôn y, Thẩm Thanh Huyền lại sực nhớ ra một chuyện, y nghiêm mặt nói: “Về ngọc giản đỏ, ta có một suy đoán.”
Sau khi ra khỏi tâm cảnh, mặc dù hai người chưa đề cập với nhau, nhưng trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
Hơn nữa suy nghĩ này đang rất gần, cần thêm một khoảng nữa mới có thể tiếp cận chân tướng.
Cuộc đời của tu sĩ, nhập môn là ngưỡng, thành thánh lại là ngưỡng, mà ngưỡng cửa cuối cùng chính là phi thăng.
Cố Kiến Thâm ở trúc cơ mất đi người quan trọng nhất, khi thành thánh lại trải nghiệm thế nào là mất hết hy vọng.
Sở dĩ hắn có thể thành thánh, đầu tiên là vì mất đi Thẩm Thanh Huyền, thứ hai là vì từ bỏ sinh mệnh.
Hắn cứu quá nhiều người, chảy quá nhiều máu, chẳng khác nào đang lấy mạng đổi mạng.
Tử chiến tới cùng, tuyệt địa phùng sinh, thân thể vạn huyết mới có thể thành thánh.
Vạn huyết không có nghĩa là hấp thu vạn huyết, mà là đánh đổi vạn huyết, tàn nhẫn đến tận cùng.
Bước cuối cùng của tu sĩ chính là phi thăng …
Cố Kiến Thâm sẽ phải đối mặt với đau khổ sau cùng.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta cảm thấy nếu ngươi muốn phi thăng, nhất định phải trả một cái giá rất lớn.”
Cố Kiến Thâm cũng cho rằng như thế, đó cũng là căn nguyên khiến hắn bất an lâu nay.
Đã đánh đổi quá nhiều, vất vả biết bao mới có thể tìm lại, nếu lại mất đi, hắn phi thăng còn có ý nghĩa gì đây?
Thẩm Thanh Huyền an ủi hắn: “Ngươi đừng hoảng, ta cho rằng các sư phụ đang giúp chúng ta.”
Xem ra, thang trời sụp đổ không phải chuyện ngoài ý muốn, mà sự tồn tại của ngọc giản càng không phải là ngẫu nhiên.
Thử nghĩ xem, nếu Cố Kiến Thâm muốn phi thăng, nhất định phải trải qua thống khổ tận cùng, thế nỗi đau ấy là gì?
Tìm về ái nhân, sau đó vĩnh viễn mất đi y sao?
Quả thật đủ tàn khốc!
Nhiệm vụ mà ngọc giản đỏ tuyên bố dường như cũng tuần hoàn theo quy luật ấy.