Mặc dù chỉ nhìn lướt qua màn hình, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn cực kỳ xác định đó là Cố Kiến Thâm, tuyệt đối không sai vào đâu được!
Chung quanh toàn là những tiếng tán thán.
“Ánh mắt đó quyến rũ quá!”
“Trời ạ … tôi bắt đầu hâm mộ tiểu thiếu gia của Mục gia rồi, gả cho người đàn ông cực phẩm như thế thật may mắn!”
Thẩm Thanh Huyền nghe xong chỉ biết tim rỉ máu.
Y vốn dĩ đã may mắn, vậy mà hiện giờ … may mắn đã bị y dùng dao gọt quả cắt mất rồi!
Thẩm Thanh Huyền chẳng muốn nghe đám người này bát quái, y vội vàng tra xét tình hình cụ thể của Cửu tiên sinh.
Hôn lễ đang trong tình trạng lửa sém lông mày, nhưng mài rìu sẽ giúp giảm công đốn củi (*chuẩn bị trước khi làm sẽ thuận lợi hơn), y cần phải hiểu rõ tình huống mới không tiếp tục làm chuyện ngu ngốc nữa.
Nội dung rất nhiều, cũng nhờ y đọc rất nhanh, ít ra cũng hiểu được tình hình cơ bản.
Thế kỷ 22, sau khi trải qua cuộc thanh trừng lớn, chính quyền loài người đã rơi vào cục diện hỗn loạn. Khái niệm quốc gia suy yếu, tập thể nhỏ được tăng cường, các thế lực tự phát còn giỏi hơn cả bề trên.
Thể xác Cố Kiến Thâm chỉ mang một chữ Cửu, không ai biết tên thật của hắn, thậm chí không biết hắn là người nước nào, sinh ra ở đâu và lớn lên tại đâu.
Hắn xuất thế ngang trời, dùng tài lực kinh người trong vô hình tạo ra một thế lực tên là S.
Nhìn thì có vẻ là một tập đoàn đa quốc gia, nhưng dưới sự bất lực của chính phủ, sức mạnh mà thế lực này nắm trong tay đã vượt xa những gì con người ở trước thế kỷ 21 có thể tưởng tượng.
Cho đến nay, Cửu chưa từng lộ mặt, vẫn duy trì sự bí ẩn ở mức độ cao.
Về tuổi thì không ai biết được con số xác định, bên chính phủ lại công bố hắn đã được 66 tuổi, nhưng bóng lưng hắn đã được bắt gặp mấy lần, không ai có thể ngờ được đây là người đàn ông đã vào hàng trung lão.
Hắn có lưng rộng eo thon, hai chân thon dài, chế phục gọn gàng chỉnh tề phô bày vẻ ngoài anh tuấn rắn rỏi của hình thể.
Dáng vẻ này không giống “ông già”, hàng này còn được trời ưu đãi hơn cả người mẫu nổi tiếng.
Dù gì thì sự gợi cảm từ sức mạnh chân chính mang đến nhiều mị lực hơn.
Nhưng bóng lưng ấy chỉ được bắt gặp thoáng qua, không ít người cho rằng đó là hiệu ứng ống kính, còn có người đồn ngoại hình hắn xấu xí, cho nên xấu hổ không dám gặp ai.
Mà hôm nay, tất cả lời đồn đều tự đổ vỡ.
Hôn lễ của hắn sắp được cử hành, mà hắn rốt cục cũng lộ ra diện mạo thực sự của mình trước công chúng.
Trẻ tuổi, anh tuấn, tao nhã, khí phách, tựa như chàng Vampire thời Trung cổ, vạch trần lớp ngụy trang thần bí, bày ra mị lực kinh người mê hoặc lòng người.
Thẩm Thanh Huyền giận dỗi mà nghĩ: Đẹp trai như thế mà giấu làm gì? Hại y không nghĩ ra hắn, vất vả đào hôn!
Thẩm Thanh Huyền nhìn thời gian, có lẽ vẫn còn kịp — không kịp cũng phải kịp! Dù sao Cố Kiến Thâm cũng đừng mong kết hôn với người khác!
Ngẫm lại đúng là làm bậy, y lãng phí tất cả linh khí, tự mình làm khổ cả buổi, còn quăng cả vòng tay, kết quả chạy uổng công, bây giờ còn phải nghĩ cách tự chạy về!
Có làm việc chu đáo cỡ nào cũng thành hư chuyện, đám người được Mục gia phái ra đều ngu người, hoàn toàn bị “đạn sương mù” do Thẩm Thanh Huyền chế ra mê hoặc, cả bọn đuổi theo xe bay chạy tít ngàn dặm, vậy nên trong thành phố chẳng còn nửa bóng người.
Khiến Thẩm Thanh Huyền muốn giả vờ bị tóm cũng không được!
Quên đi quên đi, y lén chạy về, lượn lờ trước mắt bọn họ chẳng lẽ còn không phát hiện được …
Mục gia lúc này như kiến bò trên chảo nóng, bao gồm cả thân thích bạn bè, ai nấy đều sắp phát điên.
Tân hôn sắp tới, chú rể lại chạy trốn, phải … phải làm sao bây giờ!
Dù chỉ là một hôn lễ tầm thường cũng đủ chết người rồi, nhưng đây là hôn lễ của Cửu tiên sinh đó!
Cửu tiên sinh đến cùng coi trọng hôn lễ này cỡ nào?
Chưa bàn tới những việc khác, chỉ cần là người chưa bao giờ lộ mặt suốt nhiều năm, bây giờ lại xuất hiện trước ống kính đã đủ khiến người ta chấn kinh rồi biết chưa!
Được hắn coi trọng như thế, đáng lẽ Mục gia phải được hưởng vinh danh, ngặt nỗi … chú rể biến mất rồi!
Mục Hồng cảm thấy hôn lễ này phải đổi thành lễ tang của lão rồi.
Lão cắn răng, nhẫn tâm nói: “Lôi Mục Tuyên ra!”
Nếu thật sự không tìm được Mục Thanh thì chỉ có nước gả Mục Tuyên, ngựa chết chữa thành ngựa sống!
Lúc này Mục Tuyên mới biết Mục Thanh chạy cmnr, hắn nổi khùng với mẹ mình: “Sao mẹ có thể để nó chạy!”
Hứa Phức Tâm cũng sốt ruột vô cùng: “Mẹ cũng không ngờ nó lại …”
Mục Tuyên: “Thời gian không còn nhiều, nhất định bố sẽ gả con đi, con không muốn gả cho lão già 66 tuổi.”
Hứa Phức Tâm cũng không muốn có “con rể” lớn hơn mình 10 tuổi! Mụ nói: “Đừng sợ, mẹ sẽ giúp con trốn, cùng lắm thì con cũng không về, dù gì cũng không thể hủy cuộc đời của con.”
Lúc này, cửa bỗng dưng mở ra, người hầu của Mục gia đều đứng bên ngoài.
Mục Tuyên tái mặt: “Mẹ … con không muốn gả đi, con …”
Hứa Phức Tâm cố gắng bình tĩnh: “Các người đi xuống!”
Nhưng lệnh của nữ chủ nhân thấp hơn nam chủ nhân, nhóm người hầu nam chẳng thèm quan tâm, dùng sức mạnh không thể ngờ “đỡ lấy” Mục Tuyên.
Mục Tuyên mất hết hy vọng liều chết phản kháng: “Các người không thể làm vậy, tôi không muốn gả cho hắn, tôi không muốn …”
Người hầu nam cưỡng ép đỡ hắn ra ngoài.
Mục Tuyên vừa thấy bố mình liền khàn giọng lên án: “Bố, sao bố có thể đối xử với tôi như thế, rốt cuộc tôi có phải con ruột của bố không, vì sao bố nhất định bắt tôi qua đó hầu hạ cho một lão già!”
Mục Hồng không hề nói gì, trực tiếp chạm lên cổ tay, ngay sau đó xuất hiện một màn hình giữa không trung.
Trên màn hình là một người đàn ông anh tuấn mặc chế phục màu đen, hắn khẽ vuốt cằm, tỏ ý phóng viên có thể mở miệng phỏng vấn.
Phóng viên kích động hỏi han: “Cửu tiên sinh, hôm nay là hôn lễ của ngài, ngài …”
Mục Tuyên trợn to mắt: “Đây …”
Mục Hồng: “Đây là lão già trong miệng mày.”
“Làm sao có khả năng?” Mục Tuyên khó thể tin mà nhìn không chớp mắt.
Người này thật là hoàn mỹ, dung mạo, dáng người, khí chất … tất cả đều quá hoàn mỹ.
Khó thể tưởng tượng nổi thế gian lại có một người đàn ông tập hợp mọi ưu điểm trên người, ngưng tụ tất cả ánh hào quang tại một nơi, phơi bày mị lực nam tính đến cực hạn.
Đây … đây thật là Cửu tiên sinh ư? Cửu tiên sinh quyền cao chức trọng, phú khả địch quốc?
Đúng lúc này, Cố Kiến Thâm trong màn hình nhìn lại đây, một đôi mắt đỏ nhắm ngay hắn.
Tim Mục Tuyên thịch một tiếng, bị đôi mắt thần bí sâu thẳm ấy cướp mất trái tim.
Hôn lễ này …
“Lão gia!” Một người hầu nam tiến vào, “Tìm được đại thiếu gia rồi.”
Mục Tuyên ngẩn ra, Mục Hồng lại vui vẻ ra mặt: “Nó ở đâu?”
Người hầu nam nói: “Đang trên đường về.”
Mục Tuyên toan há mồm, Mục Hồng đã đứng dậy nói: “Chuẩn bị nhanh lên, nắm chặt thời gian!”
May quá may quá, vẫn còn kịp, mặc dù lão hận Mục Thanh đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiện giờ không phải lúc để truy cứu.
Có thể nhanh chóng gả người qua mới là chính đạo!
Mục Hồng chả buồn nhìn Mục Tuyên, khoát tay với hắn: “Về đi! Chẳng đứa nào được bớt lo!”
Mục Hồng sợ Mục Thanh lại chạy, định tự mình đến trông chừng y.
Lại nói về Mục Tuyên, đầy đầu hắn hiện giờ đều là khoảnh khắc ban nãy, sao trên đời lại có người đàn ông anh tuấn đến thế? Sao lại có người hoàn mỹ tới vậy? Mà người đàn ông ấy thế mà lại lướt qua hắn …
Mục Tuyên nhịn không được siết chặt tay.
Tôn chủ đại nhân nào biết lão công nhà mình bị người ta mơ ước?
Y vẫn muốn giữ lại chút thể diện, chủ động về thì xấu hổ lắm, cho nên y để lộ sơ hở, “trăm cay nghìn đắng” để người Mục gia tóm được mình.
Mục Hồng vừa thấy y liền giận tới mức thổi râu trừng mắt: “Còn chạy nữa là tao đánh gãy chân mày!”
Thẩm Thanh Huyền chẳng hơi đâu so đo với lão đầu này, dầu gì y cũng sắp kết hôn với người yêu, ngày lành nên không tức giận.
Suốt quá trình Mục Hồng đều nhìn y chòng chọc, một tấc không rời, ngay cả đi WC cũng không cho đóng cửa.
Đồng thời lão còn sai người soát người, khiến trên người Thẩm Thanh Huyền thậm chí cả cục đá nhỏ cũng không có.
Thẩm Thanh Huyền miễn cưỡng bày ra dáng vẻ chấp nhận số phận, “tâm như tro tàn”.
Lăn qua lăn lại cả ngày, trái tim cả nhà Mục gia như bị treo trên tàu lượn siêu tốc.
May mà hiện giờ mọi thứ đều đã đâu vào đấy, mọi người có thể yên tâm vào giáo đường xem lễ.
Thẩm Thanh Huyền cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà y phát hiện sớm, bằng không nếu đào hôn thật, đời này y đừng mong Cố Kiến Thâm tin y yêu hắn.
May quá … may quá …
Mặc dù hôn lễ này ở Mục gia có vẻ gấp rút và sơ sài, nhưng thực tế lại vô cùng long trọng và náo nhiệt.
Cả thành phố đều ngập tràn hân hoan.
Màn hình của tất cả tòa nhà đều được kết nối thành chuỗi, thay đổi màu sắc theo xe cưới, tựa như một tấm thảm đỏ trải rộng từ từ, chào đón sự xuất hiện của tân nhân.
Thẩm Thanh Huyền trông thấy, cả người thần thanh khí sảng.
Thật tốt, sắp sửa lên xe hoa rồi, còn là hôn lễ long trọng như thế nữa.
Tôn chủ đại nhân đắc ý không thôi, sau khi vào giáo đường nhìn thấy Cửu tiên sinh, tâm tình càng đẹp hơn.
Quả nhiên là Cố Kiến Thâm, hàng thật giá thật không lừa già dối trẻ.
Cứ nghĩ đến sẽ cùng hắn bước trên thảm đỏ, bước vào điện phủ hôn nhân, Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng có chút hồi hộp.
Phu phu hợp pháp … hình như vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng Tôn chủ đại nhân đã hồi hộp quá sớm.
Giáo đường thần thánh và rộng lớn, tấm thảm được trải đầy những đóa hoa đỏ tươi kéo dài đến điểm sâu nhất, bức tranh ấy đẹp như vị thần minh đến xem lễ, trao tặng bao lời chúc phúc vượt qua ngàn năm.
Hôn lễ mỹ lệ và thần thánh, là thời khắc đẹp nhất thuộc về hai người.
Thẩm Thanh Huyền trộm nhìn Cố Kiến Thâm, trong lòng ngọt ngào nổi bong bóng.
Đáng tiếc bong bóng vừa bay lên đã bị người chọt bể.
“Anh! Anh không muốn gả cho hắn thì đừng miễn cưỡng bản thân!” Một giọng nam trong trẻo vang lên, khiến ai nấy đều ngớ người.
Thẩm Thanh Huyền lộp bộp trong lòng, muốn vờ như không biết thằng em hờ đang định làm gì.
Âm nhạc réo rắt trong hôn lễ tạm ngừng, tầm mắt mọi người đều đổ dồn trên người thanh niên xuất hiện ở cửa.
Ngoại hình người thanh niên giống chú rể năm sáu phần, đều là dáng vẻ trong sạch thanh tú.
Hắn nói: “Em chỉ có mình anh là anh trai, em không muốn thấy anh phải vì gia tộc chúng ta mà chôn vùi hạnh phúc bản thân.”
Một câu, toàn trường ồ lên!
Từ khi hôn lễ này bắt đầu, mọi người đã sắp bị dọa cho thành bệnh tim hết rồi.
Đồng chí Mục Tuyên quyết tâm phải quấy tung hôn lễ này, nhân lúc mọi người còn đang nghệch mặt thì lại nói: “Anh, em biết trong lòng anh đã có người khác, không cần để ý đến họ, cũng đừng vì thế tục ràng buộc, càng không nên trả giá vì bọn em, em ủng hộ anh theo đuổi tình yêu đích thực!”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Mục Tuyên đi tới, ngửa đầu nhìn Cố Kiến Thâm, bình tĩnh thốt ra: “Cửu tiên sinh, em tin ngài cũng không muốn cưới một người không yêu ngài!”
“Trước đó anh ấy đã sắp đào tẩu thành công, nhưng vì em nên không thể không trở về, em không muốn liên lụy anh ấy, nếu lần liên hôn này nhất định phải có một người hy sinh, em không hy vọng đó là anh em.”
Mục Tuyên dũng cảm nhìn Cố Kiến Thâm, nói liền không ngừng: “Đáng lẽ đây là chuyện em phải đối mặt, nên xin ngài … hãy thả anh em đi!”
Chữ nào cũng là anh của em, từ nào cũng là tình yêu đích thực, câu nào cũng là liên lụy! Hay cho một kẻ huynh đệ tình thâm, hay cho một kẻ hoàn toàn tỉnh ngộ, hay cho một kẻ có trách nhiệm có gan nhận!
Thẩm Thanh Huyền vạn vạn không ngờ còn có thể lòi ra chuyện này.
Y nên nói gì? Nên giải thích kiểu gì? Nên làm gì để nhấn mạnh rằng mình thật lòng thật dạ muốn gả cho Cố Kiến Thâm?
Vì dù gì lời Mục Tuyên nói có đến 99% thực sự xảy ra.
Nhất là chuyện đào hôn.
Nếu Cố Kiến Thâm thực sự muốn tra, y chẳng thể giấu được, dầu gì thì mọi thứ vẫn còn nóng hổi … lúc ấy người hiểu rõ tình hình ở Mục gia không ít.
“Trốn?” Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền, hỏi y, “Em không thích hôn lễ này?”