Cửu tiên sinh là Cố Kiến Thâm, tuyệt đối cấm có sai.
Nine không phải Cửu tiên sinh, đồng nghĩa không phải Cố Kiến Thâm, vậy hai ngày qua y … Thẩm Thanh Huyền vẫn muốn thử lại Nine, song không dám nói thêm nữa.
Thử nghĩ xem, vào tuần trăng mật tân hôn, y lại sống trong say, chết trong chiêm bao cùng “tiền nhiệm”, bạn học lão Cố sẽ có tâm trạng thế nào?
Không cho nổ tung hoa đã là kỳ tích rồi biết chưa!
Sau lưng Thẩm Thanh Huyền bắt đầu phát lạnh … hiện giờ chẳng khác nào gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Y chẳng còn sức xem vòng tay, chỉ lo cuống cuồng, thay quần áo xong liền ra ngoài.
Cố Kiến Thâm đang đợi y, thấy y ra cũng chẳng thèm nhìn y, lập tức tiến về trước.
Thẩm Thanh Huyền có từng bị lạnh nhạt như vậy bao giờ đâu? Ngặt nỗi y đang chột dạ nên chẳng hơi đâu so đo, chỉ mau chóng theo sau.
Đình viện mỹ lệ nhưng u tĩnh, không mang hơi thở đường hoàng của hiện đại, mà giống chốn đào nguyên cách ly với thế nhân.
Bước ra khỏi đây, bên ngoài là một “khu rừng thép” mang vẻ đối lập cách biệt.
Như thể một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp pha lẫn mưa bụi thủy mặc, nghệ thuật tả thực và hình ảnh hư ảo lồng vào nhau, làm cảnh tả thực không còn chân thật, mà hình ảnh cũng không còn hư ảo như trước.
Hắn cất giọng lạnh băng, ánh mắt cũng cực kỳ lãnh đạm, tư thái thẳng tắp như lãnh tụ quân đội chứ không phải bạn đời của y.
Thẩm Thanh Huyền bắt đầu bồn chồn, không dám trêu hắn, thành thật lên xe.
Sau khi vào chỗ, Cố Kiến Thâm cũng lên xe, ngồi ở đối diện y.
Trong xe rất rộng, ở giữa có đặt bàn trà, trên bàn bày trái cây tươi và thức uống.
Mặc dù là xe không người lái nhưng chạy rất ổn định — bởi vì ngay cả thức uống trên bàn trà cũng chẳng dập dờn.
Thẩm Thanh Huyền không hề hứng thú với thức ăn, y châm chước rồi chậm rãi mở miệng: “Cửu tiên sinh …”
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Ừ?”
Thẩm Thanh Huyền cắn răng, quyết định hỏi thẳng: “Vì sao ngài muốn kết thành bạn đời với tôi?” Dựa theo nhật ký của Mục Thanh, cậu chưa từng gặp Cửu tiên sinh, cũng không biết hắn là loại người gì, thậm chí quan điểm của cậu cũng giống như bao người khác, cho rằng gả cho một lão già 66 tuổi là tai vạ.
Thực ra trên phương diện kén vợ chọn chồng ở thời đại này, mọi người không còn chú trọng tuổi tác như thế kỷ 21 nữa.
Rất nhiều 20 tuổi cưới 40 tuổi, cũng có rất nhiều 40 tuổi cưới sinh viên mới tốt nghiệp.
— Đây không phải quy định, mà là một hiện tượng phổ biến.
Đối với người thế kỷ 22, chênh lệch hơn 10 tuổi hay 20 tuổi chẳng là vấn đề gì. Khi tuổi thọ trung bình con người tăng lên, quan niệm của mọi người cũng thay đổi: bất kể tuổi tác ra sao, ai cũng có khả năng theo kịp thời đại mạnh mẽ. Chính vì thế mà chênh lệch tuổi tác chưa đến mức khiến họ sinh ngăn cách.
Chỉ có điều chênh nhau hơn 40 tuổi vẫn rất kinh người, chưa kể xét đến tuổi thọ hơn trăm của nhân loại, 66 tuổi đã tính là xuống dốc rồi.
Mục Thanh vừa tốt nghiệp, sao có thể cam lòng kết hôn với người đàn ông chưa từng gặp mặt, còn hơn bố mình 1 tuổi, càng chưa kể cậu đã có “ý trung nhân”.
Thẩm Thanh Huyền thiết tưởng rất nhiều đáp án, thậm chí y còn tưởng Cố Kiến Thâm sẽ ngậm miệng không đáp.
Thế nhưng y thật không ngờ, Cố Kiến Thâm lại mở miệng, bình tĩnh hộc ra hai chữ: “Thích hợp.”
Thích hợp?
Thẩm Thanh Huyền phản ứng chậm hết nửa nhịp: “Gien chúng ta thích hợp hả?”
Đó cũng là lý niệm hôn nhân của người thời nay, nếu không tìm được người yêu sẽ đi kiểm tra gien, hệ thống sẽ lựa chọn bạn đời thích hợp cho bạn.
Cố Kiến Thâm gật đầu: “Đúng, độ phù hợp của chúng ta lên đến 90%.”
Cái này … quá không lãng mạn rồi!
Thẩm Thanh Huyền thật sự hoài nghi kẻ trước mắt liệu có phải người yêu lãng mạn vui tính lại còn đáng yêu của mình không!
Thẩm Thanh Huyền: “Chúng ta đều là đàn ông, không sinh được đời sau, gien hợp thì làm được gì?”
Cố Kiến Thâm: “Gien hợp chứng tỏ chúng ta sẽ sống hạnh phúc bền bỉ hơn người khác!”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Mặc dù chúng ta thực sự có thể sống hạnh phúc bền bỉ, nhưng biện luận kiểu này thứ cho ta không thể gật bừa.
Thẩm Thanh Huyền biết điều mình sắp hỏi sẽ có vẻ cố tình gây sự, nhưng y vẫn hỏi: “Nếu có người có độ phù hợp với anh còn cao hơn tôi, anh sẽ kết hôn với người đó ư?”
Cố Kiến Thâm đáp: “Em là người cao nhất rồi.”
Thẩm Thanh Huyền: “Nếu có người khác thì sao?”
Cố Kiến Thâm: “Không có người khác.”
Hay lắm … nói tới nói lui có thể nói đến khi thế giới này tàn luôn.
Thẩm Thanh Huyền ngậm miệng, y lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, trong đầu cũng hiện lên chút ý niệm, nhưng vì nó vọt quá nhanh nên không bắt được.
Xe rất nhanh đã lái đến Mục gia, bọn họ đương nhiên cũng không trò chuyện thêm nữa.
Mục gia đã chuẩn bị nghênh tiếp từ sớm, cả ngôi nhà được sửa sang tỉ mỉ, gia tộc vốn đang xuống dốc bỗng chốc hồi sinh trong đêm, mặc dù cũng trả một cái giá vô cùng tàn khốc.
— Mục Tuyên tàn, Hứa Phức Tâm cũng bị nhốt, nụ cười trên mặt Mục Hồng quả nhiên đang miễn cưỡng nặn ra.
Cũng may Cửu tiên sinh đến đây, xem trọng cửa hôn nhân này, cũng xem trọng Mục Thanh, cũng chính là xem trọng Mục gia.
Mục Hồng hối hận xanh ruột vì sao hai mươi năm trước mình không đối xử với Mục Thanh tốt hơn …
Thẩm Thanh Huyền hơi đâu quan tâm cong cong nhiễu nhiễu của Mục gia, thằng em hờ kia của y chỉ do tự làm tự chịu, ông bố hờ cũng chẳng tốt hơn ai, lần này có thể về cũng vì y đang chột dạ, “không dám trêu” Cố Kiến Thâm.
Đợi y giải quyết chuyện bên này xong, quay về Mục gia á? Chờ xem!
Quay về “nương gia” sau khi thành thân là đại sự, mặc dù hiện giờ mọi người không còn chú ý như trước, cũng không quy định phải lại mặt vào ngày thứ ba, muốn về thì cứ về thôi.
Hơn nữa, người có thân phận như Cửu tiên sinh có thể về, phải nói là một điều vô cùng vinh dự đối với Mục gia.
Thẩm Thanh Huyền lưu ý quan sát, cảm thấy chỗ nào cũng ổn thỏa, nhưng hình như không có cái nào ổn hết.
Mọi thứ đều quy củ một cách máy móc … Cố Kiến Thâm làm hết những việc nên làm, không nên thì không làm, thực hiện chức trách trong sách giáo khoa như một cỗ máy lạnh lẽo.
Cỗ máy …
Thẩm Thanh Huyền giật mình, càng thêm để ý quan sát Cố Kiến Thâm.
Ngay cả đi về cũng đúng giờ, không dài không ngắn, rất quy củ.
Thẩm Thanh Huyền nảy sinh ý nghĩ, lập tức dùng vòng tay tìm kiếm số liệu để so sánh, phát hiện người ở niên đại này bình quân đều chọn chiều 2 giờ 30 để rời khỏi nhà người yêu.
Đúng là mẫu mực quá thể.
Suốt đường về Thẩm Thanh Huyền không hề mở miệng, Cố Kiến Thâm cũng chẳng ừ hử gì, hai người cứ im lặng đối mặt như thế.
Thẩm Thanh Huyền lén quan sát hắn, càng nhìn càng cảm thấy quá sai.
Cố Kiến Thâm ở thế giới này có “bệnh nan y”.
Cố Kiến Thâm hiện giờ đã mang bệnh nan y chưa? Vậy bệnh nan y đó là gì, bị chướng ngại nhận thức cảm xúc hả?
Thật ra lần này nhập thế, Thẩm Thanh Huyền vẫn lo nhất điều kiện tiên quyết của nhiệm vụ, cụ thể là làm sao để Cố Kiến Thâm tin y yêu hắn, còn bệnh nan y của hắn thì y chưa từng lo.
Cho dù thể xác này không thông y thuật, nhưng Thẩm Thanh Huyền là ai?
Trên đời này có bệnh nan y nào mà y trị không hết? Mà nếu có cũng không gấp, chỉ cần y nghiên cứu nhất định có thể xử lý được.
Thẩm Thanh Huyền cân nhắc lại những gì hôm nay quan sát được, trong lòng có một phỏng đoán mơ hồ, chẳng lẽ “bệnh nan y” của Cố Kiến Thâm có liên quan đến suy giảm nhận thức cảm xúc?
Ngẫm kỹ lại, hình như rất có khả năng.
Cửu tiên sinh quá thần bí, không gần gũi với ai, nơi ở cũng đồng không mông quạnh, chẳng có lấy bóng người.
Qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, số lần nói chuyện giữa Thẩm Thanh Huyền và Cửu tiên sinh có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ở hôn lễ thì nói vài câu, hôm nay được thêm mấy câu nữa, song từ mấy câu ngắn ngủi này có thể nhận ra không ít vấn đề.
Lạnh lùng, trầm mặc, tựa như cỗ máy hành động theo từng bước.
Thẩm Thanh Huyền đã có chủ ý.
Trước đó y không dám làm gì, chỉ biết chờ Cố Kiến Thâm hành động trước, vì y sợ Cố Kiến Thâm lại suy diễn, rỗi hơi tự ngược bản thân thương tích đầy mình, thế thì bất lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm của họ.
Nhưng nếu nhận thức cảm xúc thực sự có vấn đề mà còn chờ hắn chủ động, chỉ sợ phải chờ tới khi về Vạn Tú sơn mất.
Sau khi xe dừng hẳn, Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Tối nay có thể ăn cơm cùng nhau không?”
Cố Kiến Thâm nhìn y, nói: “Có thể, em muốn ăn gì?”
Thẩm Thanh Huyền: “Cứ ăn ở nhà đi, tôi nấu cho.”
Cố Kiến Thâm không có ý kiến gì: “Được rồi.”
Không vui mừng, cũng không từ chối, dường như việc này chẳng có gì đáng để ý.
Chuyện nhỏ như chuẩn bị cơm tối chẳng làm khó được Tôn chủ đại nhân, không thường xuyên làm không có nghĩa không biết làm, đặc biệt là trong một xã hội có nền công nghệ cao, chỉ cần chưa mất não thì có vô vàn thứ tiện lợi có thể giúp đỡ, chọt chọt mấy cái là đã có thức ăn.
Bữa tối phong phú được dọn lên bàn, Thẩm Thanh Huyền không cần mời chào thì Cố Kiến Thâm đã tự mình ngồi xuống.
Thẩm Thanh Huyền nhìn mà cảm thấy hắn đáng yêu quá chừng.
Cư xử một cách nghiêm khắc, vô cùng vâng lời.
Thẩm Thanh Huyền: “Không biết anh thích ăn gì nên tôi tùy tiện làm một chút.”
Cố Kiến Thâm bình tĩnh đáp: “Làm rất tốt.”
Lời khích lệ nghe có vẻ quá hời hợt, nhưng khi biết hắn bị suy giảm nhận thức cảm xúc, Thẩm Thanh Huyền lại thấy vô cùng đáng yêu.
Ừm … cũng có thể là Tôn chủ đại nhân yêu đến mù mắt luôn rồi.
Đây là bữa ăn đầu tiên của hai người ở thế giới này, có lẽ trong mắt người ngoài, bữa cơm này quá đỗi lạnh lùng và xa cách, hoàn mỹ biểu đạt cho cụm từ ‘tương kính như băng’.
Sau khi ăn xong, tất nhiên Thẩm Thanh Huyền không cần dọn bàn, ngôi nhà trí năng sẽ giúp con người giảm bớt nhưng công việc nhàm chán mang tính lặp đi lặp lại ấy.
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi Cố Kiến Thâm: “Anh phải làm việc à?”
Cố Kiến Thâm: “Ừ, có một số việc cần xử lý.”
Thẩm Thanh Huyền: “Được rồi.”
Cố Kiến Thâm vào thư phòng, Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm thời gian, đúng một tiếng sau, y pha cà phê mang lên.
Cố Kiến Thâm: “Cảm ơn.”
Thẩm Thanh Huyền khẽ cười: “Không có chi.”
Thấy Cố Kiến Thâm lại bắt đầu bận rộn, Thẩm Thanh Huyền liền đứng dậy ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Y tranh thủ nhìn vòng tay, Nine vẫn đang online, từ trưa cho đến giờ chưa từng logout …
Song Cố Kiến Thâm vẫn ở trước mặt y, cho nên đây không phải hắn.
Hiện nay tính bảo mật trong game rất mạnh, dù là tài khoản mua lại cũng sẽ tiến hành buộc định lần hai, sau khi buộc định sẽ không cho phép người khác dùng thay.
Cho nên Nine thực sự không phải là Cố Kiến Thâm ư? Thẩm Thanh Huyền cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng tạm thời chưa nghĩ ra nguyên do.
Y nhìn đồng hồ, đã qua mười giờ, y bèn đi tắm, sau đó mặc áo ngủ mỏng manh bước ra.
Cố Kiến Thâm vẫn còn ở trong thư phòng.
Đôi môi mỏng của Thẩm Thanh Huyền khẽ cong lên, chẳng qua lúc vào phòng y không cười nữa, không chỉ không cười mà còn tỏ ra thẹn thùng bẽn lẽn.
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Có chuyện gì à?”
Đã đến lúc xem người thật sự bị suy giảm nhận thức cảm xúc hay là đang giả vờ!
Thẩm Thanh Huyền bước tới, cổ áo ngủ bằng tơ hơi mở, da thịt trắng nõn sáng bóng như ngọc, từng giọt nước chảy dọc từ đôi gò má đọng lại trên xương quai xanh khêu gợi.
Y thoáng đảo mắt, ngón tay khẽ cuộn lại, ngón chân trơn bóng giẫm trên sàn nhà lạnh băng, khiến người xem cảm thấy xót xa, hận không thể cẩn thận dùng tay ôm lấy, bọc vào trong ngực mà ủ ấm.
Thẩm Thanh Huyền khẽ nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi thôi.” Dứt lời, y cúi đầu, dường như ngay cả sau gáy cũng ửng đỏ.
Ám chỉ đủ rõ ràng rồi ha?
Dựa theo “quy củ”, hai người sau khi kết hôn nên ngủ chung phòng.