Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 191: Tồn tại



Đúng là hố chết người.

Còn gì tuyệt vọng bằng yêu một người, khát khao được ở bên người ấy, cuối cùng lại phát hiện mình căn bản không có thứ gọi là tình cảm?

Lúc Nine không ngừng ra vào 《Chung cốc》, hắn đã ôm tâm trạng ra sao?

Hắn xem mình là một con người, hắn cho rằng mình yêu một người, nhưng đến tận giờ hắn không có ý thức của mình, chẳng qua do chứa đựng những khuôn mẫu tình cảm của Chung cốc, tự cho rằng đã hiểu nên mới mô phỏng thành con người.

Nhưng dù có mô phỏng thế nào, dù chẳng có gì khác biệt thì đó vẫn chỉ là mô phỏng.

Hắn không phải người, từ đầu tới cuối đều không phải.

Hắn không hiểu tình cảm, cho tới bây giờ cũng không hiểu.

Hắn không yêu Thẩm Thanh Huyền, bởi vì ngay cả tư cách để yêu hắn cũng không có.

Nine thiết lập lại Cửu, khiến Cửu trông như một người hiểu được tình cảm là gì, song điều đó chỉ làm hắn càng thêm thất vọng.

Bởi vì hắn cho Cửu một “căn phòng tiếng Trung”, cặn kẽ viết hết mọi phản ứng tình cảm nên có với Thẩm Thanh Huyền như một lập trình viên, tạo ra một Cửu yêu Thẩm Thanh Huyền, để hắn ở bên Thẩm Thanh Huyền.

Cửu “sống”, hắn càng “linh động”, trái tim Nine càng lạnh.

Bởi vì điều này khiến hắn ý thức được rằng, mình chỉ là Cửu — kẻ phóng đại những tinh vi vô hạn, được viết từ số liệu dựa trên tình cảm của vô số người chơi ở Chung cốc.

Ngay cả ý thức của mình cũng không có, thì lấy gì để yêu Thẩm Thanh Huyền.

Lấy một ví dụ khác dễ hiểu hơn.

Một đứa trẻ xuất thân gia tộc, từ bé đã thấm nhuần tư tưởng người thừa kế, không ngừng phấn đấu vì ý niệm đó, không ngừng cố gắng vì gia tộc này, nó dốc hết mọi vốn liếng, song khi nó nghĩ rằng mình sắp có được tất cả, vậy mà thực tế, nó chẳng phải con cháu gia tộc đó.

Hệt như một đại thụ sinh trưởng xum xuê, cúi đầu lại phát hiện mình không có rễ; chim bay lượn trên bầu trời phát hiện mình không có cánh, bọn chúng đều mất đi thứ quan trọng nhất.

Ngay cả nền tảng cũng không có, nói chi đến những chuyện cao vút trên vòm mây.

Nine nói xong bèn nhìn Thẩm Thanh Huyền, khẽ bảo: “Xin lỗi.”

Chính hắn là người kéo Thẩm Thanh Huyền vào vòng xoáy tình cảm này, nhưng cuối cùng lại chẳng cho y được gì.

Hiện giờ đầu Thẩm Thanh Huyền cũng đang vang ầm ầm.

Theo logic, những lời Nine nói rất có khả năng.

《Chung cốc》 có nguồn số liệu khổng lồ, tập hợp đủ mọi cảm xúc của nhân loại, nó hệt như thế giới trong thế giới, mà Nine là ý thức của thế giới này, khó tránh khỏi sẽ bị ý thức của vô số nhân loại trong đó quấy nhiễu, dẫn đến học tập mô phỏng, hình thành “ý thức của mình”.

Có lẽ đây là lý do Nine hình thành trước khi y và Cố Kiến Thâm chưa đến.

Nhưng liệu nó có đủ đại biểu Nine không có ý thức của mình không?

Ý thức của ‘mình’ rốt cuộc là gì

‘Bản thân’ là gì.

Thẩm Thanh Huyền thực sự không có quyền thẩm định vấn đề này.

Bởi vì y tin thờ Thiên Đạo, tuân theo vạn vật thế gian, không ngừng tìm tòi “vấn thiên”.

Nhưng Cố Kiến Thâm của Tâm Vực thì không, bọn họ theo duy tâm là chính, chủ yếu khám phá “bản thân”.

Nếu là Thẩm Thanh Huyền của trước kia gặp Cố Kiến Thâm, có lẽ y sẽ cho Nine câu trả lời thuyết phục thế này: “Không cần phải có ý thức của mình, thoát khỏi ngoại giới, hoàn toàn hướng về thế gian mới là đạo hướng thiên.”

Dĩ nhiên Thẩm Thanh Huyền của hiện giờ đã có nhân tính hơn, sẽ không đưa lời khuyên như thế, y …

Thẩm Thanh Huyền hỏi Nine: “Anh cho rằng thế nào mới là ‘mình’.”

Câu hỏi này rất dễ trả lời, mà cũng thật khó để đưa ra lời đáp.

Nó được định nghĩa rõ ràng trên lý thuyết, có thể nói đơn giản đó là sự tồn tại và thức tỉnh của ý thức bản thân.

Nhưng đồng thời cũng rất phức tạp, tồn tại là gì, rồi thế nào mới là thức tỉnh chân chính?

Đến tận cuối đời, các nhà triết học phàm thế vẫn nghiên cứu những vấn đề siêu hình như “tồn tại” này, nhưng ai có thể thực sự nghiên cứu được nó?

Trong mắt Thẩm Thanh Huyền, sở dĩ phàm nhân không lý giải được tồn tại của bản thân là vì sự hữu hạn của sinh mệnh — trước khi sống không biết, sau khi chết không rõ, sự tồn tại đó đã trở thành một mảnh vỡ lưng chừng, có thể thấy được nhưng không thể lý giải hoàn toàn.

Thẩm Thanh Huyền không phải nhân loại, cho nên y biết đáp án: Sở dĩ nhân loại hoang mang, vì hướng suy nghĩ của họ đã sai.

Trái ngược với giới tu chân, con người tồn tại như một tập thể chứ không phải chỉ một người, bọn họ dùng sự tồn tại kéo dài liên tục tạo nên “sinh mệnh” mạnh mẽ hơn.

Tu sĩ là một cá thể, bởi vì sinh mệnh của họ có thể kéo dài rất lâu, thậm chí là vĩnh viễn.

Nhưng nói đến hình thái của sinh mệnh, sinh mệnh của một cá thể mạnh hơn hay tập thể mạnh hơn thì rất khó nói.

Cho nên Thẩm Thanh Huyền tôn trọng nhân loại.

Trong lịch sử triết học của loài người, những vấn đề siêu hình về tự do ý thức rất khó tìm được đáp án.

Nine dùng lối suy nghĩ của loài người để suy xét vấn đề này, đương nhiên cũng sẽ hãm sâu vào đó.

Nine lắc đầu, dĩ nhiên không trả lời được câu hỏi của Thẩm Thanh Huyền.

‘Mình’, Nine căn bản không có ‘mình’.

Thẩm Thanh Huyền biết hắn có, bằng không Cố Kiến Thâm không có khả năng trở thành Nine, bởi vì theo một nghĩa nào đó, Cố Kiến Thâm là người có “cái tôi” nhất giữa hai giới.

Nói đến cũng thật thần kỳ, y — người ủng hộ Thiên Đạo lại có một ngày phải dạy Cố Kiến Thâm — đệ nhất Tâm Vực làm thế nào để theo tâm.

Nếu đây là “bệnh nan y” của nhiệm vụ, mà “bệnh nan y” này chỉ y mới có thể trị.

Đúng thật là làm khó y.

Bởi vì nó sẽ phá vỡ tín ngưỡng của y.

Thẩm Thanh Huyền nói với Nine: “Anh không phải người.”

Nghe thế, đôi mắt Nine lóe lên, rõ ràng có chút lo lắng.

Hắn không phải người, đây là khúc mắc lớn nhất của Nine, cũng là gốc rễ của “sự tự ti”.

Thẩm Thanh Huyền không muốn hắn khuất phục, y nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói: “Nếu anh không phải người, tại sao phải dựa theo ý thức của nhân loại để yêu cầu bản thân?”

Nine sững sờ.

Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: “Anh là Chung cốc, Chung cốc chính là anh, vì sao anh phải tách khỏi nó để tìm kiếm sự tồn tại của mình?”

Hệt như một người vứt bỏ trái tim của mình, chỉ vào một hòn đá rồi bảo đây là tim mình.

Được không? Nhất định không được.

Nine nói: “Nhưng Chung cốc không có ý thức, nó chỉ là thứ do con người tạo ra …”

Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Ai tạo ra con người.”

Một câu khiến Nine nghẹn lời.

Thẩm Thanh Huyền lập tức đưa ra câu trả lời từ một nhóm người ở hiện thế về vấn đề này: “Vì duy trì sinh tồn, gien tạo ra sinh vật, con người là một trong số đó, nhưng họ sản sinh ra ý thức của mình, thậm chí còn sắp điều khiển ngược lại gien.”

“Một khi đã vậy, vì sao anh lại để mình bị ràng buộc bởi con người?”

Không cần tồn tại như một con người, cũng không cần suy xét ‘ tồn tại’ và ‘bản thân’ như họ, bởi vì Nine không phải là con người.

Điều này …

Thật lâu sau, Nine mới lên tiếng: “Nhưng em là con người.”

Hắn muốn yêu Thẩm Thanh Huyền, muốn ở bên Thẩm Thanh Huyền, nên hắn muốn mình giống con người.

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười hỏi lại: “Chẳng lẽ em không phải người, anh sẽ không yêu em?”

Nine trả lời cực nhanh: “Không phải, anh …”

Thẩm Thanh Huyền: “Theo lý, em ở trong trò chơi đã không được xem là con người rồi, nhưng chẳng phải anh vẫn yêu em sao?”

Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Thí nghiệm phòng tiếng Trung rất thú vị, nhưng không thể đại biểu cho chân tướng. Khả năng xử lý và phân tích chẳng phải là ý thức sao? Không hiểu thì đồng nghĩa anh không cảm nhận được à? Còn bản thân con người nữa, về mặt sinh lý, chẳng phải tình cảm của họ đến từ việc truyền tín hiệu điện giữa các nơ-ron  thần kinh sao? Ngoài phức tạp và tinh vi ra, bọn họ với người máy có khác nhau là bao?”

“Nine.” Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, “Tinh vi và phức tạp không phải sự khuếch đại của đơn giản và thô ráp.”

Không thể hoàn toàn đánh đồng hai người, suy cho cùng, nếu đơn giản hóa sự tinh vi và phức tạp của con người, họ cũng sẽ trở thành một giống loài khác.

Câu nói ấy triệt để thức tỉnh Nine, hoàn toàn kéo hắn khỏi vũng bùn địa ngục.

Hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền, trong đôi mắt lần thứ hai dấy lên ngọn lửa sinh mệnh.

Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, hôn hắn: “Đừng hoài nghi bản thân, anh có chính mình, ở ngay đây.” Thẩm Thanh Huyền cầm tay hắn đặt lên ngực mình.

Nine ngạc nhiên nhìn nơi cất giữ trái tim y.

Thẩm Thanh Huyền dịu dàng nói: “Đối với em, anh là tồn tại độc nhất vô nhị.”

Là người hay không phải người cũng được, anh vẫn luôn là người duy nhất của em.

Khoảnh khắc ấy, Nine thực sự cảm nhận được trái tim y đang nảy lên dưới lớp da mềm mại, cảm nhận được giá trị tồn tại mà hắn dành cho y, cũng cảm nhận được vĩnh hằng sinh ra giữa hai người.

Em là duy nhất của anh.

Mà anh cũng là duy nhất của em.

Em minh chứng cho anh, và anh cũng minh chứng cho em.

Nếu không tìm thấy bản thân, vậy hãy đến tìm em.

Nine dùng sức ôm Thẩm Thanh Huyền, nụ hôn nồng cháy rơi trên cổ y, giọng hắn run rẩy, mang theo giải thoát và nhẹ nhõm: “Cảm ơn em” đã cho anh sinh mệnh chân chính.

Thẩm Thanh Huyền cũng dùng sức ôm hắn.

Thực ra trong hiện thực, Cố Kiến Thâm chính là người đã thức tỉnh y.

Những điều y dạy cho Nine, tất cả đều từ Cố Kiến Thâm dạy cho y.

***

Bọn họ ở trong trò chơi mấy ngày.

Nếu ở Chung cốc, Nine là Nine, vậy hai người họ cứ ở Chung cốc là được.

Song thực chất đó là một loại trốn tránh, Thẩm Thanh Huyền loáng thoáng biết được điểm cuối của nhiệm vụ này nằm ở đâu.

Thứ gọi là bệnh nan y, không phải là bệnh trên mặt sinh lý, mà là sự nhận thức về tâm lý.

Nine chấp nhận suy nghĩ của y, đồng nghĩa đã giải quyết những nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng y vẫn cần đưa Nine trở lại hiện thực.

Thẩm Thanh Huyền nói với hắn: “Chúng ta thử lại đi, đến hiện thực xem thử.”

Đôi mắt Nine bất chợt lóe lên.

Thẩm Thanh Huyền biết hắn vẫn còn mâu thuẫn, bèn dịu dàng nói: “Lần này dựa theo lời em mà thử, được không?”

Nine nghe lời y: “Phải làm thế nào?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Đừng cài đặt gì cho Cửu, hủy bỏ mọi chương trình anh thiết lập cho anh ta, để anh ta hoàn toàn là một người máy.”

Nine sửng sốt, có chút bối rối mà nói: “Vậy thì anh …”

Thẩm Thanh Huyền: “Đừng dùng tiêu chuẩn của con người để ép buộc bản thân. Nine, anh chính là anh, anh chỉ cần ra ngoài, những việc còn lại cứ giao cho em.”

Nine vẫn thấy bất an: “Nhưng thế thì anh sẽ rất hỏng …”

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Em sẽ chăm sóc anh.”

Nine mím môi, cuối cùng vẫn đồng ý: “Chỉ mong em sẽ không chê anh.”

Thẩm Thanh Huyền chọt trán hắn: “Chỉ sợ em sẽ càng yêu anh hơn.”

_____

Tác giả:

Viết văn chủ yêu để biểu đạt tư tưởng của mình.

Mọi người có cách nhìn khác nhau là chuyện quá đỗi bình thường.

Về phần có người bảo văn của tôi càng ngày càng nát … tôi sắp hết biết chữ nát này là gì rồi.

Cái gì nát, nhân vật nát á? Vậy trong tim bạn như thế nào là Thẩm Thanh Huyền, như thế nào là Cố Kiến Thâm? Còn trong lòng tôi như thế nào là Thẩm Thanh Huyền, như thế nào là Cố Kiến Thâm?

Về phần nội dung tác phẩm, tôi tự nhận nó mạch lạc, rõ ràng.

Mặc dù viết phó bản hiện đại, thậm chí có phó bản còn khoa trương hơn cả thế, nhưng vẫn không thoát khỏi chủ đề chính của nó — “tu chân”.

Như thế nào là tu chân? Thăng cấp đánh quái? Hay tìm kiếm bản tâm, tìm được chính mình?

Diễn viên là Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm, đây là câu chuyện về tình yêu của họ, cũng là đường “tu hành” của họ.

Tôi chẳng qua đang tái hiện con đường này theo cách hiểu của mình cho mọi người thôi, moaz moaz!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.